Chương 541
Tần Thu Uyển và Trần Trường Bách đi vòng vo trong thành cả buổi, hai người muốn thu gom của cải, nhìn kỹ mấy cửa hiệu, lúc ra khỏi thành thì sắc trời đã tối.
Ra khỏi thành không lâu sau thì sắc trời đã mông lung.
Lúc đi ngang qua một rừng cây nhỏ, bỗng nhiên có hơn mười tên lưu manh nhảy ra, cười đùa tiến lên.
"Bọn ta đi đến nơi này liền không có tiền đi tiếp, hai vị muốn thuận lợi đi qua thì cho bọn ta một chút bạc uống rượu."
"Mười lượng tám lượng không chê ít, mấy trăm lượng cũng chê ít. Không muốn chịu tội thì nhanh lên."
Lại có một người nói: "Đừng ngây ra đó!"
"Hoặc là..." Một người trong đó không có hảo ý dò xét Tần Thu Uyển: "Để vị phu nhân nhà giàu này chơi đùa cùng bọn ta cũng được. Bọn ta đã lớn như vậy rồi mà chưa từng được thân cận với một nữ tử phúc hậu như thế."
Những người này không biết võ nghệ, nhiều nhất chỉ là giở công phu mèo ba chân, thuần túy dựa vào người đông thế mạnh nên mới phách lối như vậy. Trần Trường Bách vốn đang đầy hứng thú nhìn ngắm, vừa vặn hắn hơi ngứa tay, đang tính xem sẽ đánh ai trước. Đột nhiên nghe được câu này, tất cả những ý nghĩ trong lòng đều ném sang một bên, lập tức nhảy xuống xe ngựa, siết nắm đấm lại đánh vào mặt tên vừa mới nói.
Đánh một phát làm hắn nôn ra máu.
Người kia cắm đầu ngã xuống đất, thật lâu sau không đứng dậy được. Đám người còn lại cũng hơi sợ, hai mặt nhìn nhau xong thì liền như ong vỡ tổ vọt lên.
Tần Thu Uyển ngồi ở trong xe ngựa không nhúc nhích.
Nhưng chỉ mấy hơi sau, tất cả đám người đó đều nằm trên mặt đất thống khổ kêu rên. Những kẻ trọng thương thì không nói, nhưng kẻ bị nhẹ tuy có thể động nhưng cũng thức thời không dám đứng lên.
"Đại ca tha mạng, bọn ta chỉ đùa một chút mà thôi, cũng không phải muốn ăn cướp thật. Còn tên Nhị Bạo kia, miệng hắn lúc nào cũng ba hoa, kỳ thật lá gan là nhỏ nhất, căn bản không dám tới gần nữ nhân đâu, vì thế bọn ta mới không ít lần chê cười hắn." Người nói chuyện tiếp tục nhấn mạnh: "Bọn ta có thể thề với trời, đây thật sự chỉ là trò đùa."
Những người còn lại bên cạnh cũng cầu xin tha thứ.
Trần Trường Bách mặt không đổi sắc, nhìn về phía xa phu: "Ta nhớ nếu đụng phải chuyện ở ngoại thành thì có thể tới gặp quan binh thủ cửa thành xin giúp đỡ. Ngươi đi một chuyến đi, nói là có người có ý đồ ăn cướp."
Nghe nói như thế, đám người nằm trên đất triệt để luống cuống.
Có kẻ bị thương không nặng nhanh như chớp nhảy dựng lên muốn chạy vào trong rừng, Trần Trường Bách nhặt tảng đá lên ném về phía sau lưng bọn chúng.
Hai tên chạy ở phía trước ngã xuống đất, người phía sau thấy tình thế không đúng, bèn dứt khoát ngã theo.
Trần Trường Bách đứng ở trong đám người, trong tay cầm một khối đá, không ngừng liếc nhìn.
Đám người trên đất muốn chạy, nhưng lại không dám chạy.
Bọn họ hôm nay ăn cướp đúng là không đúng, sau khi bị tóm có thể sẽ bị đóng một khoảng tiền bồi thường, nhưng việc này suy xét một chút thì bọn họ cũng không sai là bao. Bạc không lấy được, người còn chưa làm bị thương, ngược lại là chính bọn họ bị thương... So với bị đánh gần chết thì còn không bằng đi vào trong đại lao ở đâu.
