Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 523 - Chương 529

Chương 529

Bây giờ bày ở trước mặt Giang Hải có hai con đường.

Hoặc là hòa ly, cắt đứt quan hệ với Diêu Mẫn Mỹ, về sau tự sống cuộc sống của mình. Hoặc là tiếp tục chịu đựng nàng làm những chuyện này.

Hắn lau mặt một cái: "Nàng làm như thế cũng sẽ hủy hoại thanh danh của cô nương Diêu gia."

Tần Thu Uyển ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng sẽ không dự định như thế, nàng sẽ mau chóng chia tay Giang Hải... Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại khá thản nhiên: "Ta bây giờ chỉ muốn mình có thể sống tùy tâm, về phần người khác cũng không để ý lắm."

Giang Hải: "..."

Đúng vậy, bây giờ hắn thật sự không có cách nào với nàng.

Trở về trên đường đi, Giang Hải vẫn không có từ bỏ thuyết phục.

Sắc mặt Tần Thu Uyển lạnh nhạt, không nghe lọt tai một chữ nào.

Trần Trường Bách đã nhìn ra ý nghĩ của nàng, lúc thì bưng trà, lúc thì quan tâm một chút, lúc lại quạt cho nàng, thái độ ân cần.

Giang Hải nhìn thấy liền tức giận. Nếu không phải hắn cần Diêu phủ thì nhất định đã đuổi nữ nhân này ra khỏi cửa.

Đến nha môn, chuyện đổi khế nhà rất thuận lợi.

Lòng đau như cắt, lúc đi ra khỏi nha môn, hắn cảm thấy liền cứ tiếp tục như thế thì không được. Bởi vì mẫu tử Triệu Lệ nương sống rất lãng phí, không bao lâu nữa sau sẽ lại đến tìm hắn, muốn tránh cũng không tránh khỏi, đến lúc đó hắn còn phải gặp.

Cứ như vậy thì chút cửa hiệu trong tay hắn làm sao đủ?

Cửa hiệu đưa ra ngoài so với kiếm về còn nhanh hơn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ không còn gì cả. Giang Hải nghĩ đến những thứ này, trong lòng liền hoảng hốt, quay đầu lại nhìn thấy hai người kia thân cận với nhau, tức đến mức ngực phập phồng.

Nói cũng đã nói, khuyên cũng đã khuyên, Diêu Mẫn Mỹ một chữ cũng không nghe vào, hắn thật sự không có cách nào khác.

Hai người lại một lần tan rã trong không vui.

Xác thực mà nói thì chỉ có Giang Hải không vui, vẻ mặt Tần Thu Uyển vẫn rất bình thản. Trở lại ngoại thành, Trần Trường Bách cũng không ở thêm, hắn còn phải về trong thôn tìm kiếm chứng cứ, đòi lại công đạo cho chính mình.

Ban ngày sau khi hai đứa bé rời đi, trong nhà chỉ còn lại Tần Thu Uyển, thật ra có hơi nhàm chán. Vất vả lắm hai đứa bé mới kiếm được chỗ học tốt, còn phải đi đến chỗ Điền Chương thỉnh giáo nhiều. Nàng trong lúc rảnh rỗi cũng cùng đi theo.

Điền Chương và phu nhân ẩn cư ở đây, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, rất là hài lòng.

Trước kia hai đứa bé đến, thời gian của hai phu thê gần như dành cho đồng ruộng, hai huynh muội thỉnh thoảng cũng giúp một chút. Hôm nay thì khác, bọn họ mới vừa đi ra bên ngoài viện liền thấy hai phu thê ngồi ở dưới cây trong sân, trên bàn đá lúc này đã có khách nhân.

Khách nhân này nói đến cũng là người quen, chính là huynh muội Thường Ninh.

Lúc này trong tay Điền Chương đang cầm họa tác của Thường Vân, sờ râu liên tục gật đầu: "Tuổi còn nhỏ đã có kỹ nghệ bậc này có thể thấy được là rất dụng công. Chỉ là tượng khí có thừa, linh khí không đủ."

Thường Vân thoáng nhìn qua người tới cửa viện, lại nghe thấy Điền Chương khen, vốn cho rằng có thể thắng được Giang Vũ, nhưng nghe thấy một câu tiếp theo, lúc này mặt hơi biến sắc: "Tranh này làm rất tinh mỹ..."

"Đúng vậy, rất đẹp." Điền Chương đồng ý: "Hoạ sĩ tinh xảo, nhưng không nhìn ra ý nghĩ của chính ngươi."

Ông ngẩng đầu một cái, nhìn thấy hai huynh muội, bèn mỉm cười: "Giang Vũ vừa vặn tương phản với ngươi, hoạ sĩ không đủ, nhưng linh khí bức người."

Nghe ông nói như thế, Thường Vân trợn trừng mắt.

