Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 524 - Chương 530

Chương 530
Hai huynh muội đứng tại chỗ, sắc mặt rất là khó coi.

Từ cái cách mà xe ngựa này chạy đi cũng có thể nhìn ra được, nếu như bọn họ không trốn nhanh mà để xe ngựa đụng vào thì có thể giữ được một cái mạng đã là may mắn.

Nữ nhân này quá độc ác.

Suy nghĩ muốn nàng tha thứ cho mình của hai huynh muội lòng chỉ trong giây lát đã biến sạch, trên đường về thành, hai người lại thương lượng một chút. Cả hài đều cảm thấy, muốn bái Điền Chương làm sư chỉ dựa vào bọn họ thì sợ là không thể, vẫn phải đi tìm phụ thân.

Thế là Giang Hải vào lúc rảnh rỗi vất vả đứng đợi bên ngoài tiểu viện gần thư viện để chuẩn bị cầu xin thê tử trở về lại đụng phải hai huynh muội cách đó không xa.

Vừa nhìn thấy hai huynh muội, hắn liền cảm thấy lồng ngực đau đớn.

"Hai con tới đây làm gì?" Giang Hải hốt hoảng nhìn chung quanh, sợ bị người ta trông thấy.

"Phụ thân, bọn con có chuyện tìm người, chuyện rất trọng yếu." Chuyện liên quan đến tiền đồ của hai người có lẽ là nghiêm trọng hơn bất kì chuyện nào.

Giang Hải thấy sắc mặt hai người nghiêm túc, kiềm chế lại bối rối trong lòng hỏi: "Có chuyện mau nói."

Nhìn thấy phụ thân như vậy, trong lòng hai huynh muội cũng không dễ chịu, bọn họ cũng không phải loại người bụng đang đói, có người mời ăn lại kêu no rồi từ chối, tuy có khó chịu nhưng vẫn không quên chính sự. Thường Ninh tiến lên: "Điền Chương đã nhận Hữu Khang bọn họ làm đệ tử, con và muội muội cũng muốn bái sư. Vốn hôm qua bọn con đã vào viện tử của ngài ấy, kết quả phu nhân mang theo Hữu Khang đến, nói ra một vài lời khiến con và muội muội bị đuổi ra ngoài."

Thường Vân vành mắt đỏ bừng: "Phụ thân, các nàng ức hiếp người quá đáng. Con và ca ca cũng chỉ muốn học tốt hơn mà thôi."

Giang Hải đang mang tâm trạng bực bội, chuyện hai huynh muội tới bái Điền Chương làm sư, Triệu Lệ nương cũng từng đề cập với hắn.

Vào thời điểm này còn muốn nhờ Diêu Mẫn Mỹ giúp giật dây thì sẽ lại dính dáng ra chuyện khác.

Thấy hai huynh muội còn chưa hết hi vọng, hắn thật sự muốn mở miệng khyên để hai người từ bỏ ý niệm này. Điền Chương vốn dĩ không thích thu đồ, trước đó hắn cũng từng tìm người nghe ngóng qua. Biết tính tình người này bướng bỉnh, lạ còn cổ quái, chuyện đã nhận định rồi thì rất ít người có thể thay đổi được ý nghĩ của ông ta.

Lại có Diêu Mẫn Mỹ cản trở, hai huynh muội muốn bái sư... thì thực sự không có khả năng thành công.

Lời thuyết phục rốt cuộc vẫn không thể nói ra miệng, lúc này hắn chỉ muốn đuổi hai người này đi, để đừng người nào trông thấy bọn họ. Vì vậy bèn mở miệng nói: "Ta nhớ rồi, các con đi về trước đi."

Huynh muội hai người vất vả lắm mới gặp được phụ thân nên cũng không muốn chia tay nhanh như thế.

Cũng là bởi vì gần đây Giang Hải đối xử với mẫu tử bọn họ rất lạnh nhạt, chưa từng tới cửa thăm hỏi, tin nương đưa ra ngoài cũng như đá ném vào biển rộng. Nếu cứ tiếp tục như thế thì một ngày nào đó Giang Hải có mặc kệ bọn họ cũng không phải chuyện lạ.

