Chương 539
Nói rõ ràng ra là cười trên nỗi đau của người khác mà cũng được ư?
Giang Hải hồi lâu không nói gì, kỳ thật đến giờ phút này, sau khi biết Triệu Lệ nương lừa hắn nhiều năm, hai đứa bé cũng không phải thân sinh của hắn thì trong đáy lòng của hắn đã bắt đầu hối hận.
Hắn không nên vì Triệu Lệ nương mà chia tay với thê tử, còn vì đôi con hoang kia mà đẩy thân sinh hài tử của mình ra xa!
Thỉnh thoảng suy nghĩ một chút, nếu như có thể cưới Diêu Mẫn Mỹ về, cùng Diêu phủ tiếp tục làm ăn thì hình như cũng không tệ... Những đây chỉ là ý nghĩ trong đáy lòng Giang Hải, hắn lúc này không rảnh để ý tới điều đó. Nhưng hắn cũng đã vô thức thu liễm tức giận, nói: "Đúng là ta đã làm không đúng, ngươi thích cười thì cứ cười đi."
Nghe hắn nói như thế, Tần Thu Uyển hơi kinh ngạc.
Phải biết, trước đó Giang Hải đối với nàng luôn không khách khí. Há miệng là châm chọc khiêu khích, hoặc là lửa giận ngút trời.
Chịu thua dễ dàng như thế thật khiến người ta không quen. Tần Thu Uyển kiến thức nhiều, hơi suy nghĩ đã đoán ra được ý nghĩ của hắn, giống như cười mà không phải cười hỏi lại: "Không phải ngươi muốn về với ta đấy chứ?"
Lúc trước phu thê hòa ly đã huyên náo rất căng, lại có chuyện Diêu Mẫn Mỹ đại náo ở ngày đại hỉ của hắn... Giang Hải dù thật sự có ý nghĩ này, cũng không nói ra được.
Hắn cũng cần mặt mũi, cũng sợ bị người ta chê cười.
Đại nhân từ Hậu Nha đi ra, nói: "Thân thế hài tử đã rõ ràng, Triệu Lệ nương đúng là đã cùng gian phu lừa gạt Giang Hải nhiều năm, nếu như có thể bỏ ra số bạc lừa gạt lúc trước thì có thể xử lý nhẹ."
Hắn nhìn về phía Triệu Lệ nương và Ngô Bình: "Hai người các ngươi nói xem?"
Hai người đều tưởng là sẽ có cơ hội giải thích, không ngờ đại nhân vừa ra đã trực tiếp định tội cho hai người. Nghe nói như thế, cả hai đều luống cuống, Ngô Bình vội nói: "Ta và biểu muội không có..."
Đại nhân vỗ kinh đường mộc: "Bản quan không phải người ngu, ngươi đừng hòng lừa gạt. Nếu ngươi thành thật khai báo, bản quan còn có thể xử lý nhẹ, nếu như dây dưa chết không nhận tội thì bản quan cần phải dùng hình." Hắn nhấn mạnh: "Trong đại lao thiếu y ít thuốc, nếu các ngươi bị trọng thương thì sợ là mấy ngày sau sẽ không qua khỏi."
Nghe được lời này, Ngô Bình liền sợ hãi.
Hắn và Triệu Lệ nương âm thầm qua lại nhiều năm, thỉnh thoảng cũng nghĩ đến hậu quả nếu hai người bị phát hiện. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ nguy hiểm đến cả tính mệnh.
Triệu Lệ nương cũng sợ hãi, vô thức nhìn về phía Ngô Bình, nhưng chỉ thấy bên mặt hốt hoảng và phát run của hắn. Nàng cúi đầu xuống: "Đại nhân, ta nhận!"
Thanh danh có cần cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ. Bất luận về sau như thế nào, thì trước tiên cũng phải bảo trụ cái mạng đã.
Ngô Bình sợ mình bị bỏ lại, đến lúc đó đại nhân cũng không chịu tha cho hắn nữa, vội nói: "Ta và Lệ Nương quen biết nhiều năm, lúc trước trời xui đất khiến thế nào nàng lại quen biết Giang Hải... Giang lão gia. Nàng tham mộ hư vinh, không muốn làm việc, chỉ muốn được người ta nuôi dưỡng. Lúc trước ta còn khuyên nàng... Nhưng nàng không chịu nghe ta, không chịu cùng ta an tâm sinh hoạt, vốn là ta đã tuyệt vọng rồi, nhưng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc nàng lại nói là mình có thai."
