Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 535

Chương 535
Kỳ thật trong lòng tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều rõ ràng.

Diêu Mẫn Mỹ chọn ngày hôm nay để vạch trần những việc này căn bản cũng không phải là vì cái gì gọi là tình cảm phu thê, mà là vì muốn khiến Giang Hải trở thành trò cười cho thiên hạ.

Người gây chuyện vào ngày đại hỉ của người khác sẽ bị người ta lên án, nhưng Diêu Mẫn Mỹ lại khác.

Một nam nhân dựa vào mình mà phong sinh thủy khởi nhưng lại nuôi nữ nhân và hài tử ở bên ngoài, đến tận nhiều năm sau mới phát hiện. Nuốt không trôi, nhả không ra, nghĩ như thế nào cũng rất buồn nôn, có lẽ ai giống như Diêu Mẫn Mỹ thì đều sẽ gây chuyện.

Triệu Lệ nương đương nhiên không tin.

Nhưng ở trước mặt của mọi người, nàng ta không tiện lên tiếng chất vấn, chỉ một mực chắc chắn Diêu Mẫn Mỹ vì chướng mắt Giang Hải có mỹ nhân khác nên mới gây sự.

"Tỷ tỷ, chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, Hải lang từng nói với ta, tỷ ỷ vào gia thế mà vênh mặt hất hàm sai khiến chàng ấy, tính tình bá đạo. Cho nên chàng ấy mới..."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Lời này của ngươi ta không nhận, ta sai khiến hắn cái gì? Ta bá đạo ở đâu?" Nàng nhìn về phía mọi người: "Nếu ta không nói đạo lý như vậy thì mười mấy nữ nhân trong hậu viện của hắn ở đâu ra?"

Trong đám tân khách, cũng phải có chín thành người có thể hiểu được suy nghĩ của Diêu Mẫn Mỹ.

Nhưng lý giải sắp xếp lại thì cũng vẫn có người không đồng ý với việc nàng gây chuyện ở ngày đại hỉ. Cảm thấy tính tình nàng quá mức cương trực, trong mắt không vò được hạt cát. Nhưng lúc này nghe thấy chuyệ hậu viện Giang Hải có mười mấy nữ nhân, mọi người bỗng nhiên lại cảm thấy, Diêu Mẫn Mỹ cũng rất rộng lượng, sở dĩ trở nên như thế có lẽ là bị do bức ép đến mức nóng nảy.

Triệu Lệ nương không để ý tới ý nghĩ của mọi người, lúc này trong lòng nàng ta tràn đầy nóng ruột, ánh mắt liên tục liếc trộm về phía cổng. Thật sự sợ đại nhân bị Diêu Mẫn Mỹ cho mời đến.

Bây giờ nàng ta chỉ hi vọng Giang Hải thông minh một chút, không thể cản công khai thì có thể lén lút phái người đi ra bắt nha hoàn kia lại. Vô luận như thế nào cũng phải dập tắt chuyện hôm nay.

Đáng tiếc lại khiến Triệu Lệ nương thất vọng.

Giang Hải đúng là đã phái người đi cản, nhưng Tần Thu Uyển trước khi đến đã phân phó nha hoàn là chỉ cần vừa ra khỏi đại môn, sẽ lập tức phái người chia ra mấy đường đi đến nha môn.

Sau đó, suốt một khoảng thời gian, Triệu Lệ nương và Giang Hải đều thay nhau thuyết phục, hai huynh muội còn liên tục xin lỗi, nhiều lần hành lễ, chỉ hi vọng Tần Thu Uyển tha thứ.

Triệu Lệ nương gấp đến độ rơi nước mắt, sau gần nửa canh giờ, người gác cổng Giang phủ vội vã chạy tới, bên cạnh còn có một đoàn hạ nhân, cũng tỏ rõ vẻ nóng ruột: "Lão gia, đại nhân mang theo nha sai tới."

Người trước đó Giang Hải phái đi cản vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng của hắn càng ngày càng bất an. Thấy hạ nhân không ngăn lại, hắn thầm mắng bọn họ là phế vật, thần tình trên mặt phức tạp. Phẫn nộ và chán ghét cộng thêm nụ cười gượng gạo chuẩn bị đi nghênh đón đại nhân, nhìn khá dữ tợn.

