Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 541 - Chương 547

Chương 547
Một tiếng này đã rống tỉnh mọi người vì chuyện quan tài bị đẩy ra mà ngu ngơ.

Có người nhào tới trước, nhìn thấy bên trong quả nhiên không có Khương Hưng Diệu, chỉ còn lại một đống quần áo thì lập tức kêu to.

Rất nhiều người đều nhào tới nhìn, mọi người kinh ngạc vô cùng.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào phu thê Khương gia.

Tần Thu Uyển bật thốt hô lên xong thì vẫn âm thầm chú ý đến vẻ mặt người nhà họ Khương, ngoại trừ hai phu thê thì mặt tất cả mọi người đều đổi sắc.

Nói cách khác, chuyện Khương Hưng Diệu giả chết, chỉ có hai phu thê biết.

Tần Thu Uyển vào phủ xong còn nghe hạ nhân miêu tả rành mạch sắc mặt và bộ dáng của Khương Hưng Diệu lúc ra đi. Cho nên, khi phát hiện Khương phu nhân không thương tâm đối với chuyện nhi tử rời đi, nàng cũng không ngờ đến chuyện hắn lại giả chết.

Mọi người thấy rõ tình hình trong quan mộc thì liền nghị luận ầm ĩ.

Nếu như không tìm được thi thể, chỉ chôn mộ quần áo đúng là nói còn nghe được. Nhưng Khương Hưng Diệu là chết bệnh trong phủ, sao lại không có thi thể?

Người này đã đi đâu?

Khương Nhị gia và huynh trưởng thấy thi thể chất tử biến mất thì vội vàng tiến lên: "Đại ca, bây giờ đi tìm Hưng Diệu là quan trọng nhất!"

Khương lão gia rất nhanh đã kịp phản ứng, trầm giọng dặn dò: "Nếu ai có thể tìm được con ta thì Khương phủ tất có hậu báo!"

Ông ta cất giọng dặn dò: "Mang quan tài trở về, trước tiên tìm được người rồi tính."

Khương phu nhân hơi hoảng: "Lão gia, hôm nay vất vả lắm mới chọn được ngày tốt, không bằng cứ chôn quan tài này xuống trước, ngày khác tìm được Hưng Diệu, chúng ta lại..." Nói đến đây, bà ta đã khóc không thành tiếng, kêu khóc nói: "Nhi tử đáng thương của ta, con đã sớm qua đời rồi lại còn phải chịu kiếp nạn lần này..."

Khương lão gia đồng ý cách làm của phu nhân, thế là, vẫn chọn canh giờ ban đầu để chôn quan tài xuống dưới.

Khương phủ coi như là nhà giàu có nhiều năm, dù chỉ là thương hộ nhưng cũng có người nào dám khinh thường, khách hàng đến đây rất nhiều. Vừa mới nửa ngày, rất nhiều người liền biết chuyện Khương đại công tử đã chết rồi còn bị người ta trộm đi thi thể.

Liên quan tới chuyện này, mọi người lén lút suy đoán không ít, nói đến nhiều nhất là câu hắn bị người ái mộ trộm đi, ngày khác sẽ hợp táng cùng một chỗ... Nếu không, mọi người thực sự không tưởng tượng nổi, ai sẽ đi trộm một bộ thi thể mà không để chôn cùng.

Khương phủ rất nhanh đã ra thông báo, nếu ai có thể giúp bọn họ tìm được Giang đại công tử thì họ sẽ bỏ ra hai trăm lượng tiền thù lao.

Tang sự ngoại trừ chuyện này ra thì hết thảy đều rất thuận lợi. Trở lại trong phủ, Khương phu nhân lập tức bắt đầu nghiêm tra trong phủ.

Nói là tìm người, nhưng thật ra là muốn tìm ra kẻ phá hư tất cả những chuyện này.

Chuyện đang an bài rất ổn, đột nhiên lại biến thành như vậy, chắc chắn là có người hữu tâm đang tác quái. Khương phu nhân hỏi thăm một vòng, nhưng không phát hiện ra bất luận điểm đáng ngờ nào. Chuyện quan tài rơi xuống đất lại mở ra, hình như chỉ là bất ngờ.

Có đạo trưởng liên tục cam đoan là mình đã đóng đinh quan tài rất kỹ, Khương phu nhân cũng không cho rằng bọn họ dám lừa gạt. Cho nên, chuyện quan tài rơi xuống đất vốn dĩ cũng không phải là bất ngờ!

Đáng tiếc, bà ta không thể tìm được điểm đáng ngờ.

