Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 534 - Chương 540

Chương 540
Đó là thê tử của ta!

Giang Hải muốn nói lời này, nhưng lúc này hắn đau dữ dội, nói chuyện cũng tốn sức. Thứ hai, Trần Trường Bách giống như lại muốn đánh người, hắn không dám nói nữa.

Trần Trường Bách xốc cổ áo hắn lên, nắm chặt lấy hắn: "Nếu để cho ta phát hiện ngươi quấy rầy nữa thì ta còn đánh ngươi."

Nói xong, mạnh mẽ ném người ra ngoài.

Giang Hải ngã nhào xuống đất, lòng hắn tràn đầy oán giận. Vừa rồi hắn cũng thử vùng vẫy, nhưng vốn dĩ không động được, ngược lại còn khiến tổn thương trên người mình càng ngày càng nặng.

Tiếng đóng cửa truyền đến, Giang Hải mới chậm rãi đứng dậy, tùy tùng ở góc đường lúc này mới phát hiện tình hình không đúng, vội vàng đến đỡ hắn dậy.

"Lão gia, ngài sao rồi?"

Lúc này Giang Hải đầy ngập lửa giận, vốn đang đè nén, nhưng nhìn thấy tùy tùng thì lại không che giấu nữa, mạnh mẽ đã một phát.

Tùy tùng không kịp phản ứng bị đạp một cái, không thể ổn định thân thể, lập tức té ngã trên đất, nhưng cũng không dám hô đau. Hắn lập tức đứng dậy, rồi lại vội vàng tiến lên đỡ: "Tiểu nhân nghe lời dặn của ngài trốn ở phía bên kia, cho nên không thể phát hiện động tĩnh bên này..."

Giang Hải cũng sợ đạp mạnh quá thì hai chủ tớ đều không thể quay về, ho một tiếng phun ra máu: "Trở về ta sẽ xử lý ngươi."

Chủ tớ dìu nhau rời đi.

Trong viện, Tần Thu Uyển đang hỏi chuyện của Trần Trường Bách.

"Còn không chịu nhận sao?"

Trần Trường Bách gật đầu: "Đại nhân đã hết kiên nhẫn, hẳn là chỉ hai ngày nữa thôi."

Hai người còn chưa nói được vài câu, nha sai đã đến, mời bọn họ đến công đường.

Thời gian qua đi nhiều ngày, Cao thị lúc trước dung mạo đẹp đẽ lúc này nhìn chật vật không chịu nổi, quanh thân toàn là vết bẩn, từng sợi tóc dán lên trên mặt, sắc mặt trắng bệch. Lúc này giống như là mất đi tinh khí thần, ngồi quỳ chân trên mặt đất. Nghe hai người vào cửa, bèn quay đầu nhìn lại.

Đôi nam nữ đi vào mặc dù không quá thân mật, nhưng lại có thể nhìn ra được hai người có sự tương đồng. Trai tài gái sắc, nhìn vô cùng xứng đối.

Nói thật, nàng ta có chút đố kị.

Trần Trường Bách ngày trước trong mắt chỉ nhìn thấy một mình nàng, việc làm lời nói đều suy nghĩ đến nàng.

Bây giờ... lại đổi thành người khác.

Đến giờ phút này, nàng mới phát hiện thứ rác rưởi đã từng bị nàng xua đuổi cũng không tồi tệ như vậy. Nàng hơi hoảng hốt: "Phu quân?"

Sắc mặt Trần Trường Bách lạnh nhạt: "Chúng ta đã không còn là phu thê."

Nghe được câu này, Cao thị giật mình hoàn hồn, cười khổ nói: "Là ta có lỗi với chàng, chàng trách ta cũng đúng. Nhưng mà..."

Trần Trường Bách không khách khí ngắt lời nàng: "Không có nhưng mà, tổn thương đã tạo thành, ta mới nhặt về được một mạng, tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho ngươi."

"Ta muốn nói là Bảo nhi." Trong ánh mắt Cao thị tràn đầy cầu khẩn: "Chàng rất thương nó, chàng có thể..."

"Không thể!" Trần Trường Bách nhấn mạnh: "Tâm ta thương nó sủng nó, là bởi vì nó là nhi tử của ta." Nếu giờ không phải, hắn đương nhiên sẽ không quản nữa.