"Phụ thân, gần đây người bận việc gì sao?" Thường Vân tiến lên một bước: "Nương cả ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, hôm trước còn nói đau đầu, tìm đại phu cũng nhìn không ra nguyên do, người có thể đi thăm được không..."

Nàng đi về phía trước, Giang Hải lại giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú, vội vàng lui về sau: "Con đừng tới đây."

Hắn khoát tay áo: "Các con đi mau lên."

Thường Vân cúi đầu xuống: "Nương muốn gặp đại phu, bạc trong nhà..."

Hồi trước mới cho gần trăm lượng, bây giờ mới qua mấy ngày đã xài hết rồi. Giang Hải cảm thấy mẫu tử ba người dùng tiền thật lãng phí, nếu như đổi lại trước kia, hắn có thể sẽ thuyết giáo vài câu, giờ phút này thì hắn cũng chẳng quan tâm nữa. Nếu như bị người phát hiện, lại phải đưa ra một gian cửa hiệu thì không phải là chuyện tiền bạc nữa đâu. Hắn không kịp nghĩ nhiều, từ trong tay áo móc ra một ngân phiếu đưa lên: "Tiết kiệm một chút, đi đi."

"Ồ, thật là trùng hợp!" Giọng nữ thanh duyệt vang lên.

Giang Hải nghe được thanh âm quen thuộc, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, trong phút chốc trời đất quay cuồng.

Hai huynh muội Thường gia nhìn thấy Diêu Mẫn Mỹ xuất hiện, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, vô thức lui về sau hai bước.

Giang Hải khoát tay áo: "Về sau đừng chặn đường ta, đi nhanh lên đi!"

Hai huynh muội biết Diêu Mẫn Mỹ không có chút nào hảo cảm đối với bọn họ, không thể nào nói đỡ cho bọn họ, thậm chí còn châm ngòi quan hệ phụ tử của bọn họ. Vì vậy, hai huynh muội không dám ở lại nữa, rất nhanh đã biến mất trong ngõ hẻm.

Giang Hải vuốt vuốt mi tâm: "Phu nhân, ta không cố ý gặp bọn nó, là bọn nó cố ý ở chỗ này chặn đường ta."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Dù sao thì các ngươi cũng gặp mặt, vừa rồi ta còn thấy ngươi cho bọn hó ngân phiếu. Hôm nay ngươi rảnh không?"

Giang Hải trầm mặc: "Không rảnh."

"Vậy để ngày mai đi." Tần Thu Uyển rất dễ tính: "Sáng sớm ngày mai, ta đi tìm ngươi cùng đi đến nha môn."

Giang Hải thật sự không nỡ.

Lúc này mới qa mấy ngày, mà cửa hiệu của hắn đã bớt đi hơn phân nửa. Nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng phải đưa toàn bộ cho Diêu Mẫn Mỹ.

Trong lòng của hắn khó chịu, nhưng ngoài mặt cũng không dám nói lời khó nghe, hỏi ngược lại: "Hữu Khang bái sư?"

Giang Hải e dè hỏi: "Điền tiền bối còn thu đệ tử không?"

Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Cho dù có thu thì cũng sẽ không thu Thường gia huynh muội, nhân phẩm hai người bọn họ không ổn."

Giang Hải: "..."

"Rõ ràng chính là nàng cản trở, nếu không thì chuyện có lẽ đã xong rồi."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ngươi nói cũng đúng. Nhưng ta không cảm thấy mình có lỗi, hai huynh muội bọn họ mặc dù đã chuyển ra khỏi Giang phủ, nhưng những chuyện đã từng phát sinh ta vẫn còn nhớ kỹ, phàm là chuyện bọn họ muốn làm, ta đều sẽ cản trở."

Tha thứ là không thể nào.

Giang Hải đã hiểu rõ ý trong lời nói của nàng, muốn mở miệng khuyên nhưng biết mình không thuyết phục được nàng nên chỉ đành kìm nén.

