Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 555

Chương 555
Mặc kệ cái tên kia. Bây giờ quan trọng nhất là ổn định đôi nam nữ trước mặt.

Chủ tiệm bất chấp mất mặt, vội vàng tiến lên xoay người cúi đầu, không ngừng nhận sai nói xin lỗi, thái độ cũng rất thành tâm. Chỉ cần hai người nguôi giận thì bất luận điều kiện ra sao, hắn cũng đồng ý.

Hai người từ đầu đến cuối đều không hé miệng.

Chủ tiệm cầu xin cả buổi, cuối cùng mới mời hai người đến phòng bên cạnh ngồi xuống.

Lại nói hồi lâu, Lâu Vũ mới lên tiếng hỏi: "Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, tại sao ngươi lại quyết định nhắm vào ta?"

Hắn mới mở miệng, chủ tiệm Chu Hổ liền im lặng.

Chuyện tới bây giờ, mục đích muốn đạt được không thành, ngược lại còn đắc tội đến Lâu Vũ. Sơ sót một cái, còn phải đắc tội đến Vũ An Hầu thế tử.

Chu Hổ lau mặt một cái: "Ta cũng bị người ta hại."

Lâu Vũ hiếu kì: "Rốt cuộc là ai?"

Dây dưa cả buổi như thế, Tần Thu Uyển hơi mất kiên nhẫn: "Nếu ngươi không nói, bọn ta sẽ bảo đại nhân tới hỏi ngươi."

"Là... Dương Thành Bảo." Chu Hổ cắn răng: "Hắn thiếu không ít nợ, hai tháng trước ta đã bắt đầu tìm hắn trả nợ, ban đầu hắn còn nói sẽ để ngươi trả nợ cho. Sau này có lẽ là bị bức ép quá nên đã nói thẳng là để ngươi tới gán nợ."

Nói đến những việc này, hắn hơi bực bội, lúc trước nếu như không nghe theo Dương Thành Bảo thì hắn cũng không bị động như bây giờ.

"Ta là một đại nam nhân, bình thường rất yêu thích mỹ nhân, nhưng ta không có cái đam mê thế kia. Mặc dù ta mở Hoa Lâu, thế nhưng ghi giá vẫn rất công khai, cô nương bên trong cũng là mua mới có được, từ trước đến nay ta sẽ không ép buộc người nào." Hắn nói đến đây, sắc mặt phát khổ: "Nhưng Dương Thành Bảo nói cho ta biết thân phận của thế tử, lại nói cho ta biết đam mê của hắn."

Cái dụ hoặc được chất tử của hoàng hậu để ý quá lớn, nếu như hết thảy thuận lợi thì việc làm ăn của Chu Hổ nhất định có thể lan ra đến tận Kinh thành. Cho dù không đi được thì chỉ cần Vũ An Hầu thế tử nhấc nhấc tay, tùy tiện cho lợi ích cũng kiếm được nhiều hơn so với hắn cực khổ giày vò một năm.

Gan lớn chết no gan nhỏ chết đói. Cho nên, Chu Hổ đã động tâm.

Lâu Vũ phì cười.

Tần Thu Uyển cũng không ngờ, trong này lại còn có sự nhúng tay của Dương Thành Bảo.

"Hắn là ca ca của ngài, có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Nếu như mang chuyện lên trên công đường thì ngài cũng mất mặt." Chu Hổ tha thiết thuyết phục: "Lâu tú tài, ngài đại nhân đại lượng thả cho ta một lần, cũng là buông tha cho ca ca của ngài!"

Lâu Vũ nhìn hắn, hồi lâu không nói lời nào.

Trong bầu không khí trầm mặc, trái tim Chu Hổ như nâng lên tận cổ họng, hắn cắn răng: "Ngày sau, Lâu tú tài mà đến Hoa Lâu ta uống rượu giải buồn, ta sẽ không lấy một xu."

Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng: "Cả một đời chàng ấy cũng sẽ không đi đến đây, lời hứa hẹn của ngươi cũng chỉ là vô ích."

