Chương 533
Dù như thế, Giang Hải cũng vẫn hơi không cam tâm.
Bạc góp vào cũng không ít, nếu lấy được về thì có lẽ hắn đã có thể mở thêm được hai gian cửa hiệu nữa. Hắn còn muốn xin xỏ thêm nhưng do tinh lực không tốt, quản gia cũng không muốn trò chuyện nhiều với hắn nên rất nhanh đã đứng dậy cáo từ.
Chuyện Giang Hải bị thương, Giang Hữu Khang sau khi biết được tin tức thì lập tức sai người chuẩn bị ngựa xe về thành.
Bất luận tình cảm giữa phụ mẫu như thế nào, bất luận bọn họ có chia tay hay không thì bọn chúng vẫn là nhi nữ, phụ thân bị thương lúc thì nên trở về thăm.
Hai người Giang Hữu Khang trở về khá gấp, lúc đến trong phủ thì sắc trời đã tối.
Hai tiểu chủ tử đột nhiên trở về, trong phủ trên dưới bận rộn. Lúc Giang Hữu Khang vào cửa, thấy được tùy tùng bên cạnh Giang Hải, vội vàng hỏi: "Thương thế phụ thân như thế nào rồi?"
Tùy tùng có chút đắn đo.
Bởi vì chủ tiệm bị thương là vì bị nữ nhân Diêu Mẫn Mỹ kia đá.
"Rất nghiêm trọng. Nhưng mà đại phu nói không nguy hiểm đến tình mạng, tĩnh dưỡng mấy tháng là có thể chữa khỏi."
Hai huynh muội nghe là phải dưỡng mấy tháng liền biết thương thế kia hẳn là rất nặng, lúc tiến đến chủ viện, hai người còn sửa sang lại một vài biểu cảm trên mặt.
Tóm lại, không thể cao hứng, không thể khiến cho Giang Hải cảm thấy bọn họ không lo lắng cho phụ thân, cũng không thể khó chịu. Thương thế kia chỉ là bị thương ngoài da, cũng không phải sắp chết, nếu làm ra vẻ như phụ mẫu sắp chết, phụ thân nhìn thấy có lẽ sẽ cảm thấy xúi quẩy.
Kỳ thật, bất luận hai huynh muội bày ra vẻ mặt gì thì Giang Hải cũng sẽ không vui.
Cảm xúc con người rất dễ thay đổi, nữ nhân Diêu Mẫn Mỹ kia hại Giang Hải bị thương thành như vậy, cũng cắt đứt luôn việc buôn bán tốt nhất của Giang gia, hắn có thể cao hứng mới là lạ. Nhìn thấy hai đứa bé, cho dù bọn họ là huyết mạch của mình, cũng khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.
"Việc học quan trọng, các ngươi trở về làm gì?"
Giang Hữu Khang nghe ra vẻ bực dọc trong lời nói của phụ thân thì cũng không so đo, vội vàng tiến lên hành lễ: "Phụ thân, nhi tử nghe nói ngài bị thương..."
"Không chết được!" Giang Hải lãnh đạm: "Ngươi muốn mong ta chết để tiếp nhận gia nghiệp thì hơi sớm đó."
Nghe hắn nói như thế, trong lòng Giang Hữu Khang khó chịu không thôi.
Hắn biết phụ thân thiên vị, nhưng cũng chưa hề muốn phụ thân phải chết.
Bị nói oan như vậy, trong lòng Giang Hữu Khang có thể dễ chịu mới là lạ. Giang Vũ cũng không kém là bao, nàng kiềm nén vẻ ghen tuông bừng lên trong hốc mắt, tiến lên giải thích nói: "Con và ca ca thật sự lo lắng cho ngài, lúc bọn con biết được tin tức thì trời đã tối rồi. Trên đường đi connf thúc giục xe ngựa đi mau, suýt nữa còn không thể đi vào thành. Phụ thân, ngài không thể nói ca ca như vậy."
Sắc mặt Giang Hải nặng nề: "Ngươi đang dạy ta?"
Giang Vũ á khẩu không trả lời được.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Thường Vân bưng cái khay đi vào.
