Chương 548
Bà đỡ quá sợ hãi, có nằm mơ cũng chẳng ngờ Lý U Lan lại thật sự dám nhờ vả nha sai, nàng lấy đâu ra lá gan vậy? Hơn nữa quan trọng nhất là trên kia viết cái gì?
Hai người vô thức tiến lên bắt người, Tần Thu Uyển để mặc cho các nàng bắt.
Bên kia, nha sai không kịp chuẩn bị nhận được một tờ chứng từ thì cũng sững sờ. Nhìn thấy hai bà đỡ có thái độ cưỡng ép thì lập tức tiến lên: "Cô nương, có cần chúng ta giúp một tay không?"
Bà đỡ sợ hãi nhảy lên, vội vàng giải thích: "Đây là phu nhân nhà ta."
Nha sai dò xét mấy người: "Ba người các ngươi như vậy cũng không giống như là hạ nhân hầu hạ chủ tử."
Nghe nói như thế, bà đỡ khẽ buông tay, lập tức lùi đến bên cạnh, làm ra bộ dáng khéo léo: "Vừa rồi nô tỳ sợ phu nhân quấy rầy ngài, lại xâm phạm đến công sai phá án." Một người khác cũng mở miệng: "Quan sai đại ca có lẽ không biết, phu nhân nhà ta là từ nông thôn tới, hơi không hiểu quy củ. Nếu có chỗ mạo phạm thì hai chúng ta thay nàng bồi lễ."
Nói xong, hai người phúc thân.
Bà đỡ lên tiếng đầu tiên e dè hỏi: "Phu nhân nhà ta đưa ngài cái gì vậy?"
Nha sai lúc này mới mở ra nhìn, là một tờ chứng từ viết ra nửa tháng trước, hiếu kì hỏi: "Vị cô nương này, ngươi đây là..."
Tần Thu Uyển tiến lên một bước: "Cô mẫu của ta thiếu nợ ta, nhưng đã đến hạn vẫn không thấy bóng dáng, ta lại không tiện đi ra ngoài. Mời hai vị đại ca giúp ta."
Nàng lại hướng lên phía trước bước một bước nhỏ, hai bà đỡ vô thức đưa tay ra muốn bắt lấy nàng, còn chưa đụng vào vạt áo của nàng thì đã thấy ánh mắt nghi hoặc của nha sai. Hai người đành phải bỏ qua lui ra phía sau, ngoan ngoãn đứng yên.
Nha sai như có điều suy nghĩ: "Cô nương họ gì tên gì? Nhà ở nơi nào?"
Hai bà đỡ vội vàng tiến lên ngắt lời: "Phu nhân nhà ta thân phận tôn quý..."
Nha sai cũng bực mình: "Phu nhân đã nhờ bọn ta giúp một tay, bọn ta sẽ tự đưa nàng về nhà. Đại nương, ngươi thật kỳ quái, chỉ là hạ nhân hầu hạ mà thôi, sao lại không hiểu quy củ như thế?"
"Ta họ Lý, trước đó ở nhờ trong nhà cô mẫu, bây giờ..." Tần Thu Uyển cười khổ, rũ mắt làm ra dáng vẻ thất vọng: "Hiện tại là quả phụ của Khương gia Đại công tử."
Chuyện Khương đại công tử sau khi bị bệnh nặng tìm người xung hỉ, lúc thành lễ không những không tốt lên lại còn bị tắt thở đã sớm truyền ra khắp trong thành. Lại thêm chuyện sau này thi thể Khương đại công tử biến mất, càng làm mọi người nghị luận ầm ĩ, hai nha sai cũng có từng nghe thấy.
Bà đỡ sợ ở lại nữa sẽ sinh thêm sự cố, vội vàng tiến lên nói lời cảm tạ, sau đó đỡ Tần Thu Uyển rời đi.
Tần Thu Uyển cố ý làm ra bộ dáng như bị cưỡng ép.
Hai bà đỡ thầm hận trong lòng, ra khỏi sau phố Trạng Nguyên, hai người không khách khí nữa, túm nàng lên xe ngựa.