Bất luận trong lòng chúng tân khách nghĩ như thế nào thì lúc này cũng đều đi theo Giang Hải đến nghênh đón.

Tri phủ Chu đại nhân năm ngoái mới lên chức, bình thường rất ít khi qua lại với những thương hộ này, khuôn mặt cứng ngắc, vừa nhìn đã thấy rất uy nghiêm. Giang Hải trước đó cũng có ý đồ rút ngắn quan hệ với Tri phủ đại nhân, nhưng sau khi Chu đại nhân tới nơi này lại không có hỉ sự hay tang sự nào, Giang Hải muốn tặng lễ cũng không tìm được cơ hội.

Giang Hải đã sớm biết, mình cần phải qua lại nhiều hơn với Chu đại nhân, ít nhất cũng phải quen mặt. Để tránh gặp phải chuyện không nói nên lời, ví dụ như giờ phút này. Hắn thầm kêu khổ, chắp tay tiến lên đón.

Triệu Lệ nương đứng yên tại chỗ, cái lạnh xuyên qua toàn thân từ trong ra ngoài làm quanh thân cứng ngắc, thật lâu sau cũng không thể động đậy.

Vẫn là Thường Vân bên cạnh tiến lên trước: "Nương, đừng lo lắng, chúng ta cũng đi."

Ở lại chỗ này sẽ có vẻ như các nàng chột dạ.

Mặc dù bọn họ đúng là chột dạ, nhưng cũng không thể để người khác thấy, nên phản kháng thì vẫn phải phản kháng một chút.

Thường Ninh đã đi theo Giang Hải tiến lên nghênh đón đại nhân, ánh mắt thoáng nhìn qua đám người sau lưng và mẫu thân cùng muội muội, trong lòng sốt ruột.

Tình hình bây giờ đối với bọn họ rất bất lợi, hai người này cần phải nhanh trí một chút, không nên nói bậy.

Đại nhân được mời đến trên ghế, hắn lại không chịu ngồi, chắp tay đứng tại chỗ: "Diêu thị ở đâu?"

Tần Thu Uyển chậm rãi tiến lên: "Dân phụ ở đây, là dân phụ nhờ ngài đến đây, giúp bọn ta điều tra một chút."

Thấy vẻ mặt Chu đại nhân nghiêm túc, Tần Thu Uyển liền hiểu, những chuyện phát sinh ở Giang phủ nói ra cũng không lớn, ít nhất là không xảy ra án mạng, phiền toái đại nhân như vậy quả thật có chút không thỏa đáng. Nàng nói bổ sung: "Đại nhân công vụ bề bộn, theo lý thuyết thì không nên phiền phức ngài. Nhưng chuyện này liên quan đến thiện đường nội thành, cho nên, không thể không mời ngài tới."

Nghe nói như thế, Chu đại nhân lập tức hào hứng: "Ngươi muốn quyên bạc cho thiện đường?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Trước đó ta và Giang Hải hòa ly, trên danh nghĩa có không ít của hồi môn, hai đứa bé đều thuộc về Giang phủ, hài tử có một chút, còn lại ta dự định quyên góp một nửa cho thiện đường. Nhưng sau này ta mới phát hiện, Giang Hải không đáng tin cậy, vì hài tử bên ngoài mà làm oan ức con cái của đích thê. Của hồi môn... có lẽ không góp được. Mà ta còn phát hiện, thân thế nhi nữ của Giang Hải vẫn còn nghi vấn, cho nên, mới cả gan mời đại nhân đến đây điều tra."

Của hồi môn của Diêu Mẫn Mỹ so với các tiểu thư khuê các trong đúng là nhiều hơn, nhưng mà ở trong mắt Tần Thu Uyển lại không nhiều như vậy. Nàng về sau còn có mấy chục năm nữa, còn nhiều cơ hội kiếm bạc. Hơn nữa, số bạc này quyên ra ngoài cũng coi như là đến giúp những người cùng khổ. Nàng cũng dự định quyên một chút.

Nàng nói lời này đông một búa, tây một gậy. Chu đại nhân nghe xong, cũng có chút hiểu rõ ý tứ của nàng.

