Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 548 - Chương 554

Chương 554
Trong phút chốc, kinh ngạc qua đi, Tần Thu Uyển tập trung nhìn thẳng. Nhìn thấy vạt áo màu trắng chậm rãi tới gần bên giường, còn có ý xoay người như muốn hôn lên người nằm ở đó.

Tần Thu Uyển không thể nhịn được nữa, đang muốn hành động thì đã thấy người kia cứng đờ.

"Ra đi." Giọng nam ôn hòa vang lên.

Tần Thu Uyển đi ra khỏi bình phong, Lâu Vũ đã ngồi dậy, chủy thủ trong tay đặt ở bụng dưới nam tử kia. Bởi vậy, nam tử kia mới không dám động đậy.

"Hắn hôn chàng chưa?"

Lâu Vũ lắc đầu: "Đương nhiên là chưa!"

Tần Thu Uyển lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía vị nam tử kia, dung mạo đoan chính, khí chất u ám, ánh mắt âm trầm, nhìn vô cùng khiếp người.

"Ngươi là ai?"

Nam tử rũ mắt nhìn dưới thân: "Ta khuyên ngươi mau thu hồi chủy thủ lại, nếu không, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi hối hận!"

Lâu Vũ nhướng mày: "Những chuyện công tử vừa mới làm hình như đã xúc phạm luật pháp. Tiểu sinh bất tài, năm trước thi huyện may mắn trúng tuyển, bây giờ đã là tú tài được triều đình ghi sách, nếu ta mời đại nhân giúp ta đòi lại công đạo thì..."

"Trong này có hiểu lầm." Nam tử giương mắt nhìn hắn: "Hai chúng ta không quen biết, nếu ngươi ở Kinh thành, hoặc là từng nghe nói đến thanh danh của ta thì cũng sẽ biết tính nết của ta! Ta đúng là chỉ thích lam nhan, nhất là rất thích những học giả nho nhã. Nhưng mà, ta chưa từng ép buộc người nào khác. Chuyện hôm nay có người mời nên ta mới đến chỗ này. Nếu công tử không muốn thì về sau ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi nữa."

Hai tay của hắn có chút nâng lên, lui về sau một bước.

Lâu Vũ không tiếp tục ép nữa.

Vị công tử này từ lời nói đến cử chỉ đều thể hiện xuất thân bất phàm, Lâu Vũ có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một tú tài không có chút căn cơ nào. Vì không hiểu người trước mặt là ai nên hắn sẽ không tùy tiện kết thù.

"Nếu công tử có thể nói được thì làm được thì xin về sau chớ quấy rầy ta. Dù sao..." Hắn nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển, trong ánh mắt đều là tình ý sâu đậm: "Lòng ta đã có nơi thuộc về. Đồng thời, ta cũng không có chút hảo cảm nào với nam tử."

Trong ánh mắt vị công tử kia tràn đầy tiếc hận, vuốt cằm nói: "Ta đã biết."

Nói xong, quay người mở cửa.

Cửa mở ra, nhưng hắn không rời đi mà chỉ đứng chờ ở cửa.

Mấy hơi sau, tên chủ tiệm vừa thịnh canh cho hai người Tần Thu Uyển cẩn thận từng li từng tí lại gần: "Công tử, có chỗ nào không thích hợp à?"

Vị công tử kia nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ta không kêu ngươi ép buộc người ta!"

Chủ tiệm kinh ngạc: "Không phải ngài ép buộc mà là chính hắn vui lòng, chỉ là vì lần đầu hoan hảo với nam tử nên hắn mới không muốn thừa nhận đam mê của mình, cho nên mới uống thuốc trước..."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn liếc vào trong phòng một cái.

Khi thấy hai người trong phòng, rốt cuộc cũng không bịa chuyện nổi nữa, hắn đầu tiên là trừng lớn mắt, ánh mắt rơi xuống Tần Thu Uyển: "Sao ngươi lại ở đây? Ngươi không phải ở phía dưới..." Lại dò xét hai người, sắc mặt kinh nghi bất định: "Các ngươi không ngất?"

