Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 546

Chương 546
Trong mắt Uông phu nhân có chút bối rối, còn kín đáo trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Lúc trước phụ thân ta vào thời khắc hấp hối đã giao ta cho bà, khi đó bà còn chỉ thiên thề là sẽ đối xử với ta rất tốt, kết quả là đối với ta tốt như vậy sao? Nếu như phụ thân ta biết được tình cảnh của ta, trên trời có linh thì sợ là đang rất an. Nửa đêm tỉnh mộng, bà không sợ ông ấy tới tìm bà à?"

Nghe những lời này, Uông phu nhân cảm thấy hơi khiếp người, không nhịn được xoa xoa đôi bàn tay đang nổi da gà.

Bên cạnh, Khương phu nhân thấy tình thế không đúng, lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai cô điệt, Uông phu nhân đóng cửa lại xong thì sắc mặt tự nhiên: "U Lan, con bảo ta nói với con cái gì mới tốt đây? Mối hôn sự tốt như vậy rơi vào trên đầu con, con còn có cái gì không hài lòng? Ở chỗ này làm phu nhân nhà giàu, ra vào có người hầu hạ, không giống như người bình thường phải lo liệu sinh kế cả nhà không an nhàn hơn sao?"

Bà ta trợn mắt nhìn Tần Thu Uyển một cái: "Vừa rồi bà bà con ở đây, con làm cho ta khó xử như thế. Về sau ta phải làm sao đối mặt với bà ấy?"

Tần Thu Uyển sắc mặt nhàn nhạt: "Đó không phải là bà bà của ta."

Uông phu nhân nhìn thoáng qua phía cổng, hơi buồn bực: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, để cho người ngoài nghe thấy! Cái con bé này, vì sao lại cứ cứng đầu như vậy? Ở lại chỗ này có cái gì không được à?"

Tần Thu Uyển không khách khí hỏi lại: "Nếu đã tốt như vậy, vì sao bà không đến đi?"

Uông phu nhân: ". . ."

Bà ta tha thiết khuyên bảo: "Việc đã đến nước này, con cũng đã vào cửa Khương phủ, bất luận con có không tình nguyện thì cũng đừng có suy nghĩ nhiều. Ở lại chỗ này sống đi, sẽ không khó qua như vậy đâu. Chỉ là trong lúc nhất thời con không tiếp thụ được nên mới mâu thuẫn như thế thôi, về sau con sẽ cám ơn ta."

"Bà cũng đã nói là muốn rời khỏi sẽ không dễ dàng." Tần Thu Uyển vươn tay về phía bà ta: "Lúc trước phụ thân ta cho bà khế nhà và khế đất, bao gồm cả sính lễ Khương phủ cho. Có phải bà nên trả lại cho ta hay không?"

Uông phu nhân nhìn nàng duỗi tay ra, suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay ta mới nghe nói bên này xảy ra chuyện, lập tức liền chạy tới nên chưa kịp mang. Đợi chút nữa, ta chắc chắn sẽ mang tới cho con. Con yên tâm, ta nuôi dưỡng con là vì nể tình ca ca, cũng là muốn có một nữ nhi làm bạn bên người, tuyệt đối sẽ không chiếm chút tiện nghi nào từ con đâu."

Tần Thu Uyển cất giọng dặn dò: "Người đâu, chuẩn bị bút mực giấy nghiên."

Nàng nhìn về phía Uông phu nhân vẻ mặt hơi sững sờ nói: "Lúc bà làm ta ngất xỉu rồi đưa vào kiệu hoa, ta đã không còn tín nhiệm bà. Nói miệng không bằng chứng, viết biên nhận đi!"

Mặt Uông phu nhân lộ vẻ xấu hổ: "Chúng ta là cô điệt, đâu cần phải làm những thứ này? Lát nữa ta nhất định đưa tới cho con."

Nói xong bà ta đứng lên: "Con cũng đừng bướng bỉnh nữa, người đã lên kiệu hoa, muốn tái giá về nhà cũng không dễ dàng như vậy đâu. Nếu không muốn tìm một người tùy tiện rồi phải chịu đựng thì hãy ngoan ngoãn ở lại. Khương phu nhân là người rất hiền lành, nếu con có thái độ tốt. . ."

Nói chưa xong, bà ta đã đi ra ngoài cửa.

