Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 544 - Chương 550

Chương 550
Lấy được câu trả lời chắc chắn, Tần Thu Uyển quay đầu lại nhìn bà ta: "Đã nói vậy thì mau bảo những người này tránh ra."

Khương phu nhân trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi không hối hận?"

Tần Thu Uyển miệt thị, nhìn thoáng qua Khương Hưng Thịnh ở trên ghế không nói một lời, nói: "Ở lại chỗ này sớm muộn gì cũng bị tên khốn nạn này hủy thanh danh, ta còn ước gì được rời đi, sao có thể hối hận?"

Khương Hưng Thịnh liếc nhìn nàng một cái rồi quay mặt đi.

Khương phu nhân vô cùng không muốn thả nàng đi, nhưng nếu nàng thật sự mang trong lòng tử chí thì những hạ nhân này sẽ vì tiền bạc mà nói ra một vài chuyện ảnh hưởng tới hôn sự của con trai, thực sự đúng là được không bù mất.

"Để nàng ta đi!"

Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Ta có rất nhiều đồ, giúp ta chuẩn bị một xe ngựa."

Khương phu nhân: "..."

Dù gì cũng đã quyết định thả đi nên bà ta cũng không tiếc sai người gọi xe ngựa tới.

Lúc này đã là buổi chiều, Tần Thu Uyển ra khỏi Khương phủ, cho xe ngựa dừng ở trên con đường phồn hoa. Nàng một mình đi tìm nhà trọ, thu xếp xong thì lại đi ra ngoài tìm người môi giới.

Trong lúc nhất thời không tìm thấy được tiểu viện tử thích hợp, nàng liền thuê tạm một cái.

Thân là cô nương gia một thân một mình sinh hoạt khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta ghé mắt. Cũng may Tần Thu Uyển đã quen ứng phó với tình hình như vậy nên hết thảy coi như thuận lợi.

Lại là một ngày buổi sáng, Tần Thu Uyển vừa mới thức dậy, bên ngoài đã có tiếng đập cửa.

Người môi giới nàng tìm tới là để giúp nàng để ý đến căn nhà và cửa hiệu, nên bây giờ có người tìm đến cũng rất bình thường. Nàng không suy nghĩ nhiều, tiến lên mở cửa, khi thấy người đứng bên ngoài là cô mẫu của Lý U Lan, nàng có hơi bất ngờ: "Tại sao bà còn dám tới?"

Lý thị kinh ngạc: "Ngươi thật sự đã dời ra ngoài ở?" Bà ta dò xét: "Người khác đánh bể đầu cũng muốn chen vào, ngươi thì hay rồi, tiến vào rồi còn dùng sức chui ra ngoài. Ngươi có đầu óc hay không vậy?"

Tần Thu Uyển đưa tay muốn đóng cửa.

Bây giờ mới là sáng sớm, nhìn thấy loại người như vậy thực sự quá ngán.

Lý thị đưa tay cản cửa, còn xông vào.

Kỳ thật, nếu Tần Thu Uyển không muốn để cho bà ta vào thì bà ta cũng không vào được. Chủ yếu là vì nàng mới đến nơi này, nếu như tranh chấp với người đứng cửa thì khó tránh khỏi sẽ khiến người ta ghé mắt. Nữ tử sống lẻ loi một mình sẽ gặp rất nhiều phiền phức, Tần Thu Uyển không sợ phiền phức, nàng chỉ là lười ứng phó.

Tần Thu Uyển đóng cửa lại: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Lý thị lắc đầu: "Vì ta nghe nói ngươi không làm Khương gia phụ nữa, nhất quyết muốn dời ra ngoài nên cố ý tới nhìn ngươi một cái. Lúc trước ta phí hết không ít tâm tư mới đưa ngươi được vào đó, giờ thì đúng là uổng công một phen khổ tâm của ta."

"Đã hết chuyện, vậy thì ra ngoài đi." Tần Thu Uyển mở cửa: "Không hài lòng, về sau đừng tới nữa."

Nếu như nàng vẫn là Khương gia phụ, Lý thị đương nhiên là không nỡ bỏ. Nhưng hôm nay nàng chỉ là một đứa mồ côi... Bà ta còn chướng mắt nàng đấy.

Huống chi, bà ta tới nơi này là bởi vì được Khương phu nhân truyền tin qua, tiện thể nhắn rõ ràng, bảo bà ta tới nhìn xem Lý U Lan đang sống thế nào, thuận tiện trách cứ vài câu.