Lâu Vũ sửa sang lại vạt áo hơi xốc xếch, nhàn nhạt hỏi: "Chủ tiệm phí hết tâm tư tính toán huynh trưởng ta, lại dẫn ta tới nơi này, đây mới là mục đích thực sự của ngươi sao?"

Chủ tiệm á khẩu không trả lời được, nhận thấy được một luồng ánh mắt bén nhọn ập đến, giương mắt liền thấy trong mắt vị công tử trước mặt tràn đầy tức giận, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán. Trong lúc bối rối, vội vàng giải thích: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng là ngươi có ý nguyện hoan hảo với nam tử nên ta mới giúp ngươi đáp cầu dắt mối... Đúng rồi, được lắm, hoá ra ngươi tỉnh lại là vì tính toán ta!"

Hắn chất vấn: "Ta có hảo ý giúp ngươi, sao ngươi có thể làm như thế với ta?"

Lâu Vũ đưa tay ôm Tần Thu Uyển vào lòng, nói: "Ta sớm đã có người mình thích!"

Nam tử ở cửa sao có thể không nhìn ra được vẻ bối rối của vị chủ tiệm kia, bèn hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi.

Thấy hắn nổi giận, chủ tiệm không dám ngăn cản.

Tần Thu Uyển đuổi lên trước hai bước: "Công tử, đã quen biết cũng coi như là có duyên phận, ta có một số việc không nghĩ ra, còn xin công tử giúp ta giải hoặc."

Người kia hơi mất kiên nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn quay trở về.

Dù sao thì nếu việc hắn ép buộc tú tài bị truyền ra thì cũng rất phiền phức.

"Trước đó ta lên núi đã từng gặp qua công tử, vị ở cùng một chỗ với ngươi là Khương Hưng Diệu Khương đại công tử sao?"

Người kia có chút nhíu mày: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Tần Thu Uyển tiếp tục tiến lên một bước: "Công tử hẳn đã nghe nói qua chuyện xung hỉ trước đó của Khương phủ, ta là vị tân nương tử kia. Ta muốn biết, hắn rốt cuộc có chết hay không."

Người kia im lặng, lát sau mới nói: "Người ở ngoại thành với ta tên Trường Xuyên."

Sau đó, hắn bình thản nhìn thoáng qua chủ tiệm rồi chậm rãi xuống lầu, rất nhanh đã biến mất tại chỗ cửa sau.

Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ, mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng cũng không nói là không phải.

Mặt chủ tiệm trắng bệch, lúc quay đầu lại nhìn thấy hai người Tần Thu Uyển thì lại tràn đầy tức giận: "Dám làm hư chuyện tốt của ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!" Hắn trầm giọng nói: "Lâu tú tài, vốn ta còn muốn lấy lễ để tiếp đón, khách khí với ngươi một chút, nhưng nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì cũng đừng trách ta vô tình. Ta cho ngươi hạn trong hôm nay trả hết toàn bộ số nợ kia, nếu không..."

Tần Thu Uyển đưa tay kéo tay áo Lâu Vũ: "Đi thôi."

Chủ tiệm: "..."

Hắn quát lên: "Lâu tú tài, ngươi không sợ sao?"

Lâu Vũ còn chưa lên tiếng, Tần Thu Uyển đã quay lại: "Người thiếu nợ cũng không phải hắn, hắn sợ cái gì? Có câu oan có đầu nợ có chủ, ngươi uy hiếp bọn ta như thế thì để làm gì?"

Hai người tiếp tục đi xuống dưới lầu.

Chủ tiệm giận đến mức dậm chân.

Chỉ cần nghĩ đến việc không thể dỗ dành được vị kia, ngược lại còn đắc tội với người ta thì lòng hắn liền tràn đầy bối rối. Nếu không phải hai tên này không nghe lời thì hắn cũng không rơi vào hoàn cảnh như vậy. Lúc này trong lòng tức giận: "Làm hư chuyện của ta mà muốn đi, không có cửa đâu."

Lâu Vũ đi tới giữa thang lầu nghe tiếng liền quay đầu lại: "Ngươi định tìm ta tính sổ?"

