Chương 536
Triệu Lệ nương hiểu rõ, nếu như không dỗ được nam nhân trước mặt thì về sau nàng đừng nghĩ đến việc có thể sống qua những ngày tốt lành.
Thế nhưng chuyện đã từng xảy ra, muốn che đậy cũng không dễ dàng như thế. Nhất là những năm gần đây, Giang Hải không đi đến viện tử của nàng mấy, cũng không hỏi thăm chuyện của nàng. Có một số việc, nếu một lần không bị phát hiện thì sẽ dễ giấu hơn, nhưng nhiều năm qua, người kia liên tục đến, vốn dĩ không có ý che giấu.
Thỉnh thoảng bị hàng xóm nhìn thấy, nhưng Triệu Lệ nương đã nghĩ kỹ lý do.
Nói vị kia là biểu ca của nàng ta.
Qua nhiều năm như vậy, chưa hề làm cho người nào hoài nghi.
"Lão gia, vị kia là biểu ca bà con xa của ta, thỉnh thoảng ngài không rảnh rỗi, ta sẽ mời huynh ấy đến giúp. Ngài biết đấy, hai đứa bé ở bên ngoài cầu học, đi sớm về trễ, một mình ta thực sự quá nhàm chán..."
Giang Hải lãnh đạm đáp: "Cho nên nàng liền kiếm người đến nói chuyện phiếm giải buồn với nàng?" Hắn giễu cợt nói: "Ta có nghe nói là biểu ca biểu muội vẫn có thể thành hôn."
Mặt Triệu Lệ nương hơi biến sắc, vành mắt dần dần đỏ lên, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, nức nở nói: "Trong mắt ngài, ta là người như vậy sao?"
Nhìn nàng khóc, Giang Hải lại cảm thấy có lẽ mình đã vu oan nàng, hắn bực bội không thôi, đưa tay xoa mi tâm: "Nàng đừng khóc."
Triệu Lệ nương lập tức không khóc nữa, nhưng lại không nhịn được khóc thút thít.
Giang Hải thấy thế, càng cảm thấy nàng oan ức: "Vấn đề này đã đưa đến chỗ đại nhân, sớm muộn gì chân tướng cũng sẽ rõ ràng. Nàng đừng giải thích, ta không muốn nghe."
Nước mắt Triệu Lệ nương rưng rưng: "Lão gia, ta... ngài phải tin ta."
Nói thật, Giang Hải cũng không muốn thừa nhận mình mắt mù, cũng muốn tin tưởng nàng. Nhưng chuyện bày ở trước mặt, vẻ bối rối của huynh muội hai người hắn đều thấy rõ, tân nương tử là Triệu Lệ nương nghe thấy chuyện phát sinh ở tiền viện cũng không để ý đến thân phận chạy ra bên ngoài, muốn ngăn Diêu Mẫn Mỹ muốn báo quan lại... Từng chuyện rõ mồn một ở trước mắt, dù đại nhân còn chưa tra ra thì trong đáy lòng của hắn kỳ thật cũng đã có đáp án.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng của hắn càng thêm bực bội.
Một bên khác, Triệu Lệ nương nghĩ hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, tuy bọn họ còn đang khó chịu nhau, nhưng sau khi động phòng, tình cảm chắc chắn sẽ khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn thân mật hơn so với trước kia. Nàng động tâm, duỗi cái tay mềm mại ra sờ bả vai của Giang Hải: "Lão gia, ta rất xin lỗi, ta không ngờ tỷ tỷ lại chán ghét ta như thế... Bôn ba một ngày, ngài cũng mệt mỏi rồi, ta giúp ngài xoa bóp, chúng ta sớm đi ngủ đi."
Giang Hải từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, nữ nhân bên cạnh hắn cũng nhu thuận nghe lời, trong lòng trong mắt chỉ có một mình hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc Triệu Lệ nương đối với hắn bất trung, có một nam nhân khác cùng nàng cùng giường chung gối thì trong lòng của hắn liền vô cùng buồn nôn.
Nhận thấy được sức lực trên vai, hắn bỗng nhiên đứng dậy: "Ta còn có một vài sổ sách chưa kịp xem, nàng đi ngủ trước đi!"
Nói xong, cũng mặc kệ vẻ mặt người bên cạnh, cũng không quay đầu lại rời đi.
Hai tay Triệu Lệ nương lơ lửng giữa không trung, mặt lộ vẻ xấu hổ, nhìn hắn sải bước rời đi, trong ánh mắt nàng tràn đầy bối rối.
