Chương 552
Nha hoàn xông lên, muốn kéo cánh tay của nàng lại.
Tần Thu Uyển nhấc tay, lách mình tránh đi.
Nha hoàn không bắt được nàng, nghiêm mặt nói: "Phu nhân nhà ta cho mời."
"Vừa nãy còn nói là người xa lạ, tại sao ta lại phải gặp?" Tần Thu Uyển xoay người rời đi.
Nha hoàn đuổi theo: "Nếu ngươi không đi thì nhất định sẽ hối hận."
Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại.
Thấy không cản được người, nha hoàn đành phải dậm chân một cái trở về xe ngựa. Ngay sau đó, xe ngựa chạy đi rồi dừng lại trước mặt Tần Thu Uyển, trực tiếp chặn đường đi của nàng.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Khương phu nhân, bà muốn ức hiếp người công khai luôn sao?" Nàng quan sát một vòng: "Nơi này mặc dù không có ai trông thấy, nhưng nếu ta hô to thì hẳn là vẫn có người nghe thấy."
Khương phu nhân vén rèm lên, sắc mặt không tốt lắm: "Lý U Lan, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Nếu ngươi còn dám nói là vị bên trong kia là nhi tử của ta, loạn truyền những lời đồn này thì ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ: "Vậy rốt cuộc hắn có phải hay không?"
Nếu như là chuyện khác, Khương phu nhân sẽ không trả lời. Nhưng hỏi đến chuyện này, bà ta cho rằng mình vẫn cần phải nhấn mạnh một chút: "Không phải! Chỉ là giống nhau mà thôi." Còn cảm khái nói: "Ta so với bất luận kẻ nào đều hi vọng Hưng Diệu còn sống."
"Ta cũng hi vọng hắn còn sống." Tần Thu Uyển chân tâm thật ý nói: "Như thế, ta cũng không cần gánh vác cái thanh danh hại người ta chết."
Khương phu nhân trầm mặt: "Tóm lại, ngươi ra ngoài thì không nên nói lung tung. Vị công tử kia không phú thì quý, ngươi không đắc tội nổi đâu!"
"Đó là chuyện của ta, phu nhân không cần lo lắng." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Xe ngựa của ta ở ngay phía trước, bà không cần phải để ý đến ta."
Khương phu nhân lười quan tâm đến nàng!
Tần Thu Uyển đang chuẩn bị xuống núi thì ở bên đường có một bóng người thon dài chặn trước mặt nàng. Thấy nàng tới, Lâu Vũ mỉm cười tiến lên đón: "Đạp thanh vì sao không gọi ta?"
"Ta có chính sự." Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Bên kia của chàng như nào?"
Sau lần gặp mặt hôm trước, hai người đã khá lâu không gặp. Chuyện Lâu Vũ gặp phải cũng rất phức tạp, những ngày qua vẫn chưa được rảnh rỗi.
Hai người cùng nhau xuống núi, có người biết thân phận của Lý U Lan, nhìn nàng và một nam tử cùng đi du lịch cũng khó tránh khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Tần Thu Uyển bình thản tự nhiên, mặc cho bọn họ nhìn. Dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ đính ước, người ngoài cũng không nói được gì.
Hai người vào thành không lâu thì xe ngựa Lâu Vũ bị người ta ngăn lại.
Người ngăn hắn lại là một nam tử trẻ tuổi, nhìn giống hắn đến mấy phần: "Ca ca, những kẻ đòi nợ kia lại tới, huynh tuyệt đối đừng trở về."
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ngươi thiếu nợ?"
Lâu Vũ tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta đã biết, ngươi không cần lo lắng."
Tần Thu Uyển nhíu mày: "Trong tay ta còn có chút bạc, nếu thực sự khó chơi thì có thể trả nợ lại."
"Không trả!" Lâu Vũ nói với giọng điệu chắc chắn: "Ta có một ca ca rất không nên thân, đi khắp nơi ăn uống cá cược chơi gái. Trước đó ta đã giúp hắn trả rất nhiều, gần đây hắn lại thiếu một khoản không nhỏ, vài ngày trước ta còn bị người đòi nợ đuổi đến tận sông, suýt nữa thì mất mạng."
