Chương 534
Trong lòng Giang Hải tràn đầy phẫn nộ.
Hắn cũng không rõ mình tức giận vì chuyện bị Triệu Lệ nương phản bội, hay là bởi vì Diêu Mẫn Mỹ không nể mặt chính mình. Có lẽ cả hai đều có một chút.
Nhưng có thể khẳng định là, hắn rất tức giận việc Diêu Mẫn Mỹ đứng trước mặt nhiều người nói những chuyện này.
Bí mật nói không được sao?
Hơn nữa, những năm gần đây tình cảm của hắn và Triệu Lệ nương không tệ, từ trong đáy lòng hắn không cho rằng nàng lại là người như vậy.
Người ngoài không biết nội tình, sẽ cho rằng không có lửa làm sao có khói. Bất luận bên cạnh Triệu Lệ nương có nam nhân hay không thì cuối cùng nhất định đều sẽ có. Thanh danh của nàng đã bị hao tổn, việc hắn và Triệu Lệ nương âm thầm qua lại nhiều năm lại còn có có hai đứa con, người ngoài mà biết sẽ nói hắn ngu xuẩn.
Diêu Mẫn Mỹ quá độc ác, giết người tru tâm cũng chỉ có như thế.
Trong một tràng tiếng nghị luận, hắn đanh mặt lại: "Diêu Mẫn Mỹ, phu thê chúng ta duyên đã cạn, nhưng còn có hai đứa bé. Ngươi chèn ép ta như thế, có cân nhắc đến hài tử chưa?"
Tần Thu Uyển cũng không nóng: "Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi mà thôi, nếu ngươi không tin thì có thể coi là việc này không xảy ra!"
Nếu như bí mật nói thì còn tạm được, nhưng nhiều người đã nghe nói như vậy thì làm sao có thể xem như không xảy ra?
Giang Hải mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng.
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về."
Nàng xoay người rời đi.
Giang Hải giận dữ: "Ngươi chạy tới hủy cuộc sống tốt đẹp của ta, nói xong lại muốn đi, nào có dễ dàng như vậy?"
Tần Thu Uyển đi tới vòm cổng nghe vậy liền quay người, cười mỉm hỏi: "Ngươi muốn như nào?"
Giang Hải cảm thấy, nếu như cứ để mặc cho nàng rời đi thì chuyện hôm nay này sẽ thực sự thành chuyện không rõ ràng. Về sau Triệu Lệ nương cũng đừng nghĩ đến việc xoay chuyển được thanh danh, hắn trầm giọng nói: "Người nói xấu người khác, theo luật có thể nhập tội!"
Hắn quay người nhìn về phía chúng tân khách: "Ta và Diêu Mẫn Mỹ từng là phu thê, không nên so đo như thế, nhưng nàng lại chọn hôm nay để tới đây nói bậy, cố ý hủy đi cuộc sống tốt đẹp của ta, hủy đi thanh danh của mẫu thân của hài tử của ta, trái tim ác độc, ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!"
Hắn cất giọng dặn dò: "Quản gia, đi đến nha môn báo án!"
Hôm nay là ngày vui, bất luận xảy ra chuyện gì thì cuối cùng cũng là Giang phủ mất mặt.
Giang Hải cũng không muốn làm lớn chuyện. Hắn làm ra bộ dáng muốn đòi công đạo như vậy, thật ra là vì muốn dọa Diêu Mẫn Mỹ.
Hắn thấy, nam nhân âm thầm qua lại với Triệu Lệ nương trong miệng Diêu Mẫn Mỹ vốn dĩ không tồn tại, nhất định là vì nàng không cam lòng nhìn hắn nạp thiếp mà nói bậy. Hắn nói như thế, nếu như việc này là giả thì nghe được tin hắn muốn báo quan, Diêu Mẫn Mỹ nhất định sẽ chủ động cầu xin tha thứ, như thế thì cũng tốt xoay chuyển thanh danh cho Triệu Lệ nương ở trước mặt mọi người.
