Chương 551
Chuyện này kỳ thật rất dễ xử lý.
Gần đây trên núi hoang có không ít hoa dại, người đến đây đạp thanh nhiều như vậy, thỉnh thoảng có một khắc đi nhầm đường nhìn thấy dung mạo Khương Hưng Diệu thì cũng không có gì hiếm lạ.
Lúc tìm người Tần Thu Uyển rất chú trọng, cũng không bại lộ hành tung. Lượn quanh mấy khúc quẹo, nàng tìm được hai phụ nhân đặc biệt thích tám chuyện, chỉ trong ngắn ngủi nửa ngày, bên trong nhóm đã có không ít người biết có một nam tử trong đó có dáng dấp gần giống với Khương Hưng Diệu xuất hiện ở ngoại thành.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, có vài người còn cảm thấy là lời nói vô căn cứ, nhưng cũng có người cho rằng không có lửa làm sao có khói. Hôm sau trời tờ mờ sáng, liền có không ít người đi đến ngoại thành.
Trên núi hoang kia xây một căn nhà sàn trông rất vắng vẻ, bình thường rất ít ai lui tới. Người ở bên trong cũng không thường vào thành.
Vừa mới bắt đầu ngày mới, bên ngoài nhà sàn đã có mấy đám người vây quanh. Hạ nhân không cho mọi người đi vào. Thấy có người tới, hạ nhân tiếp tục nhấn mạnh: "Nơi này là phủ đệ cá nhân, chung quanh nơi này cũng đã được chủ tử nhà ta mua lại. Chư vị không nên tới, nếu không, chủ tử nhà ta mà so đo thì sợ là chư vị không chịu nổi."
Lời nói này nghe rất ngạo nghễ.
Người bình thường sẽ không đe dọa kiểu này. Cho nên lúc này mọi người đều hiểu, người ở bên trong chắc chắn cũng phải không phú thì quý.
Mọi người chỉ tò mò chạy tới xem náo nhiệt, muốn nhìn xem đến cùng có phải Khương Hưng Diệu hay không mà thôi, thật sự không nghĩ mình sẽ bị kiện cáo. Vì vậy cũng không dám mạnh mẽ xông tới nữa, mà chỉ ở bên ngoài nghị luận ầm ĩ.
Tần Thu Uyển biết, người đã chết, tất nhiên sẽ không dễ dàng lộ diện.
Thế là, ngày đó lại sai người truyền ra tin tức, nói có người ở hậu sơn tận mắt thấy Khương Hưng Diệu, nói giống y như thật.
Vậy là những người đã từ bỏ kia lại lập tức hào hứng, hôm sau lại đi đến hóng hớt.
Trong lúc đó, Tần Thu Uyển cũng tiếp cận vào mấy lần.
Kỳ thật người nhận ra nàng có rất nhiều, Tần Thu Uyển bị người ta hỏi, thản nhiên nói: "Dù gì cũng từng suýt thành thân, người ngoài còn nói Khương công tử rời đi là lỗi của ta, ta cũng muốn biết rốt cuộc có phải là hắn còn sống hay không."
Nhờ nàng đi đến đó mấy lần mà người nhận biết nàng cũng càng ngày càng nhiều.
Bởi vì chung quanh nhà sàn đều có người vây quanh, Khương Hưng Diệu cũng không thể ngày nào cũng ở im trong phòng, thỉnh thoảng cũng phải mở cửa sổ ra để thông khí nên rất nhanh đã có người thật sự thấy được hắn!
Lần này, tất cả mọi người đều phấn chấn.
Khương phu nhân cũng ngồi không yên, bà ta tự mình ngồi xe ngựa đến nơi này. Có thế gia công tử quen biết bà ta, thấy bà ta thì lập tức tiến lên đón: "Khương bá mẫu, Hưng Diệu thật sự còn sống sao?"
Vành mắt Khương phu nhân đỏ bừng: "Ta so với bất luận kẻ nào trong các ngươi cũng đều hi vọng người ở bên trong thật sự là Hưng Diệu, nhưng khi ta tận mắt nhìn thấy nó nhập quan tài thì ta cũng biết, người ở bên trong có lẽ chỉ là người có tướng mạo tương tự với nó mà thôi."
