Chương 543
Tần Thu Uyển nói được thì làm được, quay đầu lại liền đuổi quản gia.
Nói thẳng là Giang phủ sẽ không nhận đứa bé này về, để quản gia tự tính toán.
Vốn cho rằng quản gia sẽ quấy rầy, kết quả, quản gia lại gả muội muội đi, đứa bé kia trực tiếp bị hắn đưa đến thiện đường. Hài tử vô tội, Tần Thu Uyển tìm một nhà bình thường đón hài tử đi.
Làm xong việc này, nàng lại cố ý đi vào đại lao một chuyến, báo cho Giang Hải biết chuyện "tốt" này.
"Đứa bé kia được đưa đến thiện đường." Tần Thu Uyển chậc chậc lắc đầu: "Quản gia nuôi mẫu tử bọn họ nhiều năm như vậy, ta còn tưởng rằng là có bao nhiêu tình cảm, kết quả cũng chỉ vậy."
Giang Hải mỗi lần thấy nàng đều sẽ tức giận, hắn cũng biết giận nhiều thương thân, nhất là hắn vốn còn đang bị thương thì càng không thể tức giận. Hắn cực lực nhẫn nại, nhưng vẫn không nhịn được, hung ác nói: "Diêu Mẫn Mỹ, ngươi là đồ độc phụ."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Không độc bằng ngươi. Nhiều năm tình cảm phu thê như vậy, ngươi nói trở mặt liền trở mặt, tìm lưu manh tới ăn cướp cũng được, thậm chí còn tìm người khi nhục ta!"
Giang Hải vội vàng giải thích: "Ta chỉ muốn hù dọa ngươi."
"Ta không có bị ức hiếp, ngươi đương nhiên nói cái gì cũng được." Tần Thu Uyển dò xét hắn, hiếu kì hỏi: "Ngươi lại bị thương rồi?"
Huynh muội hai người đưa bạc đến, Giang Hải vốn cho rằng tay cầm bạc thì có thể có mấy ngày sống dễ chịu. Kết quả bọn họ còn chưa đi xa, người cùng ở một phòng đã cướp của hắn. Hắn không thể phản kháng, kết quả là chịu đánh một trận.
Suýt nữa là đánh chết hắn.
Lúc này Giang Hải liền ác ý phỏng đoán nàng, trầm giọng hỏi: "Có phải là ngươi cố ý bảo Hữu Khang đưa bạc cho ta hay không?"
Tần Thu Uyển tươi cười: "Lần này ngươi đoán đúng rồi. Huynh muội Hữu Khang vốn muốn đưa cơm cho ngươi, may là ta quyết định lại, bạc kia ngươi dùng chưa?"
Giang Hải: "..." Dùng được mới là lạ!
Quá mức tức giận, hắn gần như hét lên: "Có phải ngươi đã sớm biết bạc sẽ bị đoạt hay không?"
"Ta nói không phải, ngươi có lẽ cũng không tin." Vẻ mặt Tần Thu Uyển vẫn rất bình thản.
Hai người một người trong lao, một người ngoài lao, Giang Hải nhìn nữ tử trước mặt, dù nàng không nói lời nào thì hắn cũng bị nàng làm tức giận đến mức ngực phập phồng.
Tần Thu Uyển cứ như vậy nhìn hắn càng ngày càng tức giận, giận đến mức khuôn mặt ửng hồng thì hơi khó hiểu hỏi: "Ta không nói gì, sao ngươi lại tức?"
Giang Hải cũng không biết.
Sau khi tức giận, hắn cảm thấy mình hơi choáng đầu, duỗi tay sờ trán, chợt phát hiện nóng đến dọa người.
Lúc trước hắn bị ăn gậy, hôm qua lại bị đánh một trận nên vẫn luôn mê man, cũng chỉ có khi Diêu Mẫn Mỹ tới, hắn mới thanh tỉnh hơn. Nhưng còn chưa thanh tỉnh bao lâu thì đã cảm thấy đầu óc choáng váng, quanh thân đau nhức không thôi.