Tần Thu Uyển đã đạt được mục đích, mặc dù nàng muốn đi một vòng trên đường, nhưng cũng không vội vào lúc này. Khéo léo lên xe ngựa: "Các ngươi gấp cái gì? Ta chỉ muốn đòi lại đồ mà cô mẫu giữ của ta thôi."
Bà đỡ rất giận, nhưng lại không dám tức giận. Trước mặt cô nương, dù chỉ là nha đầu nông thôn thì bây giờ cũng là chủ tử.
Người chủ tử này không được tôn trọng, nhưng nếu muốn xử lý các nàng thì cũng chỉ là chuyện một câu nói. Hai người chỉ có thể tức giận ở trong lòng, đều tính toán sau khi trở về sẽ tố cáo lại cho chủ tử biết.
"Ngài nói không cản, nô tỳ nghĩ nàng chỉ là một nông dân, sẽ không dám đến nha môn gây chuyện nên đã thả nàng đi. Ai biết nàng lại dám làm phiền nha sai."
Một người khác nhìn sắc mặt Khương phu nhân không tốt, vội vàng nói: "Phu nhân, đại thiếu phu nhân cũng không nói gì thất thường. Lúc nha sai hỏi đến tên họ của nàng, nàng chỉ nói đến những điều mà người ngoài chỉ cần điều tra là biết, sau đó chúng nô tỷ liền đưa nàng ta trở về."
Hai người liên tục tranh công.
Dù sao, vấn đề này mặc dù mạo hiểm nhưng đến cuối cùng thì hai người cũng đã không khiến cho nha môn phát giác ra có gì không đúng.
Khương phu nhân càng nghĩ càng sợ, nếu như để cho Lý U Lan tìm được cơ hội cáo trạng, lật ra chuyện ở trong đó... Lưng bà ta sợ đến mức chảy ra mồ hôi lạnh, trầm giọng nói: "Hai người các ngươi xuống dưới lãnh phạt!"
Lời ra khỏi miệng, vẫn còn cảm thấy chưa hết giận, nói bổ sung: "Ngày sau chớ xuất hiện trước mặt ta."
Hai người kinh hãi, vừa muốn cầu xin tha thứ, bên ngoài đã có người đi vào che miệng các nàng kéo ra ngoài.
Ngay sau đó, Tần Thu Uyển được đưa tới trước mặt Khương phu nhân.
Khương phu nhân tỏ rõ vẻ không vui: "Chuyện đòi nợ đi tìm người ngoài còn không bằng nói với ta. Ngươi là nhi tức của ta, chút chuyện này ta có thể đồng ý giúp. Chỉ cần có ta mở miệng thì cô mẫu ngươi đừng nói là chỉ trả lại đồ cho ngươi, dù ta bảo bà ta giao căn nhà tặng cho ngươi, bà ta cũng không dám không cho."
Lúc nói những lời này, bà tỏ rõ vẻ ngạo khí.
Tần Thu Uyển cúi đầu xuống: "Trước đó ta cũng không biết bà đồng ý giúp ta."
Thực ra, nàng không muốn phiền phức người nhà họ Khương.
Phủi sạch quan hệ còn không kịp, nếu để cho bọn họ giúp đỡ đòi nợ thì nàng và Khương phủ sẽ chỉ càng ngày càng dây dưa khó dứt. Hơn nữa, cho dù là Uông phu nhân Lý thị thật sự đưa đồ tới thì chắc chắn là sẽ rơi vào trong tay Khương phu nhân, nếu Khương phu nhân không cho, Tần Thu Uyển chẳng phải là bị mất không sao?
"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi bây giờ là Khương gia phụ, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho mặt mũi của Khương gia, làm việc phải nghĩ kỹ. Tốt nhất là nói với ta trước tiên!" Khương phu nhân trầm mặt: "Nhớ chưa?"
Tần Thu Uyển không đáp lời nói, làm bộ như không nghe thấy.
Khương phu nhân hơi buồn bực: "Ngươi câm sao?"
Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Ta không phải câm điếc, mà là không muốn khiến bà tức giận."
Ngụ ý là ngày sau nàng có gặp phải chuyện gì quan trọng thì vẫn không có ý định thương lượng với Khương phu nhân.
Khương phu nhân giận không chỗ phát tiết: "Lý U Lan, ngươi..."