Chu Hổ há hốc mồm, muốn nói làm gì có nam nhân nào mà cả một đời đều không đi đến Hoa Lâu, nhất là một nhân tài mới nổi như Lâu Vũ, ngày sau tiền đồ vô lượng. Sau khi giàu sang, có thể nhịn không đi đến Hoa Lâu mới là lạ.

Nhưng mà, hắn cũng đã nhìn ra thái độ của hai người này, Lâu Vũ rõ ràng là để ý vị cô nương này, hoặc nói đúng hơn, phàm là chuyện cô nương này muốn làm thì Lâu Vũ đều sẽ đồng ý giúp đỡ. Dưới tình hình như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể đắc tội với vị cô nương này, nếu không thì chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lúc này hắn lại nghĩ tới cái khác: "Vậy sau này các vị tới nhà trọ này, bất luận ăn uống bao nhiêu, ta cũng không lấy một xu."

Lâu Vũ nhấn mạnh: "Ta thích lấy luôn cả nơi này hơn."

Chu Hổ: "..." Đây là bị đe doạ sao?

Địa thế còn mạnh hơn người, hắn không dám không cho.

Lúc hai người xuống lầu, Chu Hổ ngoài mặt thì nở nụ cười nhưng sau lưng lại khổ đến mức suýt nữa khóc lên.

Lần này tính toán không thể thành công, ngược lại còn bị mất hơn phân nửa tiền để dành của mình, thực sự là đau lòng.

*

Hai người trở lại cửa hiệu Dương gia, Lâu mẫu vô cùng nóng ruột đi quanh trong phòng.

Trong lúc đó, Dương lão gia đã khuyên mấy lần, hai phu thê còn sắp sửa ồn ào. Dương lão gia gần đây cũng rất phiền lòng, lúc này liền trở về hậu viện.

Nhìn thấy hai người vào cửa, Lâu mẫu vội vàng tiến lên đón: "Sao rồi? Vị chủ tiệm kia có làm khó dễ cho các con hay không?"

Tần Thu Uyển: "..." Không biết làm khó hắn có tính hay không nhỉ?

Lâu Vũ đỡ nàng ngồi xuống, bình thản đem chuyện vừa rồi nói lại một lần. Trong lúc đó, sắc mặt Lâu mẫu biến đổi mấy lần. Nghe được mọi chuyện là Dương Thành Bảo tính toán thì bỗng nhiên vỗ mạnh lên bàn.

"Vong ân phụ nghĩa, đúng là thứ Bạch Nhãn Lang, uổng công lão nương đối xử với hắn tốt như vậy suốt bao nhiêu năm." Lâu mẫu càng nói càng tức giận: "Những năm gần đây con giúp hắn nhiều như vậy, một con chó con biết vẫy đuôi. Hắn lại còn cắn ngược lại con."

Lúc này bên ngoài trời đã tối, người xem náo nhiệt sớm đã tán đi. Ở cửa không có khách hàng, cũng không có ai vây xem. Trong hậu viện Dương lão gia cũng nghe được động tĩnh trong cửa hiệu, vội vàng chạy tới, nhìn thấy ba người còn lại thì lập tức thả lỏng một hơi.

Nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển, ông ta không đồng ý nói: "Nương nó, còn có khách nhân ở đây, bà tức giận cái gì?"

"Còn không phải là do tên nhi tử khốn nạn kia của ông sao?" Chuyện lần này quả thực chọc tức Lâu mẫu.

Bà ta cũng không ngăn cản chuyện huynh đệ ba người giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng mà, bà ta tuyệt đối không thể để tiền đồ của nhi tử bị hủy hoại trong tay Dương Thành Bảo!

Bây giờ Dương Thành Bảo lại tính toán con của bà ta, bà ta có thể thỏa hiệp mới là lạ!

Lúc này bà ta vỗ bàn một cái: "Lần này ta phải tính sổ với hắn."

Hai phu thê, ai cũng có chút tiểu tâm tư của mình, nhất là khi mỗi người bọn họ đều có hài tử riêng, bình thường ngoài miệng không nói, nhưng vô thức đều sẽ quan tâm đến con của mình. Qua nhiều năm như vậy, tình cảm tự nhiên là có, nhưng phần lớn đều là tình cảm chung.