Tần Thu Uyển hiểu rõ trong lòng, Lâu Vũ nói suýt nữa, chắc hẳn là đã mất mạng rồi.
Bên cạnh Lâu Lễ nghe thấy huynh trưởng nói những lời này thì trái tim đau đớn vô cùng.
Huynh trưởng và vị cô nương trước mặt kia cũng không biết đã quen biết nhau từ lúc nào, nghe ca ca nói thiếu nợ, cũng không hỏi nguyên do mà đã muốn giúp trả nợ. Cái này cũng thôi đi, nhưng huynh trưởng lại giống như bị ngu, lại đi nói ra mấy chuyện không ra gì trong nhà.
Không sợ hù dọa con gái nhà người ta à?
Lỡ như dọa người ta thì phải đi đâu mới tìm được nữ tử thật lòng như vậy đây?
"Ca ca, trong nhà có đệ, huynh đưa vị cô nương này trở về đi!" Nói xong, Lâu Lễ xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, đã biến mất ở góc đường.
Lâu Vũ mỉm cười: "Tình cảm huynh đệ bọn ta không tệ." Lại giải thích nói: "Bọn ta là thân sinh huynh đệ cùng nương sinh ra, phụ thân ta đi trước, nương ta mang theo huynh đệ bọn ta gả cho một người làm ăn. Còn vị ca ca thiếu nợ kia là con riêng của nương ta. Kế phụ cảm thấy nương hắn ra đi sớm nên từ nhỏ đến lớn đều rất sủng hắn, sau đó liền biến thành như vậy... Ta phải đưa nàng về thôi."
Bây giờ Tần Thu Uyển ở một mình, trở về cũng rất nhàm chán. Nàng hiếu kỳ nói: "Ta đi chung với chàng nhìn một chút."
"Chuyện này không phù hợp." Lâu Vũ nhíu nhíu mày: "Ta biết nàng không sợ phiền phức, thế nhưng có một số người rất là khó chơi, nói chuyện cũng khó nghe. Sau khi nàng gặp chắc chắn sẽ rất bực mình. Nàng hẳn đã hiểu rõ ta, ta sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi."
Tần Thu Uyển bật cười: "Ta đi xem náo nhiệt thôi."
Lâu Vũ thấy nàng khăng khăng thì cũng không còn gò ép. Dẫn nàng trở về nhà.
Nói là nhà, kỳ thật chỉ là một gian cửa hiệu phía sau tiểu viện.
Lúc này bên ngoài cửa hiệu có không ít người xem náo nhiệt vây quanh, ở giữa chính là bảy tám tên lưu manh, đang giơ chân đứng ở cổng mắng to.
"Thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng, giả chết cái gì?"
"Dương Thành Bảo, bọn ta biết ngươi ở nhà, mau cút ra đây cho ta. Nếu không, bọn ta tức lên chắc chắn sẽ nện ngươi một trện cho nguôi giận."
"Ta đếm ba tiếng, không còn ra thì bọn ta sẽ động thủ!"
"Một..."
Trong đám người có người nhìn thấy Lâu Vũ tới, lập tức tránh ra một con đường.
Động tĩnh bên này, mấy tên đòi nợ đương nhiên chú ý tới. Nhìn thấy Lâu Vũ trở về, nhãn tình mấy người đó sáng lên, có hai người nhào tới trước: "Lâu Vũ, các ngươi là huynh đệ, là người nhà. Hắn thiếu chính là ngươi thiếu, mau trả đi."
Lâu Vũ sắc mặt nhàn nhạt: "Ta đã thay hắn trả đủ nhiều rồi, lần này ta sẽ không bỏ ra một chút nào nữa. Muốn ta trả, các ngươi tốt nhất là sớm buông bỏ ý niệm này đi, bất luận các ngươi làm gì thì cũng chỉ uổng phí sức lực thôi."
Sắc mặt mấy người không tốt lắm.
Nhưng cũng không cản hắn, bởi vì không dám cản.