So với lúc trước kia, khi huynh muội bọn họ tạm trú ở quý phủ và lần đi đến thư viện trước thì lúc này y phục và đồ trang sức trên người Thường Vân tốt lên không chỉ một điểm. Giang Vũ không để ý đến những thứ này, thấy nàng ta vào cửa liền kinh ngạc trừng lớn mắt: "Sao ngươi lại ở đây?"
Thường Vân cười mỉm: "Nơi này là nhà của ta, phụ thân ta ở chỗ này, ta đương nhiên cũng ở. Muội muội làm gì phải ngạc nhiên vậy?"
Giang Vũ há hốc mồm: "Ta không có loại tỷ tỷ như ngươi." Lời ra khỏi miệng xong nàng mới nghe rõ ý trong lời nói của Thường Vân, nhấn mạnh: "Biểu tỷ ta đúng là có mấy vị, nhưng nương ta chỉ sinh một mình ta, không có tỷ muội linh tinh nào như ngươi cả."
Nàng vốn đã rất tức giận chuyện trước đó Thường Vân huynh muội hãm hại nàng và ca ca, cho nên nói chuyện liền khó nghe một chút. Rơi vào trong tai Giang Hải, hắn lập tức tỏ rõ vẻ không vui.
Giang Vũ không phải con của hắn, rõ ràng không coi hắn là phụ thân.
"Vân nhi là nữ nhi ruột thịt của ta, nó không phải tỷ tỷ của ngươi, vậy ai mới phải?"
Nghe nói như thế, Giang Vũ trợn mắt lên nhìn.
Giang Hữu Khang tiến lên ngăn muội muội lại: "Phụ thân, con và muội muội cố ý trở về thăm ngài cũng không phải trở về để gặp những người như này."
Giang Hải nhấn mạnh: "Bọn họ cũng là huynh đệ tỉ muội của các ngươi! Nếu các ngươi không nhận thì cút ra ngoài cho ta."
Giờ đã là buổi tối, hai huynh muội ra ngoài thì chỉ có thể ở nhà trọ.
Giang Hữu Khang thật sự lo lắng cho phụ thân nên mới đi chuyến này, sau khi trở về nhìn thấy thái độ phụ thân như vậy thì giống như bị một chậu nước lạnh rót lạnh thấu tim. Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt phụ thân thì xoay người rời đi.
Hạ nhân thấy tình thế không đúng, muốn tiến lên cản.
Giang Hải đang trong cơn thịnh nộ, cất giọng nói: "Muốn đi cứ đi, đừng ai cản!"
Hắn lên tiếng, hạ nhân không ai dám cản nữa.
Hai huynh muội rất nhanh đã ra khỏi Giang phủ, trên đường đi, Giang Vũ khóc không thành tiếng.
Đến giờ khắc này, nàng đã hiểu được, phụ thân đã không còn là phụ thân của mình nữa.
Hai huynh muội lên xe ngựa, Giang Hữu Khang cũng không phải hài tử, trước đó từng cùng người đi dạo trong thành không ít lần, lập tức tìm được một gian tửu lâu ở lại.
Sáng sớm hôm sau, hai người trực tiếp trở về ngoại thành.
Sau khi trời sáng không lâu, Tần Thu Uyển ăn xong bữa sáng, đứng ở trong sân tản bộ tiêu thực, liền nghe thấy có động tĩnh từ cửa truyền đến. Nàng nhìn lên, thấy là hai huynh muội trở về, sắc mặt hình như không tốt lắm.
Đối với chuyện này, Tần Thu Uyển đã sớm đoán trước.
Hôm qua hai huynh muội nghe nói Giang Hải bị thương thì lập tức liền muốn trở về thành, lúc ấy bọn chúng bận rộn, Tần Thu Uyển vốn có thể mở miệng ngăn cản, nhưng nàng lại không nói một câu nào.
Vẫn là câu nói kia, tình cảm càng mài càng ít.
Hai huynh muội và Giang Hải vẫn còn có mấy phần tình phụ tử, nếu như nàng trực tiếp lệnh cho bọn họ chia tay thì hai huynh muội có lẽ sẽ còn quyến luyến, sau đó cũng sẽ có chút phiền phức.
Còn không bằng thả bọn chúng đi, để Giang Hải tự mình chặt đứt duyên phận phụ tử này.
Bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tệ. Nàng cười tiến lên đón: "Sao sớm như vậy đã trở lại rồi? Vất vả lắm mới trở về một chuyến, có thể ở thêm hai ngày mà. Hôm qua ta đã nói có thể đi đến thư viện giúp các con xin nghỉ..."