Dương lão gia tự nhận mình là người nuôi sống cả nhà, công lao quá lớn, bình thường ở trong nhà đều thích làm gì thì làm. Nhìn thấy phu nhân từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời, đột nhiên trở nên táo bạo như vậy, đối với ông ta cũng không khách khí, lúc này cũng có chút tức giận: "Có chuyện gì từ từ nói, đập cái gì mà đập?"

Lâu mẫu gầm thét: "Ta không thể bình tĩnh được!"

Bà ta tức giận ngập trời, kể lại chuyện Lâu Vũ vừa mới nói. Cuối cùng nói: "Nếu đổi thành con của ông bị người ta mưu hại, ông có thể không nổi giận sao?"

Dương lão gia tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Bà nuôi ba huynh đệ tụi nó lớn lên thì không nên phân biệt như thế." Ông ta nhìn về phía Lâu Vũ: "A Vũ, chúng ta không thể chỉ tin lời người ngoài nói được, rất có thể là hắn ta cố ý châm ngòi huynh đệ các con! Ở trong đó nhất định có hiểu lầm, Thành Bảo đúng là không hiểu chuyện, nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giết hại huynh đệ như thế."

"Tìm hắn về hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết sao?" Lâu mẫu không chút khách khí nói.

Thật ra bà là người có thể nhẫn nhịn, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện nhi tử suýt nữa thì bị một nam nhân khi nhục là lòng bà lại tràn đầy phẫn nộ, giận dữ hét lên: "Ông đừng có mà ba phải, lần này ta không tra ra manh mối thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua giống như chuyện lần trước."

Dương lão gia đanh mặt lại: "Nương nó, mấy năm nay ta nuôi ba hài tử lớn lên không dễ dàng, hiện tại A Vũ thành tú tài, a Lễ đọc sách nhiều năm, bà muốn dựa vào chuyện này đuổi phụ tử bọn ta đi thì chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi. Ta nuôi bọn nó, bọn nó phải dưỡng lão ta. Nếu không thì chính là bất hiếu!" Ông ta nhìn về phía Lâu Vũ, ánh mắt âm u: "Nếu ngươi không muốn bôi xấu thanh danh của mình thì bỏ ý nghĩ rời đi cho ta."

Lâu mẫu tức giận, khí thế hùng hổ: "Ở lại sẽ bị con của ngươi làm hại, ta không ở."

Đôi phu thê đến giờ phút này, đã thực sự quyết liệt!

"Ta vu oan cho ngươi?" Lâu mẫu đưa tay chỉ chóp mũi của mình, giận đến mức cười lạnh: "Dương Thành Bảo làm những chuyện khốn nạn kia, ngươi ra ngoài bên ngoài nghe ngóng thì sẽ biết. Còn cần đến ta vu oan à? Trước kia hắn thiếu nợ, lần nào mà không phải A Vũ giúp hắn trả? Dương Tam Mao, làm người phải nói đạo lý, đừng chiếm được hời không đủ còn muốn chiếm tiếp, khiến người ta chán ghét như vậy!"

Lâu mẫu hiện tại là càng nói càng tức giận: "Ngươi vừa mới nói là nuôi ba hài tử, nhưng huynh đệ bọn nó nhiều nhất chính là ở nhà ngươi ăn hai bữa cơm. Đọc sách tốn hao tiền bạc đều là ta bỏ ra! Tại sao ngươi lại không biết xấu hổ nói ra lời như vậy chứ? Dương Thành Bảo hại huynh đệ bọn nó, ngươi còn muốn A Vũ dưỡng lão, ta nhổ vào!"

Hai phu thê càng cãi càng hăng, trước kia bọn họ chưa từng cãi nhau như thế.

Dương lão gia không tiếp thụ được thái độ của thê tử đối với nhi tử. Lâu mẫu thì không chịu được Dương Thành Bảo kéo chân sau của con trai mình, nhất là lần này lại thực sự quá phận, trong nội tâm bà ta đã sinh ra ý muốn rời đi.