Lâu Vũ đã thi đậu tú tài, là người triều đình ghi lại trên sách, người bình thường không dám ức hiếp hắn. Chí ít, ở trước mặt nhiều người như vậy, không ai dám động thủ với hắn.
Tần Thu Uyển đi theo vào, trên đường đi có nhận thấy được ánh mắt của mấy tên côn đồ.
Hai người vừa vào cửa, liền thấy đôi phu thê trung niên ngồi ở trong phòng. Vị phụ nhân nhíu mày nhăn trán kia chính là nương của Lâu Vũ, còn người ngồi một bên khác sắc mặt tái nhợt chính là phụ thân Dương Thành Bảo.
Nhìn thấy bên cạnh Lâu Vũ còn có một vị cô nương, hai người đều rất kinh ngạc. Lâu mẫu có chút bối rối, vội vàng đứng lên: "Vị cô nương này là ai?"
Bà ta lúc này đã cười không nổi, nhưng lại muốn cho thấy bộ dạng hiền hòa của mình nên nụ cười trên mặt xấu hổ vô cùng.
"Vị này là Lý cô nương." Lâu Vũ thuận miệng nói: "Nương, đại ca đâu?"
Dương lão gia thở dài: "Nhìn bên đây có động tĩnh nên đã leo tường chạy rồi."
Lâu Vũ không nói gì.
Bên cạnh Lâu mẫu đã đi ra phía sau viện bưng nước trà, lại ra ngoài mang theo một nụ cười thích hợp, tự mình rót trà cho Tần Thu Uyển: "Cô nương và A Vũ quen nhau thế nào?"
"Ở ngoại thành ngẫu nhiên gặp." Tần Thu Uyển mỉm cười: "Bá mẫu quá khách khí rồi."
Lâu mẫu vội vàng khiêm tốn.
Từ ngôn ngữ và động tác cũng có thể nhìn ra một chút quy củ và giáo dưỡng của một người, nương gia Lâu mẫu là người làm ăn, gả cho hai nam nhân đều là người làm ăn, bình thường gặp nhiều người. Bà ta nhìn lên liền biết, vị cô nương này quy củ rất tốt, gia cảnh không tệ, khí chất cũng làm cho người thoải mái dễ chịu, bà ta nhìn là yêu thích.
Chỉ là, hôm nay thực sự không thích hợp, để cô nương người ta thấy được mặt chật vật của nhà mình. Dưới tình hình như vậy, nếu là người nhát gan thì sợ là sau này sẽ không đến nữa.
Nghĩ đến đây, bà ta hơi ảo não.
Vốn bà ta còn oán hận Dương Thành Bảo kéo chân sau nhi tử của bà ta, bây giơ thì càng căm ghét đứa con riêng kia vô cùng.
Dương lão gia lại không để ý tới bên này, trong lòng ông ta bây giờ chỉ toàn là không vui vì nhi tử làm ảnh hưởng đến gia đình nên sắc mặt khó coi vô cùng. Nhưng mà ông ta cũng chú ý tới động tác nói chuyện và hành động của Tần Thu Uyển, bèn hỏi: "Cô nương và A Vũ nhà ta quen nhau bao lâu rồi?"
"Rất lâu rồi ạ." Người trả lời lời này là Lâu Vũ.
Dương lão gia không để ý, tiếp tục hỏi: "Nhà cô nương còn có người nào? Có huynh đệ tỷ muội không?"
Trong đại gia tộc, ngoại trừ dòng dõi thưa thớt thì huynh muội trong nhà có rất nhiều. Thậm chí còn có nhà có hơn hai mươi người.
Tần Thu Uyển thản nhiên: "Phụ mẫu ta đã qua đời ba năm trước, bọn họ chỉ có một nữ nhi là ta. Cho nên, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình ta."
Dương lão gia tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Sao lại như vậy?"
Lâu mẫu cũng rất bất ngờ với câu trả lời như vậy, Thấy bầu không khí xấu hổ, bà ta ho khục một tiếng: "Lý cô nương, lát nữa ở lại dùng cơm, cũng nếm thử thủ nghệ của ta."