Giang Vũ nhìn thấy nương, cũng không nhịn được nữa, nước mắt như đường hạt châu bị cắt đứt tách tách trượt xuống.
Sắc mặt Giang Hữu Khang cũng không tốt lắm, tiến lên hai bước: "Nương, vẫn là việc học quan trọng."
Hắn nói xong bèn sai người nấu nước cho hắn, dự định sau khi rửa mặt thì sẽ đến thư viện.
Giang Vũ khóc một trận, chờ đến khi nước nóng xong, nàng mặc dù rất thương tâm nhưng cũng sửa sang lại thần tình trên mặt.
Tần Thu Uyển vẫn luôn chăm sóc nàng, hai huynh muội đối với nàng cũng không giấu diếm, rất nhanh đã nói ra chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Ngay trước mặt hai huynh muội, nàng cái gì cũng không nói, đưa hai huynh muội ra phía sau cửa. Nàng sai người chuẩn bị ngựa xe, một lần nữa về thành.
Lần này không đi đến Diêu phủ, mà đi đến thẳng Giang phủ.
Hạ nhân Giang phủ thấy được nàng thì có chút kinh ngạc, Tần Thu Uyển đẩy hạ nhân ra, tự mình xông vào.
Nàng tiến quân thần tốc, đi thẳng đến chủ viện.
Giang Hải đang uống thuốc buổi sáng, cửa bị người đá văng. Hắn lập tức nhíu mày, không vui nhìn về phía cửa, dự định quát lớn. Khi thấy người đi vào cửa, trong phút chốc, hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
"Ngươi lại tới làm gì?" Mi tâm hắn nhăn lại như có thể kẹp chết con muỗi: "Nếu ta nhớ không lầm thì hai chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, nơi này không còn là nhà của ngươi. Hai người chúng ta bây giờ cũng không tiện qua lại... Mời ngươi ra ngoài!"
Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng đi đến bên giường, ngồi xuống trên ghế, nghiêm túc đáp: "Vốn là ta cũng không muốn tới, cảnh sắc ở đây ta cũng nhìn rồi đủ. Nhìn thấy mấy ả nữ nhân của ngươi là ta càng thấy khó chịu. Nhưng mà, hôm qua hai đứa bé trở về, ngươi bảo bọn nó cút, có đúng hay không?"
Đúng là có chuyện này.
Giang Hải hơi xấu hổ.
Thế nhưng cũng là bởi vì hai đứa bé không hiểu chuyện trước, hắn mới mở miệng răn dạy. Con cái của hắn, chẳng lẽ hắn còn không thể quản giáo sao?
Nghĩ như vậy, chút xấu hổ này nhanh như chớp biến mất không còn tăm tích, hắn lại có lực lượng: "Huynh muội tụi nó nói năng lỗ mãng, vốn dĩ không coi ta là phụ thân. Ta tức giận quát lớn vài câu thì có gì không đúng?"
"Vốn là không có gì không đúng," Tần Thu Uyển sờ lấy vân văn trên tay áo của mình: "Ngươi là phụ thân của bọn nó, nếu như bọn nó đã làm sai thì ngươi đúng là nên quản giáo một chút, nếu như tức giận, động thủ đánh mấy cái cũng là nên. Nhưng mà, ngươi không thể bởi vì hài tử khác mà răn dạy bọn nó, ta tự nhận là hai đứa bé được giáo dục rất tốt... Ngươi vì những đứa con của ả nhân tình bên ngoài loạn mà răn dạy bọn nó, việc này ta không thể không quản."
Thường Vân ở bên cạnh bị dọa, mặt trắng bệch.
Giang Hải cũng có chút chột dạ.
"Không có chuyện đó."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Thường Vân, hình như là do nữ nhi của ta không chịu gọi ngươi là tỷ tỷ, phụ thân ngươi mới tức giận. Ngươi có lời nào để nói không?"
Thường Vân níu lấy tay áo: "Muội muội không hiểu chuyện..."
"Nữ nhi của ta cho dù thật sự không hiểu chuyện thì cũng không tới phiên ngươi tới bình luận." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Hơn nữa cái ngươi gọi là không hiểu chuyện, cũng là bởi vì nó không chịu nhận ngươi là tỷ tỷ."
