Chương 544
Diêu Mẫn Mỹ sắc mặt trắng bệch đáy mắt xanh đen nhìn về phía Tần Thu Uyển phúc thân: "Đa tạ ngươi giúp ta nuôi hai đứa bé! Về phần Giang Hải. . ." Nói đến đây, nàng tỏ rõ vẻ khoái ý: "Cái tên khốn nạn kia, chết cũng không có gì đáng tiếc!"
Nói xong, nàng tiếp tục phúc thân, cả người hóa thành một vòng khói xanh tiêu tán.
Bình sứ trên bàn đã đủ đến miệng bình.
*
Lúc Tần Thu Uyển mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy được một không gian nhỏ bé trước mặt, lọt vào trong là một mảnh đỏ chót, rũ mắt còn nhìn thấy trên tay đang cầm gậy Như Ý, trên thân cũng là đồ màu đỏ chót, vừa nhìn liền biết là giá y.
Nàng lúc này đang ngồi ở trong kiệu, cả người mê man rất là khó chịu. Đang nghĩ ngợi nơi này rất thích hợp để tiếp thu ký ức thì kiệu hoa lại dừng lại, bên ngoài có người đá cửa kiệu.
"Tân nương tử xuống kiệu!"
Tiếng nói vừa ra, một bàn tay thon dài trắng nõn từ bên ngoài luồn vào.
Chỉ nhìn cái tay kia liền biết chủ nhân của nó sống an nhàn sung sướng, thân hình và quy củ cũng không quá kém. Tần Thu Uyển đưa lụa đỏ trong tay lên.
Nàng đi ra kiệu hoa, một đường vượt qua chậu than, dọc theo lát thành lụa đỏ đi vào trong viện. Cánh cửa nhà này rất cao, không giống như là nhà người bình thường.
Chỉ là mối hôn sự này có chút kỳ quái, trên đường Tần Thu Uyển đi, luôn nghe thấy tiếng nghị luận của người chung quanh.
"Ai biết có thể hướng tốt được hay không?"
"Lỡ như hướng tốt thì cô nương này thật có phúc khí! Đường đường là Khương phủ công tử, dựa vào thân phận của hắn cũng có thể nhập môn, quả thực là mộ tổ bốc lên khói xanh."
"Hướng tốt là bốc lên khói xanh, nếu như hướng hủy. . . Nghe nói Khương đại công tử đã hôn mê nhiều ngày, chưa có cơm nước gì, mắt thấy chắc chỉ hai ngày là đi. Nếu như vừa vào cửa liền tắt thở, sợ là sẽ bị giận chó đánh mèo."
. . .
Nghe mọi người bàn tán, Tần Thu Uyển đã biết nguyên thân hẳn là vì xung hỉ mà đến, đồng thời, thân phận nguyên thân không cao, mối hôn sự này là nàng trèo cao.
Theo lý mà nói, nếu cần Tần Thu Uyển tới nơi này thì nguyên thân hẳn là vì mối hôn sự này mà phải chịu thiệt, thậm chí là mất mạng. Nếu như có thể thì cự tuyệt mối hôn sự này sẽ là biện pháp đơn giản nhất.
Nhưng nàng không có ký ức nên không dám làm gì cả.
Mắt thấy sắp phải bái đường, lại chợt nghe chung quanh truyền đến một trận huyên náo, còn có tiếng nha hoàn khóc thét.
Lại có một vị phụ nhân khóc lớn nói: "Con của ta!"
Chúng tân khách xôn xao một trận.
Tần Thu Uyển nghe không rõ lắm, phải nghe một hồi mới hiểu được, vị nàng sắp gả cho đã đoạn khí rồi.
Trong lúc nhất thời, Tần Thu Uyển cũng không biết phải nói cái gì cho phải. Dù đang mang theo khăn voan, nàng cũng có thể phát giác được người chung quanh đang chỉ điểm đàm phán và bình luận về nàng.