"Nàng còn nói là sẽ nuôi ta, còn nói nếu ta dám thú thê thì nàng sẽ nói với Giang lão gia là ta khi nhục nàng!" Ngô Bình lau mặt một cái: "Ta khi đó chỉ là một tiểu nhị bình thường, nào dám đắc tội với Giang phủ?"
Trong lời nói này, hắn lại thành người bị uy hiếp.
Triệu Lệ nương trừng lớn mắt, giống như là không còn quen biết hắn nữa. Bị tình lang âm thầm qua lại nhiều năm phản bội là chuyện nàng chưa hề nghĩ tới. Quá mức kinh ngạc, nàng căn bản không để ý tới việc che giấu, há miệng liền mắng: "Ngô Bình, ngươi là đồ khốn nạn, lúc trước mắt ta bị mù mới có thể coi trọng ngươi..."
Nàng lập tức cáo trạng: "Đại nhân, bắt đầu từ mấy năm kia, ta cứ lấy được bạc ở chỗ Giang Hải là sẽ cho hắn làm ăn. Nếu không phải ta thì một tiểu hỏa kế như hắn sao có thể mở nổi cửa hiệu?"
Hai người đối mặt, trong ánh mắt đều là hận ý.
Giang Hải như có điều suy nghĩ.
Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thu Uyển, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi cũng muốn nhìn ta và Triệu Lệ nương căm hận lẫn nhau hay không?"
Tần Thu Uyển không nhìn hắn: "Ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho mình."
Giang Hải thở dài: "Là ta có lỗi với ngươi." Hắn lại hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, vị hôn phu của ngươi gần đây như thế nào? Ta không nghe nói đến tin tức của hắn, hắn còn tốt chứ?"
Tần Thu Uyển không đáp lời.
Giang Hải bất đắc dĩ: "Mẫn Mỹ, là ta có lỗi với ngươi. Ta xin lỗi ngươi, ngày sau nếu ngươi có cần ta giúp một tay thì cứ việc mở miệng. Đúng rồi, chỗ hai đứa bé, ta cũng sẽ mau chóng tới cửa dỗ dành bọn nó."
Tần Thu Uyển nhìn hắn: "Thế nào, mắt thấy này hai đứa này không được, lại muốn về dỗ dành hai đứa Hữu Khang?"
Giang Hải thở dài: "Ta cũng không muốn xa cách bọn nó, là bọn nó suy nghĩ nhiều. Bất luận ta ở bên ngoài có bao nhiêu nhi nữ, trong phủ có bao nhiêu con cái thì bọn nó cũng là đích tử đích nữ của ta, không ai có thể vượt qua được bọn nó."
Hắn nói rất hiển nhiên.
Tần Thu Uyển không tin, nàng cười lạnh hỏi: "Chuyện tên phu tử lúc trước thông đồng với Thường Ninh hãm hại Hữu Khang, ngươi có biết hay không?"
Giang Hải lập tức nói: "Ta không biết!"
Tần Thu Uyển quay đầu nhìn về phía trong: "Ngươi vẫn không thay đổi, nói dối giống như ăn cơm uống nước."
Giang Hải trong lòng chột dạ, nhấn mạnh: "Ta thật sự không biết."
Trên mặt đất, Triệu Lệ nương và Ngô Bình đều không có ý nghĩ sẽ vì đối phương mà hi sinh bản thân mình, sau khi hai người mở miệng thì liên tục vu cáo đối phương, đại nhân rất nhanh đã chắp vá ra chân tướng từ trong đó.
Chính là Triệu Lệ nương và Ngô Bình vì vừa mắt nhau nên đã lén lút qua lại gần nửa năm, giấu diếm mọi người tư định chung thân. Ngay lúc hai người định thành thân thì Triệu Lệ nương đụng phải Giang Hải.
Giang Hải ra tay hào phóng, tướng mạo lại ổn, Triệu Lệ nương rất khó không động tâm.
Nàng vì dỗ dành tình lang mà nói là mình sẽ chỉ ở cùng Giang Hải mấy năm, khi kiếm được đủ bạc thì sẽ về nhà cùng hắn sinh hoạt.
Vì có bạc nên Ngô Bình cũng động tâm. Nhưng sau khi Triệu Lệ nương được Giang Hải nuôi, hắn sợ Triệu Lệ nương thay lòng đổi dạ, ngày sau không chịu tiếp tục tiền duyên với hắn nữa nên vào một lần tới cửa hắn đã cưỡng bách Triệu Lệ nương động phòng với mình.
Không bao lâu thì có Thường Ninh.