Tần Thu Uyển đuổi theo, bắt lấy cổ tay của bà ta: "Muốn đi cũng được, trước tiên phải viết xong chứng từ đã!"

Uông phu nhân muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện mình phản kháng không được, còn bị nàng túm trở về bên cạnh bàn, lập tức bà ta hơi hoảng: "U lan, con thả ta ra."

Tần Thu Uyển không thả, kéo tay của bà ta trực tiếp ấn lên mực đóng dấu, ước chừng đến chỗ ấn chỉ ấn, xong xuôi mới buông lỏng Uông phu nhân đang phản kháng không thôi ra: "Hiện tại có thể đi rồi."

Trên tờ giấy kia còn chưa có gì, Uông phu nhân nào dám đi?

Bà ta đưa tay ra muốn cướp, Tần Thu Uyển tay mắt lanh lẹ đoạt lấy: "Cô mẫu vội vã trở về, ta không giữ lại nữa."

Uông phu nhân: ". . ." Đi là chuyện nhỏ, ai biết nàng sẽ viết lên trên giấy kia cái gì?

Tần Thu Uyển nhìn sắc mặt bà ta, vẻ mặt khéo hiểu lòng người: "Cô mẫu không tín nhiệm ta cũng có thể thông cảm được, người nhìn ta viết cũng được."

Lý U Lan nương là tú nữ tử tài, nàng đi theo mẫu thân và ngoại tổ nên cũng biết được mấy chữ. Tần Thu Uyển lần theo chữ viết Lý U Lan trong trí nhớ nhanh chóng viết xong.

Trong lúc đó, Uông phu nhân còn có ý đồ ngắt lời mấy lần nhưng đều không có kết quả.

Tần Thu Uyển cũng không phải đòi Uông gia bao nhiêu, chỉ đòi lại khế đất thuộc về Lý U Lan và sính lễ của Khương phủ.

Dù sao Uông gia cũng không cho của hồi môn, Uông phu nhân lại giả bộ như sẽ không chiếm tiện nghi của Lý U Lan nên nàng có nhận cũng không hề áy náy.

Trước sau mới mấy hơi, chứng từ đã viết xong, Tần Thu Uyển đưa tới trước mặt Uông phu nhân: "Cô mẫu, trong vòng nửa tháng mang đồ đến chỗ ta, không làm khó dễ người chứ?"

Uông phu nhân rất khó xử, nhưng lại khó mà từ chối.

Trước đó bà ta không chỉ một lần ở trước mặt người ngoài tỏ vẻ là không chiếm đồ của nàng, nếu như lúc này đổi giọng thì chính là lật mặt.

Tần Thu Uyển lại cười nói: "Cô mẫu không nói lời nào, ta coi như người chấp nhận. Người đâu, đưa cô mẫu ra ngoài."

Lúc đi ra khỏi phòng, Uông phu nhân không cam lòng nhìn thoáng qua chứng từ kia, thật sự có xúc động muốn đoạt lại.

Nhưng mà, nha hoàn bên ngoài đã đẩy cửa đi vào, bà ta có chút không dám.

Đây không phải là nhà mình, bà ta không dám lỗ mãng.

Uông phu nhân đi ra viện tử xong thì liền hốt hoảng nghĩ đến đối sách. Lúc tiến vào trong vườn, liền thấy Khương phu nhân đang đứng ở nơi đó.

Khương phu nhân mỉm cười trông lại: "Uông phu nhân, thế nào rồi? Ngươi khuyên được nàng ta chưa?"

Hôm nay Uông phu nhân đến đây, thật ra là vì được Khương phu nhân ủy thác cố ý tới khuyên Lý U Lan an tâm ở lại. Kết quả, mục đích không thể đạt được, mà mình còn bị thiệt lớn!

Đối với Uông phu nhân mà nói thì đưa cho Lý U Lan những vật kia, mình đã phải ăn chịu lỗ vốn nặng. Bà ta khoát tay áo: "Ta không quản được nha đầu này, nói hồi lâu mà nó không nghe lọt tai một câu nào."

Khương phu nhân tỏ rõ vẻ không vui: "Trước khi đến, ngươi thề non hẹn biển nói là nhất định có thể khuyên được nàng. Nếu ngươi không khuyên được thì trả sính lễ đây."

