Giang Hải nghĩ như vậy, cũng liền nói như vậy.
Vì để cho chân thật, hắn còn đưa tay che cái cái trán.
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Bị bệnh thì nên găp đại phu! Chịu đựng không phải ý hay." Nói xong, nàng liền dặn dò người bên ngoài đi mời đại phu.
Giang Hải nghiêng đầu nhìn nàng: "Phu nhân, nàng đang lo lắng cho ta sao?"
Tần Thu Uyển sờ lên cằm: "Nói thật, nếu ngươi chết thì với ta mà nói sẽ đơn giản hơn."
Giang Hải: "..."
"Phu nhân, nàng đừng nói giỡn."
"Ai đùa giỡn với ngươi?" Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi nói đồng ý hòa ly, làm hại ta từ ngoại thành trở về, buổi tối hôm qua lạ giường, ta còn không được ngủ ngon. Thân là nam nhân, chuyện đã đồng ý thì cũng đừng đổi ý, ta là một nữ nhân mà còn có quyết đoán hơn so với ngươi."
Giang Hải cười gượng.
Đây vốn dĩ cũng không phải là chuyện có quyết đoán hay không, chuyện này liên quan đến việc buôn bán trong nhà, hắn không dám làm loạn. Nếu quả như chỉ đơn thuần là chuyện tình cảm thì hắn đã sớm bỏ nữ nhân này rồi.
"Phu nhân, ta không phải muốn níu kéo nàng, mà ta phải cố giữ lấy của cải trong nhà. Sau khi nàng đi, huynh muội Hữu Khang muốn sống tốt thì của cải trong nhà không thể chịu ảnh hưởng. Nhưng ta thấy nếu như bọn ta tách ra thì nhạc phụ sẽ hủy luôn mối làm ăn của hai nhà." Hắn buông tay: "Ta phải suy nghĩ vì hai đứa bé!"
Tần Thu Uyển không tin, hừ nhẹ một tiếng: "Ta thấy ngươi là nghĩ cho chính ngươi."
Đang nói chuyện, đại phu đã đến.
Buổi tối hôm qua Giang Hải bởi vì đau đớn mà ngủ không ngon, bây giờ toàn thân mỏi mệt. Đại phu xem xong cũng cảm thấy hơi khó giải quyết.
"Có lẽ chỉ có thể uống thuốc an thần, ngủ đi liền hết đau."
Giang Hải còn chưa lên tiếng, Tần Thu Uyển đã đáp ứng: "Làm phiền đại phu phối một chút thuốc."
Nhận được lời này, đại phu làm việc rất nhanh, lập tức phối xong ba bộ.
Nha hoàn bên cạnh đi nấu thuốc, hai người lại tranh chấp vài câu, ai cũng không thuyết phục được ai. Chủ yếu là Tần Thu Uyển cố ý chọc giận hắn, Giang Hải giận đến mức mặt phát xanh.
Hai khắc đồng hồ sau, nha hoàn nấu xong thuốc.
Tần Thu Uyển đưa tay nhận, dặn dò mọi người lui ra.
Giang Hải vốn dĩ không muốn uống loại thuốc này, bởi vì có truyền ngôn nói, sau khi uống nhiều thuốc an thần thì phản ứng sẽ trở nên trì trệ, trí nhớ cũng không minh mẫn bằng lúc trước. Hắn còn phải làm ăn, thả chịu đựng đau đớn, cũng không muốn độc hại đầu óc của mình.
Hắn xua tay muốn cự tuyệt, nhưng tay chưa đụng vào thì, cổ lại bị người nào bóp lấy, trong đầu không kịp phản ứng, vừa định phản kháng thì dòng nước nóng hổi đã tràn vào họng. Hắn giật nảy mình, vốn muốn ói, nhưng yết hầu lại không khống chế nổi nuốt xuống.
Dòng nước nóng hổi chảy từ trong miệng đến tận dạ dày, hắn cố gắng phản kháng, nhưng không phản kháng được.
Liên tiếp nuốt mấy ngụm lớn, đêm đó đống thuốc bị hắn uống không dư một giọt nào thì mới được buông ra.