Tần Thu Uyển không muốn nhiều lời: "Sáng sớm ngày mai, ngươi đừng quên."

Nói xong, quay người thản nhiên đi về phía viện tử của mình.

Giang Hải đứng sau lưng nàng cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ước gì có thể trừng nàng đến chết.

Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển thật sự đến viện mà Giang Hải ở nhờ.

Giang Hải vốn không muốn đi, nhưng mà, nhìn thấy trong xe ngựa chỉ có một mình nàng, không thấy bóng người Trần Trường Bách nên lập tức chen vào.

Hắn dự định mượn chuyện đi phủ thành, dọc trên đường này tâm sự với nàng một chút.

Những ân oán giữa hai người mỗi lần đề cập là sẽ chỉ càng ngày càng tệ. Hắn đã tận lực không còn nhắc đến, ngược lại tán dương: "Hôm nay phu nhân thật đẹp."

Tần Thu Uyển gần đây đã đổi quần áo và cách ăn mặc, lý do cũng là có sẵn, đó là sau khi bị phu quân của mình phản bội thì tính tình biến đổi. Cho đến tận giờ phút này cũng không khiến cho người nào hoài nghi. Nàng đưa tay sờ trâm cài tóc trên đầu: "Ta ngày nào cũng đẹp, chỉ có người mù mới không nhìn thấy mà thôi."

Nào có người nào khen mình như thế?

Sắc mặt Giang Hải một lời khó nói hết.

"Phu nhân, ta cảm thấy gần đây khí sắc của nàng đã tốt hơn nhiều, buổi tối ngủ có ngon không?" Giang Hải lo lắng hỏi: "Đúng rồi, nàng vẫn luôn ở bên ngoài, có tìm được trù nương hợp ý hay không?"

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười nhìn hắn: "Giữa hai chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi cho rằng còn có thể hòa hảo như lúc ban đầu sao?"


Tâm tư bị vạch trần, sắc mặt Giang Hải không tốt lắm, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Chúng ta là phu thê, cũng không thể vẫn luôn khó chịu với nhau như vậy."

Nhìn thấy người trước mặt vẫn luôn xa cách, trái tim Giang Hải lập tức chìm xuống đáy. Nếu cứ tiếp tục như thế, sợ là cả một đời này hắn cũng không dỗ được nàng.

Trong khi đó, Triệu Lệ nương bên kia liên tục quấy rầy, cửa hiệu của hắn phải cho nàng bao nhiêu mới đủ?

Vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy nữ tử trước mặt nói: "Ta ở ngoại thành cũng không tiện về thành, nhưng ngươi lại thường xuyên tiếp tế mẫu tử bọn họ, không bằng như vậy, ngươi trước tiên đưa cho ta mấy cửa hiệu, ta ghi vào, về sau ngươi có gặp mặt Triệu Lệ nương thì chúng ta cũng không cần đi nữa."

Giang Hải: "..."

Nhìn nàng nói nghiêm túc, giống như là thật sự nghĩ như vậy. Hắn lại một lần nữa xác định là mình không thể để mặc cho chuyện phát triển thêm nữa.

Phu thê cãi nhau là bình thường, là ai cũng sẽ cãi nhau.

Nhưng có câu, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa... Giang Hải nghĩ đến chỗ này, bèn đưa tay sờ mặt nữ tử trước mặt.

Cùng lúc đó, môi của hắn cũng tiến gần lại.

Tần Thu Uyển vừa nhấc mắt, liền thấy hắn cong cong môi, vô thức nhấc chân lên đạp một cái.

Ngay sau đó, Giang Hải kêu thảm thiết, cả người lăn ra ngoài.

Xa phu không ngờ trong xe ngựa bỗng nhiên có người lăn xuống, cũng giật nảy mình, vội vàng siết xe ngựa dừng lại.

Giang Hải lăn xuống đất, xe ngựa hắn qua trên người hắn, sát qua bả vai của hắn.

Xa ngựa dừng lại, xa phu vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Giang Hải co quắp trên mặt đất, đưa tay ôm vai tỏ rõ vẻ thống khổ.

