Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 556

Chương 556
Nhìn thấy kế mẫu tức giận như vậy, Dương Thành Bảo cũng có thể hiểu.

Thân là người làm nương, biết được chuyện nhi tử bồi nam nhân, có thể cao hứng mới là lạ.

Hắn chỉ có chút bất ngờ là tại sao Lâu Vũ trở về lại dám nói ra chuyện này, chẳng lẽ không phải sẽ ngậm bồ hòn âm thầm đau khổ sao?

Như vậy thật là không biết xấu hổ.

Hắn đè xuống ý nghĩ trong lòng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Nương, ca ca bồi nam nhân?" Lại tỏ ra không hiểu: "Liên quan gì đến con?"

Lâu mẫu không thể nhịn được nữa, nắm ấm trà trong tay lên ném về phía hắn.

Dương Thành Bảo có chút chật vật, dù đã cực lực né tránh nhưng trên thân cũng bị giội cho không ít nước trà. Hắn hơi buồn bực, lau mặt một cái: "Nương, ca ca xảy ra chuyện, trong lòng người khó chịu con cũng có thể hiểu được. Nhưng mà, người có tức giận cũng không thể hướng tức giận lên trên người của con! Con trêu ai ghẹo ai chứ?"

Đến giờ phút này, hắn vẫn còn giải thích. Lâu mẫu cười lạnh liên tục: "Dương Thành Bảo, nuôi con chó nó cũng biết lo cho gia đình, mấy năm nay ta chưa từng bạc đãi ngươi, đối đãi với ba huynh đệ các ngươi đều như nhau, kết quả ngươi báo đáp ta như vậy sao?"

Dương Thành Bảo rủ đôi mắt xuống: "Con không hiểu lời của người nói."

Lâu mẫu ngực phập phồng, Lâu Vũ giúp bà rót một chén trà: "Nương, uống một ngụm trà hạ hỏa trước. Chúng ta chớ chấp nhặt với tên súc sinh, không thông nhân tính không tình cảm này, cũng không đáng tức giận với hắn."

Nghe thấy nhi tử thuyết phục, Lâu mẫu cảm thấy khá vui mừng, ầm ĩ như thế cả buổi vừa vặn cũng có hơi khát, bà ta tiếp nhận nước trà uống một hơi cạn sạch.

Bên này là cảnh mẫu tử ấm áp, còn bên kia là Dương lão gia trừng mắt nhìn Lâu Vũ: "Ngươi mắng ai thế?"

Lâu Vũ mặt mày không nhấc, tiếp nhận chén trà trong tay mẫu thân, đặt lên bàn: "Ta không chỉ mặt gọi tên, ta mắng ai thì kẻ khốn nạn đó tự hiểu."

Thấy Lâu Vũ oán khí đầy mình, Dương Thành Bảo vội vàng tiến lên khuyên: "Nhị đệ, trong này có hiểu lầm, ta không biết sao đệ lại nói là ta tính toán đệ. Chắc chắn là có người muốn châm ngòi huynh đệ chúng ta, đệ đừng để người ngoài gài bẫy."

Lâu Vũ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào hắn: "Nhìn tên dạng chó hình người như ngươi cũng không giống thứ súc sinh lắm. Quả nhiên là người không thể chỉ nhìn bề ngoài."

Dương Thành Bảo nhìn thấy đệ đệ học giả đàng hoàng mắng dữ như vậy thì trong lòng cũng có chút bất an, Chu Hổ kia rõ ràng đã đáp ứng với hắn là không nói những chuyện này ra cho người ngoài... Nhưng nhìn thấy ngữ khí chắc chắn và vẻ mặt chán ghét này của Lâu Vũ, chắc chắn là hắn đã biết được chân tướng.

Nếu như hết thảy thuận lợi, Lâu Vũ đã dựa vào được Vũ An Hầu thế tử thì phần tình huynh đệ này cũng không thể đoạn mất như vậy. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Dương Thành Bảo vô cùng nghi hoặc: "Nhị đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đệ thành thật nói cho ta một chút, ta cũng không biết đã đắc tội đệ khi nào. Đúng vậy, ta quả thật có chút khốn nạn, đã nhiều lần làm chuyện sai, nhưng ta cũng là muốn cả nhà sống tốt hơn... Đệ mắng ta súc sinh, ta thực sự không chịu đựng nổi."

Lâu Vũ giễu cợt nói: "Có phải ngươi cảm thấy chuyện đã thành rồi hay không?"

Nghe được câu này, trái tim Dương Thành Bảo lập tức nhấc lên.

Chẳng lẽ lại không thành sao?

