Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 543 - Chương 549

Chương 549
Khương phu nhân rất nhanh đã thu liễm lại ánh mắt, trầm giọng nói: "Tại sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy? Đó là nhi tử của ta, ngươi cho rằng ta muốn nó chết sao?"

Bà ta cầm lấy khăn lau nước mắt: "Ta vất vả lắm mới tiếp nhận được chuyện nó rời đi, nhưng ngươi lại nhắc tới chuyện này..." Bà ta khóc thút thít một chút, vô cùng thương tâm. Lại khoát tay áo: "Ngươi đi đi."

Tần Thu Uyển đứng dậy rời đi.

Khương phu nhân nhìn bóng lưng của nàng, âm thầm cắn răng.

Tần Thu Uyển nhận thấy được tầm mắt của bà ta, nhưng không có quay đầu lại. Vừa đi ra cửa, lại đụng phải Khương Hưng Thịnh, hắn dường như đã đợi ở nơi đó rất lâu, nhìn vào ánh mắt của nàng tràn đầy yêu thích và thương tiếc: "Tẩu tẩu, tẩu ở lại đây đi, về sau ta sẽ chăm sóc tẩu."

"Các ngươi cho ta cơ hội lựa chọn sao?" Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Ta muốn đi thì có thể đi được sao?"

Khương Hưng Thịnh hơi mất tự nhiên: "Ở lại không tốt sao?"

Tần Thu Uyển không muốn nhiều lời với hắn, cất bước rời đi.

Trước đó hai mẫu tử đã thương lượng xong gánh chuyện hai phòng, Khương Hưng Thịnh chờ ở chỗ này cũng đã biết nương vừa mới đề cập đến chuyện kia, thấy nàng không để ý đến mình, hắn vô thức đưa tay kéo.

Tần Thu Uyển bóp lấy cổ tay của hắn, hung ác đạp một cước.

Bất ngờ không đề phòng, Khương Hưng Thịnh bị đạp trúng, một phú gia công tử từ nhỏ sống an nhàn sung sướng như vậy sao có thể chịu được đau đớn như này? Lúc này mới ngồi xổm người xuống che bụng, tỏ rõ vẻ thống khổ.

Cách đó không xa đám hạ nhân đang chờ thấy tình thế không đúng thì vội vàng chạy tới đỡ người.

Tần Thu Uyển từ trên cao nhìn xuống Khương Hưng Thịnh, cười lạnh nói: "Bớt có ý đồ với ta đi."

Giống như là Khương phu nhân nói, nếu như không muốn Khương Hưng Diệu đoạn tuyệt huyết mạch như vậy thì hoàn toàn có thể nhận một đứa bé ở chỗ Khương Hưng Thịnh làm con thừa tự.

Như thế, cũng coi như có thể thông cảm được, thậm chí đó cũng không ảnh hưởng gì, chắc chắn sẽ không bị ngoại nhân bàn tán. Nhưng tình hình như vậy, lại khăng khăng để Khương Hưng Thịnh gánh hai phòng thì ngoại trừ lý do rằng hắn háo sắc và động tâm với mỹ mạo của tẩu tử thì Tần Thu Uyển không tìm thấy cách giải thích nào khác.

Một tên nam nhân lại có những ý nghĩ xấu xa như vậy với tẩu tẩu của mình đúng là súc sinh cũng không bằng.

Khương Hưng Thịnh nhìn mặt nàng lạnh lẽo, chỉ cảm thấy nàng cách mình thật xa xôi, giống như là tiên nữ ở xa trên đám mây không thể với tới.

Với không tới, hắn càng muốn thử!

Tần Thu Uyển buông xuống câu nói xong thì cất bước rời đi. Đương nhiên cũng không chú ý tới ánh mắt của hắn.

*

Một lát sau, bên nha môn có tin tức.

Hai nha sai bước vào cửa Uông phủ, Uông phu nhân nằm mơ cũng không ngờ Lý U Lan lại lớn gan như vậy, bà ta mặc dù đã sống nửa đời người, nhưng lại chưa hề qua lại với nha môn, nhất là khi tiểu nhi tử của bà ta đang nghị hôn, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì hôn sự sẽ phải làm thế nào?