Nếu hai đứa con Giang Hải mang về thật sự không phải huyết mạch Giang phủ thì nhi tử của nàng có thể thừa kế gia nghiệp Giang phủ, lúc đó nàng sẽ quyên ra một nửa của hồi môn.

Nói thật, đường đơn trị nội thành hàng năm đều có không ít nữ quyến nhà giàu xuất thân viện trợ. Nhưng có thể quyên góp một lượng lớn bạc như thế, cho đến giờ này cũng chỉ có một mình Diêu Mẫn Mỹ.

Dù là như thế, Chu đại nhân cũng không thiên vị nàng.

Hắn là quan viên, không thể dựa vào yêu thích cá thân mà xử án, sự thật chính là sự thật, không thể do tâm ý mà tùy ý sửa đổi.

"Triệu thị Lệ Nương, ngươi nói xem?"

Triệu Lệ nương đương nhiên sẽ không thừa nhận, nàng nhấc chiếc váy hoa lệ lên quỳ xuống: "Đại nhân, dân phụ và lão gia đã quen biết hơn mười năm, những năm này luôn an bình ở trong ngõ, vẫn luôn gò bó theo khuôn phép, không dám yêu cầu danh phận xa vời, chỉ cầu có thể thường thường được nhìn thấy lão gia là đã vừa lòng thỏa ý..."

Chu đại nhân không thích nghe những lời phong hoa tuyết nguyệt này, biết Triệu Lệ nương sẽ không nói được cái gì hữu dụng, bèn ngắt lời nàng hỏi: "Thân thế của hai đứa bé kia, ngươi có lời muốn nói không?"

"Không." Triệu Lệ nương nói với giọng điệu chắc chắn: "Bọn họ chính là huyết mạch của lão gia."

"Việc này ta sẽ nhớ, lát nữa ta sẽ cho người điều tra." Chu đại nhân nhìn thoáng qua bài trí chung quanh: "Hôm nay là ngày đại hỉ của các ngươi, ta không tiện lưu lại, lát nữa nếu ta tìm ra kết quả thì sẽ truyền các ngươi đến nha môn."

Nói xong, bèn mang người nhanh chóng rời đi.

Thấy thế, Giang Hải quả thực thở dài một hơi.

Xem ra vị đại nhân này mặt lạnh thì mặt lạnh nhưng vẫn là một vị quan viên biết suy nghĩ vì người khác. Hắn tự mình đưa người đến cổng, nhìn đại nhân lên xe ngựa xong thì mới trở lại buổi tiệc.

Trải qua những việc này xong, buổi lễ vốn dĩ không mấy vui mừng liền trở nên thật ngột ngạt, chúng tân khách rối rít cáo từ.

Trong những người này, ngoại trừ mấy vị qua lại thân cận trên giang hồ thì còn lại đều là con cháu ít quyền lực trong nhà. Ở trong đó có không ít người nhìn thấy đại nhân đều sẽ sợ, ai mà ngờ đến Giang phủ chúc mừng còn có thể gặp đại nhân?


Sớm biết vậy thì bọn họ đã không tới rồi!

Thấy đại nhân đi rồi, mọi người cũng ăn không vô nữa, rối rít đứng dậy cáo từ. Nhưng mà trong đáy lòng đều cho rằng, nhân tình của Triệu Lệ nương tám chín phần mười là thật, nếu không, Diêu Mẫn Mỹ nào dám làm loạn như thế?

Trước sau chỉ một khắc đồng hồ, khách hàng đã tan hết, Giang Hải cũng không có tâm tư chiêu đãi đám bọn họ, miễn cưỡng nở một nụ cười khách khí tiễn từng người đi.

Tần Thu Uyển đi cuối cùng.

Lúc Giang Hải thấy được nàng, nụ cười khách khí liền không nhịn được, trầm mặt nói: "Diêu Mẫn Mỹ, phu thê nhiều năm, ta không ngờ ngươi lại cay nghiệt như thế..."

Tần Thu Uyển phất phất tay: "Đã không phải là phu thê, cũng không quan tâm ngươi thế nào, ta muốn thì sẽ làm. Kỳ thật hôm nay ta cũng chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu như huynh muội bọn nó không quấy rầy thì ta cũng sẽ không mời đại nhân đến."