Bên ngoài có nhiều người đòi nợ như vậy, Dương lão gia không có tâm tư chiêu đãi khách hàng. Nhưng mà chỉ là một cô nương mà thôi, cũng không cần ông ta ra mặt, cho nên cũng lười quản.
Cũng là bởi vì việc Dương Thành Bảo thiếu nợ có lẽ cần phải nhờ hai huynh đệ Lâu gia giúp một tay. Cho nên, ông ta vẫn đồng ý cho thê tử mặt mũi.
Tần Thu Uyển vốn muốn ở lại hỏi thăm một chút về những việc của Dương gia nên cũng không nóng nảy rời đi. Khi cùng Lâu mẫu đi đến hậu viện, nàng hiếu kì hỏi: "Những người bên ngoài kia là ai vậy? Sao lại hung ác như thế? Cho dù là đòi nợ thì cũng không thể chặn cửa được! Bá phụ, kỳ thật chúng ta có thể báo quan, người làm ăn hàng năm giao nhiều thuế mà như vậy chính là vì có được nha môn bảo hộ, bây giờ biến thành như vậy, nếu như đại nhân biết thì chắc chắn sẽ đồng ý giúp đỡ!"
Đạo lý này ai cũng hiểu rõ. Dương lão gia làm ăn lâu năm thì càng hiểu rõ hơn. Nhưng mà, Dương Thành Bảo cũng không sạch sẽ, nếu mà so đo thì có lẽ sẽ phải tiến vào trong lao ngồi mấy năm.
Dưới tình hình như vậy, nếu như chạy đi báo quan thì cũng tương đương là tự chui đầu vào lưới. Dương lão gia giống như là không nghe thấy lời này, nhìn ngoài cửa, tỏ rõ vẻ nóng ruột.
"Bá phụ, người nghe ta khuyên một câu, lời ta nói đều là thật. Nếu người sợ thì ta giúp người chạy chuyến này." Tần Thu Uyển xung phong nhận việc, nói xong liền muốn đứng dậy.
Sắc mặt Dương lão gia không tốt lắm: "Không cần."
Lại nói, nhận thấy sắc mặt Lâu Vũ không vui, ông ta lập tức hòa hoãn ngữ khí: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ, chính bọn ta cũng có thể xử trí, không cần phiền toái đến đại nhân." Dừng một chút, thấy Tần Thu Uyển dường như không có ý từ bỏ, ông ta tiếp tục nói: "Có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, kỳ thật cũng không có bao nhiêu bạc, không cần thiết phải làm loạn lên công đường. Thành Bảo cũng chỉ là nhất thời kích động mới làm sai chuyện, về sau ta sẽ giáo huấn nó lại là được!"
Lâu Vũ nửa thật nửa giả cười nói: "Đúng là không có nhiều, lấy căn cửa hiệu này ra chống đỡ có lẽ còn kém không nhiều lắm."
Sắc mặt Dương lão gia tái nhợt.
Căn cửa hiệu này là sản nghiệp tổ tiên, sao có thể bán được?
Nếu như là chính sự thì còn miễn cưỡng nói nghe được. Nhưng nếu là bởi vì những chuyện nhi tử làm ở bên ngoài mà đem bán đi thì coi như là thứ bất hiếu làm bại hoại tổ tông cơ nghiệp rồi còn gì. Ông ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"A Vũ, huynh đệ các con cũng đã ở chung được nhiều năm, con nên giúp nó suy nghĩ một chút biện pháp, mau cứu đại ca con đi!"
Lâu Vũ bây giờ là tú tài, còn trẻ như vậy, lại luôn được phu tử khen ngợi. Nếu như hắn thiếu bạc thì chỉ cần hô một tiếng sẽ có rất nhiều thương hộ đồng ý giúp đỡ.
Đúng vào lúc này, ở cổng lại truyền tới tiếng đạp cửa.
"Nếu như hôm nay các ngươi còn không ra thì kêu Lâu tú tài đi theo bọn ta một chuyến." Người bên ngoài vênh vang đắc ý: "Chủ tiệm bọn ta rất ngưỡng mộ tài hoa của Lâu tú tài, muốn mời hắn uống một bữa rượu."