Tất cả mọi người đều vội vàng bàn tán hoặc là bi thống, không có ai quan tâm tân nương tử là nàng.
Tần Thu Uyển cũng không muốn đứng ở chỗ này để bị người ta chê cười, giật giật lụa đỏ trong tay, sau đó đưa lụa đỏ cho hỉ bà.
Hỉ bà nhận thấy được động tĩnh của nàng nhưng cũng không dám lên tiếng. Không nhận lụa đỏ, e dè đi tìm quản gia: "Này làm sao xử lý?"
Quản gia cũng cảm thấy khó giải quyết, đành phải tìm một cơ hội thích hợp nhất để hỏi thăm chủ tử, sau đó mới chạy ra: "Lão gia nói, đã vào cửa Khương phủ thì chính là người trong phủ, lát nữa Nhị công tử sẽ tới bái đường thành thân với nàng."
Ngày đại hỉ biến thành như vậy đúng là không có chút hỉ khí nào.
Vị Nhị công tử kia còn đang xử lý tang sự của huynh trưởng, nếu để tân nương tử một mình đứng ở chỗ này cũng không thích hợp. Không bao lâu sau, Tần Thu Uyển liền được đưa vào một gian phòng ngồi tạm.
Sau khi nàng ngồi xuống, mới nhận thấy được có nha hoàn bên cạnh, bèn nói: "Ta muốn ngồi một mình một lát."
Nha hoàn không đồng ý: "Trong phủ đang lúc rối loạn, khắp nơi đều rối bời, nô tỳ không yên lòng để ngài ở một mình."
Tần Thu Uyển trầm giọng dặn dò: "Vậy ngươi cách xa ta một chút, đứng ở một chỗ hẻo lánh, không cho phép lên tiếng."
Trong lời nói nàng tràn đầy uy nghiêm.
Nha hoàn vô thức làm theo, đứng ở trong nơi hẻo lánh, sau đó mới nhớ tới thân phận của tân nương tử này. Tuy cũng có chút buồn bực nhưng mà nhớ tới ngữ khí nghiêm khắc của nàng thì cũng không dám tiến lên gây chuyện.
Bên tai Tần Thu Uyển cuối cùng có thể thanh tĩnh, nàng sờ lên cổ tay, bắt đầu tiếp thu ký ức.
Nguyên thân là Lý U Lan, nghe tên thì rất lịch sự tao nhã, nhưng kỳ thật chỉ là một trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu. Bản thân nàng là một cô nương ở trong một thôn nhỏ bên ngoài Dư thành, trong nhà có vài mẫu đất, coi như là giàu có. Ngoại tổ phụ là một tú tài, đại khái là vì đọc sách thương thân mà thân thể rất yếu, cho nên chỉ có một nữ nhi duy nhất là nương nàng.
Bởi vì có một ngoại tổ đọc sách nên nàng mới có một cái tên khác với các cô nương còn lại trong thôn.
Lý U Lan mạng tốt, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì cuộc đời của nàng muốn sẽ tốt hơn nhiều so với các cô nương trong thôn.
Đáng tiếc, vào lúc nàng mười ba tuổi, song thân lần lượt bệnh nặng qua đời, ba tháng ngắn ngủi đó, nàng liền biến thành trẻ mồ côi.
Một cô nương tuổi nhỏ đương nhiên là không thể sống một mình, thế là nàng liền bị đưa đến nhà cô cô. Cô cô đối với nàng khá ổn, tuy thỉnh thoảng nàng cũng bị biểu huynh muội ép buộc làm chuyện này chuyện này.
Vốn cho rằng sau khi lớn, tìm được người thích hợp để gả đi thì cả đời sau đó, sẽ chỉ ở nhà chồng mà sống nốt.
Nhưng nàng không ngờ cô cô lại đưa mình đi xung hỉ!