Tất cả đám người đều có ý nghĩ này, chỗ này cách cửa chỉ vài dặm, một khắc đồng hồ sau hai đội quan binh đã đuổi tới, trói lại đám người trên mặt đất áp giải về thành.
Tần Thu Uyển nói cám ơn với quan binh dẫn đầu, lại cường điệu nói: nơi đây đã nhiều năm không có giặc cướp, vừa vặn nàng gần đây kết thù với một người, những người này có lẽ là bị người kia sai khiến đến đây báo thù.
Quan binh dẫn đầu nghiêm túc ghi lại, cam đoan sau khi trở về sẽ tra rõ.
Chuyện an nguy trong ngoài phủ thành vẫn luôn nằm dưới quyền những quan binh này, bây giờ xuất hiện nhiều con chuột như vậy, nếu bỏ qua thì ngày sau sẽ lại có chuyện xảy ra. Cho nên, sau khi mang những tên cướp này về, bọn họ phải phí hết một phen công phu để điều tra.
Tần Thu Uyển vốn cho rằng phải rất lâu mới có tin tức, không ngờ đến ngày thứ hai liền có quan binh đến đây mời nàng vào thành.
Đến nha môn mới biết được, trong đám giặc cướp có mấy người không chịu được hình phạt đã nhận tội, nói bọn họ là bị người ta sai khiến.
Người sai khiến bọn họ, là tùy tùng bên cạnh Giang Hải.
"Vị tiểu ca kia nói, trước đó Diêu phu nhân từng phạt trượng muội muội hắn, cho nên hắn mới bỏ ra số tiền rất lớn mời ta tới giúp muội muội hắn trút giận."
Tần Thu Uyển cẩn thận hồi tưởng một chút, Diêu Mẫn Mỹ làm Giang phu nhân nhiều năm, nói là không trách phạt qua nha đầu thì rõ ràng là nói dối, nhưng tự nhận không phải cái loại người ngang ngược, đã làm sai chuyện thì nên phạt, phạm vào sai lầm lớn thì trực tiếp bán đi. Còn phạt trượng... trong trí nhớ nàng hình như chưa từng có chuyện đó.
Nói cách khác, những người kia đang nói láo!
Hay là tên quản gia nhờ bọn họ động thủ đang nói láo.
Tần Thu Uyển nói ra chuyện mình đang nghĩ lại, lúc kể xong thì Giang Hải và tùy tùng bên cạnh hắn bị quan binh mang tới.
"Ta không dùng trượng trách phạt nha hoàn bao giờ, muội muội của ngươi là ai?"
Tùy tùng tỏ rõ vẻ bi phẫn: "Phu nhân nhiều chuyện phải lo, những tiện nô như bọn ta nhập không được ngài để mắt đến, ngài đương nhiên không nhớ rõ."
Tần Thu Uyển cười lạnh: "Ta nói cho ngươi biết, ta chưa từng sai người phạt trượng hình! Chủ tử thì có đó, ngươi hỏi xem có phải là hắn hay không?"
Tùy tùng nhìn thoáng qua hành lang: "Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi đương nhiên sẽ không thừa nhận. Ngươi có dám thề với trời là không phạt trượng nha đầu hay không?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Tại sao ta phải thề vì phỏng đoán của ngươi?"
Tùy tùng giống như là nắm được nhược điểm của nàng, lớn tiếng nói: "Ngươi không dám, ngươi đang chột dạ!"
Quan binh cửa thành dưới quyền chỉ huy sứ, người luyện võ xử sự luôn rất thô bạo, lập tức sai người lên trượng hình.
Người bên cạnh Giang Hải rất ít khi phải chịu trách phạt, từ trước đến nay cũng chưa từng trải qua đau đớn như vậy, không bao lâu liền nhận tội.
Hắn mời những tên côn đồ kia là vì nghe mệnh lệnh chủ tử.
Giang Hải nhắm mắt lại. Hắn không muốn chịu hình, tự biết đại thế đã mất, lúc này tỏ vẻ có chuyện để bí mật nói với vị chỉ huy sứ kia.
