Chương 545
Khương phu nhân nói, nhưng lại cảm thấy mình không cần thiết phải giải thích quá nhiều, cộng thêm lúc này bà ta đang vô cùng phiền lòng, không kiên nhẫn xua tay: "Lát nữa khách hàng vào, mau quỳ linh đi."
Thấy không có chỗ nào để thương lượng, Tần Thu Uyển cũng không còn gò ép, nhìn thái độ của Khương phu nhân, nếu còn dây dưa nữa thì có thể sẽ chọc cho cho bà ta phải ra một chút thủ đoạn. Tần Thu Uyển cũng không phải không thể phản kháng, chỉ là nếu như thế thì có lẽ sẽ phải bại lộ ra chỗ khác biệt giữa mình và Lý U Lan.
Nàng đưa tay vuốt trán: "Dược hiệu còn chưa lui, đầu ta rất đau, phải nghỉ một lát. Ta đi trước một bước."
Nói xong liền hướng ra bên ngoài.
Vừa tới cửa liền bị nha hoàn ngăn lại, Tần Thu Uyển cũng không tức giận, quay đầu lại nhìn về phía Khương phu nhân: "Con người của ta, rất không biết nhịn. Lát nữa ở ngay trước mặt khách hàng, nếu bởi vì đau đầu mà làm ra chuyện thất lễ thì nhất định phải giải thích rõ ràng nguyên do khiến ta đau đầu. . ."
Bị thân thích tính toán xung hỉ, sau đó muốn rời đi, nhưng nhà chồng lại không thả người. . . Nếu như Đại công tử còn sống thì đã tốt, bây giờ người cũng mất, bọn họ còn cố gắng giữ lại nữ tử không muốn xung hỉ làm nhi tức cho mình. Vấn đề này đúng là hơi khó nghe.
Khương phu nhân híp mắt, dò xét nàng: "Là ta coi thường ngươi!"
Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại: "Con thỏ bị bức ép đến mức nóng nảy còn cắn người, phu nhân tuyệt đối đừng bức ta."
Nàng cất bước đi ra ngoài, cách thật xa còn cảm giác được ánh mắt của Khương phu nhân.
Trở lại viện tử lúc trước, Tần Thu Uyển liền đi ngủ. Nàng nói mình choáng đầu cũng không phải nói dối, dược hiệu đúng là còn chưa hết. Vừa rồi nàng khăng khăng rời đi kỳ thật cũng là có ý thăm dò.
Từ tình hình vừa rồi mà nói thì về sau nàng có thể mượn chuyện Khương phu nhân thích sĩ diện để có thể thoát thân.
Nằm ở trên giường, Tần Thu Uyển nhắm mắt lại, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Sau đó mê man thiếp đi, cũng vẫn không thể nghĩ rõ ràng.
Ngủ một giấc tỉnh lại thì đã là hoàng hôn. Nghe thấy động tĩnh nàng tỉnh lại, nha hoàn vẻ mặt đau khổ bước vào cửa, đưa nước và đồ ăn lên. Lúc nàng đang ăn cơm, liền không nhịn được nói: "Phu nhân, ta có thể thương lượng với ngài chút chuyện được không?"
Tần Thu Uyển nhìn nàng một cái: "Nói nghe xem."
Nha hoàn e dè nói: "Ngài đừng tranh cãi với chủ tử nữa, tới cũng đã tới, ngày sau ngài cần phải ở chỗ này sống hết đời. Đắc tội người ta thì có gì tốt đối với ngài?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ai bảo ngươi khuyên ta?"
Nha hoàn sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu xuống: "Nô tỳ là tự mình muốn nói, ngài là chủ tử của nô tỳ, ngài không dễ chịu, nô tỳ cũng không tốt lành gì."
Tần Thu Uyển rũ mắt: "Ta muốn rời khỏi."
"Nhưng ngài không thể rời khỏi." Nha hoàn lo lắng nói: "Làm nhi tức có nhiều chỗ không thể tự ý làm. Ngài hành hạ như thế, ngoại trừ khiến cho mình thảm hại hơn thì tình cảnh về sau sẽ càng khó khăn, không có lợi ích nào khác."
