Nếu giữa hai người có tình cảm, dù có cãi nhau thì cũng tuyệt đối không nói ra lời khó nghe như vậy.
Sắc mặt Triệu Lệ nương trắng bệch, ánh mắt không thể tin.
"Hải lang, ta bị người ta bức bách, ta cũng không muốn..."
Giang Hải hờ hững nhìn nàng, hỏi: "Hắn bức bách ngươi lúc nào?"
Triệu Lệ nương không biết nữ nhi đã nói thế nào.
Nghe hắn hỏi như vậy, nàng vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Thường Vân.
Giang Hải làm ăn lâu năm, rất hay nhìn mặt mà nói chuyện, thấy hai mẫu tử như vậy thì trong lòng cũng hiểu rõ, việc bị người ta bức bách hẳn là giả.
Nữ nhân này dù đã có tình nhân vẫn còn trăm phương ngàn kế lừa gạt tình cảm của hắn! Không chỉ vậy, còn muốn hắn ra bạc nuôi hài tử của người khác, có thể còn phải nuôi cả tên tình lang kia nữa.
Những năm gần đây, mẫu tử ba người lãng phí, tốn không ít bạc. Đừng nói là nuôi thêm một người, dù có nuôi thêm mười cái có lẽ cũng không khó.
Nghĩ tới những thứ này, Giang Hải lập tức phì cười.
"Các ngươi giỏi lắm!"
Chỉ nhìn vẻ đè nén tức giận trên mặt hắn, hai người liền biết lời hắn nói không có ý tốt.
Đừng nói là hai mẫu tử, dù có Thường Ninh cũng rất sợ hãi. Ba người vô thức dựa vào nhau run lẩy bẩy.
Giang Hải thấy vậy, giễu cợt nói: "Ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, các ngươi sợ cái gì?"
Trong mắt ba người, lúc này so với hồng thủy mãnh thú Giang Hải còn khiến người ta sợ hãi hơn.
Hắn tiến lên một bước, ba người vội vàng lui về sau, co lại đến một nơi hẻo lánh.
Giang Hải cười lạnh một tiếng: "Người kia là ai?"
Ba người không nói lời nào.
Ánh mắt của hắn tràn đầy mỉa mai: "Nếu các ngươi nói cho ta, ta sẽ không đưa các ngươi vào đại lao."
Nghe hắn nói như thế, ba người triệt để kinh ngạc.
Hoá ra việc thảm nhất không phải bị đuổi ra khỏi cửa, mà là bị đưa vào đại lao. Mẫu tử ba người vẫn không thể tiếp nhận, nhất là hai huynh muội, bọn họ vẫn còn đang đi học, còn muốn về sau lưu danh bách thế.
Nếu như vào đại lao thì đời này coi như bỏ.
Triệu Lệ nương vừa định mở miệng, Thường Ninh đã tay mắt lanh lẹ ấn Thường Vân xuống: "Phụ thân, con nói."
Giang Hải nhìn thấy ba người tranh nhau chen lấn, ngoài mặt càng thêm giễu cợt.
Ngay lúc Thường Ninh giải thích, ở cổng lại có người tới.
Giang Hải tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Ta nói là không được quấy rầy."
Tùy tùng nơm nớp lo sợ, nhìn thoáng qua mẫu tử ba người trên đất, nhỏ giọng nói: "Là Diêu phu nhân sai người tới truyền tin tức, nói là đã tìm được tên nhân tình kia..." Lời ra khỏi miệng mới giật mình vì mình thất ngôn, suýt nữa còn cắn phải đầu lưỡi của mình.
"Nói là tìm được biểu ca của Lệ di nương."
Thường Ninh vừa định lên tiếng ngăn cản, tùy tùng không dám thừa nước đục thả câu, vội nói: "Nghe nói ở ngoại thành, trong nhà có Tú Lâu, gọi là Tô Tú phường."
Nghe đến đó, Giang Hải bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Triệu Lệ nương: "Ta nhớ ngươi từng nói là thích đồ của Tô Tú phường, còn bảo ta mua cho không ít lần, khi đó ta còn tưởng rằng ngươi thích thật, bây giờ mới biết, ngươi con mẹ nó lại đi chăm sóc cho nhân tình... Ngươi thật sự coi ta là cây rút tiền."
