Giang Hải lại một lần nữa nhận thức được thê tử của mình thật sự không có nửa phần tình cảm nào với mình.
Rất rõ ràng, nếu Diêu Mẫn Mỹ có mấy phần quan tâm hắn thì cũng sẽ không bỏ hắn bị thương ở lại nơi này nghênh ngang rời đi như vậy.
Sau khi kịp phản ứng hắn lập tức dặn dò tùy tùng bên cạnh đi tìm xe ngựa.
Bất luận tình cảm giữa phu thê như thế nào thì điều quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi vết thương trên người, tuyệt đối không thể lưu lại mầm bệnh.
Đến y quán, đại phu xem xong liền nói xương bả vai hắn đã gãy.
Giang Hải cũng cảm thấy xương cốt rã rời, có lẽ là gãy mất một đoạn. Bởi vì vừa rồi bị xe ngựa đụng vào hắn đã đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa thì ngất đi. Sau này đi đến thành, cả đoạn đường xe ngựa xóc nảy, hắn đã cảm thấy xương mình sắp bị rung tan ra thành từng mảnh.
Đợi đến khi đại phu giúp hắn băng bó kỹ vết thương xong thì mặt Giang Hải đã trắng bệch.
Hắn đau đến mức thở khí, thật lâu sau không chuyển động được.
Thê tử làm vậy khiến lòng hắn cũng dần dần lạnh lẽo. Phu thê vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau, có ý giết chết đối phương như thế thì tình cảm còn lại gì nữa?
Còn không bằng chia tay đi.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là, nếu như hai người chia tay thì việc làm ăn của hai nhà có lẽ cũng không làm được nữa.
Giang Hải trầm tư thật lâu nhưng không nghĩ ra giải pháp, chỉ cảm thấy đau đầu, bèn sai người đưa mình hồi phủ.
Đến phủ, một đám nữ nhân biết hắn bị thương thì rối rít chạy đến thăm, có kẻ nhát gan còn lấy nước mắt rửa mặt. Nhìn trên mặt chúng nữ đầy lo lắng, Giang Hải mới có cảm giác như được sống.
Phản ứng của những nữ nhân này mới là bình thường, Diêu Mẫn Mỹ như thế... Rõ ràng chỉ coi hắn như một người xa lạ, đừng nói là bị thương, dù có chết, nàng cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
Giang Hải bỏ lại công việc, an tâm ở nhà dưỡng thương hai ngày. Hơn phân nửa thời gian đều phải chịu đựng đau đớn, thỉnh thoảng hắn cũng suy nghĩ đối sách.
Nữ nhân Diêu Mẫn Mỹ này không thể làm thê tử được, hôm nay đạp hắn từ trên xe ngựa, ngày khác có lẽ sẽ trực tiếp hạ độc hắn... Nghĩ đến nhi tử Giang Hữu Khang đã trưởng thành, hắn đột nhiên rùng mình một cái.
Vì bảo mệnh, phu thê cũng không thể làm.
Dưỡng thương hai ngày, Giang Hải hơi khỏe lên, liền đi đến Diêu phủ.
"Nhạc phụ, là ta có lỗi với phu nhân, nhưng nàng ra tay quá nặng." Giang Hải chỉ vào tấm ván gỗ trên bờ vai: "Lúc ấy nếu như ta rơi xuống, thứ xe ngựa đụng vào chính là đầu của ta thì lúc này ta đã một mệnh. Phu nhân ra tay ác như vậy, là điềuta chưa hề nghĩ tới. Nàng muốn mạng của ta! Nhạc phụ, vốn là ta còn nghĩ mình có lỗi với nàng, nàng đang giận, bất luận ta làm cái gì cũng sẽ tha thứ, nhưng ta phát hiện ta sai rồi. Nàng hận ta tận xương, cho dù ta đưa cái mạng này ra thì nàng cũng sẽ không tha thứ... Có câu dưa hái xanh không ngọt, bọn ta miễn cưỡng ở cùng một chỗ sẽ chỉ càng ghét bỏ nhau, chút tình cảm vốn đã không nhiều cũng sẽ hao mòn gần như không còn."
"Nhưng giữa chúng ta có hài tử, về sau chắc chắn còn phải qua lại, nhạc phụ, có lẽ hai chúng ta thật sự vô duyên. Trước đó nàng nói muốn đi, ta đã cẩn thận nghĩ kỹ sẽ quyết định thả nàng tự do." Nói đến đây, hắn thở dài: "Đáng lẽ ta nên sớm buông tay, nàng đã tìm xong tân hoan, trước đó còn không hề cố kỵ ở chung một phòng dưới mái hiên, là ta không cam tâm từ bỏ tình cảm nhiều năm, mới vẫn luôn gò ép..."