"Đây chẳng qua là ngươi nghĩ." Tần Thu Uyển buông bát đũa xuống: "Ngày sau lúc ta dùng bữa, đừng ở một bên nói chuyện với ta."
Nha hoàn nghe ra mình đã bị ghét bỏ, trong đáy lòng cũng sinh ra bất mãn. Dưới cái nhìn của nàng, dù mình chỉ là nha hoàn thì cũng có nhiều kiến thức hơn so với cô nương nông gia.
"Ngài không nghe nô tỳ khuyên, ngày sau chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi."
Nghe thấy giọng điệu chắc chắn này, Tần Thu Uyển vô cùng xem thường: "Đó là chuyện của ta!"
Nha hoàn: ". . . Ngài không được tốt, nô tỳ cũng không tốt được."
Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Ai bảo ngươi không may tới hầu hạ ta?"
Nha hoàn bị chọc tức, dậm chân một cái chạy ra ngoài.
*
Đại khái là đã nhìn ra Tần Thu Uyển không dễ chọc, trong vòng hai ngày về sau, đều không có người nào đến tìm nàng. Nha hoàn ngoài mặt không dám tỏ thái độ, cũng không dám chậm trễ.
Tần Thu Uyển nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng cũng suy tính. Nàng muốn thăm dò xem hành động của mình ở Khương phủ này có bị hạn chế hay không. Thế là, nàng đi dạo trong viện, cất bước đi về phía vườn.
Vừa đi, vừa chú ý đến sắc mặt của nha hoàn bên cạnh, thấy nàng ta mặc dù bất mãn nhưng không lên tiếng ngăn cản, nàng liền thoải mái đi vào trong vườn.
Nàng cố ý đi dạo xung quanh, nha hoàn từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Tần Thu Uyển đã có thể nắm chắc, nàng đang muốn dẹp đường hồi phủ thì chợt nhìn thấy một bóng người thon dài, y phục màu trắng thuần sắc lướt nhẹ qua.
Công tử trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, trông rất phong độ và khí chất. Tần Thu Uyển lập tức nhìn thấy nha hoàn bên cạnh ngượng ngùng siết chặt ống tay áo.
Nha hoàn đại khái là đã nhận ra tầm mắt của nàng, có hơi hếch cái cằm lên, đắc ý nói: "Vị kia là Nhị công tử quý phủ. Là tiểu thúc của ngài, phu nhân nên tiến lên chào hỏi."
"Ta không biết hắn." Tần Thu Uyển đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nha hoàn đang định khuyên thêm hai câu, chợt nhận ra công tử trẻ tuổi bên kia hình như đã thấy được chủ tớ hai người bên này, bước chân thay đổi, đi về phía hai người.
Nha hoàn càng thêm căng thẳng, Tần Thu Uyển đưa tay sờ tiểu hoa. Công tử trẻ tuổi tiến lên: "Bái kiến tẩu tẩu."
Nói xong, còn hạ thấp người thi lễ.
Thanh phong Lãng Nguyệt công tử văn nhã lễ độ chào hỏi, bất luận là ngôn ngữ hay là động tác đều vô cùng tôn trọng. Nếu như là nữ tử thì đại khái đều sẽ hơi xấu hổ, đời trước Lý U Lan cũng từng động tâm.
Nhưng lúc đó nàng cũng chỉ khẽ nhúc nhích, rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, bóp tắt tình cảm mới nảy sinh.
"Vị này là Nhị công tử quý phủ?" Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn như thường, một chút xấu hổ cũng không có: "Ngươi xưng hô không đúng rồi, ta không phải tẩu tẩu của ngươi."
Nghe nàng nói như thế, Khương Hưng Thịnh hơi sững sờ: "Tẩu đã vào cửa Khương phủ, hôm qua nếu không phải đại ca đột nhiên ra đi thì ta đã thay mặt đại ca thành lễ với tỷ. Phụ mẫu nói, lễ này ngày sau sẽ phải làm lại. . ."
"Ta không muốn thành lễ, ta muốn rời đi." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Đến đây xung hỉ không phải mong muốn của ta, ta bị hạ dược rồi đưa tới đây!"