Nói đến đây, nước mắt bà ta đổ rào rào rơi xuống, sau đó thì đã nghẹn ngào không nói nên lời. Thương tâm như thế làm người nhìn thấy cũng có hơi tin tưởng rằng người bên trong có lẽ thật sự chỉ là tương tự.
Ngay trước mặt mọi người, Khương phu nhân còn gõ cửa viện kia: "Làm phiền tiểu ca giúp ta thông báo, ta muốn gặp vị công tử kia."
Tiểu ca chạy một chuyến, rất mau đã trở lại, chìa tay ra.
Nhìn thấy cơ hội đã đến, Tần Thu Uyển nhanh chóng tiến lên: "Phu nhân, ta cùng bà đi vào."
Khương phu nhân nghe được thanh âm này thì lập tức kinh ngạc quay đầu lại, bật thốt lên hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Việc này truyền đi xôn xao, gần đây ta cũng thường xuyên tới chính là vì muốn gặp vị nam tử có tướng mạo tương tự với Đại công tử kia. Ta càng muốn biết rõ ràng hơn là người kia rốt cuộc có phải hắn hay không!"
Sắc mặt Khương phu nhân không tốt lắm, bà ta cũng chưa có quên nữ tử trước mặt đã từng hỏi nhi tử có phải chết thật hay không.
Kỳ thật, hôm nay bà ta đến là muốn làm một tuồng kịch. Đợi bà ta từ bên trong đi ra thì sẽ nói chỉ là người giống nhau.
Như thế thì ngày sau, cho dù người ngoài có nhìn thấy hắn ở trên đường thì cũng sẽ không hoài nghi thân phận của hắn. Nhưng nếu có thêm Lý U Lan thì sẽ vô cùng phiền phức.
"Nếu như ngươi vẫn là nhi tức của ta thì ta đương nhiên có thể mang theo ngươi. Nhưng bây giờ chúng ta cũng không còn quan hệ, ngươi vì sao còn đi theo nữa?"
Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Chỉ dựa vào việc ta đã từng gả cho Đại công tử! Tất cả mọi người nói ta mệnh cách không tốt nên mới khắc chết hắn, nhưng ta không nhận. Việc gả vào cũng không phải là ta nguyện ý, không có người, ta càng không muốn. Hơn nữa, Đại công tử rõ ràng là sinh bệnh qua đời, làm sao cuối cùng lại thành lỗi của ta?"
Nàng nhìn về phía cánh cửa: "Ta phải đi vào nhìn một cái. Nếu bà không mang ta theo thì chính là chột dạ!"
Khương phu nhân: "..."
Bà ta trầm mặt: "Lý U Lan, ngươi cứ làm khó xử ta như thế thì đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Tần Thu Uyển cất bước liền tiến: "Nói cứ như nếu ta không đi vào thì bà sẽ buông tha cho ta vậy."
Lý thị lần trước tới cửa gây chuyện đều là vì nghe lời Khương phu nhân. Đây cũng là tin tức Tần Thu Uyển tìm người nghe ngóng được.
Hạ nhân muốn đưa tay ngăn cản, Tần Thu Uyển liềm nhấn tay của hắn trở về: "Ta chỉ nhìn một cái mà thôi."
Nói xong, bèn nhanh chóng tiến vào viện tử.
Tốc độ nhanh đến mức hạ nhân căn bản không kéo nổi. Khương phu nhân nhanh chóng đổi sắc mặt, vội vàng đuổi theo.
Trong viện, dưới gốc hoa thụ có một vị tố y công tử đang ngồi, lúc này đang bưng chén trà. Có lẽ là vì nghe được có động tĩnh người đi vào nên mới nghiêng đầu trông lại. Khi thấy Tần Thu Uyển, vẻ mặt của hắn kinh ngạc, ánh mắt không vui nhìn về phía hạ nhân đuổi theo sau lưng: "Sao người nào cũng dẫn vào vậy?"
Tần Thu Uyển vừa nhìn thấy nam tử trước mặt, liền biết hắn thật sự là Khương Hưng Diệu.
Cho nên nói thiên hạ không thiếu cái lạ. Người có điểm tương tự cũng không hiếm lạ, nhưng hai người không hề có quan hệ lại giống như là từ một mô hình khắc ra, vốn dĩ không có khả năng.
