Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 531 - Chương 537

Chương 537
Có câu gặp mặt ba phần tình.

Đến cả mặt cũng không thấy thì làm sao cầu tình?

Hơn nữa, trong lòng Thường Ninh rất rõ ràng, hắn và Giang Hải có cảm tình sâu đậm với nhau cũng là bởi vì hắn là huyết mạch Giang phủ. Nếu như hắn không phải, mười phần tình cảm đã từng có thể còn lại được nửa phần cũng đã là không tệ rồi.

Thường Ninh hơi không cam tâm, e dè hỏi: "Ta muốn đi gặp phụ thân."

Bà đỡ nhìn sắc trời một chút: "Lão gia không ở nhà."

Thường Ninh muốn rời khỏi viện tử, chỉ cần có thể ra ngoài, hắn nhất định có thể xuất phủ: "Nương ta đâu?"

Bà đỡ mặt không biểu tình: "Lệ di nương đang mang bệnh, không tiện gặp khách. Các người muốn thăm thì cũng phải hỏi qua lão gia." Nhìn Thường Ninh còn muốn quấy rầy, bà ta tiếp tục nói: "Tóm lại, lúc lão gia không có ở đây, ngài và cô nương đều không thể xuất viện tử, cũng đừng làm khó nô tỳ."

Thường Ninh nhìn cảnh sắc trong vườn, trong lòng vô cùng hoài niệm. Lần đầu tiên hắn vào phủ, hắn còn cảm thấy những thứ hoa cỏ này rất quý hiếm. Sau này quen thuộc sau liền trực tiếp đi ngang qua, chưa từng nhìn lâu một cái. Thậm chí còn nghĩ là khi nào có cơ hội sẽ đổi bọn nó thành đóa hoa tiên diễm. Đến giờ phút này, hắn lại hi vọng có thể ngày nào cũng nhìn thấy số hoa cỏ này.

Ai có thể nghĩ tới những bí mật vốn cho rằng sẽ không bị phát hiện bây giờ lại bị lật ra?

Nghĩ đến chỗ này, hắn hận đến nghiến răng.

Diêu Mẫn Mỹ chính là khắc tinh của bọn họ, vì nàng mà mẫu tử bọn họ phải trốn trốn tránh tránh giống như là chuột trong khe cống, bây giờ lại bởi vì nàng mà sắp mất đi chỗ dựa dẫm lớn nhất.

Đọc sách nhiều năm, Thường Ninh đã phát hiện, hắn và muội muội đều không phải là người có thiên phú. Sở dĩ có thể nổi bật, đều bởi vì bên cạnh hai người có người hầu, chưa từng lo lắng đến việc ăn ở, hơn nữa còn có đại nho dạy bảo, cộng thêm hai người cũng chăm chỉ khắc khổ.

Hắn không dám tưởng tượng đến cuộc sống không có Giang Hải về sau.

*

Một bên khác, Giang Hải rất bực bội, bất luận làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến chuyện kia. Sổ sách không xem được, hắn dứt khoát quên đi, tự mình đi đến ngõ An Bình.

Hắn đã nghe ngóng khắp các nơi, chỉ chờ nửa ngày thì sẽ có tin tức truyền đến.

Trong viện Triệu Lệ nương đúng là có một vị tự xưng là biểu ca của nàng thường xuyên đến thăm, nhưng rốt cuộc quan hệ hai người là thế nào thì không ai biết. Một nửa người tin bọn họ thật sự là biểu huynh muội, cũng có những đại nương nói quan hệ giữa hai người không đơn giản.

Lúc tùy tùng bẩm báo, thái độ rất cẩn thận: "Đại nương nói, nàng ta là người rất có bản lĩnh, có thể đùa bỡn hai nam nhân trong lòng bàn tay!"

Nghe được câu này, chén trà trong tay Giang Hải rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh.

Tùy tùng sợ tới mức im lặng.

Giang Hải nhắm mắt lại: "Lại đi điều tra tiếp!"