Chỉ muốn Diêu Mẫn Mỹ ở trước mặt mọi người chủ động thừa nhận là nàng nói xấu, việc này sẽ có thể giải quyết xong xuôi. Thanh danh Triệu Lệ nương sẽ không bị hao tổn, mà việc Diêu Mẫn Mỹ há miệng nói xấu cũng có thể rõ ràng khắp thiên hạ.
Vẻ mặt của hắn chắc chắn, khí định thần nhàn nhìn nữ tử trước mặt, chờ nàng thất kinh cầu xin tha thứ. Trong đáy lòng đã nghĩ là sẽ không tùy tiện tha thứ cho nàng, phải để nàng quỳ xuống đất nhận sai, châm trà xin lỗi.
Đáng tiếc lại khiến hắn thất vọng.
Giang Hải đợi đã lâu, quản gia bên cạnh đã biến mất ở phía xa mà nữ tử đối diện vẫn bày ra sắc mặt như thường, thậm chí khắp khuôn mặt còn toàn chờ mong, trong ánh mắt tràn đầy kích động.
Trong lòng của hắn tỏa ra dự cảm không tốt, vô thức nhìn hai huynh muội bên cạnh.
Sau đó mới thấy hai huynh muội tỏ rõ vẻ bối rối, Thường Vân tiến lên túm lấy cánh tay hắn: "Phụ thân, hôm nay là ngày tốt lành của ngươi và nương, đừng vì người ngoài mà hủy hoại tâm tình." Ánh mắt nàng bối rối, cố gắng trấn định nói: "Thanh giả tự thanh, người ngoài nói năng xằng bậy, chúng ta không thể chịu ảnh hưởng, chỉ bởi vậy mà làm loạn lên công đường thì càng không cần thiết."
Nghe nói như thế, trái tim Giang Hải lạnh đi một nửa.
Hắn nhìn cô nương trước mặt, hai người cách gần đó, hắn nhìn thấy bối rối trong mắt nàng. Nghe ra được lời nói nàng có chút run rẩy, cũng phát giác được sức lực nàng cấm lấy cánh tay của mình cũng không giống bình thường.
Giang Hải nhắm mắt lại, hắn tự hỏi những năm gần đây đối xử với mẫu tử ba người không tệ, vì bọn họ mà còn làm đích tử nữ trong nhà chịu oan ức. Kết quả là như này sao?
Hắn không khó chịu bao lâu thì liền cất giọng dặn dò: "Đi mời quản gia trở về." Lời ra khỏi miệng, cảm thấy mình nói mà không làm giống như là chột dạ, nói bổ sung: "Vân cô nương nói không sai, chúng ta không thể bởi vì người ngoài mà hủy đi những ngày an nhàn của mình!"
Hắn còn ngoài mạnh trong yếu nhìn về phía Diêu Mẫn Mỹ: "Nể tình hai đứa bé, ta không tính toán với ngươi!"
"Đừng!" Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ngươi không cần nhìn mặt mũi của ai, muốn so đo cứ so đo. Ta không sợ bị thẩm vấn công đường cùng ngươi."
Giang Hải: "..."
Thấy quản gia báo quan còn chưa có trở lại, hắn liền có chút hoảng hốt, thúc giục người bên cạnh: "Đi mời quản gia về."
Hắn lại giải thích vì hôm nay là ngày đại hỉ nên mới không so đo với thê tử cũ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hợp tình hợp lý.
Tần Thu Uyển không buông tha: "Đừng bảo quản gia trở về, mời đại nhân tới đi. Ngươi phải đòi lại công đạo cho thiếp thân mới của ngươi chứ!"
Giang Hải trừng mắt nhìn nàng: "Nếu như ta báo quan thì mới đúng là hợp ý của ngươi."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: “Ngươi không báo quan chắc chắn là vì Triệu Lệ nương đã lén lút qua lại với ai đó, ngươi sợ mình mất mặt, cho nên mới kịp thời dừng lại."
Trong chớp nhoáng này, Giang Hải thực sự muốn giết người!
Ánh mắt của hắn dữ tợn: "Diêu Mẫn Mỹ, ngươi nên thấy tốt thì lấy."
