Chương 542
Giang Hải là bị tức.
Thương thế của hắn cách một ngày sau đã từ từ khỏe lên, có nhiều chỗ còn kết vảy. Còn nội thương... thì hắn tạm thời không phát hiện ra được.
Nhưng hộc máu cũng không phải là việc nhỏ, Giang Hải dùng mu bàn tay lau đi, nhìn thấy trên mu bàn tay đỏ thắm, hắn sửng sốt một chút, lập tức nhìn Tần Thu Uyển. Chỉ nhìn một cái là hắn liền biết Diêu Mẫn Mỹ sẽ không giúp mình mời đại phu. Thế là, ánh mắt của hắn theo bản năng nhìn về phía hai huynh muội.
Hai huynh muội không muốn ở cùng hắn nên đã sớm tránh ra bên ngoài.
Tần Thu Uyển mỉm cười: "Giang Hải, ngươi đang tìm cái gì?"
Giang Hải nhìn con mắt của nàng: "Mẫn Mỹ, bất luận ngươi tin hay không thì ta cũng sẽ nói, chuyện lần này, ta thật sự chỉ đùa với ngươi, cũng không phải là muốn tìm người ức hiếp ngươi. Kỳ thật ta chỉ muốn thăm dò xem tâm ý của Trần Trường Bách đối với ngươi như nào, ta đây cũng là đang giúp ngươi! Hắn xuất thân bần hàn, hẳn là nhìn trúng bạc của ngươi mới có thể cảm mến với ngươi. Ta muốn biết ở trước mặt nhiều lưu manh như vậy, liệu hắn vẫn sẽ che chở ngươi hay không?"
"Thực ra hắn rất che chở ta, còn đánh bại những tên côn đồ kia." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Nói như vậy, ta đúng là nên cám ơn ngươi."
Một ngụm máu còn vướng ở trong cổ Giang Hải suýt nữa lại phun ra, hắn không muốn để cho nữ tử trước mặt cao hứng: "Từ một phương diện khác mà nói thì căn bản vẫn không thăm dò ra gì. Bởi vì hắn đánh thắng được, cho nên mới không chạy."
Trong giọng nói hắn tràn đầy ác ý, chỉ muốn châm ngòi để Diêu Mẫn Mỹ chán ghét Trần Trường Bách.
"Hắn đánh thắng được, tại sao phải chạy?" Tần Thu Uyển nửa thật nửa giả cười nói: "Ta không biết hắn vì nguyên do gì, chỉ cần hắn đồng ý che chở cho ta là được. Dù hắn nhìn trúng bạc của ta thì đó cũng là thứ có thể lấy trên người của ta. Hai chúng ta đều có nhu cầu, liên quan gì đến ngươi. Ngược lại là ngươi, ngồi ở trong đại lao này sợ là sẽ không gặp được hồng nhan tri kỷ đâu." Nói đến đây, nàng hiếu kì hỏi: "Những nữ nhân trong hậu viện của ngươi có tới thăm ngươi hay không?"
Giang Hải lại bị nghẹn lại.
Những nữ nhân kia có thể còn chưa biết chuyện hắn nhập đại lao, dù sao thì từ hôm qua đến bây giờ cũng chưa có ai xuất hiện.
Tần Thu Uyển lại hỏi: "Ta tiếp thủ việc buôn bán của ngươi thì những nữ nhân kia phải làm sao bây giờ? Là bán các nàng ra, hay là đuổi đi?"
Giang Hải trừng mắt nhìn nàng: "Diêu Mẫn Mỹ, ngươi đã sớm chướng mắt các nàng nên muốn mượn việc này đuổi các nàng đi, có đúng hay không?"
"Ngươi nói gì cũng được." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Ta sẽ tự mình xử lý."
Nói xong, váy áo hoa lệ xẹt qua mặt đất, quay người muốn đi.
Giang Hải vừa định gọi người lại thì đã thấy nữ tử kia quay đầu: "Đúng rồi, Triệu Lệ nương bị giam ở chỗ nào? Đã tới đây rồi, ta cũng muốn thăm nàng ta một chút."
Giày vò cả buổi như thế, vết thương trên người Giang Hải lại bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không phiền.
Tần Thu Uyển không đợi được câu trả lời của hắn, cũng không tức giận, tự mình đi đến hỏi trông coi cách đó không xa, sau đó liền biết được nơi ở của Triệu Lệ nương.
Bởi vì là nữ phạm nhân nên Triệu Lệ nương ở một bên khác.