Chuyện thi thể Khương Hưng Diệu mất tích được nghị luận trọn vẹn trong vòng mười ngày qua ở nội thành, dần dần, người nói tới càng ít hơn.

Trong lúc đó, Tần Thu Uyển không chỉ một lần tới tìm Giang phu nhân thương lượng chuyện rời đi, nhưng cuối cùng đều bị cự tuyệt.

Sau một lần bị cự tuyệt, Tần Thu Uyển dẫn nha hoàn trở về phòng.

Bị cự tuyệt vốn là nằm trong dự liệu, nàng cũng không vội, trên đường trở về vẫn có thể đi bộ nhàn nhã. Ngay cách viện tử của nàng không xa, thấy được Khương Hưng Thịnh.

Công tử áo trắng đứng dưới hoa thụ, hoa rụng rực rỡ, giống như một bức tranh mỹ diệu. Nha hoàn bên cạnh Tần Thu Uyển vốn có ý với hắn, thấy thế thì càng động tâm, không nhịn được thúc giục: "Phu nhân, bên kia là Nhị công tử, chúng ta qua chào hỏi đi." Sợ nàng không đi, còn nói bổ sung: "Nhị công tử có hơi quan tâm đến ngài, ngẫu nhiên gặp mà lại cố ý tránh ra thì thực sự quá thất lễ."

Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta vốn cũng không hiểu quy củ, thất lễ thì cứ thất lễ."

Nha hoàn khó thở. Nhưng lại không dám dùng sức mạnh với nàng.

Chủ tử có không được coi trọng thì cũng là chủ tử. Nàng là một nha hoàn, gây sự cũng sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ.

Nàng không tiến lên trước, nhưng Khương Hưng Thịnh thấy nàng xong thì lập tức mỉm cười đi tới, khẽ khom người với nàng: "Tẩu tẩu."

Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ không vui: "Nhị công tử có việc gì?"

Khương Hưng Diệu đối với thái độ xa cách của nàng cũng không tức giận, ôn hòa nói: "Tẩu tẩu vẫn không chịu thừa nhận thân phận của mình, hẳn là sợ cuộc sống ở lại chỗ này sẽ không dễ chịu. Kỳ thật, ta cũng đã cẩn thận nghĩ qua, nếu tẩu tẩu lo lắng thì ta có thể đi tìm nương thương lượng, cho đại ca nhận một người làm con thừa tự, tẩu tẩu có hài tử bàng thân thì cũng sẽ có về sau, chỉ là... Điều duy nhất lo lắng, đó là hài tử không phải thân sinh, có thể sẽ không một lòng với tẩu tẩu."

Nghe được những lời này, trong lòng Tần Thu Uyển thầm nghĩ: Đến rồi!

Đời trước sau khi Lý U Lan đến đây, ngoại trừ phải đi thỉnh an cho bà bà thì bình thường đều không xuất viện tử, cũng không nói chuyện với nhiều người. Chỉ sợ đi sai bước hay nhầm bước thì sẽ khiến mình rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Nàng cũng phát hiện mình rất hay ngẫu nhiên gặp tiểu thúc tử, trong đáy lòng cũng hoài nghi là hắn có ý khác. Cho nên nàng tránh được liền tránh, không ngờ cuối cùng vẫn không tránh khỏi.

"Dù có hài tử thì ta cũng không muốn ở lại. Nếu như Nhị công tử thật lòng muốn giúp ta thì hãy khuyên phu nhân một chút, để bà ấy thả ta rời đi. Nếu Nhị công tử có thể đạt thành tâm nguyện của ta, ta vô cùng cảm kích."

Khương Hưng Thịnh hơi xấu hổ: "Cái này. . . Tẩu đã trải qua một lần kiệu hoa, cho dù thật sự có thể rời đi thì cũng chưa chắc có thể tìm được người tốt hơn. Tẩu ở lại nơi đây, về sau ta sẽ tận lực chăm sóc tẩu. Đại ca mất, ta là trưởng tử lại là đích tử, nhà này ngày sau hơn phân nửa sẽ phải giao cho ta quản, tẩu cứ việc yên tâm."

"Nhị công tử thật là biết thay người khác suy nghĩ." Tần Thu Uyển nửa thật nửa giả cười nói: "Ngươi như vậy, ta suýt nữa thì nghĩ lầm ngươi động tâm với ta đấy, động tâm với tẩu tẩu, Nhị công tử thật đúng là một đệ đệ tốt. Hài cốt ca ca còn chưa lạnh... Không, hài cốt hắn cũng không biết lưu lạc đến phương nào, vẫn chưa nhập thổ vi an đâu."