"Nếu ta không muốn thì sao?" Tần Thu Uyển khẽ cười: "Ngươi không cho ta nói, ta càng phải nói, Triệu Lệ nương âm thầm qua lại với một nam nhân nhiều năm, hai đứa con kia của ngươi, sợ là đến cả chính nàng ta cũng không biết là ai, có thể chỉ có lão thiên mới biết."
Giang Hải tiên lên trước, cái tay nâng cao lên.
Tần Thu Uyển lui về sau một bước: "Ngươi cảm thấy mất mặt nên muốn động thủ đánh người đúng không? Cho dù ngươi đánh ta thì cũng không thay đổi được chuyện Triệu Lệ nương có nhân tình."
Giang Hải: "..."
Sau lưng, chúng tân khách nghị luận ầm ĩ.
Giang Hải chỉ cảm thấy mặt mũi đang bị người ta đạp xuống dưới đất giẫm lên, nếu như không phải Thường Vân có thái độ như vậy thì hắn thật sự muốn mời đại nhân tới điề tra manh mối.
Nhưng Thường Vân lại lên tiếng ngăn cản, lúc này còn tỏ rõ vẻ bối rối. Hắn nhìn qua liền biết, vị nhân tình này có lẽ thật sự tồn tại.
Thường gia huynh muội cắn răng. Chuyện hôm nay đã biến thành như vậy, cho dù không báo quan thì ngày sau, cuộc sống của huynh muội bọn họ cũng sẽ không được dễ chịu.
Nương bên kia càng đừng nghĩ sống yên ổn.
Diêu Mẫn Mỹ đúng là khắc tinh của bọn họ!
Hai huynh muội nhìn thấy quản gia được mời trở về, trong lòng đã bình tĩnh lại. Nếu đại nhân không tới, bọn họ sẽ có thể giải thích một chút, để người ngoài nghi ngờ Diêu Mẫn Mỹ cố ý nói xấu.
Nghĩ đến chỗ này, Thường Ninh tiến lên một bước, nghiêm nghị nói: "Diêu phu nhân, ta biết ngài hận mẫu tử chúng ta, nhưng ngài chọn hôm nay đến gây chuyện cũng thực sự là không có ý tứ. Ngài đừng có dây dưa nữa, nếu như ngài cảm thấy bọn ta đối xử với ngài không đúng thì ta đồng ý xin lỗi ngài. Chỉ cầu ngài... đừng làm loạn, để phụ mẫu ta an bình."
Nói xong, hắn cúi người thật sâu.
Rơi vào trong mắt mọi người, chính là Diêu Mẫn Mỹ không cam lòng mà nói xấu lung tung, Thường Ninh vì nương mà oan ức cầu toàn.
"Ta làm loạn?" Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Ta có thể thề với trời, lời nói của ta, không có nửa câu ngoa."
Con người lời đây đều rất coi trọng lời thề, rất nhiều người còn cho rằng nói ra nhất định sẽ ứng nghiệm. Thấy nàng như thế, một số người cảm thấy nàng cố tình gây sự cũng giật mình.
Giang Hải sắp điên rồi.
Nữ nhân này vậy mà lại dám thề, nàng ta thực sự muốn khiến hắn xấu mặt trước mặt mọi người. Càng làm cho hắn khó chịu hơn là, Diêu Mẫn Mỹ dám nói như thế lại càng chứng minh nhân tình của Triệu Lệ nương thực sự tồn tại.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy như mình đã biến thành lục vương bát rồi.
Quay đầu lại nhìn chúng tân khách, luôn cảm thấy bọn họ đều đang chê cười mình.
Thường Ninh cũng có chút bối rối, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, hắn rất nhanh đã làm ra một bộ dáng thất vọng: "Diêu phu nhân, ta thực sự không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, vì nói xấu nương ta mà nguyện ý đánh đổi tính mạch của mình. Ngươi cho rằng ngươi thề thì bọn ta sẽ tin tưởng ngươi sao?"
Thấy tình thế không đúng, Thường Vân cũng tiến tới trước: "Diêu phu nhân, làm người phải tích đức. Ngài há mồm nói bậy, cho dù được kết thúc yên lành thì báo ứng cũng sẽ rơi vào người hậu bối."