Hắn buông rèm xuống, dặn dò xa phu hồi phủ.

Hôm nay hắn không làm việc nên trở về khá sớm. Sau khi nhập phủ hắn không như ngày xưa đi đến thư phòng, hoặc là đi thăm Triệu Lệ nương, mà đi vào vân viện.

Buổi sáng nay, Thường Vân cũng mới phát hiện mình bị cấm túc, cả một ngày đều rất hoảng hốt. Chỉ sợ Giang Hải nghe được tin tức thì sẽ đuổi mẫu tử bọn họ ra ngoài.

Nhìn mặt trời mọc bên cạnh lại đáp xuống, Thường Vân lập tức phân phó người mang đến cho mình một bàn thịt rượu. Suy nghĩ một ngày, nàng lén lút quyết định. Chuyện cho tới bây giờ, mẫu tử bọn họ đã không thể tự cứu, chỉ có thể phó thác cho trời. Vậy mỗi một bữa kế tiếp, nàng đều coi như đó là bữa ăn cuối cùng của mình khi còn ở trong phủ.

Đồ ăn vừa mới lên bàn không lâu, Thường Vân chưa ăn được mấy miếng, cũng không thể ăn được. Đang định tiếp tục ăn thì liền nghe ra tiếng thỉnh an bên ngoài.

Thường Vân lập tức tỉnh táo, khi thấy đầy bàn đồ ăn thì lại có chút chột dạ.

Nếu như bị Giang Hải trông thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy nàng xa xỉ... Muốn che giấu cũng không kịp.

Giang Hải vào cửa, bởi vì trong lòng có việc nên cũng không chú ý tới thức ăn trên bàn. Hắn ngồi ở chỗ chủ vị: "Vân nhi, những năm này ta đối đãi với con như thế nào?"

Trái tim Thường Vân nâng lên tận cổ họng, e dè nói: "Phụ thân đối xử với con và ca ca rất tốt. Con rất may mắn, mới có phụ thân như người."

Nghe được câu này, Giang Hải nở một nụ cười mỉa mai.

Thường Vân nhìn thấy thái độ hắn như vậy thì càng thêm hoảng hốt: "Phụ thân, con thật tâm."

"Hôm nay ta sai người đi đến ngõ An Bình hỏi thăm một chút, ta không muốn thừa nhận mình mắt mù, cho nên cũng tự mình đi một chuyến." Nghe được lời nói này, tay bưng chén trà của Thường Vân không ngừng run rẩy. Thấy thế, Giang Hải càng thêm chắc chắn, mẫu tử ba người này thật sự đã lừa mình.

Trong lòng của hắn tức giận, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, nói: "Con có muốn ở lại hay không?"

Thường Vân bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nàng đương nhiên là muốn.

Làm Giang gia nữ áo cơm không lo, còn có thể được vi sư danh gia chỉ dạy, không ít người truy phủng. Nhưng nếu không phải, huynh muội bọn họ cũng chỉ là lừa đảo, cũng là người vì lợi ích có thể không cần tổ tông, chắc chắn sẽ bị không ít người thóa mạ.

Dưới tình hình như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút, Thường Vân liền cảm thấy ngạt thở.

Thường Vân nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Con là nữ nhi của người, vốn nên ở lại trong phủ."

"Con nghĩ vậy thật sao?" Giang Hải giễu cợt nói: "Vị đại nương hôm nay cầm của ta mười lượng bạc không hề nói như vậy."

Thường Vân lập tức nói: "Trước đó lúc bọn con còn ở trong ngõ An Bình, người thường xuyên tới thăm, hàng xóm chung quanh đều biết thân phận của nương, bọn họ có chút khinh bỉ bọn con, cũng rất là chướng mắt, thỉnh thoảng còn châm chọc khiêu khích. Phụ thân, bọn họ không có ý tốt, ngài tuyệt đối đừng tin bọn họ."