"Không nói đến những ân oán trước đó của các ngươi, chỉ riêng việc ngươi mới từ bên ngoài trở về, hai người các ngươi căn bản cũng không quen, tình cảm cũng phải bồi dưỡng, đột nhiên bất nó nhận một người tỷ tỷ, tại sao nó phải nhận?" Tần Thu Uyển nhìn về phía Giang Hải: "Những thứ này cũng đều phải trách ngươi."
Sau khi chột dạ, Giang Hải liền rất là tức giận.
Vốn còn cho rằng đã thoát được khỏi nữ nhân này, còn phải bỏ ra một cái giá to lớn, thật sự không ngờ nữ nhân này vẫn muốn tới thì tới, hoàn toàn coi nơi này là nhà mình.
"Hai chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, ngươi không quản được ta!" Giang Hải tiếp tục nhấn mạnh: "Quản tốt chính ngươi đi!"
"Nếu như ngươi không nạt nộ vô cớ con cái của ta thì ngươi cho rằng ta sẽ đến sao?" Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Giang Hải, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, bất luận ngươi có bao nhiêu nhi nữ thì hai người bọn nó vẫn là đích nữ đích tử chân chính của ngươi, không ai có thể vượt qua được bọn nó. Nếu ngươi dám bạc đãi bọn nó, đừng nói là ta, chính phụ thân ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nàng nhắc nhở: "Ngươi lúc còn dựa dẫm vào Diêu phủ đã chiếm được bao nhiêu hời cũng là bởi vì có mẫu tử bọn ta. Ngươi đừng bức phụ thân ta thu hồi những vật kia."
Đây chính là uy hiếp.
Sắc mặt Giang Hải tái nhợt: "Ta và Diêu phủ làm ăn xuất tiền xuất lực, không có chiếm hơi gì cả." Tại sao Diêu phủ lại có thể thu hồi?
Câu nói sau cùng, hắn không nói ra miệng, nhưng rõ ràng chính là ý này.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Lúc ngươi nuôi nữ nhân và hài tử ở bên ngoài cũng không nói với ta!"
Giang Hải: "..."
Thường Vân thật sự sợ vị đích mẫu cũ này. Nàng ta lúc này cúi đầu như chim cút, hận không thể biến mình thành kẻ không tồn tại.
Giang Hải á khẩu không trả lời được, bầu không khí trong phòng ngưng trệ.
Đúng vào lúc này, có người lại tới.
Lần này người tiến vào là Thường Ninh, nhìn thấy Tần Thu Uyển trong phòng, hắn không ngạc nhiên, thực ra, chính hắn nhận được tin tức mới chạy tới.
"Phu nhân, ngài đây là...tới nhà làm khách sao?" Vẻ mặt Thường Ninh vô cùng nghi hoặc: "Nếu không thì ngài và phụ thân ta đã không còn quan hệ rồi."
"Ta tới hay không, không tới phiên ngươi quản." Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ngươi cho rằng chỉ cần hồi phủ thì ngươi sẽ có thể hô mưa gọi gió sao? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trong phủ này, bất cứ lúc nào cũng không tới phiên ngươi nói chuyện. Cho dù phụ thân ngươi không có ở đây thì cái nhà này cũng là của Hữu Khang, ngươi nhiều nhất chỉ được phân một chút bạc... Đúng rồi, nếu ngươi lại làm ra bộ dáng chủ nhân nữa, cẩn thận ta bảo phụ thân ngươi đuổi ngươi ra ngoài."
Trước đó Thường Ninh không thích nói chuyện, cũng là bởi vì hắn biết mình mà mở miệng thì sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Không ngờ Diêu Mẫn Mỹ đã đi mà vẫn còn tự tin như vậy. Hắn âm thầm cắn răng: "Phu nhân, ngài đã không còn là người của Giang phủ, cứ thích tới thì tới thích đi thì đi như vậy thật sự không tốt?"
"Chuyện này liên quan đến ngươi à." Tần Thu Uyển nhìn về phía Giang Hải trên giường: "Hai đứa bé này của ngươi hình như cũng không được nhanh trí lắm!"
Giang Hải: "..." Hắn cảm thấy rất tốt.