Tần Thu Uyển cũng xuống xe ngựa, đi đến trước mặt hắn: "Tại sao ngươi lại làm vậy?"

Quá mức đau đớn, Giang Hải không kịp che đậy ý nghĩ trong lòng, ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi muốn hại chết ta có đúng hay không?"

Tần Thu Uyển buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta bị ngươi dọa mà, ai bảo ngươi tự dưng xông lên?"

Giang Hải: "..." Rõ ràng chính là nàng ta phản ứng quá độ.

Là phu thê nhiều năm, hài tử cũng sinh hai đưa, chuyện gì thân mật mà chưa làm qua? Vì sao lần này lại không nhịn được?

Nàng rõ ràng mượn việc này để cố ý đạp hắn!

Vừa rồi nàng ra chân, sức lực vốn không lưu tình một chút nào, chỗ hắn rớt xuống nếu chỉ chệch một chút thì không chết cũng tàn.

Nữ nhân này quá độc ác.

Giang Hải cực kỳ phẫn nộ: "Diêu Mẫn Mỹ, một ngày phu thê trăm năm ân ái, ngươi quá độc ác."

Tần Thu Uyển thở dài: "Ta thật sự không cố ý." Nói xong, nàng xoay người đưa tay đỡ.

Giang Hải không muốn bị nàng đỡ, nhưng lúc này quanh người hắn đau đớn, căn bản không cự tuyệt được.

Lúc Tần Thu Uyển dìu hắn, lại "không cẩn thận" đụng vào thương thế của hắn.

Giang Hải đau đến mức nhe răng trợn mắt, Tần Thu Uyển thấy thế, an ủi: "Ngươi nhịn một chút, chúng ta về thành thì sẽ đi tìm đại phu, để người ta nhìn xem ngươi có nội thương hay không."

Nàng nghiêm túc đáp: "Ta nói cho ngươi, ngoại thương còn dễ trị. Sợ nhất chính là nội thương, chúng ta còn phải tìm một đại phu cao minh. Trước kia có người bị thương, đại phu không phát hiện thể nội bị thương, kết quả còn mất mạng."

Giang Hải: "..." Đây là đang rủa hắn chết à?

"Phu nhân, chúng ta đi đến đến Bảo Hòa Đường đi!"

Tần Thu Uyển suy nghĩ một chút: " Bảo Hòa Đường ở Nam Thành, trên đường chúng ta đi đến đó thì sẽ đi ngang qua nha môn, hay là sửa khế sách trước đi, chờ ngươi trị xong tổn thương thì cũng không cần phải quay đầu..."

Giang Hải không thể nhịn được nữa: "Ta bị thương nặng như vậy mà ngươi còn muốn lấy khế sách? Ngươi còn là người sao?"

Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Ta xinh đẹp như vậy, không phải người, chẳng lẽ là hồ ly tinh?"

Giang Hải không có tâm tư nói đùa với nàng, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, dù là như thế, hắn cũng tức giận đến mức ngực phập phồng, thật lâu sau vẫn không bình phục được tâm trạng.

Đến nha môn, Tần Thu Uyển lập tức đưa tay đỡ người: "Trước tiên đổi khế sách đã!"

Giang Hải không muốn đi, nhưng bả vai hắn bị thương, cánh tay căn bản không chịu được lôi kéo, đụng một cái liền đau. Mà Diêu Mẫn Mỹ thật nhẫn tâm, ra tay thật nặng, hắn vốn dĩ không dám phản kháng.

Đổi xong khế sách, Tần Thu Uyển thổi khô bút tích, tự mình lên xe ngựa: "Ta về ngoại thành còn có việc, không đi Nam Thành được. Chính ngươi tự đi đi!"

Nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Giang Hải vừa rồi vì muốn rút ngắn quan hệ với thê tử nên vốn dĩ liền không để xe ngựa đi theo.

Lúc này hắn che lấy vết thương trên bờ vai, nhìn xe ngựa biến mất ở chỗ rẽ, nhất thời ngẩn ngơ không biết làm gì.

 
Bình Luận (0)
Comment