Giang Hải ghé vào bên giường, sặc đến mức ho khan, hắn hung dữ trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển: "Ngươi muốn làm ta bỏng chết đấy chứ?"
Ho quá nhiều, đến mức hắn còn suýt nữa mất tiếng.
Tần Thu Uyển buông tay: "Ta là vì muốn tốt cho ngươi. Ngã bệnh thì nên uống thuốc, giấu bệnh sợ thầy là không được."
Giang Hải: "..." Ta tin cái đầu ngươi!
Hắn coi như đã nhìn ra, nữ nhân này chỉ đang biến đổi biện pháp giày vò hắn!
Tình cảm phu thê... Sớm đã không tồn tại.
Cũng may nàng ở ngoại thành, nếu như nàng thậtsự ở trong phủ thì hắn thực sự hoài nghi một ngày nào đó sẽ bị nàng giết chết.
Đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy nữ nhân trước mặt nói: "Ngươi bây giờ bị thương thành như vậy, hẳn là không có tâm trạng để ý đến chuyện làm ăn, thân là thê tử của ngươi ta nên vì ngươi chia sẻ một chút. Kể từ hôm nay ta chuyển về trong phủ, thuận tiện giúp ngươi chăm nom cửa hiệu."
Giang Hải vừa mới bị nàng rót thuốc, suýt nữa thì sặc chết, chỉ cảm thấy cửu tử nhất sinh, nên nào còn dám giữ nàng ở bên người?
Vô thức cự tuyệt nói: "Đừng! Nàng nên đi chăm sóc cho hai đứa bé đi, bọn nó còn nhỏ, để cho bọn nó ở một mình ở ngoại thành, ta có chút không yên lòng."
"Nhưng ta cũng không yên lòng ngươi." Tần Thu Uyển đưa ra yêu cầu muốn ở lại vốn chỉ là thuận miệng, thấy hắn không vui, nàng lại càng muốn ở.
"Ngươi yên tâm, về phấn hai đứa bé ta sẽ cho người tín nhiệm tự mình theo dõi." Nói xong, nàng còn đưa tay giúp hắn đắp kín mền: "Đây là thuốc an thần, ngươi uống xong thì ngủ nhanh lên, sau đó chờ thuốc ngấm, ta sẽ đến cho ngươi ăn."
Giang Hải: "..." Hắn vừa rồi bị bỏng, cả miệng và yết hầu đều đau rát không thể chịu nổi. Nàng vừa nãy đã mớm thuốc cho hắn sao?
Rõ ràng là rót vào!
"Ta không muốn nàng giúp." Giang Hải nghiêm túc nói: "Phu nhân, ta biết nàng muốn giày vò ta, nhưng xin nàng nể tình hài tử mà thủ hạ lưu tình. Chỉ có ta sống, bọn nó mới có thể sống tốt."
"Ngươi lại nói bậy rồi." Tần Thu Uyển bất mãn: "Trước ngươi mời phu tử trở về, thông đồng cùng phu tử đả kích hai đứa bé thì có nghĩ cho bọn nó không không? Ta thấy ngươi vì hài tử bên ngoài mà tâm nhãn đã lệch đến chân trời rồi, hai hài tử căn bản không trông cậy được vào ngươi."
Giang Hải thở dài: "Giữa hai chúng ta có quá nhiều hiểu lầm, nàng bây giờ không có chút tín nhiệm nào với ta, thời gian này thật sự không vượt qua nổi. Nếu nàng đã khăng khăng muốn đi, ta cũng chỉ có thể buông tay."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi cũng có thể không buông, dù sao ta cũng không vội."
Có việc buôn bán với Diêu phủ, Giang Hải thực sự không muốn chia tay nàng. Nhưng mà bây giờ... Nữ nhân này ra tay không lưu tình chút nào, hắn thật sự sợ ngày nào đó sẽ bị nàng giết chết, bạc có thể kiếm lại, mạng chỉ có một.
"Ta đồng ý thành toàn cho nàng." Giang Hải nghĩ một lúc liền đáp, trên bả vai hắn còn đang cột tấm ván gỗ, vốn dĩ không dám cử động mạnh. Thật lâu sau, hắn mới chịu đựng đau đớn đứng dậy.