Thực ra, Trần Trường Bách cũng không quan tâm đến việc nuôi hay không nuôi đứa bé này, sở dĩ không đồng ý là bởi vì nguyên thân không muốn nuôi.

Sau khi phát hiện mình bị lừa gạt, lòng Trần Trường Bách tràn đầy phẫn nộ . Còn Bảo nhi... Hắn biết hài tử vô tội, nhưng hắn không muốn giúp kẻ thù nuôi nhi tử.

Ánh sáng trong mắt Cao thị dần mờ đi: "Chàng hận ta như vậy sao?"

Trần Trường Bách cười nhạo: "Nếu ta dối gạt tình cảm của ngươi, lừa bạc của ngươi, ham tiền bạc hại chết ngươi, ngươi có thể hận hay không?"

Cao thị á khẩu không trả lời được.

Bên cạnh, Trần Trường Thọ giống như là quả cà bị sương đánh, cái đầu rũ cụp, từ đầu đến cuối đều không ngẩng lên. Lúc Cao thị cầu tình, hắn không phản ứng chút nào.

Trên công đường, bầu không khí không tốt lắm. Nhưng đột nhiên có một vị phụ nhân ôm hài tử vội vã tới, có lẽ là chạy quá nhanh nên trên trán toàn là mồ hôi, sau khi đi vào trực tiếp nhào tới trước mặt Trần Trường Thọ: "Phụ thân hài tử, tại sao ngươi lại như vậy?"

Ánh mắt Trần Trường Thọ giật giật: "Các ngươi làm gì?"

Phụ nhân này là thê tử Lý thị của Trần Trường Thọ, chưa nói xong nước mắt đã chảy: "Trong thôn ai cũng nói, tiểu hài tử còn chưa đến tháng thứ tư, tại sao ngươi lại..."


Đúng vào lúc này, đại nhân từ Hậu Nha đi ra, Lý thị lập tức thay đổi phương hướng, hướng về phía đại nhân không ngừng dập đầu: "Đại nhân, phu quân ta nhất định là bị vu oan, đang vô duyên vô cớ vì sao hắn lại phải giết người? Hắn là người thành thật nhất trong thôn, nhưng rất người đều không tin... Cầu xin đại nhân minh xét."

Đại nhân sau khi ngồi xuống liền vỗ kinh đường mộc: "Yên lặng!"

Lý thị không dám khóc nữa.

Bên cạnh, sư gia bắt đầu tuyên đọc lại lời khai của hai người.

Hai người bị giam ở trong đại lao những ngày này đều không dễ vượt qua, càng nhìn càng sụp đổ, cuối cùng không gánh được việc bị đại nhân thẩm vấn nên đã khai ra hết.

Chuyện là Cao thị và Trần Trường Thọ nhìn nha vừa mắt, vốn đã dự định thành thân nhưng bởi vì vào lúc hai người cãi nhau, Trần gia lại định cho nhi tử Lý thị. Ngay sau đó Trần Trường Thọ lại thèm muốn gia tài của bản gia đường đệ, tính toàn cùng nương để Cao thị gả qua đó.

Vốn dĩ, Trần Trường Thọ cũng không muốn giết đường đệ, nhưng Cao thị lại tiếp tục có thai, Trần Trường Bách lên lòng nghi ngờ, không tin tưởng chuyện Cao thị bị người ta khi nhục. Trái lo phải nghĩ, hắn dứt khoát làm đến cùng.

Xong xuôi, Cao thị làm quả phụ, hai người muốn qua lại thì sẽ càng thêm thuận tiện, cũng không làm chậm trễ chuyện hai đứa bé tiếp nhận ruộng đồng của Trần Trường Bách.

Trần gia mẫu tử và Cao thị là người biết chuyện, lúc này liền bị hỏi tội, tất cả đều bị phán quyết hơn mười năm.

May Trần Trường Bách vẫn sống, nếu không, ba người sẽ phải đền mạng.

Cao thị ở trong đại lao mấy ngày này đã ăn không ngon ngủ không yên, còn lo lắng hãi hùng, động thai khí không được đại phu tới chẩn trị nên hài tử đã không con. Nhưng trong nhà nàng còn có con nhỏ, trước đó được đại nhân gửi nuôi trong nhà trưởng thôn, bây giờ... Bản án đã tra ra, thôn trưởng không đồng ý nuôi dưỡng đứa bé kia nó nên giờ phải tìm một chỗ thích hợp nuôi nó.