Chí ít hai đứa bé này rất khắc khổ, lại có mấy phần thiên phú, nếu như nuôi tốt thì chắc chắn sẽ trở thành học giả nổi danh.
Tần Thu Uyển bôn ba chuyến này vốn là vì muốn cảnh cáo Giang Hải, nói đã nói xong, nàng cũng không muốn ở lại thêm: "Tóm lại nếu còn để cho ta biết ngươi vì những hài tử này mà răn dạy huynh muội Hữu Khang thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Giang Hải trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng.
Tần Thu Uyển nhận thấy được ánh mắt của hắn, xoay người nói: "Ngươi không phục?"
Giang Hải: "..." Không dám không phục.
Theo hắn biết, sau khi nữ nhân này tiếp thủ mấy gian cửa hiệu kia của hắn thì còn kiếm được nhiều hơn so với lúc hắn còn làm.
Hơn nữa, Diêu phủ cũng không phải dễ đối phó.
Nghĩ rõ ràng những thứ này, trong lòng Giang Hải liền thấy vô cùng uất ức, vốn cho rằng sau khi hòa ly thì sẽ có thể thoát khỏi nữ nhân này, không ngờ tình hình vẫn thế.
Hắn lau mặt một cái, Thường Vân lập tức đưa khăn trong tay lên: "Phụ thân, phu nhân chỉ hơi cường thế một chút, nhưng trên người người có tổn thương, tuyệt đối đừng tức giận."
Triệu Lệ nương lúc này mới từ bên ngoài đi vào, chạy vội tới trước giường an ủi: "Hôm qua chàng không nên cáu gắt với hai đứa bé..."
Giang Hải bực mình: "Là bọn nó sai trước, bọn nó không hề có ý tôn trọng phụ thân là ta, bọn nó không nhận huynh muội Thường Ninh, cũng không muốn nhận ta! Đã không còn là phụ tử, ta đuổi bọn nó ra ngoài thì có gì không đúng?"
Triệu Lệ nương vốn muốn thuyết phục, nhưng lại không khuyên được cơn nổi giận của Giang Hải.
Sau đó cũng giống vậy, nàng ta khuyên thêm mấy câu, Giang Hải vẫn chưa hết giận, cuối cùng lửa giận chỉ càng tăng lên, sau đó liền bắt đầu chửi mắng Diêu phủ bá đạo.
Sau khi Giang Hữu Khang bị phụ thân làm tổn thương thì một lòng chỉ hướng tới việc học.
Giang Vũ cũng không kém là bao, hai người rảnh rỗi liền đi tìm Điền Chương, liên tiếp mấy tháng vẫn chưa có trở về thành.
Về phần huynh muội Thường Ninh thì không trở lại thư viện nữa, mà mời phu tử về trong phủ dạy bảo bọn họ.
Trong lúc này, Giang Hải vẫn luôn ở nhà dưỡng thương, rất ít khi đi ra ngoài.
Hai tháng sau, Giang phủ phát bài nạp thiếp.
Người nạp chính là Triệu Lệ nương, thuận tiện cho huynh muội hai người chính danh.
Sau khi mẫu tử ba người chuyển vào Giang phủ, hoặc là sớm hơn trước đó, lúc Diêu Mẫn Mỹ và Giang Hải giận dỗi nhau thì người trong thành đều đã biết thân phận ba người.
Chỉ là nạp thiếp mà thôi, rất nhiều người đều không có ý định tới, hoặc là chỉ phái con cháu ít quyền lực trong nhà tới cửa chúc mừng.
Mà lúc này đây, Tần Thu Uyển lại trở về thành, còn cố ý chuẩn bị lễ vật đi đến Giang phủ.
Từ khi Giang Hải bị thê tử rót thuốc xong thì dù đã hòa ly, hai người không còn quan hệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy thê tử cũ, hắn vẫn cảm thấy tê cả da đầu.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển xuất hiện, Giang Hải lập tức bỏ lại khách hàng bên cạnh, tiến lên đón: "Ngươi tới làm gì?"
Nói xong, hắn liền muốn đưa tay kéo Tần Thu Uyển.
Bản ý là muốn đưa nàng đến chỗ hẻo lánh, có chuyện cũng không thể nói trước mặt nhiều người như vậy! Lỡ như Diêu Mẫn Mỹ lại nói gì đó khó nghe thì người mất mặt vẫn là hắn.