Lâu Vũ giống như cười mà không phải cười: "Ta học hành gian khổ nhiều năm, còn thi đậu tú tài. Ngươi cho rằng ta ngu như vậy?"

"Lúc Chu Hổ đưa cho ta chén thuốc mê kia, ta đã đoán được bên trong có trá, cho nên ta vốn dĩ không uống, vừa vặn còn tóm gọm cả vị thế tử kia." Lâu Vũ nhìn thấy Dương Thành Bảo sợ tới mức trắng bệch cả mặt thì vẫn còn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói: "Lúc ấy ta muốn báo quan, thế tử lại muốn dàn xếp ổn thỏa, liên tục nhấn mạnh là sẽ không bắt buộc nam tử. Chu Hổ cũng nói, là ngươi ra quyết định cho hắn."

Lâu Vũ từng bước một tới gần: "Dương Thành Bảo, ngươi nói xem, ta phải làm sao để đòi lại món nợ này?"

Dương Thành Bảo chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

Nếu như chuyện thật sự không thành, Chu Hổ nhất định sẽ rất hận hắn, Vũ An Hầu thế tử kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nghĩ tới những thứ này, hắn đã cảm thấy run chân, vịn vào bàn mới miễn cưỡng đứng vững được. Ánh mắt của hắn hoảng sợ, vô thức nhìn về phía phụ thân.

Dương lão gia nghe huynh đệ hai người ầm ĩ, lại đối diện với vẻ mặt như vậy của nhi tử thì trong lòng còn có cái gì không hiểu?

Cùng Chu Hổ tính toán Lâu Vũ, nhi tử đúng là lớn gan.

Với Lâu Vũ mà nói thì nhi tử là thủ phạm chính!

Đến giờ khắc này, Dương lão gia đã hoàn toàn luống cuống.

Một bên khác, Lâu mẫu chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, dù gì cũng là hài tử mình một tay nuôi lớn, bà cũng không hi vọng huynh đệ bọn họ lại trở mặt thành thù. Cho dù không thể hỗ bang hỗ trợ, nhưng chí ít cũng có thể coi như thân thích, xảy ra chuyện có thể phụ một tay.

Kết quả, vất vả trả giá nhiều năm lại nhận được thứ này?

Thật đúng là không bằng nuôi một con chó!

"Đây là hiểu lầm thôi." Dương Thành Bảo mạnh miệng nói.

Lâu Vũ gật đầu: "Ta cũng không muốn thừa nhận chủ sử sau màn là ngươi, nhưng ta cũng thực sự không nuốt trôi cơn tức này. Ta dự định đi báo quan, ai đúng ai sai, đại nhân tự có phán xét."

Chu Hổ hiện tại đã nhận tội, chờ đại nhân đến đây hỏi thăm, hắn có thể gánh vác được mới là lạ.

Cho nên, không thể đi đến công đường. Nghĩ đến chỗ này, hắn vội vàng mở miệng: "Đại nhân sự vụ bận rộn, chúng ta vô sự, không cần đi đến quấy rầy đại nhân, làm ngài ấy phiền chán."

Lâu Vũ trầm giọng nói: "Ta là tú tài được triều đình ghi trên sách, dù có bận rộn nữa thì đại nhân hẳn là vẫn phải nể chút tình mọn, nhất định sẽ giúp ta đòi lại công đạo."

Dương Thành Bảo gấp như kiến bò trên chảo nóng, nhưng ngoài mặt vẫn không dám để lộ, còn phải tìm cách thuyết phục, dùng hết lời ngon ngọt. Dương lão gia nhìn nhi tử sợ hãi như thế thì cũng vội vàng tiến lên thuyết phục.

"A Vũ, con đừng xúc động, thân là tú tài cũng rất cần thanh danh. Nếu con làm loạn ở công đường không buông tha thì về sau có thể đến cả thi Hương cũng không tham gia được. "

Lâu Vũ nghe tiếng quay đầu lại: "Đó là chuyện của ta."

Tóm lại là hắn nhất định sẽ cáo trạng, đòi lại công đạo cho chính mình.

Dương lão gia sầu không chịu được, cắn răng nói: "A Vũ, đừng đi báo quan. Ta biết trong lòng con khó chịu, nhưng nhiều năm phụ tử như vậy, ta sớm đã coi con thành thân sinh. Nếu con muốn dễ chịu thì có thể trực tiếp nói với ta. Ta sẽ tận lực thỏa mãn con."

Lâu Vũ muốn nói gì đó, bên kia Lâu mẫu lại nhào tới, ấn vai của hắn xuống: "Ta nói."