Nếu như sớm biết, nàng đương nhiên sẽ không gả.
Mấy ngày trước hôn kỳ, nàng vẫn mê man, sau khi lên kiệu hoa thì dược hiệu mới dần dần tán đi.
Nhưng lúc đó đã chậm. Mặc dù coi như là cao gả, thế nhưng vừa mới nhập môn, người bên kia đã không còn. Xung hỉ không thành, nàng bị nhà chồng trách cứ, tình cảnh cũng không tốt.
Tất cả mọi người đều xem thường nàng là một nữ tử nông thôn. . . Nhưng thái độ chỉ là thứ hai, cái thứ nhất làm cho nàng khó mà tiếp nhận chính là nhà chồng vậy mà lại muốn nàng gánh hai phòng.
"Phu nhân, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
Tần Thu Uyển bị nha hoàn gọi tỉnh lại, lập tức xốc khăn voan lên.
Lúc này là vào buổi chiều, ánh nắng nhiệt liệt từ ngoài cửa sổ rải vào, Tần Thu Uyển đột nhiên đối diện với tia sáng nên liền khó chịu nheo mắt lại.
"Ta không nghĩ cái gì cả." Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng: "Ta muốn gặp chủ tử quý phủ, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Nha hoàn có chút khó xử. Nói cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, kỳ thật rất ít khi được gặp chủ tử, nói chuyện càng chưa bao giờ có. Nhất là khi bây giờ quý phủ có đại sự xảy ra, người hầu thiếp thân bên cạnh chủ tử đều có thể tránh thì tránh, nàng nào dám đi sờ vào rủi ro?
Nàng đang chần chờ, nghĩ đến phải làm như thế nào để có thể cự tuyệt phu nhân trước mặt mà không mất lòng. . . Hôm nay phái nàng đến, ngày sau có lẽ cũng là nàng hầu hạ. Giữa chủ tớ không thể ngay từ đầu đã xung đột được.
Đang cảm thấy khó khăn, ngoài cửa liền có người gõ cửa. Nha hoàn thở dài một hơi, tránh né ánh mắt sáng rực của phu nhân mới, vội vàng tiến lên mở cửa.
Người đứng ở cửa chính là quản gia quý phủ, có lẽ ông ta đã chạy tới, trên trán tràn đầy mồ hôi, thở hồng hộc kéo nha hoàn ra cửa: "Trong phủ có đại sự xảy ra, phu nhân sau này không có tâm tư đến xem lễ, trước hết để cho phu nhân mới vào viện tử ở đã." Ông ta nói, giương mắt nhìn thấy Tần Thu Uyển đã xốc khăn voan lên, lập tức tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Phu nhân, ngài làm sao. . .chuyện này không may mắn đâu!"
Ông ta nhăn nhó nói: "Khăn voan sao có thể vén lên được?" Lại trách cứ nhìn về phía nha hoàn: "Tại sao ngươi không ngăn cản? Lát nữa phu nhân chất vấn, ta xem ngươi giải thích thế nào!"
Dậm chân, ông ta chạy vào cửa: "Phu nhân, mau đội khăn voan lên, xin mời đi theo ta."
Vừa rồi những lời quản gia nói bên ngoài Tần Thu Uyển đều nghe lén được, đời trước khi Lý U Lan đến phủ đệ vọng tộc này thì căn bản không dám đi sai bước nào, dù biết bên ngoài có người nói chuyện thì cũng không dám lắng nghe.
Tần Thu Uyển không nghe lời như vậy, nàng nắm khăn voan trong tay: "Ngươi định mang ta đi đâu?"
Quản gia trầm mặc: "Đi đến viện tử của Đại công tử."
"Ta không đi." Tần Thu Uyển ngữ khí nghiêm túc: "Không bái đường thành thân, ta coi như không phải Khương gia phụ. Nếu Đại công tử đã mất, vậy hôn sự này coi như hủy!”