Khương phu nhân có ý để bà ta qua tìm Lý U Lan. Nói một cách khác, chính là muốn đổ tội cho Lý U Lan đã đắc tội với Khương phủ.

Một người mồ côi đắc tội với Khương phủ, nếu muốn xoay người thì đó chính là mơ mộng hão huyền. Lý thị tới nơi này, chính là vì muốn chế nhạo nàng: "Lúc trước ngươi dùng kế cầm lại những khế đất kia, ta còn tưởng rằng ngươi thông minh lắm cơ. Hóa ra cũng chỉ có như thế." Nói đến đây, bà ta cười lạnh một tiếng, trong thanh âm tràn đầy khinh thường.

Tần Thu Uyển đạp bà ta ra ngoài, sau đó đóng cửa lại: "Cút!"

Lý thị tức giận không thôi, đang muốn tiến lên gõ cửa thì liền nghe thấy trong cửa truyền ra một giọng nữ nhàn nhạt: "Nếu bà còn dám làm loạn thì ta sẽ truyền ra ngoài chuyện bà rót thuốc cho ta rồi đưa ta đi xung hỉ, ta sẽ xem xem ai mới là người mất mặt."

Nghe được câu nói này, lời giận mắng bật thốt lên trong miệng Lý thị liền nuốt trở vào.

Chính vào ngày xuân, ánh nắng vừa vặn, không ít người đều đi ra ngoại thành đạp thanh, lúc Tần Thu Uyển ở tửu lâu nghe được tin tức này thì chợt nhớ tới Khương Hưng Diệu từng làm qua một bài thơ vào cảnh ngày xuân, còn được không ít người vỗ án tán dương. Thế là, nàng cũng chuẩn bị một phen, ngồi xe ngựa đi đến hoa dại sơn mà các thế gia công tử yêu thích.

Đủ loại hoa quả đầy khắp núi đồi, đúng là phong cảnh không tệ. Nàng cho xa phu bạc, một mình đi dạo bên trong.

Tần Thu Uyển không có tâm tư ngắm cảnh, mà cố ý tìm những người ngâm thi tác kết thân, muốn hỏi thăm ra tin tức của Khương Hưng Diệu.

Kỳ thật, đây chỉ là biện pháp ngốc nhất, không khác gì mò kim đáy biển.

Nhưng Tần Thu Uyển ở Khương phủ không nghe được tin tức gì, người này giống như là biến mất không còn tăm hơi, nếu không phải nàng liên tục thăm dò qua Khương phu nhân thì nàng cũng tưởng là Khương Hưng Diệu đã thật sự chết rồi.

Nàng đứng trước một đám hoa dại, nghe người đứng phía sau ngâm thơ, ý cảnh quả thật không tệ, nhưng có một ít chỗ chắp vá lung tung rắm chó không kêu. Đang lúc nàng hơi mất kiên nhẫn muốn rời khỏi thì chợt nghe có người sau lưng nói: "Nếu có thể ở lại trên núi này, ý cảnh tất nhiên sẽ càng tốt hơn."

Có người khen: "Vẫn là Lưu huynh biết hưởng thụ. Chỉ là trên núi hoang này, sợ là không dễ ở như vậy."

"Ai nói?" Âm thanh mang theo chút ghen tỵ vang lên: “Trong khe núi bên kia có một nhà sàn nhỏ rất là tinh xảo. Hôm trước ta ngẫu nhiên phát hiện, ở đó còn có hộ vệ trông coi. Ta vừa mới tới gần liền bị đuổi ra. Nơi đó có người ở, vừa nhìn liền biết là không phú thì quý..."

"Có thật vậy không?" Có người không tin: "Theo ta được biết, người nhà giàu đều rất bận, nào nhàn hạ thoải mái được như vậy?"

Lại có người bất mãn đáp: "Cũng có người rảnh rỗi mà!"

Tần Thu Uyển thay đổi bước chân, lập tức chạy tới khe núi.

Đi chừng gần nửa canh giờ, quả thật thấy được một nhà sàn tinh xảo, Tần Thu Uyển nhìn thấy thì lập tức dừng bước. Bởi nếu như lại tới gần nữa thì có thể sẽ bị người ta đuổi đi.

Nàng đứng quan sát một vòng, dự định sẽ phía sau núi rồi lặng lẽ tới gần, nếu như không phải, nàng sẽ lập tức rút đi.

Phía sau núi là dốc đứng, hoa dại lẻ tẻ, không thể so sánh với địa phương khác. Người ở đây có một ít dấu tích để lại, hộ vệ cũng hơi buông lỏng một chút. Tần Thu Uyển rất thuận lợi tới gần.