Diêu phụ nghe những lời này, mi tâm nhăn lại.
Ông ta biết chuyện nữ nhi tìm một nam nhân khác, nhưng cũng mới chỉ hai ngày, theo ông ta thấy, hẳn là nữ nhi chán ghét Giang Hải nên mới cố ý tìm người tới chọc giận Giang Hải, muốn mau chóng hòa ly.
Ông ta đã sớm dự liệu được ngày hôm nay nhưng cũng không bất ngờ, vuốt cằm nói: "Ta sai người mời nó về thành, hai người các ngươi hôm nay đi đến nha môn thu hồi giấy hôn thú đi."
Giang Hải thấy ngữ khí ông ta bình thản, hình như cũng không tức giận, trong lòng thực thở dài một hơi.
"Hai nhà chúng ta qua lại nhiều năm, tình cảm không phải giả, mối làm ăn này..."
Diêu phụ khoát tay áo: "Chúng ta không còn là người một nhà nên sẽ nghi kỵ lẫn nhau, làm ăn với nhau mà không tín nhiệm nhau thì sẽ hỏng. Mối làm ăn này đương nhiên không thể tiếp tục làm."
Sắc mặt Giang Hải trầm xuống.
Hắn vừa rồi kể lể nhiều như vậy, mục đích đúng là vì cho thấy hai phu thê thành ra như vậy là hắn có lỗi, nhưng Diêu Mẫn Mỹ cũng sai rất nhiều.
Chí ít, hắn không muốn mạng của nàng, mà nàng lại muốn giết chết hắn.
Suy xét một chút thì Diêu phủ hẳn nên chột dạ mà nhượng bộ, chủ động từ bỏ một chút lợi ích, ví dụ như... tiếp tục việc buôn bán của hai nhà. Dù sao thì hai người mặc dù không còn là phu thê, nhưng còn có hai đứa bé ở, muốn đoạn sạch sẽ quan hệ rõ ràng là chuyện không thể nào.
Biết được Giang Hải nguyện ý hòa ly, Tần Thu Uyển tới rất nhanh. Nàng cũng đoán được, cứ ép nhiều như vậy thì Giang Hải nhất định sẽ đồng ý hòa ly.
Hai phu thê gặp mặt, sắc mặt cũng không quá tốt.
"Đi thôi!" Tần Thu Uyển đi thẳng vào vấn đề.
Giang Hải đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn đúng là muốn hòa ly, nhưng ở trong đó có rất nhiều chuyện còn chưa thương lượng xong.
Ví dụ như, việc buôn bán cra hai nhà.
Hắn từ trước tới giờ đều không muốn vạch mặt với Diêu phủ, bất luận cuộc sống hai phu thê có thể qua hay không thì việc buôn bán nhất định phải làm.
"Nhạc phụ, hai nhà chúng ta kết hợp làm buôn bán, những năm gần đây cả hai đều kiếm lời được không ít, nếu là chuyện cả hai cùng có lợi thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm mà. Cho dù ta và phu nhân hòa ly thì ta vẫn rất tín nhiệm ngài. Dù sao, Hữu Khang vẫn còn, việc buôn bán trong tay ta rồi cũng sẽ giao cho nó."
Ngụ ý là lúc đó sẽ là Giang Hữu Khang làm ăn với Diêu phủ.
"Không làm." Diêu phụ phất phất tay: "Ngươi không cần lo lắng cho Hữu Khang, ta đã dặn dò hai cữu cữu của nó rồi, chờ ngươi quy thiên thì Diêu phủ bọn ta sẽ chăm sóc nó. Chờ nó tiếp thủ buôn bán thì hai nhà chúng ta hợp lại cũng được."
Giang Hải á khẩu không trả lời được.
"Sắc trời không còn sớm, ngươi rốt cuộc có đi hay không?" Tần Thu Uyển thúc giục: "Ta từ ngoại thành trở về, nếu ngươi dám làm chậm trễ ta, cẩn thận ta đánh ngươi."
Nghe nàng nói như thế, Giang Hải cảm thấy tổn thương trên bờ vai lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Nữ nhân này đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, trước đó còn quan tâm đến hắn, sau này liền không còn mảy may chút tình cảm nào, thậm chí còn muốn mệnh của hắn.