Nghe nói như thế, quản gia tỏ rõ vẻ kinh ngạc, dường như thấy rất lạ vì sao một cô nương nông thôn lại dám nói mạnh miệng với ông ta như vậy: "Nơi này là Khương phủ, ngươi là cao gả, đừng suy nghĩ lung tung, đi theo ta nói làm là được rồi. Nếu không, chủ tử vấn trách, chúng ta đều không chịu nổi."
Tần Thu Uyển ngồi ở trên giường bất động: "Muốn đi thì ngươi đi, dù sao ta cũng không đi."
Quản gia: ". . ."
Nói thật, những năm gần đây ông ta liên tục dạy bảo nha hoàn, cũng được chứng kiến không ít người, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người ngang bướng như thế.
Hoặc nói đúng hơn là người xuất thân thấp hèn tới nơi này đều sẽ cẩn thận từng li từng tí, sợ đắc tội với người khác, vị này thật khác biệt.
"Phu nhân, đây là lời chủ tử dặn dò, ngài không chịu đi thì chỉ là làm khó tiểu nhân." Quản gia hạ thấp tư thái, trong giọng nói còn mang theo ý cầu khẩn: "Ngài trước hết hãy đi đến viện tử mới. . . Quý phủ có đại sự xảy ra, không có người nào rảnh rỗi tới nói chuyện với ngài. Ngài đi đến bên kia ở lại trước, chờ rảnh rỗi, tiểu nhân nhất định sẽ báo cáo yêu cầu của ngài đến chủ tử."
Tần Thu Uyển không muốn động.
Quản gia và nha hoàn suýt nữa thì quỳ xuống.
Tần Thu Uyển nhíu nhíu mày. Nàng cũng hiểu rõ, hôm nay phu thê Khương gia chắc chắn không rảnh gặp nàng, dây dưa nữa cũng không làm nên chuyện gì. Căn phòng này có lẽ chỉ là khách phòng, cũng không thoải mái dễ chịu, khắp nơi đều rất đơn sơ.
Nhìn hai người khóc lóc khuyên bảo, Tần Thu Uyển đứng lên: "Đi thôi!"
Quản gia cảm động đến rơi nước mắt, cũng không dám nhắc nàng đeo khăn voan lên nữa, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Nơi này cách viện tử của Đại công tử một đoạn, đi ước chừng một khắc đồng hồ thì mới nhìn được một mảnh màu trắng.
Quản gia đã biết phu nhân mới khó chơi, vô thức muốn giải thích thêm vài câu: "Vừa rồi là màu đỏ, sau khi công tử đi thì mới thay."
Mặt Tần Thu Uyển không đổi sắc, trực tiếp tiến vào sương phòng bên cạnh.
Thực ra ý nghĩ của nàng không sai, bên này dù chỉ là sương phòng thì cũng tốt hơn nhiều so với cảnh phòng vừa nãy. Nàng bảo nha hoàn đưa nước nóng lên, sau đó rửa mặt rồi trực tiếp điingủ.
Đợi đến khi Khương phu nhân làm việc xong, mới nhớ tới tân nương tử vừa nãy, hỏi một chút mới biết được người đã ngủ lại rồ. Trong lòng nhất thời sinh ra mấy phần bất mãn.
Quả nhiên là nông dân, đến lúc nào rồi mà vẫn còn ngủ được, một chút quy củ cũng không hiểu.
Trong cơn tức giận, bà ta cũng mặc kệ là giờ nào, trực tiếp tìm tới sương phòng.
Vừa có người đẩy cửa, Tần Thu Uyển liền tỉnh. Nàng nghe được có tiếng bước chân đi vào bèn xoay người ngồi dậy: "Các ngươi là ai?"
Khương phu nhân nhìn nàng còn buồn ngủ thì càng thêm bất mãn: "Diệu nhi mất, ngươi vừa mới thành thân liền thành quả phụ, vậy mà lại còn ngủ được?"