Bỗng nhiên, sau hành lang nhà sàn xuất hiện một bóng người thon dài, nàng lập tức ngồi xổm xuống.

Trong trí nhớ của Lý U Lan cũng từng nhìn thấy chân dung của Khương Hưng Diệu. Nhưng mà ký ức hơi mơ hồ, Tần Thu Uyển sợ mình gặp chính chủ nhưng lại không biết nên trước khi rời khỏi Khương phủ đã tìm chân dung cẩn thận ghi lại.

Phía trước nhà sàn có một vị đứng đấy, búi tóc nhìn rất giống. Nàng ở trong bụi cỏ quan sát, dự định tới gần một chút để phân biệt.

Cứ như vậy lề mà lề mề, trôi qua một khắc đồng hồ cũng chưa đi được mấy bước. Đột nhiên, nàng nhận thấy được sau lưng có động tĩnh, còn chưa quay đầu lại thì bên eo đã bị một vật sắc bén nào đó đâm đến, đồng thời, lợi khí kia cũng không dời đi.

Ánh mắt Tần Thu Uyển trở nên mãnh liệt, quay thân tránh đi, thuận chân đạp tới. Sau khi rơi xuống đất vô thức lui ra sau, hết sức kéo dài khoảng cách với người sau lưng.

Người kia không công tới nữa, ngược lại còn vui vẻ cười ra tiếng.

Tần Thu Uyển nhíu mày, đối diện với ánh mắt của hắn thì hoàn toàn trầm tĩnh lại.

"Nàng tức giận?" Nam tử thấp giọng hỏi.

Tần Thu Uyển hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía nhà sàn đối diện: "Về sau sẽ tính sổ với chàng." Lại hỏi: "Chàng tới nơi này làm gì? Người ở bên trong là người nào?"

"Ta cũng không biết. Trước đó ta thấy nàng lén lén lút lút nên mới cố ý theo tới." Người đứng phía sau nhích lại gần: "Tiểu sinh Lâu Vũ, bái kiến cô nương."

Tần Thu Uyển nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Chàng nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là lén lén lút lút, ta rõ ràng chính là quang minh chính đại."

Lâu Vũ không nhịn được cười nhẹ: "Vâng, vậy ta lén lén lút lút đuổi theo cô nương mà tới. Cô nương đừng thấy lạ."

Đang nói chuyện, bên phía hành lang nhà sàn lại có động tĩnh, rèm treo xốc lên, lại có một bóng người đi ra. Ngay sau đó... con mắt Tần Thu Uyển trừng lớn, còn chớp chớp, xác định mình không nhìn lầm.

Trên nhà sàn có hai bóng người thon dài ôm nhau, mắt thấy là còn sắp thân mật với nhau rồi.

Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua người bên cạnh: "Chàng biết sao?"

Lâu Vũ lắc đầu.

Lúc này hai người đã sát lại rất gần, Tần Thu Uyển nhận ra, một người trong đó thật sự là Khương Hưng Diệu. Lúc này, nàng bỗng nhiên nhớ lại những lời truyền ngôn liên quan tới Khương đại công tử ở trong phủ.

Giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, đến thành niên còn không động phòng với nha hoàn. Vậy ra người ta không yêu hồng nhan, chỉ thích lam nhan, cho hắn nha hoàn, hắn có lẽ còn cảm thấy phiền chán!

Lâu Vũ nhìn thoáng qua liền thu tầm mắt lại, hắn đưa tay che mắt của nàng lại: "Đừng nhìn!"

Tần Thu Uyển không hiểu: "Nếu như Khương đại công tử sợ việc yêu thích lam nhan mất mặt thì hoàn toàn có thể lén lút làm, không cần thiết phải giả chết."

Lâu Vũ như có điều suy nghĩ.

Hai người suy nghĩ một lát không có kết quả, ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi, cùng hắn lặng lẽ lui ra.

Đời trước, đến tận khi Lý U Lan bị thê tử của Khương Hưng Thịnh hại chết, nàng cũng không biết tin tức Khương Hưng Diệu còn sống, trong thành cũng không có chút truyền ngôn nào.

Có thể thấy được Khương Hưng Diệu che giấu tin tức mình còn sống tốt như thế nào.

Hắn muốn che, Tần Thu Uyển càng không cho. Trở lại trong thành, nàng lập tức sai người truyền việc này ra ngoài.

 
Bình Luận (0)
Comment