Hai phu thê vừa mới cãi nhau, Dương lão gia có chút hoảng loạn, cố gắng trấn định hỏi: "Bà muốn cái gì?"

"Rất đơn giản, ta muốn chia tay với ngươi." Lâu mẫu thản nhiên nói: "Lúc đầu ta thành thân, vốn là vì sợ một mình mang theo hai đứa bé sẽ bị nói qua nói lại. Ngươi lấy ta, cũng là vì muốn có người giúp ngươi chăm sóc nhi tử. Giữa chúng ta vốn là theo nhu cầu mà đến với nhau, hiện tại hài tử của ngươi đã trưởng thành, nhi tử của ta cũng đã trưởng thành, mắt thấy còn sắp phải thành thân. Chờ đến khi nhi tức vào cửa, mẫu tử bọn ta lại tự lập môn hộ, cũng sẽ không có người nói gì nữa."

"Dương Tam, chúng ta cứ chia tay trong êm đềm. Có được không?"

Dương Tam Mao là cái tên người ngoài đặt cho hắn, Dương lão gia ở nhà đứng thứ ba nên ai cũng gọi ông ta là Dương Tam.

Dương lão gia không cam lòng.

Vẫn là câu nói kia, hai huynh đệ Lâu gia đều đọc sách, có hai con nuôi như thế thì cuộc sống ngày sau của ông ta sẽ không khổ sở được. Quan trọng nhất là, Thành Bảo luôn gây chuyện, phải có một người thân phận địa vị cao mới có thể bảo vệ được nó.

Lâu Vũ lại thật thích hợp, tuổi còn trẻ đã là tú tài, ngày khác nhất định có thể trúng cử. Đến lúc đó hắn chính là quan viên.

Nếu như có thể lựa chọn, ông ta vạn phần không muốn để cho Lâu gia huynh đệ rời đi.

"Không được." Dương lão gia không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Ta nuôi hai đứa bé nhiều năm, tình cảm sâu đậm. Nếu ngươi đi, ta không ngăn ngươi, nhưng đừng mang theo hài tử. Ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không hành hạ bọn nó."

Lâu mẫu vốn sợ nhi tử ở lại sẽ bị tính kế tiếp nên mới muốn rời đi, nên làm sao có thể đồng ý cho đề nghị thái quá như vậy?

Bà nhìn thoáng qua nhi tử: "Ngươi không đồng ý cũng được, vậy ta cũng chỉ có thể để đại nhân giúp ta đòi lại công đạo."

Sắc mặt Dương lão gia tái nhợt.

Bên cạnh Dương Thành Bảo hơi bị dọa, không phải là bị phụ thân hù, mà là bị kế mẫu dọa. Hắn vội vàng nói: "Phụ thân, không được!"

Dương lão gia hung ác trừng hắn một cái, cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi: "Ta thả ngươi đi."

Lấy được câu trả lời chắc chắn, Lâu mẫu quả thực thở dài một hơi, bắt đầu tính toán công việc phân gia: "Sau khi đến nhà ngươi, ta và hai đứa bé cũng chỉ ăn của ngươi vài bữa cơm, sau này bọn nó ở bên ngoài cầu học, mười ngày nửa tháng mới trở về một lần, căn bản là không ăn bao nhiêu. Nhưng ta thì không nhàn rỗi, ta không những giúp một tay trong cửa hiệu mà còn giúp ngươi nuôi lớn nhi tử, cả một đời ngươi đều thiếu nợ ta. Bây giờ chia tay, chúng ta cũng không nói đến chuyện thiếu nợ hay không nữa, tóm lại, hai đứa bé không tiêu bạc của ngươi, những gì mẫu tử bọn ta lấy coi như là công ta làm việc mấy năm nay, ta không cần bạc của ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy ta. Chúng ta cứ như vậy chia tay trong êm đềm."

Bà ta dặn dò tên tiểu nhị đang trốn ở một bên, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình: "Ngươi lên trên trấn mời hai vị trưởng bối đức cao vọng trọng tới chứng kiến."

Tiểu nhị chạy như một làn khói.

Cũng không thể trách hắn, hai phu thê vẫn luôn cãi nhau, bầu không khí trong phòng thực sự quá lúng túng. Hắn là một ngoại nhân, thật sự mỗi một hơi thở đều cảm thấy dày vò.

Cũng giống với hắn, đối với Dương Thành Bảo mà nói thì lúc này cũng rất dày vò.

Chỉ cần nghĩ đến kết cục hắn sẽ phải có thì toàn thân hắn liền run rẩy không thôi.

 
Bình Luận (0)
Comment