Giang Hải nghe nàng nói như thế, chỉ cảm thấy trong lòng uất ức không thôi.

Vậy ra việc nàng báo quan là do bị bọn họ ép?

Trong lòng của hắn tức giận, lời nói ra cũng không khách khí: "Đi nhanh lên, ta chỉ hi vọng đời này hai chúng ta không gặp nhau nữa."

"Kỳ thật ta cũng không muốn gặp ngươi." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Bản án bên đại nhân chỉ ghi lại trong sách, sau khi chắc chắn sẽ cho kết qua. Chúng ta cho dù bình thường không gặp thì tới lúc đó cũng phải gặp. Trừ phi... ngươi đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, chúng ta âm dương tương cách thì mới không gặp nữa."

Giang Hải: "..." Ngươi mới phát bệnh hiểm nghèo, cả nhà ngươi đều phát bệnh hiểm nghèo!

Hai người lại một lần nữa tan rã trong không vui.

Giang Hải tiễn khách, trong bụng đầy tức giận.

Lúc quay đầu lại, phát hiện sắc trời đã tối, không khí trong phủ lờ mờ, giống ý như tâm tình của hắn lúc này.

Hắn sải bước đi về, vô thức hướng về viện của Triệu Lệ nương.

Từ khi Triệu Lệ nương chuyển vào phủ, hai bọn họ giống như là phu thê sớm chiều có nhau. Đến lúc đi tới bên ngoài viện, Giang Hải mới giật mình nhớ tới, hôm nay mình phải chịu những uất ức và tức giận này cũng là bởi vì Triệu Lệ nương dựng lên.

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía tùy tùng bên cạnh: "Thường Ninh đâu?"

Tùy tùng lập tức đáp: "Công tử và cô nương đều đã trở về ngủ."

Lúc Giang Hải tiễn khách đến hồi cuối, người bên cạnh Triệu Lệ nương đã đến chỗ hai huynh muội, đưa bọn họ trở về phòng.

Trong lòng Giang Hải có việc, cũng không đoái hoài tới tùy tùng nữa, hơn nữa, những việc phát sinh hôm nay cũng liên qan đến hai huynh muội. Hắn thay đổi suy nghĩ, khẽ dặn dò tùy tùng bên cạnh: "Ngươi đi đến ngõ An Bình nghe ngóng, không cần tiếc bạc."

Tùy tùng nhận lệnh mà đi.

Lúc đi đến cửa chính phòng, hắn hơi xúc động, bèn dừng lại nhắm mắt. Sau một lúc lâu mới mở to mắt đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng, Triệu Lệ nương vẫn mặc y sam hoa lệ ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe tiếng đẩy cửa âm thanh, sóng mắt nhẹ nhàng quay người: "Lão gia, ngài trở về rồi."

Từ lúc đại nhân rời đi cũng mới nửa canh giờ, nhưng nàng lại mang vẻ tự nhiên, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Giang Hải đứng trước cửa: "Lệ Nương, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nàng thành thật nói với ta, bên cạnh nàng rốt cuộc có một nam nhân như thế hay không?"

Triệu Lệ nương hơi quay đầu, hỏi lại: "Ngài tin Diêu Mẫn Mỹ?"

Giang Hải chăm chú nhìn vào mắt của nàng: "Nếu như không có, nàng ta đương nhiên cũng không nói được."

Nhưng nếu có, hắn cũng không muốn làm oan đại đầu.

Triệu Lệ nương cười khổ: "Lúc ta và ngài quen biết nhau, ngài và nàng ta còn chưa đính ước, ta còn tưởng là tình cảm giữa ta và ngài sẽ sâu đậm hơn với nàng ta, kết quả... nàng ta vẫn có ảnh hưởng khá lớn với ngài. Ta cũng bắt đầu hoài nghi tâm ý của ngài đối với ta..."

Lúc này Giang Hải không có tâm trạng để ý tới chuyện đàm tình tâm sự, vừa mới mất mặt, còn sắp bị treo bản án, tâm tình của hắn bực bội vô cùng, bèn hỏi tiếp: "Bên cạnh nàng có một nam nhân như thế hay không?"

 
Bình Luận (0)
Comment