Giọng nói của nàng tăng thêm, Khương Hưng Thịnh á khẩu không trả lời được.
Hồi lâu, hắn vội nói: "Hôn nhân việc lớn, không phải trò đùa. Tẩu đã lên kiệu hoa, Khương phủ bọn ta cũng đã thịnh tình đón lấy, thành tâm đầy đủ. Dù đại ca không ở đây thì bọn ta cũng sẽ chiếu cố tẩu thật tốt."
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Dù sao ta cũng sẽ không ở lại."
Khương Hưng Thịnh lại khuyên thêm vài câu, thấy nàng không thay đổi dự tính ban đầu, nên chỉ có thể rời đi.
Thân phận bây giờ của hai người không thích hợp đứng chung một chỗ quá lâu.
Sau khi hắn đi xa, Tần Thu Uyển quay người về viện tử. Đương nhiên cũng không phát hiện Khương Hưng Thịnh quay đầu lại.
Nàng tăng tốc, sắc mặt không tốt lắm. Trong lúc đó, nàng cuối cùng cũng nhớ lại ngờ vực đêm đó của mình, nhi tử Khương phu nhân mất mà bà ta vẫn còn có tâm trạng tới gây sự với nàng, cũng không thấy thương tâm là bao, việc này rất không tầm thường.
Suy nghĩ một đêm, Tần Thu Uyển cho rằng mình cần thăm dò một chút.
Buổi sáng hôm sau, nàng đi đến linh đường.
Nhiều ngày đã qua như vậy, người lên cửa phúng viếng cũng đã tới hết, bây giờ trong linh đường chỉ còn lại có tố pháp sự đạo trưởng và mấy người quỳ linh.
Thấy nàng vào cửa, tất cả mọi người đều nghiêng đầu trông lại, Tần Thu Uyển đi đến bên cạnh đạo trưởng, hỏi: "Đạo trưởng, pháp sự này còn phải làm mấy ngày?"
Sắc mặt đạo trưởng như thường: "Làm đủ chín ngày là được."
Tần Thu Uyển nhìn về phía quan tài bày biện trong linh đường, như có điều suy nghĩ.
Bây giờ là ngày xuân, thời tiết không tính là nóng bức, nhưng người đã chết nhiều ngày như vậy thì sợ là đã phải có mùi rồi. . . Nàng đang suy nghĩ thì Khương phu nhân lại tới.
Mỗi buổi sáng bà ta đều sẽ tới một chuyến, nhìn thấy Tần Thu Uyển ở đây thì có hơi nhíu mày: "Ngươi khỏe rồi?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta rảnh rỗi muốn tới đây xem chút."
Nói xong, ánh mắt nàng liền lén lút đánh giá vẻ mặt Khương phu nhân.
Chỉ ngắn ngủi một câu lại khiến Khương phu nhân sinh ra tức giận tới.
Thân là thê tử, nam nhân của mình mất mà nàng ta lại có thể "rảnh rỗi" tới đây xem chút, không biết thì còn tưởng rằng đây là đường cái vậy.
"Đã khỏe rồi thì quỳ linh đi." Khương phu nhân giải quyết dứt khoát.
Tần Thu Uyển rủ đôi mắt xuống. Khương phu nhân có đáy mắt xanh đen, đúng là không ngủ được ngon giấc, nhưng mà, cũng không giống như là vẻ đau khổ khi đã mất đi trưởng tử.
"Mối hôn sự này, ta chưa bao giờ đồng ý!"
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt Khương phu nhân tái nhợt: "Dựa vào thân phận của ngươi có thể tiến vào đại môn Khương phủ ta đã là ngươi chiếm được hời rồi. Đừng được hời còn khoe mẽ, muốn ta dỗ dành ngươi, cưng chiều ngươi, đó là mơ mộng hão huyền."
Tần Thu Uyển cũng không sợ hãi: "Nói đến đây thì ta còn chưa thấy qua dung mạo của công tử, ta có thể gặp hắn một chút không?"
Thân là thê tử của Đại công tử, yêu cầu như vậy cũng không quá trớn.
Khương phu nhân nhanh như chớp trầm mặt xuống: "Ngươi tuổi còn nhỏ, lá gan cũng nhỏ, ta sợ hù dọa ngươi." Bà ta chỉ bồ đoàn: "Nhanh đi quỳ cho ta."
