Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 553

Chương 553
Thái độ này không giống như là ngưỡng mộ tài hoa.

Nhưng nhãn tình Dương lão gia lại sáng lên, tiến lên mở cửa: "Thật sao?"

Đám côn đồ gật đầu: "Vừa mới nhận được tin tức, nếu các ngươi không đồng ý thì trả nợ đi."

Dương lão gia quay đầu lại nhìn về phía Lâu Vũ: "A Vũ, trong nhà bây giờ không dư dả, đúng là không bỏ ra nổi nhiều bạc như vậy, con nhìn xem..."

Lâu Vũ không nói lời nào, cũng không di chuyển.

Dương lão gia không dám gò ép, cũng không dám khuyên, lại hỏi mấy người kia: "Xác định là chỉ uống rượu thôi sao?"

Tên côn đồ mang bộ dáng như bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào đánh cho bọn họ một trận, tỏ rõ vẻ hung ác: "Chủ tiệm đã nói như vậy, sự thật như thế nào thì còn phải chính các ngươi đi xem."

Dương lão gia hơi bị dọa, một tay nắm lấy một bên cánh cửa, dùng thân thể chặn cửa mấy người kia, không cho bọn họ đi vào.

Tên côn đồ cũng có chú ý đến tình hình trong phòng, thấy Dương lão gia không khuyên nổi. Mấy người khẽ nói vài câu, người cầm đầu kia mở miệng lần nữa: "Chủ tiệm nói, ngài ấy rất yêu thích thi từ của Lâu tú tài, chỉ cần hắn bằng lòng gặp mặt thì các ngươi chỉ còn phải trả tám thành."

Nghe thì như không giảm bao nhiêu, nhưng đó là vì không biết Dương Thành Bảo đã thiếu nợ nhiều thế nào! Chỉ ăn một bữa cơm đã có thể giảm đi gần trăm lượng... Đáng tiền như thế, Dương lão gia lại là một người làm ăn, sao có thể bỏ qua được?

Ông ta vốn còn không muốn làm khó con riêng, nhưng bây giờ lại lập tức quay đầu lại: "A Vũ, con phải giúp ta lần này."

Lâu Vũ biết ở đây có gia dối, nếu như quả thật ngưỡng mộ tài hoa của hắn thì hoàn toàn không cần thiết phải lấy bạc ra thay. Những tên tam giáo cửu lưu kia tin tức linh thông, người quen biết cũng nhiều, bảy quẹo tám rẽ luôn có thể hẹn hắn ra ngoài. Bây giờ lại phải tốn công tốn sức cầm bạc tới thay, vừa nhìn là biết có vấn đề.

Có một số việc, tránh cũng không tránh khỏi. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Ta đưa nàng hồi phủ trước, sau đó sẽ đi đến nơi hẹn."

"Ta đi chung với chàng." Tần Thu Uyển cười mỉm: "Tránh bọn họ an bài Hoa nương cho chàng."

Lâu Vũ bật cười.

Bên cạnh, Dương lão gia nghe vậy thì cũng hiểu được, vì cô nương này hình như thật sự đã động tâm với Lâu Vũ, lại còn không che giấu chút nào như vậy, xem ra là có ý định thành thân rồi.

Như vậy thì cả nhà đều rất thích.

Sau khi thích thú, Dương lão gia lại nghĩ đến một việc, đó là nhất định phải hỏi thăm một chút về gia thế của cô nương này. Lâu Vũ tuổi còn trẻ đã là tú tài, cũng không thể tùy tiện cưới một người vào cửa. Chí ít thì cũng phải là người trợ lực được cho việc buôn bán nhà mình mới tốt.

Hai người lên xe ngựa, đi theo tên côn đồ rẽ ngang rẽ dọc, rất nhanh đã dừng lại bên ngoài Hoa Lâu. Côn đồ nhìn thấy Tần Thu Uyển thò đầu ra, tự tiếu phi tiếu nói: "Cô nương muốn vào à? Sợ là hơi không tiện lắm, sẽ có hại cho thanh danh của cô đấy, hay là cô nương cứ ở lại trên xe ngựa chờ đi!" Nói xong liền chìa tay về phía Lâu Vũ: "Tú tài công, mời!"

Lâu Vũ bất động: "Ta không uống hoa tửu. Hơn nữa, Lý cô nương đi cùng ta tới, nếu chủ tiệm ngươi thật sự có thành tâm thì nên tìm một nơi thích hợp hơn."

Côn đồ kinh ngạc, lại nói: "Chủ tiệm đang đợi đấy, chỉ gặp một lần, còn ít đi hai thành bạc đó."