Trong nội tâm bà ta hiểu rõ, có chữ viết đó, nếu như Lý U Lan thật sự muốn giành thì những vật này sẽ không giữ được. Bây giờ nha sai đã tới cửa... Bà ta vô cùng không cam lòng giao khế đất và mấy cái rương ra.

Nha sai thấy thế, hỏi: "Còn gì nữa không?"

Đúng là còn có mấy thứ vụn vặt, Uông phu nhân cũng không cho rằng Lý U Lan sẽ so đo cùng mình, hoặc nói đúng hơn, bà ta dù gì cũng đã nuôi Lý U Lan hai năm, ân tình vẫn phải có, lấy chút lợi ích thì vẫn còn nghe được. Nhưng nhìn hai nha sai kia không mấy thân thiện, còn tỏ rõ vẻ bực mình, bà ta sợ mình chọc cho đại nhân phiền toái, bèn cắn răng một cái, đem một chút còn lại kia ra luôn.

Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, hai nha sai liền mang đồ đến Khương phủ.

Những vật này không có bao nhiêu, căn bản là không lọt nổi mắt xanh của Khương phu nhân. Mà đối với Tần Thu Uyển mà nói, cũng không được tính là đồ quý giá.

Nàng như thế chỉ là không muốn cho Lý thị chiếm được hời.

Khương phu nhân biết được việc này, còn cố ý chạy tới: "Sính lễ chính ngươi thu, mối hôn sự này đã thành, đừng có nghĩ đến chuyện rời đi."

Tần Thu Uyển e dè hỏi: "Nếu ta trả lại thì sao?"

"Đã đưa ra sính lễ, nào có chuyện trả lại?" Khương phu nhân trầm giọng nói: "Khương phủ ta không gánh nổi chuyện lớn như thế, ngươi sớm đánh tiêu tan tâm tư đi cho ta!"

Tần Thu Uyển lại một lần nữa hiểu rõ, Khương phủ không muốn cho nàng rời đi.

Ánh mắt thay đổi, nàng lại có quyết định: "Ta và Đại công tử là phu thê, nhưng ta tới nhiều ngày như vậy, ngoại trừ chuyển sang nơi khác ở, có người đi theo ta thì không có gì khác biệt với lúc chưa gả cả. Nếu là phu thê thì có thể cho ta một khối bài của hắn được không?" Dừng một chút, nàng nói bổ sung: "Ta muốn thắp cho hắn một nén hương."

Nghe nói như thế, Khương phu nhân khá là vui mừng.

Bởi vì như này cho thấy Lý U Lan đã đồng ý lưu lại.

Nhưng mà, bài vị thì không thể nào đưa. Bà ta khoát tay áo: "Ngươi còn trẻ, về sau còn có rất nhiều năm. Không cần gánh vác những thứ nặng nề như này quá sớm, ngươi cứ coi như chưa thành thân đi. Vẫn là câu nói kia, ta đã coi ngươi như là nữ nhi của ta, nên cũng thương yêu ngươi như thế."

Những lời này Tần Thu Uyển không tin.

Trong mắt bọn họ thì việc lập bài vị cho người sống là có ý trù ẻo người đó chết sớm.

Khương phu nhân không cho, lại một lần nữa chứng minh chuyện Khương Hưng Diệu còn sống.

Người này rõ ràng còn sống, nhưng lại giả chết rời đi, rốt cuộc là vì sao?

Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ, Khương phu nhân thấy được ánh mắt của nàng thì lại cảm thấy hơi sợ: "Sắc trời không còn sớm, ngươi nên trở về đi ngủ đi!" Đi tới cửa, bà ta nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại nói: "Ta nói nè, ngươi vẫn nên về ở chính phòng đi, như thế thì ngươi sẽ thoải mái dễ chịu hơn nhiều."

"Ta là một nông dân, sương phòng đã đủ tốt rồi." Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Dù sao Đại công tử cũng không còn, ta ở chỗ nào cũng như thế."

Trong vòng vài ngày sau đó, Tần Thu Uyển cứ rảnh rỗi là sẽ đi dạo trong phủ, thích nhất là nghe người nào đó nói đến chuyện đã từng phát sinh qua ở Khương phủ. Nha hoàn phát hiện nàng thích nên cũng nhiều lời vài câu.

Nghe thì nghe rất nhiều, nhưng Tần Thu Uyển vẫn không thể phát hiện ra điểm đáng ngờ.