Chủ tiệm hoàn hồn, cũng biết mình đuối lý, nhưng lại không muốn chịu thua: "Cuộc sống sau này còn dài, chúng ta cứ chờ xem."

"Không cần chờ." Lâu Vũ dừng chân lại, nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Ta bên này có chuyện cần xử lý một chút, nếu nàng bận thì cứ đi về trước."

Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Chàng biết mà, ta thích nhất là xem náo nhiệt."

Lâu Vũ gật đầu, rũ mắt nhìn về phía đại đường bên đáy: "Chư vị, ta gặp phải một chút phiền phức, muốn xin các vị giúp một chút."

Chủ tiệm thấy thế, trong lòng càng thêm bất an: "Ngươi định làm gì?"

"Đòi lại công đạo cho mình mà thôi." Lâu Vũ chỉ lên lầu trên: "Người này hạ dược ta, muốn tìm người khi nhục ta, nếu các vị rảnh rỗi thì xin giúp ta đi đến nha môn báo quan. Đương nhiên, cũng không thể để các vị đi một chuyến công cốc, làm xong quay lại nếu trong nhà các vị có người tuổi tác phù hợp, hoặc là hài tử vỡ lòng thì cứ việc đưa tới cho ta." Nói đến đây, hắn giật mình nghĩ đến cái gì đó: "Ta là tú tài năm trước."

Có trọng thưởng tất có dũng phu.

Tuy Lâu Vũ không cho bạc, nhưng chuyện mang hài tử vỡ lòng đến dạy bảo này cũng là một chuyện tốt y như là được bạc vậy. Hơn nữa, vị này trẻ tuổi như vậy đã là tú tài, nếu có danh sư đồ nữa thì một đời hài tử coi như là có chỗ dựa rồi. Lúc này, mọi người đều rối rít, đề phòng nhìn chung quanh.

Chủ tiệm vô cùng luống cuống: "Lâu tú tài, có chuyện gì cứ từ từ nói."

Lâu Vũ bất vi sở động, làm bộ như không nghe thấy lời này.

Chủ tiệm đã chạy ra cửa, nhìn về phía mọi người: "Đây đều là hiểu lầm, ta chỉ là một tiểu thương hộ, nào dám đắc tội với tú tài? Báo án giả cũng sẽ bị nhập tội."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lâu Vũ lại nói: "Ta là người có công danh, tuyệt sẽ không lấy thanh danh chính mình ra làm trò đùa, lời nói ra nhất định sẽ thực hiện được."

Ở giữa thương nhân kiếm tiền cùng với học giả công danh, đồ đần cũng biết chọn ai. Lúc này liền có người đi ra ngoài, chủ tiệm gấp đến độ phải sai người đi theo chặn lại.

Tần Thu Uyển đã quay đầu đi lên lầu, chạy vào căn phòng vừa rồi, bưng canh chung lớn kia đi.

Chủ tiệm vất vả lắm mới ổn định được người phía dưới, quay đầu lại thấy được canh chung trong tay nàng, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại.

Tần Thu Uyển lại cười nói: "Đây chính là chứng cứ."

Trên lưng chủ tiệm lúc này toàn là mồ hôi lạnh, thật lâu mới tìm được thanh âm của mình: "Cái này. . ." Ngoại trừ nói là hiểu lầm thì hắn không tìm thấy được giải thích khác. Trong chớp mắt, hắn nghĩ tới cái gì, lập tức có quyết định: "Vị vừa rời đi cũng không phải là người bình thường, các ngươi cần phải nghĩ kỹ, nếu như báo quan thì chắc chắn sẽ liên lụy đến hắn." Hắn giảm âm thanh thấp xuống: "Thân phận của hắn nói ra sẽ hù chết các ngươi."

Tần Thu Uyển hiếu kì: "Vị kia là ai?"

"Là chất tử của Hoàng hậu nương nương, Vũ An Hầu thế tử!" Chủ tiệm vẻ mặt thần thần bí bí, dùng ngón tay chỉ thiên: "Có thể ở gần thiên tử."