Bà ta không thật sự muốn lấy lại đồ, mà là bà ta biết rõ, nếu muốn Uông phu nhân ngoan ngoãn nghe lời thì phải đâm vào chỗ chỗ đau nhất của bà ta.

Đáng tiếc, lần này đã khiến Khương phu nhân thất vọng. Uông phu nhân không chỉ không hoảng loạn, mà ngược lại nhãn tình còn sáng lên: "Ta lui."

Dù sao thì sính lễ cũng không giữ được, vậy còn không bằng trả lại cho Khương phủ, tóm lại, cũng không thể để cho Lý U Lan đạt được!

Cũng nên để nha đầu này biết được một chút lợi hại của bà ta!

Nghe bà ta nói như thế, Khương phu nhân sững sờ, sau khi kịp phản ứng liền giận dữ: "Ngươi có ý gì?" Bà ta nhìn thoáng qua viện tử đại nhi tử cách đó không xa: "Ngươi muốn từ hôn?"

Thấy Khương phu nhân giận dữ, Uông phu nhân hơi sợ hãi, vội vàng nói: "Không phải, phu nhân hiểu lầm ý ta rồi, ý của ta là, hai nhà kết thân cũng không cần để ý những thứ này. Nếu ngài đã yêu cầu thì ta làm theo là được "

Ngụ ý, là lui sính lễ những không từ hôn.

Sắc mặt Khương phu nhân đã tốt lên, hừ nhẹ một tiếng: "Ta đường đường là Khương phủ, há lại thiếu chút đồ vật kia?"

Uông phu nhân hơi bất đắc dĩ, thực tình cảm thấy những vị phu nhân giàu có như này thật khó hầu hạ, nói lui chính là bà ta, nói không lui vẫn là bà ta.

Đối với người khó hầu hạ, Uông phu nhân không muốn khiến chính mình ấm ức: "Khương phu nhân, ta còn có việc, đi trước một bước."

Bà ta dù sao cũng định là về sau dù xảy ra bất luận chuyện gì cũng sẽ không tới cửa nữa.

Khương phủ đêm khuya, khắp nơi vẫn có thể nhìn thấy ánh nến sáng rực, nhưng phần lớn mấy chỗ trong vườn vẫn khá ảm đạm vô quang. Nhưng đột nhiên có một bóng người mảnh khảnh nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua, tránh đi người gác đêm, lao vào linh đường Khương phủ.

Bóng người mảnh khảnh này không phải ai khác, mà chính là Tần Thu Uyển.

Tới gần linh đường, nàng đột nhiên phát hiện, cho dù đã buổi tối chung quanh nơi này vẫn có không ít người hầu hạ. Trong linh đường có tầm mười vị đạo trưởng trắng đêm không ngủ, chỉ có người quỳ linh là không còn.

Tần Thu Uyển vòng quanh linh đường kia vài vòng, mới phát hiện muốn không kinh động bất luận kẻ nào mà lặng lẽ đi vào thì rất không có khả năng. Ánh mắt nàng thay đổi, thấy được chủ viện cách đó không xa thì lập tức liền có quyết định. Nàng tìm một cây châm lửa chạy đến chủ viện thả một mồi lửa.

Kỳ thật, sau khi tiến vào chủ viện nàng càng thêm chắc chắn là trong linh đường có bí mật. Bởi vì người hầu ngoài chủ viện đều không đến linh đường.

Ánh lửa hừng hực, rất nhanh đã bị người ta phát hiện, trong viện vang lên tiếng kêu to.

"Chủ viện hoả hoạn, mọi người nhanh đến cứu hỏa!"

"Chủ tử nói, cứu hỏa xong sẽ có trọng thưởng!"

"Thuận tiện mang lên thùng nước. . ."

Hạ nhân bên ngoài linh đường đều tới cứu hỏa, thừa dịp này, Tần Thu Uyển từ cửa sổ lẻn vào, đi thẳng đến quan tài.

Đáng lẽ phải vào ngày cuối cùng lúc khiêng linh cữu đi thì mới đinh quan tài, nhưng lúc này quan tài đã được đinh kín kẽ, chỉ bằng nhân lực thì căn bản là không mở ra được.

Tần Thu Uyển từ trong ngực móc ra một tiểu đao nàng vụng trộm giấu đi, phải phí hết một phen công phu mới cạy mở được cái đinh. Nàng đưa tay đẩy, đẩy ra một đường nhỏ nhìn vào trong quan mộc.