Khương Hưng Thịnh tướng mạo tuấn tú, dung mạo Khương Hưng Diệu so với hắn còn tinh xảo hơn, đồng thời, từ nhỏ đã thông minh, cầm kỳ thư họa đều thông. Nghe nói còn giữ mình trong sạch, đến mười tám còn không có một nha đầu thông phòng.

Mỗi lần đề cập đến Khương Hưng Diệu là vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng tiếc hận.

Thấy chuyện chậm chạp không có tiến triển, tên khốn nạn Khương Hưng Thịnh kia còn liên tục vô tình gặp mặt, mặc dù gần như lần nào Tần Thu Uyển đều cũng đánh cho hắn một trận. Nhưng mà, nàng lại phát hiện, người này càng áp chế thì lại bùng nổ càng mạnh, chịu đánh cũng vẫn muốn tiếp tục.

Đáng nhắc tới chính là, Khương Hưng Thịnh từ đó tới giờ đều không nói cho ai biết chuyện này.

"Tẩu tẩu..."

Tần Thu Uyển vì nghe ngóng tin tức mà lại đi ra bên ngoài đi dạo. Vừa mới chuyển qua một giả sơn thì lại đụng phải Khương Hưng Thịnh, lúc này vẻ mặt của hắn nhu tình, ngữ khí cũng ôn nhu.

Nàng không muốn nhẫn nhịn nữa, nắm chặt lấy cổ áo của hắn, dắt hắn về phía chủ viện.

Trên đường đi kinh động đến không ít hạ nhân.

Trong lòng Khương Hưng Thịnh có những ý nghĩ kia, nhưng lại không muốn bày ra trước mặt mọi người. Trên đường đi nhiều lần có ý đồ phản kháng, nhưng lại không thoát được.

Bọn hạ nhân cũng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng Tần Thu Uyển đã quát lên, nếu như còn nhào lên thì nàng sẽ động cước.

Một đường bị mọi người nhìn ngó tiến thẳng vào chủ viện, lúc đó, Khương phu nhân vừa mới ngủ trưa dậy, nhìn thấy hai người như vậy thì lập tức nhíu mày: "Lý U Lan, ngươi thật to gan. Mau buông tay cho ta!"

Tần Thu Uyển nghe lời buông tay, nhưng mà, trước khi buông tay đã mạnh mẽ ném người ra ngoài.

Khương Hưng Thịnh là một thư sinh yếu đuối, không có bao nhiêu sức lực. Tần Thu Uyển đi rất nhanh, hắn vốn đang lảo đảo nên bị ném như thế thì căn bản là không đứng vững nổi, mạnh mẽ té lăn trên đất.

Khương phu nhân thấy thế, lập tức đau lòng không thôi, bất chấp nha hoàn dặn dò mà tự mình tiến lên đỡ.

Khương Hưng Thịnh bị ngã khá mạnh, lập tức không đứng dậy được. Ngay trước mặt hạ nhân trong phủ bị mất mặt như thế, hắn rất là xấu hổ giận dữ, sau khi đứng dậy đã quát lên: "Lý U Lan, tẩu cũng biết thân phận của hai chúng ta, trước mặt người khác không thích hợp thân cận, vì sao tẩu lại như thế?"

"Ngươi cũng không biết xấu hổ, ta còn giúp ngươi tỉnh ra đấy?" Tần Thu Uyển cười nhạo: "Vừa rồi ta làm ngươi mất mặt, cảm giác như thế nào? Nếu ngươi cảm thấy còn chưa đủ, về sau ta lại dắt ngươi rêu rao khắp nơi, đi trên đường cũng được..."

Nghe nàng càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, Khương phu nhân quát lên: "Ngươi im miệng cho ta."

Tần Thu Uyển hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi: "Phu nhân, đây chính là việc bà nói sẽ chăm sóc ta. Ta bị người ta khi nhục, bà lại nói ta không phải." Nàng chỉ Khương Hưng Thịnh: "Tên khốn nạn này, ngay cả một lời hỏi bà cũng không hỏi. Bà nói là chiếu cố, cũng chỉ là nói suông mà thôi. Nếu bà không làm được thì ta cũng không muốn ở lại nữa." Nàng sửa sang lại y sam: "Xin phu nhân tìm xe ngựa đưa ta xuất phủ!"