"Khương công tử, ngươi còn sống?"
Công tử áo trắng giận tái mặt: "Ta không họ Khương. Có lẽ cô nương đã nhận lầm người."
"Ngươi rõ ràng là còn sống." Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Vì sao ngươi phải giả chết? Ngươi chết thì chết, vì sao lại muốn kéo ta xuống nước?"
Khương Hưng Diệu thân là phú gia công tử, muốn chết như thế nào đều có thể, bất luận chết thật hay giả chết thì cũng không ai quản được. Nhưng hắn không nên rời khỏi trước khi cưới Lý U Lan vào cửa, đã vậy còn chọn lúc nàng vào cửa rồi tắt thở.
Lý U Lan trêu ai ghẹo ai mà phải chịu tội như vậy?
"Cô nương nhận lầm người rồi." Ngữ khí công tử áo trắng không nhanh không chậm.
Sau lưng, Khương phu nhân cuối cùng cũng đuổi kịp, vội vàng vọt tới trước mặt Tần Thu Uyển quát lên: "Quả nhiên là nha đầu nông thôn không hiểu quy củ. Chủ nhân mời ngươi ra, ngươi lại xông vào bên trong?"
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Bà cũng không phải chủ tử, bà tức cái gì?"
Công tử áo trắng giận tái mặt: "Cuộc đời ta không thích gặp người ngoài, ngươi xông tới như thế đúng là rất thất lễ. Ngươi nên sớm rời đi thì thôi."
Tần Thu Uyển đứng tại chỗ bất động: "Nếu ta không đi thì sao?"
"Vậy cũng đừng trách ta tìm người ném ngươi ra bên ngoài." Dừng một chút, công tử áo trắng lại nói: "Ta còn có thể đi đến nha môn báo quan!"
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Người bên ngoài đều đang truyền tin rằng dung mạo của ngươi giống với Khương công tử, ta và Khương công tử có gút mắc rất sâu nên ta mới muốn đến chứng thực một chút xem có gì không đúng? Việc này cho dù có bị đưa đến trước mặt đại nhân thì ta cũng không sợ!"
Lời này rất có đạo lý.
Nàng nhiều nhất chỉ coi như là thất lễ, không thể nào nhập tội.
Nàng lui ra phía sau một bước: "Hai người các ngươi cứ trò chuyện, ta đứng một bên nhìn một lát."
Khương phu nhân: "..."
Bà ta lười so đo, nếu như nhất quyết muốn đuổi người ra thì lại có vẻ như mình chột dạ. Bà ta nhìn công tử áo trắng trước mặt, vành mắt ửng đỏ: "Công tử họ gì tên gì? Tuổi tác bao nhiêu? Trong nhà còn có người nào?"
Công tử áo trắng sắc mặt hờ hững: "Mấy ngày nay ở bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, ta cũng nghe thấy trong miệng bọn họ nói gì. Phu nhân hẳn là nương của Khương công tử, có lẽ ta thật sự có vẻ ngoài tương tự với con của ngài, nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi. Phu nhân không nên đến trước mặt ta khóc lóc, cuộc sống đã rất khổ, ta thích nhìn chuyện cao hứng hơn... Nếu phu nhân không khống chế nổi nước mắt thì mời về cho!"
Từ nãy tới giờ, ngữ khí bình thản, không thấy một chút ấm áp nào mà mẫu tử nên có.
Khương phu nhân dùng khăn che mặt, khóc không thành tiếng: "Diệu nhi của ta xưa nay đều không nói chuyện với ta như vậy... Huhuhu..." Nàng khóc ròng ròng: "Có lỗi với.. Công tử, hôm nay tới đường đột, thực sự quá thất lễ, quay đầu lại ta sẽ để cho lão gia đưa lên nhận lỗi..."
Nói đến đây thì chỉ còn lại tiếng khóc.
Sau đó, bà ta bụm mặt xoay người rời đi.
Tần Thu Uyển đứng ở một bên, đúng là không phát hiện ra điểm đáng ngờ, nhưng mà, lúc Khương phu nhân quay người đi, nàng có nhìn thấy ngón tay của vị công tử áo trắng kia cuộn tròn lại, chân cũng hơi động, dường như là nhớ tới người thân nhưng lại phải cực lực nhịn xuống.