Mục đích của Giang Hải đúng là muốn chia tay vị thê tử lòng dạ rắn rết này, nhưng vẫn muốn giữ lại việc buôn bán của hai nhà.
Bây giờ Diêu phụ không chịu ý kiến, hắn cũng không muốn hòa ly.
"Hay là chờ chút đã, tình cảm nhiều năm của chúng ta không thể qua loa như vậy." Giang Hải nhìn hai sắc mặt phụ tử đều không tốt, ngược lại nói: "Tốt nhất là hỏi qua ý nghĩ của hai đứa bé."
Thấy còn kém một cước là có thể thoát khỏi nam nhân này mà hắn vẫn lề mà lề mề không chịu đi. Tần Thu Uyển cũng nổi giận, hai bước tiến lên mạnh mẽ hất hai bàn tay hắn ra: "Ngươi cho rằng ta đi từ ngoại thành tới dễ dàng lắm sao?"
Đoạn đường này quá mức xa xôi. Tần Thu Uyển không muốn về thành, chẩng qua là vì hòa ly nên mới tới.
Giang Hải bị đánh choáng váng.
Hắn muốn trả treo, nhưng lại cố kỵ nhạc phụ đại nhân bên cạnh. Hắn bây giờ đang có việc cầu người, còn muốn giữ lại việc buôn bán của hai nhà. Nắm đấm của hắn để ở bên người nắm lại thả, thả lại nắm, thật lâu sau mới bình phục lại.
"Phu nhân, ta không nỡ bỏ tình cảm nhiều năm của chúng ta."
"Cái rắm." Tần Thu Uyển giận dữ hét lên, không khách khí vạch trần hắn: "Ngươi chỉ không nỡ bỏ mối làm ăn của hai nhà, không nỡ số bạc kia mà thôi. Nếu ngươi thật sự có tình cảm với ta thì cũng sẽ không làm những chuyện kia."
Tâm tư của Giang Hải bị nói trúng, lúc này chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, ở lại nữa, hắn sợ mình sẽ bị trói đến nha môn hòa ly mất. Vì vậy hắn che lấy cái vai bị thương, nhanh chóng chạy đi.
"Coi như hắn chạy nhanh." Tần Thu Uyển cười lạnh.
Diêu phụ lắc đầu: "Sau này các con cũng không cần gặp mặt nữa, có một số việc đừng để trong lòng, tích tụ tại tâm, cứ thế mãi thì còn ảnh hưởng tới tuổi thọ."
Tần Thu Uyển trực tiếp trở về Diêu phủ.
Trong viện oanh oanh yến yến, những ngày này do không có ai quản nên mọi chuyện đều rất tùy ý. Lúc Tần Thu Uyển đến, còn thấy mấy nữ tử mặc đồ đỏ chót.
Những người này rõ ràng không để Diêu Mẫn Mỹ vào trong mắt.
Ánh mắt bén nhọn của Tần Thu Uyển đảo qua từng người, người bị nàng nhìn thấy đều không nhịn được làm theo đúng khuôn phép, cúi đầu hành lễ.
"Phu nhân, ngài trở về rồi?"
Có nha hoàn rụt rè hỏi.
Tần Thu Uyển nhìn về phía mấy người bên kia: "Mấy vị này mặc đồ đỏ thật chướng mắt, mau đổi đi cho ta."
Mấy người như được đại xá, không dám trì hoãn, nhanh chóng biến mất trong sân.
Giang Hải biết nàng tìm tới cửa thì sắp điên lên rồi, nhưng lại không thể không gặp. Cố ráng bình tĩnh kìm nén đau đớn trên người đứng dậy đi ra vườn, vừa vặn nhìn thấy thê tử đang răn dạy nha hoàn.
Kỳ thật, mấy vị kia mặc đồ Hồng Y cũng là vì chiều ý hắn, sau này cũng là hắn ngầm cho phép, mục đích đúng là vì để Diêu Mẫn Mỹ nhận được tin tức rồi trở về.
Mà đến lúc nàng thật sự trở về đứng ở chỗ này, đáy lòng của hắn lại không cầm được sợ hãi.
"Phu nhân, nàng chuyển về ở sao?"
Tần Thu Uyển nghe vậy quay đầu lại, cười lạnh nói: "Ta trở về giục ngươi đi đến nha môn!"
Giang Hải: "..." Đầu ta đau, không đi được.