Tần Thu Uyển khăng khăng nói: "Muốn ta quỳ cũng được, ta muốn gặp hắn."
Khương phu nhân nhíu mày: "Hắn đã đi ba ngày, lúc này nếu ngươi gặp thì chắc chắn sẽ gặp ác mộng."
"Ta không sợ." Tần Thu Uyển nói xong liền đi về phía quan tài: "Đã là phu thê, ta cũng nên nhìn một chút."
Còn chưa đi được hai bước, liền bị Khương phu nhân kéo lại: "Đừng đi!"
Tần Thu Uyển ngờ vực: "Vì sao? Ta không sợ. Phu nhân có lẽ không biết, lúc phụ mẫu ta mất, cũng là ta tự mình lo toan, ta còn tự mình giúp bọn họ sửa sang lại dung nhan."
Sắc mặt Khương phu nhân tái nhợt, ngữ khí bá đạo: "Tóm lại, ta không cho phép ngươi nhìn!"
Tần Thu Uyển bướng bỉnh nói: "Ta cứ muốn nhìn thì sao?"
Khương phu nhân trừng mắt nhìn nàng, hai người không chịu nhượng bộ, cuối cùng, vẫn là Khương phu nhân thỏa hiệp trước: "Không cần ngươi quỳ linh, ngươi trở về đi!" Cuối cùng, còn bổ sung một câu: "Ta đều là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi gặp ác mộng."
Vốn Tần Thu Uyển đã định quay người, nhưng nghe được một câu cuối cùng, nàng lại đi đến quan tài: "Ta sẽ không gặp ác mộng."
Còn chưa đi được hai bước, lại bị Khương phu nhân bắt lấy: "Người đâu, đưa phu nhân về nghỉ ngơi, ngày sau không có lời dặn dò của ta thì không cho phép nàng đến linh đường nữa. Tránh làm cho phu nhân thương tâm quá mức, lại mắc bệnh thì sẽ không tốt."
Rơi vào trong mắt người ngoài không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng bà ta rất quan tâm nhi tức đấy.
Tần Thu Uyển đã sớm đoán trước, quan tài này quả nhiên có vấn đề.
Lần này, nàng không tiếp tục gò ép nữa, chỉ đi theo nha hoàn ra khỏi linh đường.
Nàng cũng không muốn ở lại quỳ linh.
Buổi chiều, Tần Thu Uyển đang ở trong sân đi dạo tiêu thực thì bên ngoài có nha hoàn chạy tới bẩm báo: "Đại thiếu phu nhân, người Uông gia đến. Phu nhân quan tâm ngài, lát nữa sẽ cho người dẫn người nhà họ Uông tới gặp ngài."
Tần Thu Uyển giật mình.
Người nhà họ Uông đến đây hẳn là muốn khuyên nàng ở lại.
Uông phu nhân năm nay đã hơn ba mươi tuổi, vì có bảo dưỡng nên nhìn như hơn phụ nhân hai mươi tuổi. Lúc đi cùng Khương phu nhân còn nói cười yến yến, nhìn qua cứ như là bằng hữu tương giao nhiều năm.
"U Lan, mấy ngày nay con sống như thế nào?"
Tần Thu Uyển nhìn bà ta, giống như cười mà không phải cười: "Cô mẫu, người hạ độc ta, ép ta xung hỉ cho người ta, ta cho rằng người cho dù có thấy ta thì có lẽ cũng sẽ mất tự nhiên. Sao người lại có thể tự nhiên như vậy?"
Nụ cười Uông phu nhân cứng đờ, liếc trộm vẻ mặt Khương phu nhân bên cạnh: "Cái con bé này, nói bậy bạ gì đó? Mối hôn sự này lúc trước ta đã hỏi qua ý của con, chính con đồng ý, còn nói là muốn Khương công tử sớm khỏe lên. . ."
"Từ lúc Khương gia hạ sính đến khi xuất giá, ta đều không biết!" Tần Thu Uyển tiếp tục nhấn mạnh: "Bà làm như thế cũng xứng đáng với phụ thân ta à?"