Triệu Lệ nương nhìn mặt hắn đen kịt, nuốt một ngụm nước bọt: "Hải lang, chàng nghe ta giải thích."
Giang Hải nhìn ba người, thật lâu sau không mở miệng.
Trong phòng, bầu không khí ngưng trệ, ba người bị ánh mắt hắn nhìn thấy mà hoảng hốt, đang muốn nói vài lời hòa hoãn không khí thì đã thấy Giang Hải cất giọng dặn dò: "Người đâu, đi đến nha môn báo quan, nói là Triệu Lệ nương và gian phu gạt bạc và tình cảm của ta, ta muốn đòi lại công đạo cho mình."
Lập tức có tùy tùng nhận lệnh mà đi.
Mẫu tử ba người nghe nói như thế thì sợ tới mức hồn phi phách tán.
Bọn họ không muốn lừa gạt bạc của Giang Hải, nhưng ở trình độ nào đó mà nói thì lời này của Giang Hải cũng không tính là sai.
Đại nhân thật sự truy cứu, có lẽ sẽ nhập tội bọn họ.
Nhất là những năm gần đây, mẫu tử ba người đúng là đã lấy của hắn không ít bạc. Bên Tô Tú phường... cũng tốn một chút.
Nghĩ đến chỗ này, Triệu Lệ nương vô cùng hối hận vì mình đã không tiết kiệm chút. Khi đó tiêu ít một chút thì tội danh lúc này cũng có thể nhẹ hơn.
"Hải lang, chàng đừng..."
Triệu Lệ nương khóc lóc cầu xin, Giang Hải liền không nhịn được ngắt lời nàng: "Tình lang của ngươi là một người hoàn toàn khác, đừng gọi ta như vậy!" Hắn hung ác nói: "Vì mẫu tử các người mà ta thậm chí còn mất đi việc buôn bán của Diêu gia, hai đứa bé cũng ở ngoại thành không chịu trở về. Các ngươi làm cho thê nhi ta ly tán, khoản nợ này không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!"
Nói xong liền phất tay áo ra cửa.
Mẫu tử ba người không ngừng kêu khóc, Giang Hải đã từng thương yêu bọn họ cũng không quay đầu lại.
Thường Ninh không cam tâm, ghé vào sau cửa kêu to: "Phụ thân, người và bọn con có nhiều năm tình cảm, không phải thân sinh nhưng cunngx hơn hẳn thân sinh, nhi tử cầu xin người thủ hạ lưu tình."
Thường Vân cũng sợ nhập đại lao, nàng thậm chí còn sợ đi đến công đường, cũng bắt đầu gõ cửa: "Phụ thân, người đã đáp ứng với con, nếu con cho người biết tình hình thực tế thì người vẫn sẽ coi con như nữ nhi ruột, giúp con tìm phu quân, chuẩn bị của hồi môn đưa con xuất các... Làm ăn chú trọng thành tín, người không thể không nhận!"
Triệu Lệ nương cũng đi theo kêu khóc.
Bên ngoài thư phòng bi thương một mảnh, quả thực khiến người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ.
Đáng tiếc người canh giữ ở bên ngoài không ai đau lòng cho bọn họ, cũng không ai tiến lên.
Trước đó chuyện Triệu Lệ nương có nhân tình là Tần Thu Uyển chạy tới tố cáo, bây giờ có tiến triển, đại nhân cũng mời nàng tới.
Lúc nha sai tới đã là buổi tối.
Tần Thu Uyển cũng không chê phiền phức, lập tức sai người chuẩn bị ngựa xe. Lúc đến trên công đường thì tất cả mọi người đã có mặt.
Mẫu tử ba người quỳ gối trong đường, Thường Ninh cúi đầu khiến người khác không thấy rõ được ánh mắt của hắn, hai mẫu tử cũng không kém là bao, nhưng mà thân thể hai người càng không ngừng run rẩy, hẳn là đang khóc.
Nghe được có người đi vào, ba người đều ngẩng đầu lên.
Tần Thu Uyển gật đầu với bọn họ: "Đều đến rồi à!"