Tần Thu Uyển nhấc tay lên né tránh hắn: "Giang gia chủ, nam nữ thụ thụ bất thân, hai chúng ta bây giờ cũng không còn quan hệ nữa, đừng kéo thuận tay như thế... Quên nói cho ngươi biết, qua hai tháng nữa chính là hôn kỳ của ta, bây giờ ta là người đã có vị hôn phu, ngươi đừng hủy thanh danh của ta."
Giang Hải á khẩu không trả lời được, thật lâu sau không kịp phản ứng.
Trời đất chứng giám, hắn thật sự không muốn dính líu một chút quan hệ nào với nữ nhân trước mặt nữa, vất vả lắm mới thoát khỏi, hắn có điên mới chủ động đụng vào.
"Ta có lời muốn nói với ngươi." Giang Hải nhìn thoáng qua khách hàng sau lưng, hạ giọng nhấn mạnh: "Hai chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, ngươi tới phá hoại hay sao hả?"
"Không phải." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ta tới chúc mừng." Nàng đưa hộp quà trong tay lên: "Đây là quà ta tặng cho ngươi."
Giang Hải bán tín bán nghi.
"Ngươi và Triệu Lệ nương âm thầm qua lại nhiều năm, còn sinh ra hai đứa con, tình cảm rất sâu đậm, thật sự xúc động lòng người, khiến người ta kính nể không thôi." Tần Thu Uyển cảm khái: "Ngươi là một nam nhân còn đỡ, chỉ tội Triệu Lệ nương, nhiều năm như vậy đi theo bên cạnh ngươi mà không cầu danh phận, lại chưa bao giờ đến trước mặt ta làm loạn, thật sự là một nhân tình biết nghe lời. Bây giờ hai người các ngươi có thể danh chính ngôn thuận, đúng là một chuyện thiên đại hỉ sự."
Giang Hải nghe những lời này luôn cảm thấy nàng đang giễu cợt mình.
Ngay trước mặt nhiều khách khứa như vậy cũng không tiện nói thêm lời gì thừa thãi, hắn thô bạo tiếp nhận hộp quà: "Hạ lễ của ngươi ta nhận, ta đây còn nhiều khách, ngươi đừng nói thêm lời thừa thãi, cũng đừng làm chuyện dư thừa nữa. Coi như là vì suy nghĩ cho hai đứa bé. Hoặc là bây giờ ngươi rời đi cũng được."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Hẹp hòi. Ta đã đưa hạ lễ rồi, chẳng lẽ còn không thể ăn một bữa cơm của ngươi sao?"
Giang Hải á khẩu không trả lời được.
Hắn phát hiện nữ nhân sau khi này vạch mặt với mình thì thái độ đặc biệt khó. Trước kia hắn cũng không phát hiện nữ nhân này lại cay nghiệt như thế!
"Diêu Mẫn Mỹ, ta nhắc lại ngươi một câu, đừng làm chuyện dư thừa nữa."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta thật sư chỉ tới chúc mừng!"
Nàng đến không lâu, lại có mấy vị phu nhân trong thành tới, cũng là những người đã từng giao hảo với Diêu Mẫn Mỹ.
Mấy người ngồi cùng một chỗ nói cười, giống như là thật sự tới chúc mừng.
Giang Hải vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của mấy người, sau đó cũng dẫn dần yên lòng.
Khi kết thúc buổi lễ, có một vị trưởng bối bà con xa của Giang gia đi đến bên cạnh hắn: "Bên cạnh ngươi đã có mấy thiếp thất, nhưng không có một đương gia chủ mẫu nào. Như vậy không được, về sau ngươi sẽ đi lại với nhà khác thế nào?"
Trên mặt Giang Hải có chút xấu hổ.
Ngay trước mặt mọi người, hắn lại không tiện tức giận.
Hôm nay là nạp thiếp, sao lại nói đến thú thê?
"Cô tổ mẫu, những chuyện này để sau cũng được, ngài trước tiên ngồi vào vị trí đi ạ."
Vị cô tổ mẫu kia cũng không nghe lời như thế, khăng khăng kéo tay của hắn lại để nhắc nhở hắn việc thú thê.
Mấu chốt là vì bên cạnh còn có không ít người phụ họa làm Giang Hải càng thêm xấu hổ.