Hắn trước kia cũng từng sinh bệnh, cũng nghe người khác nói qua một chút về bệnh tình của mình, biết bây giờ bệnh mình đã trở nặng, sốt cao còn có thể mất mạng. Hắn không muốn chết, càng nghĩ càng sợ hãi, vô thức muốn sai người giúp mình mời đại phu.
Thế nhưng chung quanh nơi này cũng chỉ còn lại Diêu Mẫn Mỹ có khả năng giúp được, dù trong đáy lòng hắn không muốn cầu xin nàng, cũng đoán được nàng có thể sẽ không giúp mình. Giang Hải vẫn không muốn từ bỏ, hắn chậm rãi đi đến lan bên cạnh can, đưa tay muốn kéo váy nàng.
Tần Thu Uyển lui ra phía sau một bước.
Cánh tay Giang Hải duỗi thẳng, nhưng vẫn không sờ được nàng, hắn ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt vô cùng lạ lẫm, vốn dĩ không giống như là người từng cùng giường chung gối với hắn nhiều năm. Hoặc nói đúng hơn, so với thê tử đã từng như một trời một vực, dường như không phải một người.
Hắn hơi ngẩn ngơ.
Tần Thu Uyển rũ mắt nhìn hắn: "Ngươi còn có việc gì à? Nếu không có thì ta sẽ trở về, việc buôn bán trong nhà rất bận, những quản gia của ngươi không thành thật, ta mới tiếp nhận mấy ngày mà đã bắt được hai tên trộm lương thực..."
Nếu là trước kia, Giang Hải nghe thấy nàng đề cập đến việc buôn bán trong nhà thì chắc chắn sẽ lại bị chọc giận một trận. Nhưng lúc này hắn không để ý tới nữa, sau khi lấy lại tinh thần, hắn vội vàng nói: "Ta ngã bệnh, ngươi giúp ta mời đại phu đi. Coi như ta cầu xin ngươi."
Nói xong, hắn cố gắng đưa tay kéo váy nàng, nhưng cái váy áo kia lại càng ngày càng xa.
Tần Thu Uyển tiếp tục lui lại một bước: "Ta rất bận, không rảnh!"
Dù Giang Hải đã sớm biết nàng sẽ không đồng ý giúp đỡ, nhưng nghe thấy lý do như vậy thì cũng vẫn không nhịn được tức giận.
Hắn vốn đang phát nhiệt, bây giờ còn tức giận nên chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Hắn cắn đầu lưỡi, đau đớn truyền đến, hắn cố gắng giữ vững tinh thần: "Buôn bán trong nhà ta đều giao cho ngươi, nhiều bạc như vậy... Ngươi chỉ giúp ta chuyện này, không được sao?"
"Không được!" Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Ta chỉ thay hài tử quản lý, chờ nó lớn lên thì sẽ trả lại cho nó."
Trong đầu Giang Hải hỗn độn, quanh thân đau nhức, vốn không muốn nhiều lời, nhưng nghe nói như thế vẫn không nhịn được tranh luận: "Khi đó ta còn ở trong đại lao, nếu ngươi không giao, ta cũng không làm gì được ngươi."
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ngươi không tin ta, ta không còn biện pháp nào khác. Ta còn có việc, đi trước một bước, lát nữa sẽ lại trở lại thăm ngươi."
Giang Hải hiểu rõ, nếu như nàng không chịu giúp mình thì cứ tiếp tục bệnh như thế, mình sao có thể qua nổi.
Lúc này hắn chỉ có thể vùng vẫy giành sự sống, bất chấp đau đớn trên thân: "Ngươi nể tình hai đứa bé, nể tình phu thê nhiều năm, ngươi nhẫn tâm để cho ta chết bệnh sao như thế?"
Giang Hải cũng từng nhẫn tâm để thê tử là Diêu Mẫn Mỹ chết bệnh, vậy thì nàng có cái gì mà không đành lòng?
Tần Thu Uyển gật đầu.
Trước mặt Giang Hải tối đen, suýt nữa thì ngất đi, toàn bộ nhờ vào một chút ý chí muốn sống của hắn mà chèo chống nên mới không ngã sấp.