Chỉ huy sứ ở phủ thành nhiều năm, cơ duyên xảo hợp cũng từng uống rượu với Giang Hải hai lần, coi như là quen biết. Lúc này lại nghiêm mặt: "Có chuyện thì ở ngay chỗ này nói."
Giang Hải bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: "Ta đúng là nghĩ sai nên đã làm sai chuyện. Nhưng sai lầm còn chưa thành, cầu xin đại nhân tha cho. Về sau ta nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không phạm sai lầm nữa."
Cam đoan nếu là có thì chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến chỉ huy sứ.
Trộm vặt móc túi trong phủ thành không phải ít, nhưng loại ăn cướp như này đã mấy năm rồi chưa xảy ra. Bây giờ xuất hiện, sao chỉ huy sứ có thể tuỳ tiện buông tha?
Hắn đã sớm hạ quyết tâm sau khi bắt được những người này thì sẽ giết gà dọa khỉ.
Giang Hải rất đen đủi đã biến thành con khỉ kia. Lúc này liền bị phạt trượng hai mươi cái, sau đó bị ném vào đại lao, về sau, sẽ còn bị hình phạt.
Chuyện Triệu Lệ nương lừa hắn vẫn còn chưa kết thúc, mà chính hắn đã bị cho vào đại lao.
Lúc Tần Thu Uyển trở lại thư viện thì sắc trời đã tối, huynh muội hai người không ngủ, mỗi người cầm một quyển sách đi lại ở trong sân trông vô cùng nóng ruột, nghe thấy ở cổng có tiếng xe ngựa thì lập tức mở cửa.
Vừa mới nhìn thấy người xuống xe ngựa là Tần Thu Uyển, hai người liền nhào tới trước, trăm miệng một lời hỏi: "Nương, tại sao bây giờ người mới về?"
Tần Thu Uyển cũng không giấu diếm những chuyện Giang Hải đã làm, sau khi vào cửa liền nói lại mọi chuyện.
Hai huynh muội vẫn luôn rất trầm mặc, sau khi nghe xong, Giang Hữu Khang lau mặt một cái: "Phụ thân thật sự là..."
Thật sự là cái gì, hắn cũng không nói ra miệng.
"Nương, con muốn đi thăm phụ thân."
Hắn muốn đi vào đại lao hỏi phụ thân một chút, nữ tử sinh con dưỡng cái cho hắn rốt cuộc đã làm sai chỗ nào mà phụ thân lại phải tìm người tới ăn cướp rồi khi nhục nàng!
Giang Vũ thật sự không dám đi, nhưng có ca ca đi cùng, nàng cũng muốn đi.
Hai huynh muội thận trọng liếc trộm vẻ mặt Tần Thu Uyển, nàng không nhịn cười được: "Ta và các con cùng đi."
Như thế sẽ tốt hơn.
Hôm sau, hai huynh muội xin nghỉ, sáng sớm liền đi đến đại lao.
Đi vào khá dễ dàng, trông thấy Giang Hải co quắp ở nơi hẻo lánh, nghe được cổng có động tĩnh, bèn nghiêng đầu trông lại. Khi thấy là hai huynh muội, hắn trầm giọng hỏi: "Các ngươi tới nơi này làm gì?"
Giang Hữu Khang đứng nhìn nam nhân trên mặt đất, không biết có phải là do môi trường ở đây hay không mà hắn chỉ cảm thấy người này trông vô cùng lạ lẫm. Hắn ngồi xổm xuống, không nhịn được hỏi: "Phụ thân, người hận nương nhiều như vậy sao?"
Giang Hải nhìn thấy nhi nữ đến đây thăm mình, kỳ thật rất vui mừng, nhưng nghe thấy nhi tử chất vấn, lập tức nói: "Trong mắt ngươi, ta chính là hạng người như vậy sao?" Giọng nói của hắn sáng sủa: "Rõ ràng chính là nương ngươi chướng mắt ta, hãm hại ta. Ngươi không đi chất vấn nàng ta, ngược lại lại tới hỏi ta, ngươi có đầu óc hay không?"