Vất vả lắm mới trấn an được người, Tần Thu Uyển lại đi lên trước: "Giang Hải, ta cảm thấy vị trưởng bối này nói rất có đạo lý."
Giang Hải trừng mắt nhìn nàng: "Diêu Mẫn Mỹ, ngươi nhất định muốn làm cho ta khó chịu có đúng hay không?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng! Kỳ thật ngươi cưới ai cũng có thể, muốn để ai bầu bạn ở bên cạnh ngươi cũng có thể, nhưng mà Triệu Lệ nương thì không được. Ngươi vì nàng ta mà lừa ta, ta càng nghĩ càng không cam tâm."
Giang Hải nhìn nàng, sắc mặt khó coi, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không muốn thì phải làm sao bây giờ, chỉ là đến để cho ngươi thêm khó chịu mà thôi. Hôm nay ta đến chính là cố ý nói cho ngươi một chuyện đặc biệt thú vị. Lúc Triệu Lệ nương kia và ngươi qua lại, ta nghe nói có một nam nhân thường xuyên đi đến viện tử của nàng."
Nghe nói như thế, khách nhân chung quanh liền xôn xao.
Sắc mặt Giang Hải biến đổi: "Ngươi chớ nói nhảm."
Tần Thu Uyển cười: "Loại chuyện này sao có thể nói bậy? Vốn chính là sự thật, nếu như ta nói lung tung thì có thể xin lỗi mọi người!" Nàng nhìn về phía Thường gia huynh muội trong góc.
"Ngươi hỏi bọn nó xem. Bọn nó hẳn là cũng rõ ràng thân thế của mình đi!"
Sắc mặt Thường Vân trắng bệch: "Ngươi nói bậy."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ, ta không có nói bậy.
Ánh mắt Thường Vân bối rối vô cùng, trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi hận nương ta, hận huynh muội chúng ta, cho nên mới nói những lời này. Nương ta không qua lại với nam nhân khác như lời ngươi nói, những năm gần đây người xuất hiện ở trong viện nương ta cũng chỉ có phụ thân của ta. Bà ấy trước giờ cũng chỉ qua lại với phụ thân ta, thật sự không có người khác."
Những lời này nàng hướng về phía chúng tân khách nói.
Càng nói càng tức giận, nàng tỏ rõ vẻ phẫn nộ nhìn Tần Thu Uyển: "Ngươi cố ý chọn hôm nay tới rõ ràng là không có ý tốt, ngươi không phải người tốt."
"Ta không phải người tốt, nương ngươi mới không phải người tốt. Cuộc sống nhà ta xáo trộn, biến phu thê bọn ta thành như vậy cũng là bởi vì mẫu tử các ngươi, còn có con cái của ta đã lâu như vậy không trở lại được cũng đều là bởi vì các ngươi."
"Tất cả mọi người thử phân xử xem ai đúng ai sai?"
Nghiêm túc suy xét một chút thi mẫu tử Triệu gia đúng là không đúng lắm.
Nhưng vấn đề này truy ra thì cũng là nam nhân không đúng.
Nhất là việc đuổi hai đứa bé ra cửa, lâu như vậy cũng không đi đón, nói thế nào cũng không giải thích được.
Nam nhân này vì nhi nữ bên ngoài bạc đãi con cái của đích thê, rõ ràng chính là ái thiếp diệt thê.
Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Hải, ánh mắt đều tràn đầy khiển trách.
Giang Hải nhận thấy được ánh mắt mọi người, cảm giác như có gai ở sau lưng, hắn thật sự hối hận về việc làm lời nói lúc trước của chính mình. Hắn không nên đắc tội với nữ nhân trước mặt này, cho dù phải chia tay thì cũng nên thương lượng với nàng ta chứ không phải để biến thành như vậy.
Hắn cũng nghĩ không thông, hồi còn làm phu thê, bọn họ cũng từng ngưỡng mộ lẫn nhau, sao bây giờ lại biến thành như vậy?
"Ngươi nhất định phải chọn hôm nay mà nói những chuyện này sao?"
Tần Thu Uyển vỗ tay: "Đúng, ta cố ý tới chúc mừng!"
Giang Hải: "..." Chúc cái gì?
Rõ ràng nàng ta đến chính là vì muốn làm cho hắn khó chịu, để hắn khó xử.