"Mẫn Mỹ, là ta có lỗi với ngươi, nhưng ta cầu xin ngươi, xin ngươi giúp ta lần này. Về sau ta làm trâu làm ngựa, báo đáp phần ân tình này cho ngươi." Hắn nhìn nữ tử trước mặt vẫn hờ hững, biết nàng sẽ không giúp mình, trong lòng dần dần tuyệt vọng. Đến giờ phút này nàng thật sự vẫn không quan tâm đến của cải của hắn.
"Ngươi muốn của cải trong nhà, ta tặng cho ngươi. Ngươi không cần lưu lại cho Hữu Khang, tất cả đều là của ngươi... Ta còn có thể viết chữ... Cầu ngươi giúp ta..."
Giang Hải nói xong, trong mắt rơi lệ.
Thấy nữ tử trước mặt vẫn bất vi sở động, trong đầu hắn hỗn độn không ngừng nghĩ đến đối sách: "Ngươi không giúp ta mời đại phu cũng được, ngươi trở về nói cho huynh muội Hữu Khang chuyện ta ngã bệnh, ta cũng sẽ viết chữ theo cho ngươi."
Tần Thu Uyển chậm rãi lui lại.
Giang Hải nhìn thấy thì càng thêm sốt ruột: "Mẫn Mỹ, là ta có lỗi với ngươi, ngươi đừng giận ta. Tha thứ cho ta lần này có được hay không? Ta hối hận, ta sai rồi..."
Thấy váy áo hoa lệ biến mất ở chỗ rẽ, Giang Hải không nhịn được kêu khóc thành tiếng.
Tần Thu Uyển ra khỏi đại lao. Bây giờ là buổi sáng, húc nhật đông thăng, ánh nắng hơi chướng mắt. Nàng đưa tay che, khóe môi hơi vểnh.
Cách một ngày, hai đứa bé từ ngoại thành trở về, đang thương lượng với Tần Thu Uyển việc đi vào trong ngục thăm Giang Hải.
Hai người rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ mặc phụ thân.
Đương kim lấy hiếu trị thiên hạ, huynh muội hai người từ nhỏ đọc sách, dù không thân thiết với phụ thân, tình cảm không sâu nhưng cũng vô thức muốn hiếu kính.
Tần Thu Uyển không có ý định ngăn cản, nếu để cho hai huynh muội phát hiện Giang Hải bệnh nặng, tìm đại phu tới cứu chữa thì đó cũng là do mạng Giang Hải chưa đến tuyệt lộ. Dù sao hắn còn sống cũng là chịu tội, có chết hay không cũng không cần gấp.
"Nương, tối nay bọn con sẽ đi, sáng sớm ngày mai còn phải về thư viện."
Giang Vũ rất đồng ý: "Sáng sớm ngày mai phải vẽ tranh, muội phải trở về. Nếu không nộp được thì sẽ lại bị sư phụ trách phạt."
"Ta đi cùng các con." Tần Thu Uyển đứng dậy vào bên trong phòng thay y phục, mỗi một lần đi đại lao, nàng đều cố ý ăn mặc thật lộng lẫy để đi gặp hắn.
Vừa mới thay xong một bộ áo lụa trắng hoa lệ, liền nghe thấy nha hoàn phía ngoài gọi: "Phu nhân, xảy ra chuyện rồi. Vừa rồi trong đại lao truyền đến tin tức, nói Giang lão gia bị bệnh nặng, đã bắt đầu nói mê sảng, tìm đại phu cũng không cứu lại được."
Tần Thu Uyển đi ra ngoài, thấy hai huynh muội đã nước mắt rưng rưng.
Ba mẫu tử chạy đến đại lao, thiếp thất còn lại cũng đã tới. Nhìn thấy bọn họ, bèn rối rít tiến lên hành lễ.
Diêu Mẫn Mỹ và những nữ nhân này từng gặp mặt, mọi người coi như quen biết, nhưng mà, Tần Thu Uyển cũng không rảnh ứng phó các nàng. Trông coi thấy người đã đến, bèn đưa bọn họ đi vào.