Trong nội tâm bà ta hiểu rõ, nữ tử trước mặt cho tới bây giờ vẫn không coi mình là người nhà họ Khương, cho nên mới không khách khí với bà ta như vậy.
Muốn nàng ở lại thì phải dùng một chút thủ đoạn, Khương phu nhân trầm ngâm một lát: "U Lan, ngươi xuất thân không cao. Có một số việc ta nói quá sâu ngươi cũng không hiểu, vậy ta sẽ thẳng thắn hơn. Ngươi không muốn ở lại nơi này, là bởi vì không nhìn thấy con đường phía trước. Tưởng là ngày sau sẽ bị người ta ức hiếp. Kỳ thật, ta thật tâm coi ngươi là tức phụ của con ta, nếu như không phải Hưng Diệu ra đi sớm như vậy thì ngươi vẫn là đương gia chủ mẫu. Ngươi nhìn ta bây giờ, chính là ngươi về sau."
Vậy đúng là rất tuyệt.
Nhưng Tần Thu Uyển không ngốc, nàng nửa thật nửa giả cười nói: "Nếu như Đại công tử không sinh bệnh thì bà cũng sẽ không chọn trúng ta!"
Khương phu nhân: "..." Sự thật đúng là thế.
Bà ta hơi bất ngờ.
Đây không phải rất dễ hiểu sao?
Nói chuyện cùng người thông minh kỳ thật sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Mặc dù bà ta không thích nhi tức tâm tư thâm trầm, nhưng cũng không thể không có chút thủ đoạn nào, nếu không ở Khương phủ sẽ chỉ bị người ta khi dễ.
Bà ta không phủ nhận, tự mình tiếp tục nói: "Tóm lại, ta đối với ngươi tựa như là đối với Hưng Diệu. Ngoài miệng không nói, kỳ thật đã thay ngươi nghĩ tới còn đường ngày sau. Không gạt ngươi, lúc Hưng Diệu bệnh nặng, ta có nghĩ qua là cứ để nó rời đi như vậy, nhưng đáy lòng lại không cam tâm nó sẽ ra đi không dấu vết như thế, cho nên mới có ngươi. Ta có dự định sẽ nhận một người làm con thừa tự trên danh nghĩa của nó!"
Tần Thu Uyển cúi đầu, khóe môi tràn đầy giễu cợt.
"Nhưng con thừa tự lại không phải con ruột, ta cũng không hi vọng sẽ nuôi một huyết mạch của người khác.” Nói đến đây, Khương phu nhân dừng một chút: "Ngươi còn trẻ, lẽ ra không nên là quả phụ. Ta cũng là nữ tử, cũng không muốn để ngươi chịu khổ như thế. Ở đây không có người ngoài, ta cho ngươi một đề nghị. Ta muốn Hưng Thịnh gánh hai phòng, ngày sau ngươi sinh hạ hài tử thì đó vẫn là đích tôn đích tử. Lão gia cũng còn trẻ, chờ hài tử sinh hạ thì ông ấy sẽ tự mình dạy bảo, ngày khác sẽ tiếp nhận Khương phủ này!"
Đời trước, việc gánh hai phòng là vào lúc sau khi Khương Hưng Thịnh thành thân, không ngờ hôm nay Khương phu nhân lại quyết định nhanh như vậy. Cũng có thể là từ lúc mời Lý U Lan vào cửa, bà ta đã có tính toán như vậy.
Điều khiến người ta cảm thấy buồn cười chính là, bà ta lại thương lượng chuyện này với Tần Thu Uyển. Đương nhiên, gia thế và dung mạo của Khương Hưng Thịnh đều rất tốt, đúng là có tự tin để thực hiện.
Nhưng mà, Lý U Lan không muốn làm chuyện gánh hai phòng, cũng không muốn lấy thân phận như vậy cùng người cùng phu, cũng không muốn ở lại chỗ này! Khương phủ là đang ép buộc nàng!
Đối diện, Khương phu nhân tỏ rõ vẻ tự đắc, có chút hếch cái cằm lên. Giống như chỉ chờ nhi tức trước mặt ngượng ngùng đáp ứng, hoặc là ngầm thừa nhận.