Có hài tử, Ngô Bình an tâm hơn. Từ chỗ Triệu Lệ nương cầm được đầy đủ bạc mở cửa hiệu, cuộc sống dần dần dễ chịu. Sau này qua lại với nàng chỉ để duy trì tình cảm giữa hai người, Thường Vân là đứa ngoài ý muốn. Sau đó thì đến bây giờ.
Ngô Bình cũng không biết được thân thế của Thường Vân. Giang Hải không muốn biết chi tiết việc hai người qua lại, hắn cũng không lắng nghe, lúc này chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai huynh muội.
Ngô Bình và Triệu Lệ nương nhiều năm qua sống rất lãng phí, bạc Giang Hải cho bọn họ đều không giữ lại một chút nào. Ngô Bình cũng chỉ có một cửa hiệu chống đỡ qua ngày, so với số bạc phải trả lại Giang Hải còn kém một con số lớn.
Hai người không bỏ ra nổi bạc, tội danh sẽ càng nặng. Đại nhân lập tức tống giam hai người.
Huynh muội hai người không biết quá nhiều nội tình, đại nhân không nhập tội, còn sai người thả hai người đi.
Đi ra nha môn, hai huynh muội mặc dù thoát tội, nhưng lại không có chút vui mừng nào. Có phụ mẫu đi tù, tiền đồ của hai bọn họ tự nhiên cũng sẽ biến mất! Hơn nữa, cửa hiệu của Ngô Bình cũng đã đưa cho Giang phủ, bọn họ bây giờ không có đồng nào, còn chưa có chỗ đặt chân, có khi đến bữa cơm sau cũng không có.
Đợi đến khi bản án thẩm xong thì đã là đêm khuya. Tần Thu Uyển tìm xe ngựa tự mình về Diêu phủ.
Giang Hải đuổi theo: "Mẫn Mỹ, ta đưa nàng về."
Tần Thu Uyển không ngừng xe ngựa, giọng nói không nhanh không chậm: "Giang lão gia, hai chúng ta bây giờ đã là người xa lạ, ngươi không cần ân cần như thế. Hơn nữa, ở trong nội thành, việc trộm vặt móc túi không nhiều, ta sẽ không làm sao. Cho dù có xui xẻo gặp phải kẻ xấu thì cũng không có liên quan gì đến ngươi."
Giang Hải đã hiểu, nhưng vẫn không nhụt chí, tiếp tục đuổi theo.
Hắn bây giờ đã trung niên, rốt cuộc cũng không còn là hậu sinh trẻ tuổi được cô nương gia yêu thích như trước. Nếu như tái giá, có thể còn không kiếm được người bằng Diêu Mẫn Mỹ.
Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển dự định về ngoại thành, vừa mới xuất phủ liền thấy xe ngựa cách đó không xa.
Giang Hải từ trên xe ngựa nhảy xuống, trong tay còn mang theo một hộp đựng thức ăn.
Tần Thu Uyển thấy hắn vẻ mặt tươi cười chạy tới, bèn hất rèm lên, dặn dò: "Đi."
Giang Hải còn chưa tới được phụ cận, xe ngựa đã như tên rời cung xông ra ngoài, làn gió phát ra quất vào mặt hắn đau đớn.
Chờ hắn lấy lại tinh thần thì xe ngựa đã biến mất ở góc đường.
Giang Hải dậm chân, nhưng không muốn cứ thế từ bỏ, dứt khoát đuổi theo đến ngoại thành.
Vừa mới tới chỗ ở của ba mẫu tử liền phát hiện kia đã có một nam tử đứng ở đây, chính là Trần Trường Bách.
Trần Trường Bách nhìn thấy hắn thì đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Giang lão gia đến nơi đây làm gì?"
Giang Hải vốn muốn tìm Trần Trường Bách thương lượng vài chuyện, thấy thế thì lập tức tiến lên: "Trần Trường Bách đúng không? Ta có chuyện muốn nói cho ngươi, ai cũng nói đích thê vẫn là tốt nhất, ta mặc kệ Mẫn Mỹ đúng hay sai. Tóm lại, ta dự định mời nàng về, những tâm tư không nên có của ngươi nên sớm thu hồi thôi..."
Lời còn chưa nói hết, Trần Trường Bách đã mạnh mẽ đạp hắn ra ngoài.
Đạp một cước còn chưa hết giận, còn đuổi lên trước đạp hai cước.
Giang Hải co lại thành hình con tôm, nằm trên mặt đất: "Tại sao ngươi dám đánh người?"
"Đánh ngươi thì làm sao?" Trần Trường Bách ở trên cao nhìn xuống hắn: "Dám quấy rầy vị hôn thê của ta, đánh chết cũng là đáng đời."