Quan tài mở ra một mảnh lờ mờ, sau khi đẩy ra cũng không nghe được chút mùi vị khác thường nào, đã vậy còn lờ mờ nhìn thấy bên trong có rất nhiều thứ, nhưng tuyệt không phải người.

Quả nhiên là mộ quần áo.

Tần Thu Uyển đưa tay tóm một cái, đúng là quần áo thật. Nàng trầm ngâm một lát, đem cái đinh kia trở lại vị trí cũ, còn cố ý nghiêng nghiêng, chỉ đinh một chút. Mắt nhìn thấy đạo trưởng sắp trở về, nàng bèn quay đầu bước đi.

Trên đường trở về, bởi vì tất cả mọi người đang ở chủ viện cứu hỏa nên hết thảy đều rất thuận lợi.

Trở lại trong phòng, Tần Thu Uyển ngồi ở phía trước cửa sổ, thật lâu sau không nói gì.

Lý U Lan tưởng là thủ tiết, nhưng kỳ thật là không phải, Khương Hưng Diệu hẳn đang ở một chỗ nàng không biết sống thoải mái vô cùng. Đáng thương cho nàng đến chết cũng không biết những chân tướng này.

Thật lâu sau, Tần Thu Uyển mới đứng dậy rửa mặt.

Đảo mắt một cái, tám ngày pháp sự đã xong. Chỉ một đêm nữa là Khương Hưng Diệu sẽ nhập thổ vi an.

Chạng vạng tối, Tần Thu Uyển đang dùng bữa thì Khương phu nhân đã đến.

"U Lan, ngày mai sẽ đưa linh, bất luận là trong lòng có nguyện ý hay không thì ngày mai ngươi cũng phải đưa con ta đi một đoạn đường!" Sắc mặt Khương phu nhân không còn sắc bén như ngày xưa mà trở nên ôn hòa: "Mấy ngày nay ngươi tới, hạ nhân đều tận tâm hầu hạ, phàm là yêu cầu của ngươi thì bọn ta đều tận lực làm được, ta không cầu trong lòng ngươi có cảm ân, chỉ hi vọng ngươi giúp ta lần này."

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta không phải góa phụ."

Khương phu nhân bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp: "Ngươi chỉ cần đứng trong đám người đưa linh, chỉ cần ra mặt là được. Không cần ngươi làm chuyện dư thừa."

Kỳ thật, chỉ cần đứng ở nơi đó thì tất cả mọi người cũng liền biết được Lý U Lan là người xung hỉ cho Khương Hưng Diệu.

Tần Thu Uyển ra vẻ trầm ngâm.

Khương phu nhân cắn răng: "Chúng ta là đại hộ nhân gia, trong tay chủ mẫu mà không có bạc thì cuộc sống cũng không dễ chịu. Chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta, ta có thể cho ngươi một số bạc lớn, năm trăm lượng có đủ hay không?"

Thấy Tần Thu Uyển không lên tiếng, bà ta cắn răng: "Một ngàn lượng!" Lại cường điệu: "Như này đã rất nhiều, ngươi đừng có mà lòng tham không đáy."

Tần Thu Uyển cuối cùng cũng gật đầu.

Hôm sau, Tần Thu Uyển xuất hiện ở trong đám người đưa linh, nàng không quan tâm ánh mắt người ngoài, chỉ lén lút nhìn vào quan tài.

Vào lúc khiêng linh cữu đi xuất phủ thì dây thừng nhấc quan tài bỗng nhiên có vết nứt, phần sau quan tài rơi xuống đất khiến mọi người kêu lên.

Quan tài rơi xuống đất đối với mọi người đều là điềm xấu. Ngay trước mặt khách hàng, Khương phu nhân liền tiến lên kêu khóc.

Việc này đã không thể sửa lại, Khương lão gia vội vàng sai người chạy chữa. Tần Thu Uyển cũng bị mọi người đẩy lên, nàng nhào tới quan tài, dùng xảo kình đẩy, quan tài nhanh như chớp bị đẩy ra.

Đám người lại kêu lên.

Tần Thu Uyển mặc kệ mọi người, nhìn thấy quần áo quen thuộc bên trong. Vì quá sợ hãi, nàng bật thốt lên hô: "Người đâu?"

 
Bình Luận (0)
Comment