Lâu Vũ buông rèm xuống: "Cũng không phải ta thiếu."

Hắn còn dặn dò xa phu: "Tiễn ta về nhà."

Tên côn đồ lập tức nhanh trí chạy vào.

Xe ngựa chậm rãi di chuyện, đi mất một đoạn đường thì sau lưng mới có xe ngựa đuổi theo: "Lâu tú tài, ta có một lời muốn nói."

"Chủ tiệm nói, là ngài ấy suy nghĩ không chu toàn, chỗ như vậy đúng là không thích hợp. Chủ tiệm đã đặt một bàn cho hai người ở trong một nhà trọ bên ngoài, chỉ đợi ngài đến cửa là được." Côn đồ hơi vội vàng: "Tiểu nhân dẫn đường phía trước, ngài để xe ngựa đi theo là được!"

Nói xong, xe ngựa đã xông ra ngoài.

Vẫn là câu nói kia, có một số việc, Lâu Vũ vốn dĩ không muốn tránh. Hắn còn muốn sớm đi tìm hiểu rõ những chuyện xảy ra ở nơi này, về sau còn phải thú thê nữa đó.

Nhà trọ không lớn, cũng không phải là căn nổi danh nào trong thành. Sau khi hai người tiến vào nhà trọ, tên côn đồ kia dường như đã phải hỏi gì đó rồi mới mang theo hai người trực tiếp lên lầu.

Đây là một lầu nhỏ hai tầng rưỡi, trên lầu ba dường như không tiếp khách. Nhưng bọn họ lại đi tới đó được, bởi vậy mới có thể thấy được, chủ nhà trọ và chủ tên côn đồ là cùng một người.

Trên lầu ba rất yên tĩnh, trong phòng đã bày một bàn lớn, sắc hương vị đều đủ cả, ở cửa không có người hầu. Bên cạnh bàn có một vị hán tử trung niên đang ngồi, có lẽ đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhìn thấy Lâu Vũ thì lập tức đứng dậy, vô cùng ân cần tiến lên đón.

Nhìn điệu bộ này, đúng là cũng khá giống người ngưỡng mộ tài hoa của Lâu Vũ.

Lâu Vũ không thích nói chuyện với người ngoài, bèn kéo Tần Thu Uyển đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Vị đông gia kia dường như không để ý đến, ân cần rót rượu cho hắn, đến phiên Tần Thu Uyển thì còn cười mỉm hỏi: "Vị cô nương này... Lâu tú tài, ngài gần đây có chuyện tốt gì sao?"

"Ừ, qua mấy ngày nữa là sẽ đính ước." Lâu Vũ chìa tay ra: "Chủ tiệm cũng ngồi đi, không cần khách khí như thế."

Vị đông gia kia không ngồi xuống, lại ân cần múc một canh chung lớn, thịnh canh cho hai người: "Canh gà trong nhà trọ này là tuyệt nhất, bên trong có chút mùi thuốc, có bệnh trì bệnh, không bệnh phòng thân. Hai vị nhớ thử một chút."

Cái nắp mở ra, Tần Thu Uyển đúng là ngửi thấy mùi thuốc, còn rất không tầm thường. Chữa bệnh thì không thể nào chữa bệnh được, nhưng khiến người mê man thì vẫn rất ổn. Nàng đặt tay ở trên gối lấy ra một hoàn thuốc đưa cho Lâu Vũ.

Lâu Vũ không biết y thuật, nhưng cũng học được không ít về những đồ vật bẩn thỉu này, đương nhiên cũng ngửi thấy mùi vị đó. Nhưng sắc mặt hắn vẫn rất lạnh nhạt, khiến người ta không nhìn ra được ánh mắt của hắn, lúc này cũng giống như vậy.

Hắn rũ mắt nhìn chủ tiệm đưa chén canh kia tới trước mặt mình: "Ta không thích uống canh."

Chủ tiệm nói: "Uống một bát này, ngươi chắc chắn sẽ thay đổi khẩu vị." Ánh mắt của hắn cổ vũ: "Mau uống đi!"

Lâu Vũ bưng chén canh kia lên, uống một hơi cạn sạch.

Thấy thế, chủ tiệm càng thêm hài lòng, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thu Uyển.

"Cô nương, ngươi tốt nhất cũng nên thử một chút."

Tần Thu Uyển nhìn chén canh kia: "Ta không muốn uống."

Nàng có thể uống, nhưng mà không muốn làm người trước mặt khó xử.

Chủ tiệm âm thầm tính toán thời gian dược hiệu sẽ có tác dụng, lại khuyên thêm vài câu.