Một bên khác, huynh muội hai người bị nương khuyên đã về viện tử của riêng mình, nhưng vẫn không yên tâm, đều phân phó người nhìn chằm chằm động tĩnh bên này. Thấy Giang Hải đi vào không lâu liền đi ra bên ngoài thư phòng, hai huynh muội lập tức hiểu rõ, Giang Hải rốt cuộc vẫn lên lòng nghi ngờ.
Chuyện này đối với hai huynh muội mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Thường Ninh đi vòng vo vài vòng trong phòng, cảm thấy không thể để mặc như vậy được. Hắn bèn dặn dò phòng bếp chuẩn bị thịt rượu, tự mình bưng đến bên ngoài thư phòng.
"Phụ thân, ta thấy bữa tối này ngài không ăn được, hẳn là rất đói. Nhi tử đến bồi ngài uống mấy ngụm rượu."
Giang Hải trước kia rất yêu thích hai huynh muội, nhớ tới việc hai bọn họ lưu lạc ở bên ngoài chịu khổ, so sánh với đích tử đích nữ, hắn lại càng thương tiếc hai huynh muội hơn.
Có câu hận chi sâu, trách chi cắt.
Lúc trước hắn quan tâm mẫu tử ba người này vô cùng, bây giờ chỉ một buổi sáng biết được mình sắp bị phản bội, lòng hắn liền tràn đầy phẫn nộ. Uống rượu cũng mất hào hứng, cố gắng khắc chế mới không có nói ra ác ngôn: "Không muốn uống, con về đi!"
Thường Ninh nhìn thấy sắc mặt của hắn và thái độ đối với mình đã hoàn toàn khác biệt, trong lòng liền hiểu.
Dù đã sớm đoán trước, quanh người hắn vẫn không nhịn được lạnh lẽo, vội vàng nói: "Phụ thân, người có tin lời người ngoài châm ngòi không?"
Giang Hải cũng không muốn tin!
Nhưng sự thật bày ở trước mặt, hắn không tin không được. Vốn hắn đã không muốn nhắc đến việc này, như thế trước khi đại nhân tra ra chân tướng hắn còn có thể lừa gạt của mình. Nhưng Thường Ninh lại nói, hắn cũng không còn khách khí: "Nương con những năm qua rốt cuộc có tằng tịu với người nào không?"
Thường Ninh không dám thừa nhận, lắc đầu.
Giang Hải nhìn vẻ mặt của hắn: "Thường Ninh, mấy năm nay ta đối với mẫu tử ba người các con như thế nào, con cũng nhìn thấy. Dù con không phải huyết mạch của ta thì tình cảm nhiều năm như vậy cũng không phải là giả. Phụ tử con không phải thân sinh cũng thắng thân sinh, cho dù con thật sự không phải huyết mạch của ta, ta cũng sẽ không mặc kệ con. Ta chỉ hi vọng, con có thể thẳng thắn một chút, không nên gạt ta."
Hắn nhấn mạnh: "Cuộc đời ta hận nhất kẻ miệng đầy lời nói dối lừa gạt ta."
Nghe nói như thế, lòng Thường Ninh run lên.
Theo lương tâm mà nói thì những năm qua Giang Hải đúng là đối xử với bọn họ không tệ, có bao nhiêu năm tình cảm ở đó, Giang Hải có lẽ sẽ không giận chó đánh mèo lên bọn họ. Dù sao thì con người cũng không thể lựa chọn xuất thân của mình, bọn họ cũng không muốn có thân phận như vậy.
Nhưng mà, Thường Ninh cũng không phải hài tử ba tuổi, không bị dụ dỗ dễ dàng như vậy.
Hoặc nói đúng hơn, sau khii hắn trưởng thành, cũng hiểu được một chút ý tưởng của nam nhân. Muốn Giang Hải không so đo chuyện huyết mạch mà tiếp tục chăm sóc huynh muội bọn họ thì sợ là không dễ dàng như vậy.
Hắn cúi đầu xuống: "Từ khi con bắt đầu biết chuyện thì ngoại trừ thấy người thường xuyên đến viện của bọn con, còn có một vị biểu thúc nữa. Nhưng thúc ấy tới lui vội vàng, nhiều nhất thì chỉ ở lại dùng cơm, chưa từng qua đêm. Hôm nay con ngăn cản Diêu phu nhân, cũng là sợ đại nhân hỏi những người trong ngõ nhỏ kia rồi khai ra biểu thúc... Trên đời này có rất nhiều người thù người giàu, có lẽ người không biết, chung quanh có rất nhiều hàng xóm nhìn thấy mẫu tử bọn con sống tốt, đều không cho rằng nương con không xứng với thực tình của người, rất nhiều người nhìn bọn con không vừa mắt."