Giang Hữu Khang bị phụ thân mắng một chập, đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó liền quay đầu lại mờ mịt nhìn về phía Tần Thu Uyển. Vốn là muốn nhìn vẻ mặt mẫu thân, nhưng lại thoáng nhìn thấy đám lưu manh bên trong hai gian phòng giam bên cạnh.
Hắn đột nhiên hoàn hồn, nói: "Chỉ dựa vào việc đại nhân nói là người sai khiến, cộng thêm những việc nương tự mình trải qua, nếu như ta còn tin người thì ta mới thật sự là kẻ ngu nhất trên thế giới này."
Giang Hải phát hiện nhi nữ không dễ lừa gạt, cũng không dây dưa nữa, hỏi ngược lại: "Các ngươi tới thăm ta, có mang đồ gì theo không?"
Đối với hai huynh muội mà nói, Giang Hải dù gì cũng là phụ thân. Bất luận hắn làm chuyện gì thì bọn họ đều nên giúp giờ. Huynh muội hai người đương nhiên cũng nghĩ sẽ tặng đồ cho hắn, nhưng mà, Tần Thu Uyển đã nghĩ kế cho hai người: Bất luận đưa cái gì thì cũng không bằng đưa bạc.
Hai huynh muội bị nàng thuyết phục, cũng cảm thấy đưa bạc cũng khá ổn. Giang Hữu Khang nghe phụ thân hỏi, từ trong tay áo móc ra một đống bạc vụn: "Phụ thân, người nhận đi!"
Giang Hải: "..."
Với người trong đại lao mà nói, bạc đúng là đồ tốt. Nhưng mà cũng không quá tốt như vậy, rất nhiều đồ vật khan hiếm quan trọng hơn so với bạc. Nhất là các loại món ăn đều sẽ bị người ta tranh đoạt.
Hắn không dám trách cứ nữa, vì sợ con cái thương tâm rồi không còn tới thăm, cho nên bèn đưa tay tiếp nhận: "Lần sau tới thì mang một ít thức ăn tới cho ta."
Giang Hữu Khang: "..."
Kỳ thật, hai huynh muội bình thường chỉ có đọc sách, mỗi tháng cũng chỉ nghỉ hai ngày. Hôm nay có thể tới nơi này cũng đã phải bỏ qua kha khá thời gian. Hơn nữa, những việc phụ thân làm thật sự khiến người ta thất vọng, bọn họ vốn dự định hôm nay thăm xong thì về sau sẽ không tiếp tục tới nữa.
"Tốt!"
Giang Vũ đáp ứng, dù sao bọn họ cũng ở bên ngoài, nếu không đến thì Giang Hải cũng không làm gì được.
Phụ tử ba người nhìn nhau không nói gì, đứng chung một chỗ rất xấu hổ. Hai huynh muội không nói thêm lời thừa thãi, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Thu Uyển đi cuối cùng, sau khi hai huynh muội rời đi nàng đi ra phía trước, cười tủm tỉm nói: "Rất tốt!"
Giang Hải trừng mắt nhìn nàng: "Diêu Mẫn Mỹ, ngươi chớ đắc ý."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ta cứ đắc ý, ngươi có thể làm gì?" Nàng ngồi xổm xuống, hiếu kì hỏi: "Mấy năm trước, ngươi có nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày hôm nay không?"
Giang Hải tức giận đến mức ngực phập phồng, mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng, một chữ cũng không chịu nói.
Tần Thu Uyển thấy thế, tiếp tục nói: "Hôm nay ta mang theo Hữu Khang trở về là muốn gặp quản gia Giang phủ. Huynh muội bọn nó bận đọc sách nên không biết làm buôn bán. Trước đó ta đã bảo ngươi dạy bảo bọn nó, kết quả ngươi không chịu... Nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng, huynh muội bọn nó cũng không cần gấp, cứ để bọn nó an tâm đọc sách, về sau của cải trong nhà, ta sẽ giúp ngươi trông."
Giang Hải vốn đang phải chịu tổn thương nặng, nghe đến đó, giận đến mức phun ra một ngụm máu.
Tần Thu Uyển kinh ngạc nói: "Hộc máu rồi, thương thế của ngươi nặng như vậy sao?"
Giang Hải: "..."