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Phu nhân, ta muốn hỏi một câu, bà thật sự yêu quý đại nhi tử sao?"
Đối diện với sắc mặt và ngữ khí như vậy của nàng, Khương phu nhân kinh ngạc: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Con của bà vừa mới hạ táng, hài cốt còn không biết lưu lạc đến phương nào. Bà ta tính toán đưa thê tử của hắn cho tiểu nhi tử, bà thật sự là mẫu thân của hắn sao?" Tần Thu Uyển châm chọc nói: "Nếu Đại công tử ở dưới suối vàng biết thì có lẽ sẽ bị chọc giận mà sống dậy."
Sắc mặt Khương phu nhân tái nhợt: "Ngươi rốt cuộc có biết tốt xấu hay không vậy?"
Nếu như là cô nương bình thường, nghe được lời nói này của Khương phu nhân, cộng thêm Khương Hưng Thịnh đã từng ngẫu nhiên gặp mặt tẩu tẩu rất nhiều lần, mỗi một lần đều cực kỳ kiên nhẫn khéo hiểu lòng người, có lẽ rất khó có thể không động tâm.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta rất rõ ràng thân phận của mình, cũng hiểu lời giải thích của ngài, ngày sau nhất định sẽ phong quang vô hạn. Nhưng mà, ngài đặt nhị thiếu phu nhân sau này ở nơi nào? Nhị thiếu phu nhân vừa vào cửa, liền phải kính cẩn một nữ tử khác, nàng ta có thể cam tâm sao? Rất nhiều tẩu tử, đệ muội đều lén lút ganh đua tranh giành lẫn nhau, huống chi còn là người mà trưởng bối ngầm thừa nhận hầu chung một chồng. Thê thiếp sẽ tranh giành cấu xé lẫn nhau như nào, phu nhân hẳn phải rõ ràng nhất mới đúng."
"Cho nên ta mới nhân lúc chỉ có hai người chúng ta nói ra những lời này." Khương phu nhân nhấn mạnh: "Ta sẽ để ý nàng ta!"
"Ta không tin." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Nếu Phu nhân thật sự muốn như thế thì tốt nhất là thay người khác đi. Ta không tiếp thụ được thân phận không minh bạch như thế!"
Gánh hai phòng mặc dù rất hiếm lạ, nhưng cũng không phải là không có tiền lệ, cho nên Khương phu nhân mới có ý nghĩ như vậy.
Nghe ra sự khinh bỉ trong lời nói của nữ tử trước mặt, bà ta luôn có chút chột dạ, bị một tiểu nha đầu thân phận chẳng bằng mình đối đãi như thế, lòng bà ta lại tràn đầy phẫn nộ.
"Lý U Lan, nếu ngươi không muốn như thế thì cứ ở lại hậu viện này cả đời đi!" Khương phu nhân vẻ mặt nghiêm túc: "Với bên ngoài, ta sẽ nói ngươi ăn chay niệm Phật, cầu phúc cho nhi tử ta. Dù sao thì ngày sau có trực tiếp nhận hài tử làm con thừa tự trên danh nghĩa của ai cũng giống như nhau."
Đây chính là uy hiếp.
Tần Thu Uyển không trả lời, ngược lại nói: "Phu nhân, có chuyện này ta không nghĩ ra. Ngày đó ta mới vừa vào cửa, Đại công tử đã không còn. Khi đó ta còn mang theo khăn voan nên chưa từng thấy được hắn. Sau này gặp lại, hắn đã nằm ở trong quan tài. Ngươi chết hay sống cũng không cho ta thấy. Sau này quan tài xuống đất, ta tò mò, đi đến nhìn liền phát hiện bên trong không ai." Nàng nhìn vào mắt Khương phu nhân, không buông tha bất luận một sự thay đổi nào trên mặt bà ta: "Người khác ý kiến gì ta không biết, dù sao trong mắt của ta, Đại công tử lại giống như là biến mất không còn tăm hơi. Hắn... thật sự đã chết rồi sao?"
Ánh mắt Khương phu nhân khẽ biến, mặc dù chỉ là một chớp mắt, Tần Thu Uyển vẫn thấy rõ sự bối rối kia.
Người này quả thật không chết!