Tần Thu Uyển hơi bất ngờ, nhưng ngoài mặt không lộ, tỏ rõ vẻ xem thường: "Thế thì làm sao? Thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, huống chi hắn chỉ là thân thích. Hơn nữa, chuyện hôm nay hắn đã giải thích rõ ràng, rõ ràng là ngươi tự quyết định lừa bịp, nếu như có cáo trạng thì thế tử cũng không sai, ngược lại là ngươi, tính toán tú tài... Ngươi xong rồi!"

Chủ tiệm nghe nàng nói xong, trái tim lập tức rơi vào trầm mặc.

Rất kỳ quái, trước kia hắn cũng không phải là chưa từng bị người nào uy hiếp qua, thậm chí còn có người dùng thanh đao kề lên trên cổ hắn, nhưng lại chưa bao giờ khiến hắn có cảm giác sợ hãi như này. Hắn lấy lại bình tĩnh: "Cô nương, có chuyện gì từ từ nói. Chúng ta thương lượng một chút."

Hắn nhìn về phía Lâu Vũ: "Chuyện hôm nay đúng là ta không đúng. Còn xin Lâu tú tài chớ so cùng ta đo, chúng ta trở về nói chuyện lại một chút... Vừa rồi hai vị chắc chắn chưa được ăn no, ta sẽ sai người làm một bàn đồ ăn mới, vừa ăn vừa bàn bạc."

Nói xong bèn chìa tay ra.

Lâu Vũ giễu cợt nói: "Ngươi cho đồ ăn, bọn ta cũng không dám ăn, lỡ như lại ngất thì bọn ta phải tìm ai nói rõ lí lẽ?"

Chủ tiệm xấu hổ vô cùng, nhấn mạnh: "Sẽ không đâu." Thấy hai người không chịu lên lầu, hắn cũng không còn gò ép, dù sao bây giờ điều quan trọng nhất là thuyết phục hai người trước mắt không làm lớn chuyện này lên: "Lâu tú tài, số tiền lệnh huynh thiếu ta coi như xóa bỏ, cũng coi như là ta đưa cho ngươi một số bạc để đền bù. Chỉ là chuyện hôm nay, hai vị cứ coi như là trong giấc mộng, có được hay không?"

Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Vị hôn phu ta bị khi nhục, tại sao lại phải gán nợ cho người khác?"

Chủ tiệm nhấn mạnh: "Bọn họ là huynh đệ..."

Hắn cũng đành chịu, bởi vì đây là chuyện duy nhất hắn có thể bàn bạc với Lâu Vũ.

"Huynh đệ trưởng thành đi thành hôn thì cũng chính là hai nhà khác nhau. Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết, bọn họ cũng không phải là thân huynh đệ." Tần Thu Uyển hừ lạnh một tiếng: "Nếu ngươi xử trí như thế thì đúng là không hề có thành ý. Ta không tiếp thụ được."

Chủ tiệm thầm kêu khổ trong lòng, nữ nhân này cũng không biết là đi ra từ chỗ nào mà Lâu Vũ lại nghe lời nàng đến thế, thật khiến người khác không biết nói cái gì cho phải.

"Lâu tú tài, ngài muốn làm cái gì? Chuyện gì cũng có thể thương lượng." Chủ tiệm vuốt mồ hôi trên trán, nếu như bị đưa lên công đường, không nói đến chuyện ngày hôm nay, mà thậm chí những chuyện trước kia cũng chắc chắn sẽ bị lật ra. Đến lúc đó, hắn có thể trở về được không?

Lâu Vũ lắc đầu: "Ta không cần gì, chỉ muốn đòi lại công đạo."

Chủ tiệm: "..." Vậy chính là không muốn bàn bạc sao?

Đến giờ phút này, trong đáy lòng của hắn chỉ liên tục chửi bới cái tên nghĩ kế cho hắn lúc trước. Cái tên khốn nạn kia còn nói Lâu Vũ chỉ là con mọt sách, bị ủy khuất cũng sẽ không nói ra bên ngoài.

Nhưng lúc này Lâu Vũ, nào có giống một tên mọt sách?

 
Bình Luận (0)
Comment