Đời trước không có chuyện Khương phu nhân nửa đêm đến gặp. Tần Thu Uyển cũng không biết đã thay đổi chỗ nào mà hơn nửa đêm bà ta lại đến đây tìm mình.
"Ta còn chưa bái đường nên cũng không được tính là người nhà các ngươi, càng không thể coi là thủ tiết!" Nói đến đây, nàng ngáp một cái.
Kỳ thật nàng thật sự không cố ý, hoàn toàn là bởi vì Lý U Lan trước đó đã uống không ít an thần thuốc, nên dược hiệu còn chưa lui hết.
Rơi vào trong mắt Khương phu nhân, càng làm bà ta lửa giận ngút trời: "Ngươi đã tiến vào cửa Khương phủ ta, người nhà của ngươi lấy lợi ích của ta. Ngươi muốn rời đi hả? Sớm dẹp ý nghĩ này đi!"
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Những người kia chỉ là thân thích!"
"Ta mặc kệ, dù sao thì nhà các ngươi cũng đã thu sính lễ, ngươi đã là Khương gia phụ! Ngươi tới để xung hỉ!" Khương phu nhân nhấn mạnh: "Ngươi không hướng tốt cho nhi tử ta, ta còn không trách tội ngươi. Ngươi lấy đâu ra mặt mũi nhắc đến việc rời đi?"
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Ý của bà là, con của bà mất, cho nên ta sẽ phải dành cả một đời ở bên hắn?"
"Đúng." Khương phu nhân trầm giọng nói: "Ngươi và nhi tử ta đã ký kết giấy hôn thú, đời này ngươi chỉ có thể là thê tử của nó, đừng nghĩ đến việc rời đi, cũng đừng nghĩ đến việc tái giá."
Bà ta phẩy tay áo một cái: "Hơn nữa, linh đường của nhi tử ta đã bố trí xong, ngươi nhanh đi đến quỳ linh đi!"
Lý U Lan nằm mờ cũng muốn rời khỏi nơi này, Tần Thu Uyển không cho rằng mình là một góa phụ. Quỳ linh không thể nào làm được, nàng lại nằm xuống: "Phu nhân, có chuyện này bà có lẽ không biết, trước mấy ngày hôn kỳ tới gần, ta đã phải uống thuốc, hoặc nói đúng hơn là bị người ta hạ thuốc, đầu óc mê man, bây giờ còn chưa tỉnh táo, cho dù bà muốn ta quỳ thì ta cũng không quỳ được."
"Nếu như ta quỳ rồi lại ngã trái ngã phải thì cũng là làm cho bà mất mặt." Nàng khoát tay áo: "Trước tiên để ta nghỉ một lát."
Khương phu nhân giận sôi lên, đang muốn lý luận với nàng. Khương phu nhân đã quyết định rồi, nhất định phải áp đảo nha đầu nông thôn này, nếu như nàng không nghe lời thì phải giáo huấn nàng một trận.
Dù sao thì đã ở trong phủ rồi, chỉ cần không giết chết nàng thì sẽ không có người biết. Cho dù muốn giết người thì cũng phải trù tính một chút, không phải là không làm được.
Bà ta đang há miệng muốn răn dạy thì lại có người tới.
Lần này là một quản sự khác: "Phu nhân, Trần gia tới cửa phúng viếng!"
Vừa mới đến có rất nhiều khách hàng, nhưng đều là tới chúc mừng, y sam phần lớn là đại hồng đại tử. Lúc này quý phủ có tang sự, bọn họ phúng viếng như thế thì có hơi không thích hợp, cho nên bèn thay nhau trở về thay y phục.
Động tác rất nhanh, đã đổi xong tố y.
Trần gia thì khác, đó là nương gia của Khương phu nhân, nên bà ta phải tự mình đi một chuyến.