Tần Thu Uyển đã nhìn ra hắn không muốn từ bỏ, cuối cùng, vì không chặn được lời khuyên của hắn nên cũng bưng chén canh kia lên uống.

Không bao lâu sau, hai người liền nằm gục ở trên bàn.

Ngay sau đó cửa phòng đẩy ra, có hạ nhân vào cửa: "Chủ tiệm, có chuyển người vào phòng trong không?"

Trên lầu ba này còn có một phòng trong, dường như còn có cả giường, trước đó Tần Thu Uyển không tiện nhìn xung quanh, chỉ mới liếc nhìn một cái.

"Chuyển!" Giọng của chủ tiệm truyền đến: "Mau cho người truyền tin qua."

Tần Thu Uyển gục xuống bàn, rất nhanh đã nhận thấy được có người tới xê dịch người bên cạnh nàng đi. Dù đã nhắm mắt lại cũng nhận thấy được bên cạnh thiếu mất gì đó.

"Thật nặng."

"Đừng nhắc nữa, mau chuyển cho ta!"

Câu nói cuối cùng là tiếng của chủ tiệm.

"Vậy vị cô nương này phải làm sao bây giờ?"

Chủ tiệm bực mình: "Ném người này xuống dưới đáy phòng đi."

Người còn chưa lại gần, Tần Thu Uyển đã nghe được tiếng cười không mấy hảo ý của hai người. Không cần nghĩ cũng biết, nếu như bọn họ thật sự đụng vào mình thì có lẽ sẽ làm ra những chuyện rất kinh khủng, thậm chí còn có thể vô cùng kinh tởm.

Tần Thu Uyển đã biết chân tướng nên đương nhiên sẽ không để mặc được. Lúc này liền mở mắt ra, đỡ tường lảo đảo đi ra ngoài.

Chủ tiệm sững sờ, còn chưa kịp làm gì thì đã thấy người đi ra khỏi cửa. Tần Thu Uyển đỡ trán: "Đầu đau quá!"

Sau đó, nàng lảo đảo đi xuống căn phòng bên dưới, ngã đầu liền ngủ.

Trong lòng thì âm thầm hạ quyết tâm, nếu những người kia còn muốn tiến tới thì cũng chỉ có thể đợi một chút nữa.

Những tên côn đồ kia có việc, rất nhanh đã bị chủ tiệm sai sử rời đi.

"Ta biết ý nghĩ của các ngươi, trước tiên làm chuyện xong xuôi đã rồi nói sau."

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tần Thu Uyển, nàng lưu loát xoay người đứng lên, mở cửa sổ ra nhìn thoáng qua bên ngoài rồi nhảy lên khung cửa sổ, bắt lấy một góc mái cong bên cạnh, lại trực tiếp nhảy lên, nhảy vào gian phòng của Lâu Vũ.

Người trên giường đề phòng mở to mắt, thấy là nàng thì nhắm mắt lại.

Tần Thu Uyển tìm chỗ bí mật để trốn, chờ đợi ròng rã gần nửa canh giờ. Sáng nay nàng muốn đi ra ngoại thành nên phải dậy hơi sớm, lúc chờ cũng có hơi buồn ngủ. Nàng còn đang ngủ gật thì liền nghe phía bên ngoài có động tĩnh truyền đến.

"Ngài đã tới?" Giọng nói của chủ tiệm không thấy có chút tức giận nào, mà vô cùng nịnh nọt: "Tiểu nhân biết ngài yêu thích, vị bên trong này bảo đảm khiến ngài hài lòng."

Chỉ nghe được những câu này, Tần Thu Uyển cũng đã có thể đoán được hơn phân nửa.

Chủ tiệm nghĩ trăm phương ngàn kế như vậy là muốn hiến Lâu Vũ cho người khác.

Nàng hơi xúc động, ở thời đại này, không chỉ nữ tử tướng mạo mỹ mạo phải cẩn thận mà đến cả tuấn tú nam tử cũng phải cẩn thận. Trong lòng suy nghĩ những thứ này xong, nàng bèn giấu mình tiếp tục trốn vào chỗ tối.

Cửa đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt truyền đến, vạt áo màu trắng như nước chảy xẹt qua mặt đất, đi tới trước giường.

Tần Thu Uyển ở trong khe nhìn thấy người kia, phải phí hết một phen công phu mới nhìn được mặt của người kia.

Sau đó, nàng hơi sững sờ.

Vị này... Nếu nàng không nhìn lầm thì chính là cái vị từng thân mật với Khương Hưng Diệu ở trong căn nhà sàn bên ngoại thành kia.

 
Bình Luận (0)
Comment