Những thiếp thất kia đều là lần đầu tiên đến đại lao, có người không ngừng nhíu mày, có người không thể nhịn trực tiếp kêu lên, thậm chí còn tỏ rõ vẻ ghét bỏ, có người không ngừng nhón chân, nhìn bộ dạng như hận không thể để chân lên trên vai mà đi.
Bất luận các nàng mang theo vẻ mặt gì thì khi nhìn đến trong lao, nhìn thấy Giang Hải đầy vết bẩn, trước tiên cũng đều sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng thì nhanh chóng tiến lên kêu khóc.
Nguyên một đám khóc lê hoa đái vũ, thương tâm vô cùng.
Giang Hải đang ở thời khắc hấp hối, còn không biết bây giờ là năm nào, nghe được tiếng mọi người kêu khóc bèn mở mắt ra, nhìn cảnh xuân tươi đẹp trước mặt, hắn chỉ cảm thấy đau đầu.
"Đừng khóc!"
Nghe được câu này, mọi người càng thêm hăng hái, đều nhào tới trước giường.
Giang Hải nghe thấy mà đầu óc vang lên ong ong: "Im ngay!"
"Lão gia, ngài như vậy thì về sau mẫu tử bọn ta phải làm sao bây giờ?"
"Y nhi mới hai tuổi, ngài bảo nô tỳ trở về nói với nó thế nào?"
"Bân nhi hai ngày trước còn nói đợi ngài hồi phủ sẽ dạy nó chữ..."
Giang Hải càng thêm đau đầu, nhưng cuống họng lại như bị nghẹn lại, hơn nữa, giờ phút này cũng không ai nghe hắn nói. Hắn nghiêng đầu, nhìn bóng hình xinh đẹp màu trắng: "Mẫn Mỹ, ngươi qua đây."
Vừa dứt lời, liền thấy bên cạnh nữ tử áo trắng có thêm một nam tử cao lớn, bộ dáng như muốn bảo vệ: "Có lời cứ nói, bọn ta đều nghe thấy."
Thời khắc hấp hối, Giang Hải không có lời gì muốn nhắn nhủ, mấy hài tử kia của hắn, hắn cũng không quan tâm. Đến giờ phút này, trong lòng của hắn chỉ còn lại hối hận.
Bệnh hai ngày, hắn đã cẩn thận hồi tưởng qua, những đen đủi xảy ra với hắn đều bắt từ lúc chia tay Diêu Mẫn Mỹ, hoặc nói đúng hơn là từ khi đón huynh muội Thường Ninh trở về... Nếu như hắn không có lòng trăng hoa, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, sớm ngày phân rõ giới tuyến với Triệu Lệ nương thì cũng sẽ không có những chuyện này xảy ra.
Hắn rất thẹn với thê tử!
Nếu như phu thê tương đắc, việc buôn bán của hắn và Diêu phủ vẫn như cũ, hắn vẫn là lão gia cao quý được người người ngưỡng mộ.
"Là ta có lỗi với nàng." Giang Hải nhìn vào mắt của nàng: "Ta muốn nàng giúp ta một việc..."
"Không giúp, ngươi không cần mở miệng, uổng phí sức lực." Tần Thu Uyển lui ra phía sau một bước.
Bên cạnh, mấy vị thiếp thất vội vàng nhào tới trước, thứ nhất là không nỡ Giang Hải, nhưng việc đã đến nước này, chuyện sinh tử không cưỡng cầu được. Điều các nàng kỳ vọng duy nhất bây giờ chính là trước khi ra đi, Giang Hải có thể nhớ tới các nàng và hài tử, dặn dò vài câu, hoặc là trực tiếp phân cho các nàng một chút lợi ích, nếu không thì nửa đời sau làm sao mà sống?
Mọi người tiến lên, còn có người đưa tay đẩy, quá mức ầm ĩ, căn phòng không lớn liền náo nhiệt không thôi, Tần Thu Uyển đứng ở trong góc. Đột nhiên có nữ tử thét to: "Lão gia... Lão gia... Ngài tỉnh dậy đi..."