Khương phu nhân không kịp tranh luận với nhi tức mới, trước khi đi chỉ quẳng lại một lời nói: "Ngươi mau đứng lên cho ta, cho dù không đi đến linh đường thì cũng đừng ngủ nữa. Nào có nam nhân chết rồi mà thê tử còn nằm trên giường ngủ?"
Thấy người trên giường không nhúc nhích, bà ta dặn dò quản gia bên cạnh: "Gọi nàng ta dậy cho ta, lên tinh thần một chút, nếu có thể thì đưa đến linh đường."
Trong phòng an tĩnh lại, quản gia là vị vừa mới dẫn Tần Thu Uyển tới, lúc này vẻ mặt khó xử, gần như là sắp khóc lên.
"Phu nhân, người cũng nghe thấy rồi đấy, mau dậy đi, đừng làm ta khó xử." Quản gia biết vị phu nhân này hơi cứng đầu, nói chuyện cũng vô dụng, phải giả bộ là rất đáng thương, khóc lóc cầu xin.
Nhưng mà lần này cũng không dùng được.
Ông ta và nha hoàn đứng ở bên ngoài bình phong quỳ cả buổi, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.
Quỳ lâu, đầu gối sẽ đau. Quản gia thấy người ở bên trong không dậy nổi thì bèn đứng dậy, tiếp tục khóc lóc.
Tần Thu Uyển bị khóc đến mức không ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Đại khái là vì dược hiệu trên người Lý U Lan quá nặng mà cuối cùng nàng vẫn ngủ thiếp đi. Ngủ một giấc tỉnh lại thì sắc trời đã tảng sáng, bên ngoài không còn có quản gia, chỉ có nha hoàn ở nơi đó ngủ gà ngủ gật.
Tần Thu Uyển ngồi dậy, dặn dò: "Cho ta nước nóng, ta phải rửa mặt."
Nha hoàn bừng tỉnh, vội vàng tiến lên: "Phu nhân, sau khi rửa mặt người muốn đi đến linh đường không?”
Động tác của Tần Thu Uyển hơi ngừng lại, gật đầu đáp ứng.
Nha hoàn thấy thế, một khắc cũng không dám trì hoãn, vội vàng phân phó người chuẩn bị nước. Trong lúc đó vô cùng ân cần, chỉ muốn mau đưa người đi đến linh đường cho xong việc.
Sau khi rửa mặt, Tần Thu Uyển không lập tức đi.
Lý U Lan đã rất nhiều ngày rồi không được nếm qua một bữa cơm. Đồng thời, giờ này mà qua, trong linh đường có lẽ chỉ có hạ nhân, nàng phải tìm hai phu thê Khương gia kia để nói chuyện.
Ăn xong đồ ăn sáng, nha hoàn đã mất hết kiên nhẫn, Tần Thu Uyển cuối cùng cũng đồng ý cất bước.
Phong cảnh ở Khương gia không tệ, đối với Lý U Lan mà nói thì những thứ này nàng đều đã nhìn quen rồi.
Trên đường đi nha hoàn liên tục liếc trộm ánh mắt của nàng, hơi tự đắc: "Đây là giả sơn, là lão gia cùng các đại gia khác xây lên, nghe nói đã phải bỏ ra mấy chục lượng bạc." Nói xong liền đưa tay chỉ vào cách đó không xa: "Bồn hoa sơn trà kia nghe nói đã bỏ ra gần trăm lượng. Phu nhân, ngài đừng nghĩ đến việc rời đi. Ở chỗ này, có nô tỳ hầu hạ, đi ra ngoài còn có thể ngắm cảnh, không cần quan tâm bất cứ chuyện gì. . . Kỳ thật, nô tỳ thực tình cảm thấy, cuộc sống thủ tiết cũng rất tốt. . . Không cần quan tâm nam nhân có trăng hoa hay không. . ."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ai bảo ngươi khuyên ta?"