Vừa mới nói đến chuyện khi nhục, bây giờ liền muốn xuất phủ. Khương phu nhân trợn tròn hơi mắt: "Trước đó rõ ràng ngươi đã..."

"Đó là trước đó." Tần Thu Uyển tưởng là ở lại trong phủ sẽ tìm được một chút dấu vết để lại, nhưng đến bây giờ vẫn không tìm thấy, vậy cũng không cần ở lại nữa, còn không bằng ra ngoài nghe ngóng.

Dựa vào dung mạo và khí chất của Khương Hưng Diệu, trừ phi hắn không ra khỏi cửa, nếu có ra nhất định sẽ bị người khác trông thấy.

Nàng cất bước rời đi.

Khương phu nhân đối với nhi tử chỉ có duy nhất một cảm xúc là rèn sắt không thành thép, nhưng lại giận Lý U Lan không thức thời. Chút chuyện nhỏ như vậy mà cứ phải làm lớn lên, làm cho tất cả mọi người đều mất mặt. Nếu nàng ta còn không chịu bỏ qua... Nếu không phải nàng ta đã nhập phủ, đại nhi tử đã không còn thì Khương phu nhân thật sự muốn đổi nhi tức.

"Ngươi đứng lại đó cho ta."

Tần Thu Uyển ngoảnh mặt làm ngơ.

Khương phu nhân giận dữ: "Ngăn nàng ta lại cho ta."

Mấy bà đỡ kết thành một bức tường người trước mặt Tần Thu Uyển, nàng cũng không mạnh mẽ xông ra, cười lạnh quay đầu lại hỏi: "Nhị công tử quý phủ muốn khi nhục tẩu tẩu, các ngươi không những không ngăn cản, ngược lại còn muốn ta gánh hai phòng. Khương phu nhân, ngươi nói những chuyện này nếu như bị mang đến công đường, hoặc là truyền ra bên ngoài thì người khác sẽ nói thế nào?"

Chắc chắn sẽ nói Khương phủ quá quắt!

Mấu chốt là, bây giờ Khương Hưng Thịnh đang nghị hôn, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như này, nếu như tin tức này bị truyền ra thì những cô nương môn đăng hộ đối kia có lẽ cũng sẽ không cân nhắc đến hắn nữa.

Khương phu nhân trợn mắt: "Ngươi dám."

Bà ta trừng lớn mắt, bên trong tràn đầy lệ khí.

Tần Thu Uyển không sợ chút nào: "Bà cũng có thể thử một chút, xem ta có dám hay không!"

Khương phu nhân không muốn thử.

Bà ta cắn răng nói: "U Lan, lần này đúng là Hưng Thịnh không đúng. Nếu ngươi không muốn thì chuyện gánh hai phòng sẽ không nhắc lại nữa. Về sau ta nhất định sẽ quản lý nó, tuyệt sẽ không để phát sinh những chuyện như hôm nay."

"Bà cũng chỉ nói mồm. Ta không tin." Tần Thu Uyển nhìn về phía mọi người: "Nhiều người như vậy ở đây, có lẽ ta cũng không ra được. Thay vì ở lại chỗ này bị người ta khi nhục, ta còn không bằng đi chết luôn cho xong. Thực ra, ta đã viết xong một tờ chứng từ đưa ra bên ngoài, nếu ai giúp ta truyền những chuyện phát sinh trên người ta ra ngoài thì tất cả tiền tài và khế đất của ta đều thuộc về hắn!"

Mọi người mặc dù cực lực nhẫn nại, nhưng vẫn nhìn ra được lòng người lưu động.

Chuyện hôm nay huyên náo lớn như vậy, hạ nhân hơn phân nửa Khương phủ đều chạy tới. Trong đám người này, làm gì có mấy ai muốn tiền không muốn mạng. Nếu như có được thứ của cải đó thì không chỉ không phải làm nô làm tỳ, mà nửa đời sau cũng không phải lo đến việc ăn uống của toàn gia nữa.

Đạo lý này Tần Thu Uyển hiểu rõ, Khương phu nhân cũng hiểu rõ. Bà ta nhìn hạ nhân trước mặt, cắn răng nói: "Ta thả ngươi đi."

 
Bình Luận (0)
Comment