Đây cũng là sự thật, rất nhiều người đều nói Triệu Lệ nương là hồ mị tử, câu dẫn nam tử người ta nuôi nàng. Nhất là phụ nhân, rất nhiều người đều chướng mắt bọn họ, lén lút nói xấu bọn họ không ít.
Thường Ninh nói như vậy là cho rằng hàng xóm sẽ nói xấu bọn họ, hắn không thể tin những người đó.
Hắn đây cũng là vì dự định về sau, xảy ra chuyện lớn như vậy, Giang Hải chắc chắn sẽ đi điều tra. Mà những hàng xóm kia không thể nào giúp bọn họ giấu diếm.
Giang Hải nghe hắn nói nhiều như vậy, luôn cảm thấy hắn đang che giấu, trong ánh mắt càng thêm thất vọng.
Đến giờ phút này, hắn không chỉ chán ghét Triệu Lệ nương, mà cũng chán ghét cả hai huynh muội.
Ở trước mặt hắn còn không nói thật, Thường Ninh vốn dĩ không coi hắn ra gì.
Hắn phất phất tay: "Ta còn muốn tính sổ sách, không thể uống rượu, con đi về trước đi."
Hắn đã hạ quyết tâm, trước khi đại nhân bên kia có tin tức, hắn sẽ không gặp mẫu tử ba người nữa.
Thường Ninh không cam tâm, còn muốn ở lại. Nhưng Giang Hải tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn, hắn cũng không dám quấy rầy.
Một đường lề mà lề mề trở về viện tử của mình, buổi tối lật qua lật lại không ngủ được. Hắn còn nghĩ tới một biện pháp, đó là lấy bạc trở về mua chuộc hàng xóm chung quanh để cho bọn họ ngậm miệng.
Như thế thì sau đó hẳn là có thể bình an.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Thường Ninh đã đứng dậy. Sau khi rửa mặt, tùy tiện dùng đồ ăn sáng, hắn dự định đi ra ngoài về ngõ An Bình.
Trên đường đi hắn nghĩ mình nên ra mặt thu mua, hay là để tùy tùng bên cạnh đi làm... Trái lo phải nghĩ, vẫn không quyết định chắc chắn được.
Nếu như mình ra mặt, lỡ như bị bắt gặp thì cũng không có cách nào giải thích. Nhưng nếu để tùy tùng đi làm, lỡ như tùy tùng nhờ vào đó mà uy hiếp hắn, đòi hỏi lợi ích của hắn thì phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, chỉ cần tùy tùng tham dự, vậy hắn ta sẽ là nhân chứng sống... Thường Ninh đang trong tình thế khó xử, lúc đi ra khỏi cổng vòm, hắn mới phát hiện là do mình quá lo lắng.
Bà đỡ canh giữ vốn dĩ không cho hắn đi ra ngoài, nghiêm mặt thận trọng nói: "Nô tỳ phụng lệnh lão gia, công tử tuyệt đối đừng làm nô tỳ khó xử."
Thường Ninh không tin: "Phụ thân cấm ta?"
Bà đỡ gật đầu.
Trái tim Thường Ninh lập tức rơi vào trầm mặc, giờ khắc này, hắn rõ ràng đã nhận thức được mình không thể ngồi yên chờ chết. Lỡ như Giang Hải thật sự tra ra một số việc thì hắn và muội muội phải làm sao bây giờ?
Tới khi đó, cấm túc cũng tốt, sợ là sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa.
Chuyện đã từng xảy ra, muốn che đậy vốn dĩ không có khả năng. Thường Ninh vốn còn nghĩ sẽ đi ra ngõ nhỏ thu mua người, bây giờ không ra được, chỉ có thể bỏ đi ý niệm này.
Mà trong người ngõ nhỏ chướng mắt mẫu tử bọn họ rất nhiều. Nếu như Giang Hải phái người đi nghe ngóng thì sau khi nghe ngóng đáp án sợ là cũng không chuẩn, bởi người đó đó kiểu gì cũng thêm mắm thêm muối.
Thường Ninh lau mặt một cái: "Ta muốn đi gặp phụ thân của ta!"
Bà đỡ nghiêm mặt: "Lão gia sự vụ bận rộn, sáng sớm đã ra ngoài. Hơn nữa, lão gia đã phân phó, ngài ấy gần đây rất bận, không rảnh gặp các người."
Thường Ninh: "..."