Hai người càng cãi càng ghê, Dương lão gia hiểu rõ, nếu như chuyện bọn họ nói là thật thì đứa con kia của mình đúng là quá đáng. Nghĩ đến nhi tử, ông ta lại cảm thấy bất lực, lạnh giọng dặn dò tiểu nhị trong cửa hiệu: "Tìm người mang về cho ta."

Sau đó, ông ta lại nhìn về phía Tần Thu Uyển, ngữ khí cứng nhắc: "Vị cô nương này, ta làm ăn nhiều năm kiến thức rộng rãi, vừa nhìn ngươi là liền biết ngươi xuất thân tốt đẹp, hẳn là đã đọc qua sách, cũng hiểu được đạo lý phi lễ chớ nghe. Cả nhà bọn ta đã cãi nhau thành như vậy, ngươi là một ngoại nhân, có phải nên tránh hiềm nghi đi hay không?"

Lời này có phần không khách khí.

Nếu như là nữ tử bình thường, có lẽ sẽ xấu hổ giận dữ không chịu nổi mà cứ vậy rời đi.

Tần Thu Uyển không phải người bình thường, còn muốn lý luận vài câu.

Nàng còn chưa mở miệng thì Lâu mẫu bên cạnh đã không khách khí nói: "Dương Tam Mao, ngươi muốn làm gì?" Chất vấn xong, bà liền tỏ ra thân thiết kéo tay Tần Thu Uyển lại: "Cô nương, ta rất thích cô. Cô đừng nghe hắn nói bậy, cha con bọn nó ngoại trừ cản trở ra thì cái gì cũng không biết làm." Bà thấp giọng: "Ta đây cũng là vì tốt cho A Vũ."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta hiểu."

Lâu mẫu thấy nàng không tức giận thì một bụng mừng rỡ, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: "Hài tử ngoan!" Bà nhìn sắc trời một chút: "Nếu cô sốt ruột thì cứ đi về trước. Hôm nay thực sự quá thất lễ, về sau ta sẽ dẫn A Vũ tự thân lên cửa nhận lỗi."

"Ta không vội." Tần Thu Uyển đi đến trước ghế ngồi xuống.

Nói thật, Dương lão gia đuungs là chưa từng thấy dạng nữ tử như này.

Nhìn bộ dáng nàng ta và Lâu Vũ qua lại hẳn là cũng chưa quen biết được bao lâu. Nhìn thấy Lâu Vũ có người nhà như vậy, chẳng lẽ không phải nên tránh đi sao?

Lâu mẫu cũng rất bất ngờ, nhưng mà, một cô nương tuy đã phát hiện những chuyện phiền toái trên người con trai mình mà lại không tránh đi thì đối với con trai mình mới là chuyện tốt.

Hai người lại bắt đầu cãi nhau, Lâu mẫu ngại nhi tức tương lai khó chịu nên ban đầu còn rất băn khoăn. Dương lão gia thì lời khó nghe nào cũng nói ra hết.

Dương Thành Bảo trở về rất nhanh.

Lâu mẫu nhìn thấy hắn, cười lạnh một tiếng.

Dương lão gia tiến lên hai bước, đưa tay vỗ vào ót nhi tử một cái: "Tiểu tử thúi, ngươi chạy nhanh đây. Kết quả lại để lão tử giải quyết những phiền toái này cho ngươi... Đời trước ta bới mộ tổ tiên nhà ngươi sao?"

Dương Thành Bảo cười hắc hắc: "Phụ thân, những người kia không phải đã đi rồi sao?"

Hắn sớm đã thăm dò được, Lâu Vũ đã ở trong nhà trọ kia một khoảng thời gian, tính toán canh giờ thì hẳn là sự tình đã thành.

Lúc này, số bạc hắn thiếu hẳn là đã được xóa bỏ, đồng thời, còn khiến Chu Hổ thiếu mình một đại ân tình. Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, trên mặt cũng khó tránh khỏi thể hiện ra: "Phụ thân, ngài yên tâm, nhi tử mặc dù khốn nạn nhưng việc gì cũng dám nắm chắc!"

Lâu mẫu tỏ rõ vẻ mỉa mai, quát lên: "Ngươi gọi cái này là nắm chắc? Đưa A Vũ lên giường nam nhân khác là nắm chắc sao?"

 
Bình Luận (0)
Comment