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua, hai mắt Giang Hải đã nhắm nghiền, không còn một tiếng động.
Đến cả khi nào chết cũng không biết. Đây cũng là... chết dưới hoa mẫu đơn.
Những nữ nhân kia thấy nam nhân mất, một câu không bỏ lại, cũng vô cùng bối rối. Trong phút chốc sau khi hốt hoảng, ánh mắt các nàng đều mong chờ nhìn vào Tần Thu Uyển.
Không còn cách nào khác, các nàng đã quen lồng như chim hoàng yến, căn bản là không bay đi đâu được.
Trên người Giang Hải có tội nên tang sự xử lý rất giản đơn, ngay sau đó Tần Thu Uyển liền dùng bạc đuổi tất cả nữ nhân hậu viện đi.
Bây giờ, Giang phủ to lớn lại quạnh quẽ trở lại.
Nàng cũng không dọn vào ở.
Diêu Mẫn Mỹ không muốn ở bên trong đó. Trong một thời gian rất dài nàng và Trần Trường Bách đều ở phủ thành và bên ngoài thư viện.
Còn chuyện Triệu Lệ nương và Ngô Bình lừa gạt Giang Hải, vì khổ chủ mất nên án này có thể kết thúc qua loa, nhưng vì Tần Thu Uyển tố cáo bọn họ có ý định mưu hại đích tử đích nữ Giang phủ, lại có đơn kiện trước khi qua đời của Giang Hải mà hai người đều bị phán án mười năm.
Nhưng mà, hai người không chịu ra ngoài. Cả đời sau, Tần Thu Uyển đều chưa nghe nói qua tin tức của hai người.
Về phần huynh muội Thường Ninh thì vẫn luôn ở nhờ nhà người khác, Thường Vân thậm chí còn ủy thân cho người ta.
Bởi vì Triệu Lệ nương đã vào ngục nên hai người đều từ bỏ con đường đọc sách. Thường Ninh từ nhỏ đến lớn chỉ biết đọc sách nên sau khi phải chịu đả kích lớn như vậy thì đã không gượng dậy nổi. Sau này say rượu thành tính, có một lần lúc uống say, còn cắm đầu xuống đất, không thể tỉnh lại.
Thường Vân làm thiếp cho người ta, bị giam tại hậu viện quá lâu, không đến bốn mươi liền buồn bực sầu não mà chết.
Hai huynh muội Giang Hữu Khang một lòng đọc sách nên đều có thành tích nhất định, nhất là Giang Vũ, còn thành họa sư nổi tiếng. Lúc nàng trung niên, phàm là ra họa tác của nàng thì đều bị rất nhiều người truy phủng tranh đoạt.
Nàng không chỉ một lần ở trước mặt người ngoài nhắc đến việc nàng có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, người nàng muốn cảm tạ nhất chính là nương.
Thậm chí vào một lần say rượu còn thổ chân ngôn với người ta, nói là nếu theo phụ thân, hai huynh muội có lẽ đã bị phu tử hủy hoại.
Vị phu tử kia, Tần Thu Uyển cũng không buông tha, sau khi tìm xong chứng cứ thì bèn bẩm báo lên công đường, theo luật pháp xử trí. Đáng nhắc tới chính là, chuyện hắn làm không chỉ có một lần, còn có một khổ chủ khác tới cửa, nói là hắn thậm chí còn hại chết một đứa bé, cuối cùng bị phán án tử hình.
Rất nhiều năm sau, mọi người cứ nhắc đến Diêu Mẫn Mỹ là sẽ nhắc đến một đời trầm bổng chập trùng của nàng. Gả nhầm rồi bị cô phụ, nàng không hối hận, không ủy khúc cầu toàn, mà tiêu sái quay người gả cho người khác. Sau đó cùng phu quân tương thân tương ái, hai người hợp tác làm ăn, trợ giúp không ít người.
Câu chuyện này của nàng được rất nhiều nữ tử truy phủng, sau này có không ít nữ tử có dũng khí hòa ly, cũng là bởi vì nghe chuyện xưa của nàng.