Triệu Lệ nương trợn mắt, nàng đến nơi đây cũng là vì bị nữ nhân Diêu Mẫn Mỹ này hại!
Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, Diêu Mẫn Mỹ không buông tha cho bọn họ vốn cũng bình thường, nàng chỉ hối hận vì mình đã chủ quan, để bại lộ sự tồn tại của Ngô Bình.
Hoặc là sớm hơn trước đó, nếu nàng biết mình gặp được Giang Hải, còn có thể được hắn cảm mến nhiều năm thì không nên qua lại với Ngô Bình nữa.
Thường Ninh vẫn bình thản, lén trừng mắt liếc nhìn Tần Thu Uyển, sau đó lại cúi đầu xuống.
Thường Vân tuổi còn nhỏ, bởi vì được sủng ái mà tính tình rất xúc động, giận dữ nói: "Ngươi giả vờ cái gì? Bọn ta rơi xuống tình cảnh như hiện nay cũng là bởi vì ngươi."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng! Trên đời này không có hận thù vô cớ, các ngươi của hiện tại như nào thì cũng nên nghĩ lại những chuyện đã từng làm."
Giang Hải không để ý bên này đang cãi lộn, hắn từ đầu đến cuối đều theo dõi nam nhân trung niên quỳ trên mặt đất.
Ngô Bình bất luận là tướng mạo hay là khí chất, gia thế đều không thể so được với hắn. Bởi vậy, Giang Hải nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao mình lại thua hắn.
Đại nhân vừa mới đi đến Hậu Nha, từ cửa sau đi ra liền nghe thấy trong đường đang cãi nhau, bèn vỗ kinh đường mộc: "Yên lặng!"
Bên trong an tĩnh lại, đại nhân bắt đầu thẩm vấn.
Chuyện quá khứ của Triệu Lệ nương và Ngô Bình được toàn bộ hàng xóm trong ngõ An Bình tận mắt nhìn thấy, căn bản là không giải thích được.
Nhà bọn họ ban đầu còn bối rối, sau đó cũng trấn định lại. Không giải thích việc này mà chỉ một mực chắc chắn hai người không tằng tịu, lúc qua lại chưa hề làm chuyện gì quá đáng.
Ngô Bình thừa nhận mình hữu tình với nàng, cũng đã tính kỹ. Những năm qua hắn không thú thê, lại thường xuyên chạy tới thăm nàng, nếu nói hai người chỉ là biểu huynh muội bình thường thì có lẽ sẽ không có người nào tin.
Nhưng nói hắn cảm mến biểu muội, bởi vậy mà không thành thân thì có thể hiểu được. Triệu Lệ nương thuận lời hắn nói, cũng không làm lộ.
Bên cạnh, sư gia múa bút thành văn, ghi lại lời khai của bọn họ. Tần Thu Uyển ngồi ở một bên dự thính, nghe đến đó thì không nhịn được nói: "Nhưng dung mạo của hai đứa bé khá giống Ngô Bình."
Triệu Lệ nương: "..." Diêu Mẫn Mỹ thật sự là khắc tinh của nàng.
Thượng thủ đại nhân vốn đang trầm mặc nghe, dưới cái nhìn của nàng, đại nhân hẳn là đã tin tưởng. Nhưng nghe thấy lời này của Diêu Mẫn Mỹ, đại nhân lập tức liền nhìn về phía dung mạo của Ngô Bình và hai đứa bé.
Giữa thân sinh phụ tử, cho dù không phải từ một khuôn khắc nhưng dung mạo vẫn sẽ có chút giống.
Bây giờ nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện con mắt của hai huynh muội và Ngô Bình giống nhau như đúc.
Triệu Lệ nương giải thích nói: "Đại nhân cho bẩm, đứa nhỏ này và biểu thúc vốn là có hôn duyên, dung mạo tương tự cũng có thể hiểu. Nếu như chỉ nhìn dung mạo thì nói hài tử là huyết mạch của hắn thì tất cả hài tử trên đời này cũng là huyết mạch của cữu cữu à?"
Đúng là có rất nhiều hài tử giống với cữu cữu.
Nhưng mà, lời này của Triệu Lệ nương rõ ràng chính là hung hăng càn quấy.