Một vài ý nghĩ trong đáy lòng bị nói trúng, sắc mặt Khương Hưng Thịnh xấu hổ, lại không muốn nói ra lời trái lương tâm là mình không hề động tâm, dứt khoát rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, nụ cười bên khóe môi Tần Thu Uyển càng thêm mỉa mai.

Nói cho cùng thì Khương Hưng Thịnh vốn dĩ cũng không coi trọng Lý U Lan, nếu quả thật có thì hắn không nên nói những lời như này. Hoặc là vào lúc Tần Thu Uyển vạch trần hắn thì sẽ không mập mờ như thế, hẳn là phải giải thích một chút mới đúng.

Nha hoàn bên cạnh sắc mặt trắng bệch, nhìn Tần Thu Uyển thật lâu không phản ứng.

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Có việc gì?"

Nha hoàn hoàn hồn, bối rối cúi đầu.

*

Lại mấy ngày trôi qua, đảo mắt đã đến ước định nửa tháng với Uông phu nhân, nhưng bên kia vẫn chưa có động tĩnh.

Chính Tần Thu Uyển không ra được cửa phủ, nàng cầm một chút bạc, nhờ một hạ nhân làm chân chạy. Nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Xem ra, Uông phu nhân dự định giả chết rồi!

Nàng đi tìm Khương phu nhân: "Phu nhân, ta muốn đi ra ngoài một vòng."

"Không được!" Khương phu nhân không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Tần Thu Uyển cũng không sốt ruột: "Phu nhân không suy tính một chút à? Về sau ta có thể sẽ lại kể với người ta biết mạng của mình khổ, dù sao thì chuyện bị người ta hạ thuốc đưa lên kiệu hoa cũng coi như là hiếm lạ, hẳn là rất nhiều người đều thích nghe."

Khương phu nhân: "... Ngươi cho rằng mình có cơ hội nói?"

Vẻ mặt Tần Thu Uyển vẫn rất bình thản: "Nếu như phu nhân không tin, chúng ta chi bằng cứ thử một lần."

Khương phu nhân đã bị uy hiếp.

Bà ta trầm mặt xuống: "Cho ngươi ra ngoài cũng được, nhưng phải có người bên cạnh ta đi theo."

Tần Thu Uyển cũng không từ chối. Hoặc nói đúng hơn, không ai có thể ngăn được nàng, chỉ là ở trong cửa phủ này quá làm người khác chú ý. Nếu như ra phủ, người đi theo bên cạnh không nhiều như vậy thì chuyện sẽ dễ làm hơn.

Một canh giờ sau, xe ngựa cuối cùng cũng chuẩn bị xong. Khương phu nhân phái hai bà đỡ đợi ở trong xe, Tần Thu Uyển tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống: "Đi đến đường phố Trạng Nguyên."

Đầu đường phố kia chính là nha môn phủ thành.

Tần Thu Uyển cố ý đi cáo trạng.

Uông phu nhân đã làm chứng từ nhưng lại không thực hiện, chính là muốn ức hiếp nàng. Tần Thu Uyển muốn để bà ta biết, Lý U Lan không dễ khi dễ như vậy. Bất luận cầm bao nhiêu thì đều phải phun ra.

Ở nha môn cách đó không xa, Tần Thu Uyển xuống xe ngựa, sau đó hiếu kì nhìn vào trong đường. Bà đỡ bên cạnh vội tiến lên ngăn lại, Tần Thu Uyển vung tay lên: "Ta không đi vào, chỉ muốn nhìn một cái mà thôi, ngươi cho rằng ta dám gây chuyện sao?"

Một nha đầu nông thôn, theo lý thuyết đúng là không dám gây chuyện ở trong thành, huống chi còn là bên ngoài nha môn.

Hai bà đỡ đều rất đề phòng, bởi vì trước khi đi ra ngoài chủ tử đã phân phó là tận lực không ngăn cản nàng đi dạo, nhưng nhất định phải coi trọng nàng, đừng để nàng làm ra chuyện điên rồ, cũng đừng để nàng và người ngoài tiếp xúc quá lâu, nếu như nhắc đến chuyện số khổ thì phải kịp thời lôi nàng đi.

Ban đầu Tần Thu Uyển còn đi dạo ở bên ngoài nha môn, sau đó nhân lúc không ai để ý nhanh chóng chạy vào, lấy tấm chứng từ kia ra đưa cho nha sai: "Xin đại ca giúp ta một việc."

Nói xong, bèn lui ra.

Bà đỡ: "..." Chạy quá nhanh, hoàn toàn không kịp phản ứng được!

 
Bình Luận (0)
Comment