Là quản gia!
Nha hoàn xấu hổ cười một tiếng: "Nô tỳ cảm thấy có duyên với ngài, muốn chăm sóc ngài."
Tần Thu Uyển cười lạnh: "Làm quả phụ tốt như vậy thì ngươi thử làm xem?"
Nha hoàn nghẹn lời. Nàng mặc dù chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng cũng biết làm nhi tức của đại hộ nhân gia còn tốt, chứ quả phụ thì đến cả người trợ giúp cũng không có. Cộng thêm vị phu nhân mới này còn xuất thân hàn vi, đừng nói là chủ tử quý phủ có thể tùy ý trách phạt nàng, đến cả người hầu cũng có thể ức hiếp nàng.
"Nô tỳ không có phúc khí đó." Nói xong, hai người đã đến bên ngoài linh đường.
Trong linh đường, lụa trắng tung bay phiêu lãng, Tần Thu Uyển chậm rãi đi vào, bên trong đã có hai đứa bé đang quỳ.
Lý U Lan quen biết hai vị này, đây đều là thứ tử của Khương lão gia.
Cơ hội công khai ngược đãi con riêng tốt như vậy, Khương phu nhân lòng dạ hẹp hòi đương nhiên sẽ không buông tha.
Thấy nàng vào cửa, hai đứa bé nghiêng đầu trông lại, nhìn người tới là nàng, sau khi liếc nhau liền làm bộ không nhìn thấy xoay đầu trở về.
Tần Thu Uyển cũng không thèm để ý, nhìn bài trí trong phòng, không bao lâu sau, lại có một đám người tới.
Nhưng thật ra là một đám hạ nhân đang vây quanh phu thê Khương gia, hai người vừa vào cửa, liền thấy Tần Thu Uyển đứng ở bên trong đường, Khương phu nhân tức giận nói: "Ngươi bảo không tới cơ mà? Tại sao giờ lại tới?"
Tần Thu Uyển buông tay: "Nếu ta không đến, cũng không gặp được các ngươi. Chủ yếu là có một vài chuyện muốn thương lượng với các ngươi."
"Nếu như ngươi muốn rời đi thì tốt nhất là dẹp đi. Nói cũng nói vô ích, ta sẽ không đáp ứng." Khương phu nhân chỉ vào một cái bồ đoàn trong đó: "Đây là vị trí của ngươi, mau quỳ xuống, lát nữa có khách tới cửa phúng viếng, ngươi và ta cùng đáp tạ."
Tần Thu Uyển lại nói: "Ta không thể làm Khương gia phụ!"
Khương phu nhân hơi buồn bực: "Hôn nhân việc lớn, há có thể coi như trò đùa? Hai nhà đã ký kết quan hệ thông gia thì không thể sửa đổi. Nếu ngươi không đồng ý thì lúc trước vì sao không cự tuyệt?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Ta cũng không biết việc này, làm sao có thể cự tuyệt?"
Đối diện, Khương phu nhân tỏ rõ vẻ bực mình: "Đây là chuyện của Uông gia các ngươi, dù sao thì những thứ ta đưa đã bị nhà các ngươi tiếp nhận rồi, ta còn mời kiệu hoa đến đón ngươi qua cửa. . ." Nói đến đây chút, bà ta rất là bực mình: "Ngươi có thể gả vào Khương phủ bọn ta thì đã chiếm được hời rồi, đừng được được hời còn khoe mẽ. Nếu như còn làm loạn, ta sẽ cho ngươi biết mùi."
Tần Thu Uyển đề nghị: "Ta sẽ trả lại sính lễ."
Nghe nói như thế, Khương phu nhân tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Hôn nhân việc lớn, nếu như không thành thì ngay từ đầu không nên đồng ý. Ngươi không muốn gả, há lại chỉ cần trả sính lễ? Mặt mũi Khương gia ta có cần hay không?"