Nhưng cũng chỉ là đứng dậy mà thôi, chứ căn bản là không đứng dậy nổi. Cuối cùng hắn ngồi xuống trên ghế, tìm hai hạ nhân đến.
Tần Thu Uyển nhìn bộ dáng này của hắn, liền hỏi: "Ngươi thật sự không muốn chờ nữa sao? Kỳ thật ta có thể giúp ngươi chăm cửa hiệu, chờ ngươi dưỡng thương xong cũng được."
"Không cần." Giang Hải không dám chờ.
Hai người đều nguyện ý hòa ly, chuyện liền dễ làm. Sau khi đi đến nha môn, rất thuận lợi thu hồi được giấy hôn thú năm đó.
Tần Thu Uyển nhìn giấy hôn thú kia hồi lâu, móc ra cây châm lửa đốt sạch sẽ.
Giang Hải nhìn, đột nhiên hỏi: "Nàng chán ghét ta như vậy?"
"Đúng!" Tần Thu Uyển thu hồi cây châm lửa: "Chỉ cần nghĩ đến từng cùng hạng người như ngươi cùng giường chung gối những năm qua, ta liền cảm thấy buồn nôn."
Giang Hải hơi buồn bực: "Nàng thì tốt hơn ở chỗ nào?"
Mưu sát thân phu, đúng là độc phụ!
Tần Thu Uyển phất phất tay, một mình lên xe ngựa.
Sau trận giày vò này, Giang Hải vốn đã mệt mỏi không chịu nổi, cộng thêm vừa nãy uống an thần nên lúc này hắn chỉ cảm thấy mí mắt như bị đè nặng ngàn cân, cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền lên xe ngựa ngủ mất.
Chờ hắn tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, hắn nhìn lên ánh nắng trời chiều, giật mình nhớ tới bây giờ mình đã không còn thê tử.
Diêu Mẫn Mỹ cũng không còn có thể khoa tay múa chân với hắn.
Đúng vào lúc này, có hạ nhân đến đây bẩm báo: "Triệu phu nhân mang Thường công tử đến."
"Mời vào." Trước đó Diêu Mẫn Mỹ nhìn chằm chằm không cho hai người gặp mặt, khiến Giang Hải cảm thấy gặp một lần cũng rất gian nan.
Bây giờ lại có thể thích làm gì thì làm, muốn gặp thì gặp, hắn còn có chút không quen.
Triệu Lệ nương vào cửa, nhìn thấy hắn bị thương nặng, chưa nói gì nước mắt đã chảy, đưa tay bịt miệng lại: "Hải lang, tại sao chàng lại thành ra như vậy? Là ai đả thương chàng?"
Thấy được lệ trên mặt nàng, nghe được ra sự sụp đổ và lo lắng trong lời nói của nàng, Giang Hải chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng được an ủi: "Đừng khóc, vết thương nhỏ mà thôi, dưỡng mấy tháng là tốt."
Phải dưỡng mấy tháng thì sao có thể coi là vết thương nhỏ?
Triệu Lệ nương bổ nhào ngồi xuống trước giường: "Tại sao chàng lại bị thương nặng như vậy?"
Giang Hải không muốn nói nguyên do, phất phất tay: "Ta uống thuốc an thần xong nên vừa mới tỉnh ngủ, đầu có chút đau, nàng đừng khóc nữa."
Triệu Lệ nương lập tức liền bịt miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được nhẹ giọng nức nở.
Bên cạnh Thường Ninh vội vàng tiến lên: "Phụ thân, người đã tốt hơn chưa? Có cần đi gặp đại phu không?"
Thường Vân cũng tới trước lo lắng hỏi: "Phụ thân, người bị thương quá nặng. Hay là tìm thêm mấy đại phu tới nhìn xem, tránh cho việc bị người khác động tay động chân."
Giang Hải rất tán thành.
Hắn là gia chủ, mấy năm gần đây dựa vào việc buôn bán bên Diêu phủ mà phát triển không ngừng, vượt qua không ít thương hộ nội tình thâm hậu. Nếu có người mưu hại hắn, cố ý để hắn không dưỡng thương được thì cũng có khả năng.
"Ta sẽ cẩn thận."