Người Trần gia thì lại không muốn.

Lý thị nghe sư gia tuyên đọc, lại nhìn sang nam nhân nhà mình, ánh mắt đờ đẫn, thật lâu sau chưa hoàn hồn lại.

Kỳ thật, lúc Trần Trường Thọ vào tù, người trong thôn đã bàn tán khắp nơi. Trong đó có chuyện Trần Trường Thọ và Cao thị qua lại, còn nói rất hợp tình hợp lý.

Lý thị đương nhiên là không tin, vì thế còn cãi nhau với người qua đường. Nhưng nghe càng nhiều, trong nội tâm nàng càng khó tránh khỏi lên lòng nghi ngờ.

Nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.

Lúc này biết được chân tướng, nàng thực sự không tiếp thụ được, sau khi kịp phản ứng nàng nhào tới chỗ Trần Trường Thọ, cào lên trên mặt trên thân của hắn: "Ngươi là đồ khốn nạn, ngươi xứng đáng với ta không? Xứng đáng với con mình không?"

"Vì nữ nhân bên ngoài, ngươi lại dám giết người. Ta đụng phải ngươi đúng là khổ tám đời." Lý thị một bên đánh chửi một bên khóc, gào thét ầm ĩ.

Trần Trường Thọ không có tinh lực dỗ dành nàng, mặc cho nàng kêu khóc.

Bên cạnh, Trần mẫu lo lắng cho nhi tử, vội vàng tiến lên kéo: "Đừng đánh nữa!"

Lý thị đang nổi điên, lúc này chỉ muốn phát tiết, cũng không lo được người trước mặt là bà bà của mình. Nàng ta bèn xông lên bắt đầu nắm tóc, quấy loạn, cuối cùng còn dùng tới miệng.

Vụ thẩm án lần này kết thúc bằng tiếng thét chói tai của Trần mẫu.

Về phía đứa bé của Cao thị, đại nhân đã đem nó đến thiện đường, chờ người hữu duyên đến đón nó đi.

Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi công đường, nhìn thấy Lý thị cách đó không xa đang sụp đổ khóc lớn. Nàng đang ôm hài tử, trong khi đó có thể thấy một người trẻ tuổi dung mạo giống nàng đến mấy phần đang dần dần từng bước đi đến, lờ mờ có thể nghe được tiếng nàng đang đe dọa.

"Về sau ta sẽ không tới thăm tên khốn nạn kia nữa."

"Ta không muốn làm gì cho hắn nữa, ta sẽ tái giá."

"Hắn không niệm tình ta, ta cũng mặc kệ hắn..."

...

Hai người không nghe nhiều, vòng qua góc đường, đường đi trước mặt càng đi càng phồn hoa. Tần Thu Uyển ít khi trở về thành, bèn hẹn Trần Trường Bách cùng nhau đi dạo phố.

Hai người bây giờ là vị hôn phu thê, Trần Trường Bách đã chính thức bái phỏng Diêu phủ nhiều lần. Không lâu sau đó là đến hôn kỳ, cho nên cũng không cần quá kiêng kị.

Chỉ là vận khí không tốt lắm, trên đường đụng phải Giang Hải đang mang theo một vị cùng đi dạo phố.

Kẻ thù gặp mặt, mắt đỏ trừng nhau.

Giang Hải nhìn thấy Trần Trường Bách, chân dừng một chút, nhưng vẫn tiến lên đón: "Nương Hữu Khang, ánh mắt của nàng thực sự không tốt lắm. Nàng cũng coi là có tài có mạo, vì sao phải chọn một tên nông dân?"

"Bởi vì vị nông dân này tốt hơn ngươi gấp trăm lần nghìn lần." Tần Thu Uyển không chút khách khí mỉa mai: "Đến cả một nông dân cũng không sánh bằng, ngươi nên suy nghĩ lại."

Nàng lại nhìn về phía cô nương trẻ tuổi hơi luống cuống bên cạnh Giang Hải: "Vị cô nương này, nghe ta khuyên, ngươi có gia thế có dung mạo, trên đời nhiều nam nhi tốt như vậy, ngươi cho dù nhắm mắt chọn thì cũng đừng gả cho một tên như thế! Nếu không, ngươi chắc chắn sẽ hối hận."