Lúc nàng đi ra khỏi viện tử, Khương phu nhân đã được nha hoàn nâng đỡ lên xe ngựa.
Mọi người vây xem đang bàn tán: "Lại khiến cho Khương phu nhân nhớ tới thống khổ mất con, thật là quá đáng quá?"
"Ta nghe người ta nói, người bên trong kia chỉ gần giống với Giang công tử thôi."
"Nếu như Khương phu nhân đồng ý thì có thể nhận hắn làm kết nghĩa... Thường xuyên nhìn thấy nhi tử, cũng có thể làm dịu đi thống khổ mất con."
Có người không đồng ý: "Ngươi nói nhẹ nhàng thế, nếu Khương công tử dưới suối vàng có biết, biết nương đem phần ái tử chi tình này bỏ vào trên thân người khác thì đại khái sẽ rất thương tâm."
"Còn không phải sao." Lại có người đồng ý: "Có thể ở chỗ giữa sườn núi này xây nên viện tử thì hẳn là rất nhàn hạ thoải mái, chắc chắn không phải người bình thường. Khương phủ đúng là dữ dội, nhưng nhìn khắp xung quanh cũng không thể coi là cái gì, nói không chừng người trong này còn có thân phận cao hơn. Khương phủ liếm láp mặt nịnh nọt để được nhận kết nghĩa, nhưng chắc chắn là người ta sẽ không đồng ý."
...
Nghe đến những thứ này, Tần Thu Uyển một bước đạp ra ngoài. Sau đó, mấy người vây theo nàng: "Lý cô nương, ngươi nhận ra ta không?"
Tần Thu Uyển buông tay: "Từ lúc ta vào phủ, khăn voan còn chưa vén. Đại công tử đã không còn nữa. Từ sau lúc đó, ta có đưa ra chủ ý muốn gặp Đại công tử một lần cuối nhưng Khương phu nhân không cho. Cho nên, đừng thấy ta đã gả cho hắn một lần, kỳ thật ta giống như các ngươi, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy người lần nào. Cho dù có thấy được chính chủ thì ta cũng không biết mặt."
Lại có người hỏi: "Khương phu nhân nói vị bên trong kia không phải, vậy ngươi giải thích thế nào?"
"Ta nghĩ là đúng.” Tần Thu Uyển bình thản nói: "Cũng chỉ có như thế thì Khương phu nhân mới không cần thương tâm."
Nha hoàn của Khương phu nhân chen vào đám người, quát lên: "Ta thấy ngươi là không muốn thừa nhận hắn đã chết!"
"Tùy ngươi nghĩ sao." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Dù sao thi ta cảm thấy vẫn rất ổn."
Nha hoàn có chút nóng nảy, nhìn về phía mọi người giải thích: "Nàng ta chỉ vì không muốn thừa nhận mạng mình đen đủi, mọi người đừng nghe lời của nàng ta, nếu như công tử còn sống, sao Khương phủ có thể không nhận chứ?"
Điều này cũng đúng.
Một cái nói phải, một cái nói không phải, tất cả mọi người hơi mê mang, không biết nên tin ai.
Nếu lời người bên trong này nói là nói dối thì Khương Hưng Diệu đúng là đã không cánh mà bay, giống như biến mất không còn tăm hơi, thứ trong quan tài kia chỉ là một mộ quần áo. Nhưng nếu nói hắn nói thật mà Khương phu nhân đã lại chính miệng phủ nhận. Hơn nữa, nếu như Khương công tử không thật sự qua đời thì sau trận giày vò này hắn sẽ làm gì?
Thân là đích tôn đích tử, vậy cũng coi như là gia chủ tương lai, vì sao hắn lại làm như thế?
Trong lúc nhất thời, mọi người nói chuyện rất xôm xả.
Tần Thu Uyển lách qua đám người, còn chưa đi bao xa liền thấy xe ngựa của Khương phu nhân ngừng lại bên đường. Nàng vốn đang nhìn không chớp mắt thì liền thấy ả nha hoàn mới vừa rồi còn lí lẽ biện luận với nàng lao đến.