Triệu Lệ nương nhìn hai đứa con: "Thiếp cũng đã nghe nói chuyện hai người hòa ly, cho nên mới tới cửa, huynh muội bọn họ rất lo lắng cho chàng. Bây giờ chàng bị thương nặng như vậy... Hải lang, thiếp có thể ở lại chăm sóc chàng không?" Dừng một chút, lại bổ sung: "Thiếp không phải muốn mượn việc này để vào phủ làm chàng khó xử, là thiếp không nỡ nhìn chàng bị thương. Nếu chàng muốn ta đi, trở về ta cũng ăn không vô ngủ không được."
Nàng nói bằng giọng điệu tình chân ý thiết, Giang Hải cảm động trong lòng, vuốt cằm nói: "Các nàng ở lại cũng sẽ không làm ta khó xử gì cả, về sau cứ ở tại trong phủ, chờ thương thế của ta dưỡng xong ta sẽ mở tiệc chiêu đãi khách hàng công khai thân phận của nàng."
Triệu Lệ nương thẹn thùng cúi đầu xuống: "Thiếp ở cùng chàng từ trước đến nay đều không vì danh phận, có thể ở lại bên cạnh chàng thì thế nào cũng được."
Giang Hải càng thêm cảm động, nhìn thoáng qua hai huynh muội bên cạnh: "Nàng không quan trọng, nhưng cũng phải suy nghĩ cho hài tử. Nàng danh chính ngôn thuận thì bọn nó mới có thể ở lại trong phủ an tâm cầu học."
Hắn trầm ngâm một lát: "Sau khi hai đứa bé nhận tổ quy tông thì người trong thư viện có thể sẽ xem thường bọn nó. Hay là ta mời một phu tử về, ngày sau bọn nó cũng ở lại trong phủ..."
Công tử thế gia chân chính cũng không quan trọng là ở thư viện hay là ở trong phủ cầu học, nhưng hai huynh muội Thường Ninh thì khác. Bọn họ từ nhỏ đến lớn đều muốn nhận tổ quy tông, muốn làm đại gia công tử và thiên kim tiểu thư. Có thể mời phu tử về dạy bảo riêng thì đều không phải là chuyện mà người bình thường làm được.
Hai người đã sớm muốn có được ưu đãi này, cho nên lúc này liền không kìm được vui mừng, vội vàng nói tạ.
Nhìn thấy hai huynh muội cao hứng, Giang Hải liền có cảm giác thành tựu, tâm tình cũng khá hơn.
Nhưng mà, hắn chưa cao hứng được bao lâu, lúc chạng vạng tối, cả nhà đang vui vẻ hòa thuận thì có Diêu phủ quản gia tới cửa.
Nghe hạ nhân bẩm báo, Giang Hải giật mình nhớ tới mình đã quên mất một chuyện.
Việc làm ăn của hai nhà sợ là không làm được.
Quả nhiên, quản gia vào cửa bước đã thi lễ, nói: "Lão gia nhà ta nói, từ tháng sau, tất cả sổ sách và lợi nhuận trong Ý Lâu sẽ không đưa sang bên này nữa. Còn số bạc đền bù cho ngài việc buôn bán, lão gia nói, coi như là bồi thường cho việc ngài làm ảnh hưởng đến cô nãi nãi của bọn ta!"
Giang Hải: "..." Vậy ra số bạc góp lúc trước cũng không lấy lại được?
Hắn hơi tức giận: "Một chút cũng không trả? Diêu lão gia quá ức hiếp người rồi."
"Không phải không trả!" Quản gia nhấn mạnh: "Lão gia nhà chúng ta sẽ rút một số bạc ra cho cô nãi nãi."
Giang Hải: "..." Vậy thì có gì khác nhau?
Không phải là không trả sao?
Quá là ác độc!
Đại khái là đã nhìn ra ý nghĩ của Giang Hải, quản gia tiếp tục nói: "Lão gia nói, bạc năm đó ngài tham dự buôn bán vốn là cô nãi nãi nhà bọn ta cho, bây giờ chỉ là trả lại cho ngài ấy, ngài không cần nghĩ nhiều."
Nghe nói như thế, Giang Hải mới giật mình nhớ tới, hình như đúng là như thế.