Nghe nói như thế, nụ cười Tần Thu Uyển tắt ngúm, chân thành nói: "Hai huynh muội các ngươi đổi trắng thay đen thật hay. Vốn ta chỉ là muốn nhắc nhở Giang Hải, nhưng các ngươi lại hung hăng càn quấy như thế, ta cũng sợ về sau hai hài tử của ta lại phải chịu thiệt thòi, chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ nói rõ ràng." Nàng nói xong, nghiêng đầu dặn dò nha hoàn bên cạnh: "Ngươi đi mời đại nhân tới, tra lại rõ ràng chuyện trên người Triệu Lệ nương cho ta."
Lời này vừa nói ra, hai huynh muội liền bối rối vô cùng.
Giang Hải sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng nói: "Đây là việc nhà quý phủ ta, ngoại nhân như ngươi không có quyền nhúng tay vào."
"Lời này vốn không sai, nhưng hai đứa con ta đều ở trong phủ này." Tần Thu Uyển chỉ hai huynh muội: "Ngươi muốn nhận hai kẻ hung hăng càn quấy này trở về làm huynh đệ tỷ muội của bọn nó, mắt thấy con ta sắp phải chịu thiệt thòi, làm sao ta có thể không so đo?"
Nàng nhìn về phía chúng tân khách: "Thân là nương, ai cũng muốn bảo vệ con cái của mình thật cẩn thận, thử hỏi các vị đang ngồi ở đây, ai có thể cho phép người có dụng tâm khác giữ lại con cái của mình bên cạnh?"
Có nghĩa là nàng có đầy đủ lý do để báo quan. Mọi người cũng đều có thể hiểu được.
Nha hoàn chạy như bay.
Giang Hải nhìn thấy, cảm thấy lo lắng không thôi, dặn dò tùy tùng bên cạnh: "Nhanh đi mời người về."
Tần Thu Uyển đưa tay ngăn lại tùy tùng muốn đi ra ngoài: "Đừng! Các ngươi bảo ta nói xấu, vu oan người sẽ phải nhập tội. Ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì?"
Giang Hải: "..."
"Đây là chuyện nhà của ta, không cần phiền toái đến đại nhân."
Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Chúng ta đã không phải là người một nhà, ta phải che chở con cái của ta, người nào cản trở đều không xong với ta!"
Thấy nha hoàn bị người ngăn lại, Tần Thu Uyển nhìn về phía Giang Hải: "Ngươi ngăn được các nàng, nhưng không ngăn được ta. Nếu ngươi lại cản thì ta sẽ tự mình đi đến nha môn báo quan." Nói đến đây, nnangf nửa thật nửa giả cười nói: "Nếu ngươi đã tín nhiệm bọn họ như vậy thì ngươi sợ cái gì? Người nên sợ là ta mới đúng."
Có lời nói này, Giang Hải cũng biết, chuyện báo quan bắt buộc phải làm.
Chuyện hắn mất mặt... hình như đã là ván đã đóng thuyền.
Đến giờ phút này, hắn thật sự hi vọng bên cạnh Triệu Lệ nương không có nam nhân nào như thế. Cho dù có thì cũng không nên bị điều tra ra.
Nếu không, việc hắn tốn công tốn sức nuôi sống mẫu tử ba người, tốn hao tinh lực và vật lực cũng sẽ trở thành trò cười.
Tiền viện loạn thành như vậy, Triệu Lệ nương bên trong tân phòng cuối cùng cũng nhận được tin tức chạy tới, nàng ta mang theo váy áo hoa lệ, tỏ rõ vẻ bối rối.
Trên đường đi trong đầu nàng ta vẫn luôn không ngừng suy nghĩ, vừa nhìn thấy Tần Thu Uyển, nàng ta lập tức nói: "Tỷ tỷ, là ta có lỗi với tỷ, nhưng tỷ cũng đã đính ước, sớm nên sống cuộc sống của riêng mình, vì sao còn không buông bỏ được?"
Tần Thu Uyển nhìn nàng, hờ hững nói: "Ta không phải không buông bỏ được, chỉ là vì nể tình cảm phu thê đã từng, không đành lòng nhìn hắn bị ngươi lừa gạt mà thôi."
Giang Hải: "..." Ta tin cái đầu ngươi!