Tần Thu Uyển còn chưa đi bao xa, liền nghe thấy động tĩnh sau lưng truyền đến.
"Mau lấy ra."
"Ngươi đưa bạc cho ta, về sau ta bảo kê ngươi, sẽ không có người nào dám khi dễ ngươi."
"Ở trong lao có tiểu tặc, lỡ như bị người ta đánh cắp thì phải làm sao bây giờ? Ngươi xem ta ở chỗ này, ta sẽ giúp ngươi đảm bảo."
...
Khóe môi Tần Thu Uyển hơi vểnh lên.
Nàng đã sớm biết ở trong đại lao chỉ cần có bạc là căn bản không giữ được. Nhất là khi Giang Hải nhiều năm qua sống an nhàn sung sướng, nếu đánh nhau với người ta. hắn chỉ có thể chịu bị đòn.
Không bao lâu sau, liền nghe thấy có tiếng quyền đấm cước đá sau lưng.
Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại, rẽ sang một bên khác.
Nhiều ngày không gặp, Triệu Lệ nương rất bẩn thỉu, sớm đã mất đi dung mạo đã từng. Thấy nàng xuất hiện tại cửa ra vào, nàng ta bèn hỏi: "Ngươi đến chê cười ta à?"
Tần Thu Uyển cười mỉm: "Ta tới thăm Giang Hải, thuận tiện tới thăm ngươi một chút."
Hai gian nhà tù cách rất xa, trước đó Triệu Lệ nương còn chưa nghe nói đến tin tức này. Trong chớp nhoáng này, trong nội tâm nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều... Giang Hải đã đi vào đây, khổ chủ không còn, nàng ta liệu có bị nhốt nữa hay không?
Hơn nữa, nàng ta muốn biết, Giang Hải rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì, cần bao lâu mới có thể ra đi, bèn vô thức hỏi: "Sao hắn lại tới đây?"
Tần Thu Uyển cũng không giấu diếm: "Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào mà lại tìm lưu manh tới khi nhục tại ta, vừa vặn vị hôn phu của ta đã bắt những tên côn đồ kia đưa đến nha môn, kết quả bọn chúng khai ra hắn."
Triệu Lệ nương hồi lâu không nói gì.
Gần đây chuyện nàng lừa gạt Giang Hải đã thẩm tra ra, nàng tất nhiên sẽ bị nhập tội, chỉ là bị bao nhiêu mà thôi.
Bây giờ người nàng không yên tâm nhất chính là hai đứa con lưu lạc bên ngoài. Lâu như vậy, hai đứa bé vẫn không đến thăm nàng. Nhưng Triệu Lệ nương vẫn nghĩ, hẳn là bọn nó sống không tốt nên không bỏ ra nổi bạc tới thăm.
Những năm qua nàng vẫn luôn ở trong căn nhà nhỏ bé ở tiểu viện, không có bạn bè hay thân thích quan hệ thân cận. Sau này dọn ra khỏi Giang phủ, ngoại trừ Giang Hải thì nàng với những người khác chỉ là xã giao. Bây giờ muốn tìm người chăm sóc cho hai đứa con của mình thì cũng không chọn ra người thích hợp.
Triệu Lệ nương không thể đi ra ngoài, bây giờ thấy được Diêu Mẫn Mỹ, liền muốn thử một lần.
Lỡ như được thì sao?
Nàng nghĩ như vậy, bèn hòa hoãn sắc mặt thấp giọng nói: "Diêu cô nương, là ta sai rồi. Lúc ấy ta không nên âm thầm qua lại với Giang Hải. Những ngày này ta ở trong đại lao, mỗi lần nhớ tới những chuyện đã từng phát sinh thì luôn hận không thể đi chết. Gần như mỗi thời mỗi khắc đều đang hối hận...Ngươi hận ta thì cũng là ta đáng chết. Chỉ là hài tử vô tội..."
Nghe đến đó, Tần Thu Uyển không nhịn được cười ra tiếng.
"Hài tử đúng là vô tội, nhưng ngươi sinh ra hai đứa trẻ tâm kế đầy mình thì lại không được tính là vô tội. Nếu như ngươi muốn ta giúp ngươi chăm sóc bọn nó thì bỏ đi, ta không bao giờ đồng ý!"
Triệu Lệ nương vốn cũng không ôm hi vọng, thuần túy là nghĩ đến việc thuận miệng cầu xin một câu. Nếu như Diêu Mẫn Mỹ có thể giúp nàng chăm sóc hài tử thì càng tốt, không đồng ý nàng cũng không mất mát gì.