"Thế nhưng vị đại nương kia dùng tôn tử vừa ra đời của bà ấy để thề, còn đưa ta chứng cứ xác thực, làm ta không tin không được." Giang Hải nhắm mắt lại: "Ta đúng là mắt mù, đã nhìn lầm các con."

Thường Vân tỏ rõ vẻ lo lắng.

Giang Hải mở mắt nhìn nàng: "Vân nhi, người ngoài nói như thế nào, ta đều không muốn tin. Ta muốn nghe chính miệng con nói." Hắn nhấn mạnh: "Chỉ cần con nói cho ta chân tướng, bất luận con có phải nữ nhi của ta hay không thì ta đều sẽ coi con là nữ nhi ruột, giúp con tìm được một mối hôn sự tốt, chuẩn bị một phần của hồi môn đưa con xuất các."


Thường Vân há miệng muốn nói.

Giang Hải nghiêm túc ngắt lời nàng: "Con cần phải suy nghĩ kỹ hơn nữa. Nếu như ta phát hiện con gạt ta, ta sẽ lập tức đuổi con ra khỏi cửa, không những vậy còn bắt các con trả lại số bạc ta cho các con."

Nghe được lời này, lời phủ nhận đến bên miệng của Thường Vân liền không thể nói ra ngoài.

Nếu như nàng ta khăng khăng nói mình là Giang gia nữ thì chút phú quý này của nàng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày sụp đổ. Huống chi bây giờ Giang Hải đã nổi lên lòng nghi ngờ, việc bị điều tra ra chỉ là vấn đề thời gian, nhiều thì một hai tháng, ít thì mấy ngày.

Nàng thực sự không nỡ bỏ người phụ thân như Giang Hải!

Thường Vân cúi đầu: "Người nói được thì sẽ làm được sao?"

Giang Hải thấy được vẻ mặt của nàng, lại nghe được nàng hỏi câu này, chỉ cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài lạnh lẽo, hắn không tự giác gật đầu: "Ta nhất định làm được."

Thường Vân liếc trộm vẻ mặt của hắn: "Vị biểu thúc kia đúng là lưỡng tình tương duyệt với nương, nhưng bọn họ có gì hay không... Con cũng không biết."

Nói mà chẳng khác gì không nói.

Giang Hải vẫn chưa hài lòng, lúc này trầm mặt xuống: "Người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài cho ta. Sau đó đi đến nha môn báo quan..."

Nghe được lời nói này, Thường Vân lập tức kinh hãi, trong phút chốc trong nội tâm trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, đó chính là ở lại.

"Con nói!" Nhịp tim nàng đạp như nổi trống, vành mắt không tự giác đỏ lên: "Nương luôn muốn con và ca ca thân cận với vị biểu thúc kia nhiều hơn, còn nói bọn con là người thân nhất trên đời này."

Lấy được câu trả lời chắc chắn, những hi vọng trong lòng Giang Hải đã hoàn toàn mất đi, thay vào đó là lửa giận ngập trời.

Nhìn hắn hận đến mức ánh mắt đỏ như máu, Thường Vân hơi bị dọa, vội vàng nhắc nhở: "Phụ thân, con đã nhìn ra được, nương hình như muốn vứt bỏ hắn, nhưng lại không bỏ được. Hắn..." Nói đến đây, trong chớp mắt, nàng đột nhiên nghĩ đến biện pháp giải vây cho mình: "Vị biểu thúc kia thừa dịp người không có ở đấy để khi dễ nương con, những năm gần đây còn dùng cái này để uy hiếp bọn con!"

Nói gần nói xa, đều biểu lộ rằng Triệu Lệ nương là bất đắc dĩ.

Thường Vân càng nói càng thuận miệng, tiếp tục nói: "Lúc chuyện xảy ra như vậy, nương con sợ người tức giận nên vốn dĩ không dám nhắc đến trước mặt người. Những năm gần đây, bà ấy cũng rất khổ. Người hiểu rõ nương con nhất, có thể..."

"Không thể!" Giang Hải bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay phất một cái, khiến chén dĩa và đồ ăn đầy bàn rơi hết xuống đất.

Tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền đến, không nói đến Thường Vân trong phòng, dù là người hầu bên ngoài cũng giật nảy mình.

"Người đâu, mời Triệu Lệ nương và Thường Ninh đến bên ngoài thư phòng cho ta!"

Thường Vân sợ hãi không thôi: "Phụ thân, vậy con..."

"Đừng gọi ta là phụ thân!" Giang Hải giận dữ: "Lão tử không thiếu nhi nữ."

Thường Vân lần này đã thật sự luống cuống: "Người đã đáp ứng với con là vẫn coi con là nữ nhi thân sinh."

"Im ngay." Giang Hải mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng: "Ta sống lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bị ai lừa gạt trắng trợn như vậy. Các ngươi giỏi lắm!"

Hắn hất tay áo lên, sải bước đi ra ngoài, lúc đến trong viện thì vứt lại một câu: "Mang thứ khốn nạn đến thư phòng luôn đi."

Thường Ninh đợi một ngày, càng nghĩ càng bất an, luôn cảm thấy sẽ bị điều tra ra. Lúc chạng vạng tối, tuy trên bàn đầy đồ ăn, hắn vẫn không có chút khẩu vị nào mà vẫn luôn nghĩ đến đối sách. Nhưng bị nhốt ở trong viện, có nghĩ nhiều đến máy thì cũng không làm được gì.

Đang nghĩ là chờ Giang Hải trở về sẽ thử cầu tình, vô luận như thế nào cũng phải khiến hắn giải cấm túc cho mình thì liền nghe thấy có thanh âm ồn ào bên ngoài truyền đến, quản gia mang theo mấy hộ vệ hung thần ác sát đẩy cửa ra, trực tiếp xông trong phòng.

Thấy thế, trái tim Thường Ninh lập tức rơi vào trầm mặc.

Quả nhiên, liền nghe thấy quản gia nói: "Mỗ gia bảo chúng ta đưa ngươi đến thư phòng."

Trong lời nói không có chút tôn kính nào, cũng không gọi hắn là công tử nữa.

Thường Ninh vô cùng chú ý đến những thứ này, nghe quản gia nói xong, trong lòng chỉ có một chữ —— xong!

Viện tử Triệu Lệ nương ở khá gần đây, lúc hai huynh muội đến thì đã nhìn thấy nương ngồi xổm ở dưới chân Giang Hải không ngừng khóc cầu.

Lúc trước Thường Vân đã nghĩ kỹ kế sách cho nương, sợ nương nói lộ bí mật, bèn vội vàng tiến lên: "Phụ thân, hắn thật sự chỉ là biểu thúc, hắn tìm cơ hội khi dễ nương con, sau đó nhờ vào đó mà qua lại nhiều năm, nương con không phản bội người."

Triệu Lệ nương nghe nàng nói như thế, lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng, thuận lời của nàng nói: "Ta một mình ở trong nhà đã kêu gào rất nhiều, còn vùng vẫy phản kháng, nhưng chính hắn không buông tay... Hải lang, những năm gần đây, ta phải giữ kín một bí mật lớn như thế nên buổi tối thường thường đều không thể say giấc, thỉnh thoảng ta cũng thật sự muốn nói cho chàng biết chân tướng... Nhưng ta không thể nói, ta sợ mất đi chàng, ta quá quan tâm chàng, chàng tựa như là sinh mệnh của ta, nếu không có chàng, ta có lẽ cũng không sống nổi..."

"Ngươi nói cũng đúng." Giang Hải tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Bởi vì ngươi không biết làm gì cả, toàn bộ đều phải nhờ vào bạc ta cho, ta không cho ngươi bạc thì ngươi lấy cái gì mà sống?"

Triệu Lệ nương: "..."

Nàng tự nhận mình tình chân ý thiết, nhưng kết quả hắn lại không động lòng chút nào, thậm chí còn mở miệng giễu cợt.

Lần này, sợ là xong thật rồi!

 
Bình Luận (0)
Comment