Cô nương kia cũng không ngờ sẽ đụng phải Diêu Mẫn Mỹ, nghe nàng nói lời nói này thì chỉ cảm thấy khó xử. Liền nói ngay: "Giang đông gia, ta còn có việc, đi trước một bước."

Nói xong, bèn xoay người rời đi.

Giang Hải luống cuống: "Hai ngày nữa chúng ta còn có hẹn ở ngoại thành..."

"Ta chợt nhớ tới, hai ngày nữa có việc, thật sự là không tiện." Cô nương cũng không quay đầu lại, nhanh chóng lên xe ngựa cách đó không xa.

Giang Hải đuổi theo, nhưng không thể đuổi được: "Vậy mấy ngày nữa ta sẽ tìm nàng."

Cô nương kia giống như là không nghe thấy, không có phản ứng gì.

Giang Hải quay đầu lại, nhìn về phía Tần Thu Uyển, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ: "Diêu Mẫn Mỹ, ngươi đã nói là hai chúng ta đã cắt đứt quan hệ, nam cưới nữ gả đều không tương quan, vì sao ngươi lại muốn làm ảnh hưởng chuyện tốt của ta?"

"Chỉ là ta không đành lòng nhìn cô nương nhà người ta rơi vào hố lửa mà thôi." Tần Thu Uyển sắc mặt nhàn nhạt. Nàng nhìn lên mặt Giang Hải, nói: "Nếu ngươi không phục thì ngươi cũng có thể làm ngược lại với ta!"

Giang Hải: "..." Hình như cũng có đạo lý.

Nhưng mà, hắn và Diêu Mẫn Mỹ khác biệt.

Hắn thú thê không chỉ là nhìn vào bản thân cô nương, mà còn phải xem gia thế của cô nương, vị hôm nay là hắn ngàn chọn vạn tuyển mà ra, mặc dù so ra vẫn kém Diêu Mẫn Mỹ nhưng cũng là lựa chọn tốt nhất bây giờ của hắn. Dỗ mấy ngày, hai người vừa mới hơi tiến triển thì lại bị Diêu Mẫn Mỹ quấy nhiễu. Nhưng vị Diêu Mẫn Mỹ chọn chỉ là một vị nông hộ trong thôn, nông hộ vất vả lắm mới có một bước lên trời cơ hội, há lại dễ dàng buông tha?

Trước đó, Trần Trường Bách sợ hắn cướp nàng đi nên đã động thủ uy hiếp hắn, hắn cho dù muốn châm ngòi thì cũng không dám!

Hơn nữa, lần trước đó Giang Hải bị hắn đánh, vết thương quá nặng, trở về còn phải dưỡng hai ngày mới xuống được giường. Từ trong đáy lòng, hắn không muốn gây chuyện với tên đó thêm nữa.

Đánh thì không đánh lại, nói cũng không nói được, Giang Hải chỉ cảm thấy thật tức giận, không cách nào giải quyết, cho nên bèn dứt khoát xoay người rời đi.

Tần Thu Uyển còn cất giọng kê: "Giang đông gia, ngươi châm ngòi đi!"

Giang Hải: "..." Tức giận!

Hắn càng chạy càng tức, chân đạp trên bàn đá xanh mà tựa như là giẫm vào mặt Trần Trường Bách, còn hận không thể giẫm ra mấy lỗ lớn trên mặt đất.

Về tới cửa hiệu nhà mình, hắn vẫn còn đang tức giận, đã vậy còn có chồng sổ sách chưa tính xong. Hắn dứt khoát bỏ hết đống sổ sách kia, kêu lên: "Người đâu!"

Lập tức có tùy tùng cẩn thận vào cửa.

Nhìn thấy tùy tùng nơm nớp lo sợ, Giang Hải liền lên cơn giận dữ: "Ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, ngươi sợ cái gì?"

Tùy tùng cố gắng đứng thẳng người: "Hai ngày này thân thể tiểu nhân có chts khó chịu, lão gia đừng nóng giận."

Giang Hải cũng không so đo, ngoắc ngoắc ngón tay: "Ngươi qua đây."

Hắn cúi đầu, như là muốn phân phó, tùy tùng không muốn nhưng cũng không dám phản bác.

 
Bình Luận (0)
Comment