Nàng và Ngô Bình đã là bà con xa, hai đứa bé này lớn lên giống như hắn thì không phải chỉ dựa vào việc là họ hàng có thể làm được.
Hai người không chịu thừa nhận tư tình, hai huynh muội hỏi gì cũng không biết. Chuyện vẫn đang cầm cự được.
Giang Hải tiến lên một bước: "Đại nhân cho bẩm, Triệu Lệ nương bất trung với ta, ta muốn thu hồi văn thư nạp thiếp trước đó."
Đại nhân trầm ngâm một lát, vuốt cằm nói: "Được!"
Triệu Lệ nương luống cuống: "Hải lang, giữa chúng ta có hai đứa bé. Chàng cho dù không nhận ta thì cũng không thể không nhận bọn chúng!"
Giang Hải: "..."
"Không bỏ được!" Tần Thu Uyển nhịn không được bật cười. Nàng che miệng, áy náy thi lễ với đại nhân rồi lui về sau nửa bước, tỏ vẻ mình sẽ không nói nữa.
Đại nhân không so đo, hỏi: "Hai đứa bé là huyết mạch của ai?"
Giang Hải cũng không biết, hắn hồi tưởng một chút: "Lúc nàng có thai, ta vừa vặn mới đính ước thành thân, cộng thêm tổ mẫu ta bệnh nặng nên lúc nào cũng loay hoay chân không chạm đất. Lúc lần đầu tiên nàng có thai, ta nhớ rất rõ ràng, tháng đó ta chỉ làm một lần. Sau này nàng nói nàng có thai... Ta còn nói đùa với nàng là thân thể ta tốt, một đêm liền có thai..."
Nói đến đây, hắn không nói được nữa.
Cái việc một đêm có thai đúng là quá khó tin. Lúc Triệu Lệ nương ở bên cạnh hắn hắn không biết, nhưng sau lưng chắc chắn là đã lăn lộn với nam nhân khác không biết bao nhiêu đêm. Còn lúc Thường Vân có thai thì hắn nhớ không rõ.
Nhưng chỉ nhìn mặt mày của Thường Ninh và Ngô Bình thì ai cũng biết đứa nhỏ này tám chín phần mười là của Ngô Bình.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Giang Hải vô cùng bực bội.
Đại nhân hỏi: "Vậy lần thứ hai nàng có thai, ngươi có thường xuyên đi không?"
Trên công đường không thể nói bừa, Giang Hải trầm mặc: "Thường xuyên."
Từ khi biết được Triệu Lệ nương cố ý lừa gạt hắn, hắn thực tình hi vọng mình và nàng không có hài tử! Như thế, mới dễ tính sổ.
Đại nhân nhìn về phía Triệu Lệ nương: "Thường Vân là huyết mạch của ai?"
Triệu Lệ nương há hốc mồm, dứt khoát cúi đầu.
Thấy thế, Giang Hải chất vấn: "Không phải ngươi không biết đấy chứ?"
Triệu Lệ nương thật sự không biết.
Vẻ ngoài của Thường Vân và ca ca chỉ có một chút xíu tương tự, nhiều hơn chính là giống nàng. Triệu Lệ nương thỉnh thoảng cũng nghĩ, nữ nhi là huyết mạch của ai.
Đại nhân không biết nói gì, nhìn về phía dung mạo của Thường Vân, cũng cảm thấy hơi khó giải quyết. Chỉ dựa vào dung mạo thì cũng không thể dám chắc hai người chính là thân sinh phụ tử. Nhìn hồi lâu, hắn đứng dậy đi đến Hậu Nha.
Tần Thu Uyển cười tiến lên: "Giang Hải, ta không biết phải nói với ngươi cái gì mới tốt, nhưng ta cũng nói rất đúng, có lẽ chỉ có lão thiên gia mới biết được hài tử đến cùng có phải của ngươi hay không. Ánh mắt ngươi thực sự không tốt lắm, so với mù lòa còn thảm hơn!"
Giang Hải trừng mắt nhìn nàng: "Diêu Mẫn Mỹ, ngươi chớ đắc ý."
Tần Thu Uyển vỗ tay: "Ta không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy khoái ý mà thôi."