"Nếu ngươi đã nói thì về sau ta sẽ tìm người giúp ngươi nghe ngóng, sau đó đem hiện trạng của bọn nó nói cho ngươi biết." Tần Thu Uyển phất phất tay quay người lại: "Không cần cám ơn ta."
Một lát sau, Tần Thu Uyển thật sự nghe được nơi ở của hai huynh muội bây giờ.
Hai người rời khỏi Giang phủ xong thì không có đi đến thư viện, mà là đi tìm đồng môn trong thư viện, ở nhờ ở trong nhà người khác. Nhưng hai người đã ở rất lâu, có lẽ là bị người ta chê bai nên lúc Tần Thu Uyển tới hỏi thăm thì liền biết được hai người đã bị đuổi ra ngoài.
Nàng có "lòng tốt" vào trong đại lao nói cho Triệu Lệ nương biết.
Nghe nàng nói, Triệu Lệ nương liền khóc.
Kỳ thật, nếu như Triệu Lệ nương không có ham thứ không thuộc về mình, không dựa vào việc có thai mà qua lại với Giang Hải, mà an tâm gả cho Ngô Bình thì nàng cũng không trở thành như bây giờ.
Bắt đầu từ lúc đó, Tần Thu Uyển đặc biệt ưa thích việc đưa tin tức bên ngoài đến cho hai người. Có Giang Hữu Khang ở bên, nàng rất thuận lợi gặp được từng quản gia trong các cửa hiệu, tra xét sổ sách, trấn trụ bọn họ xong thì liền tiếp thủ việc buôn bán của Giang phủ.
Những vật này về sau nàng sẽ đích thân giao cho Giang Hữu Khang.
Lúc nàng kiểm toán, lại phát hiện một chuyện.
Giang Hải và một muội muội của quản gia trong đó âm thầm qua lại nhiều năm, giữa hai người thậm chí còn có một đứa bé, đứa bé kia đã tám tuổi.
Quản gia vốn không muốn nói chuyện này ra, nhưng tình hình bây giờ khác biệt, Giang Hải đã hãm sâu đại lao, khi nào nói ra đều không tốt bằng bây giờ. Bây giờ quan trọng nhất là để hài tử nhận tổ quy tông, trưởng thành còn có thể kiếm được một chén canh.
Nếu không, để Giang Hải ở trong đại lao ra đi thì hài tử muốn vào Giang phủ, sợ là không dễ dàng như vậy.
Tần Thu Uyển còn đỡ, việc này nếu bị Diêu Mẫn Mỹ biết được thì có lẽ lại tức giận một trận. Vì thế, nàng cố ý đi vào đại lao: "Giang Hải, ngươi dự định dàn xếp đứa bé kia như nào?"
Giang Hải đối với đứa bé này có tâm trạng rất phức tạp, hậu viện hắn nhiều nữ nhân như vậy, kỳ thật không quan tâm có thêm nữ nhân nào hay không. Sở dĩ hắn không cho muội muội quản gia nhập phủ, chỉ là bởi vì lúc trước hắn cũng không động tâm với nữ nhân này, mà là bị quản gia chuốc say rồi tính kế.
Cuộc đời hắn ghét nhất bị người khác tính toán, cho nên mới đuổi cả nhà quản gia ra khỏi thành. Nhưng thiên ý trêu người, một năm sau nữ nhân kia lại ôm hài tử trở về.
Giang Hải nể tình hài tử, mà lại lần nữa trọng dụng cả nhà quản gia, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Hài tử cứ nuôi dưỡng ở bên ngoài như vậy, thân phận rất lúng túng.
Chuyện cho tới bây giờ, Giang Hải cũng không lo được nhiều nữa, hắn và quản gia cũng có suy nghĩ không khác nhau lắm, nếu như mình mắc bệnh không dậy nổi thì hài tử sẽ không về được.
"Ngươi mang nó về đi!"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta hiểu rồi, lát nữa ta sẽ thương lượng với Trương quản sự, lập tức đuổi hài tử đi."
Giang Hải: "... Ngươi nghe không hiểu sao?"
"Nghe hiểu!" Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Tóm lại chỉ cần không cho ngươi toại nguyện là được rồi."
Giang Hải: "..."
Sớm biết vậy, hắn đã nói là đuổi hài tử đi. Như thế, Diêu Mẫn Mỹ chắc chắn sẽ giữ hài tử ở lại.