Hoạ sĩ có thể luyện, nhưng linh khí hư vô mờ mịt, muốn bắt cũng không bắt được. Nói cách khác, dù nàng hiện tại hơn Giang Vũ một chút nhưng về sau nhất định cũng sẽ thua.


Từ nhỏ đến lớn, nàng đã hâm mộ huynh muội Giang gia, tuy cũng là huyết mạch của phụ thân nhưng tại sao bọn họ có thể thích làm gì thì làm, còn được người người tôn trọng, mà nàng và ca ca lại phải giống như lũ chuột trốn trong khe cống ngầm?

Lúc Giang Vũ nhìn thấy hai huynh muội xuất hiện trong sân thì sắc mặt liền khó coi, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại. Nghe Điền Chương nói thì liền tươi cười vào cửa.

"Sư phụ, con nghe thấy người khen con."

Điền Chương nghiêm mặt, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười: "Không cho phép tự mãn."

Giang Vũ thi lễ: "Đệ tử nhớ kỹ."

Nhìn thấy thái độ hai người như rất quen thuộc, mặt Thường Vân hơi biến sắc, lại nghe thấy hai người xưng hô, nàng không nhịn được bật thốt lên hỏi: "Hai người đã bái sư?"

Điền Chương gật đầu: "Đệ tử của ta đến, hai vị mời về cho."

Thường Ninh không thích nói chuyện, hắn không muốn đi, cũng không nói nhiều, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Sắc mặt Thường Vân trắng bệch: "Ngài còn nhận đệ tử không?"

Điền Chương lắc đầu: "Vũ nhi là quan môn đệ tử."

Thường Vân vội vàng nói: "Chuyện nàng ta có thể làm được, ta cũng có thể."

Điền Chương như có điều suy nghĩ.

Dưới ánh mắt mong chờ của Thường Vân, Tần Thu Uyển nhàn nhàn lên tiếng: "Bá phụ, trước đó ngài đã nói thu đồ chú trọng duyên phận, còn phải xem nhân phẩm. Người khác con không biết nhưng nhân phẩm huynh muội hai người này con cũng biết một chút."

Thường Vân trợn mắt, gắt gao trừng mắt nhìn nàng.

Tần Thu Uyển giống như không thấy, tiếp tục nói: "Hai người này nói đến cũng không phải người ngoài, chính là con cái của nhân tình mà phu quân con nuôi ở bên ngoài. Trước đó cũng vào ở trong phủ, phu quân con nói, huynh muội này là thư đồng hắn mời cho hài tử."

Điền Chương nhíu mày lại: "Vậy cũng quá..."

Ông ta trong lúc nhất thời không tìm ra được từ nào để hình dung Giang Hải.

Cũng là bởi vì ngay trước mặt ba mẫu tử người, khó mà nói lời khó nghe.

"Thư đồng cũng được," Tần Thu Uyển nhìn hai huynh muội: "Người không thể lựa chọn xuất thân của mình, chỉ là hai đứa bé mà thôi, con vốn dĩ không có ý nghĩa so đo cùng bọn nó. Nhưng mà hai người này vì tranh thủ tình cảm mà mua chuộc phu tử quý phủ bọn con, còn cố ý không nói cho Hữu Khang bài tập, nhưng sau đó lại bắt nó học thuộc. Không thuộc được, phu tử liền bẩm báo cho phu quân, nói là hài tử lười biếng."

"Mấy lần như vậy, phu quân liền càng ngày càng mất kiên nhẫn với hai huynh muội Hữu Khang. May là con phát hiện không đúng, mới đuổi tên phu tử không có chút sư đức nào kia ra ngoài."

Nghe đến mấy câu này, sắc mặt Điền Chương tái nhợt, chìa tay ra: "Viện này của ta không chào đón hai vị, hai vị mời trở về cho!"

Thường Ninh vốn khinh thường mở miệng, lúc này lại không thể không lên tiếng: "Giang phu nhân, ngươi luôn miệng nói đến phẩm tính, theo ta thấy, phẩm tính của ngươi cũng không tốt gì! Ngươi nói nhiều như vậy, không có gì hơn chính là vì sợ huynh muội bọn ta cũng bái sư Điền tiền bối..."

"Ngươi nói đúng!" Tần Thu Uyển gật đầu: "Nhưng những chuyện ta nói đều là thật, chẳng lẽ có oan uổng hai vị sao?"

Thường Vân lập tức nói: "Chuyện phu tử lưu công khóa, huynh muội bọn ta cũng không biết nội tình. Bọn ta cũng không biết vì sao ngài ấy lại làm như vậy."

Tần Thu Uyển cười: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"

Điền Chương chỉ: "Hai vị mời về cho."

Lần này ngữ khí rất nặng, đã không còn vui vẻ nữa rồi.

Hai huynh muội hai mặt nhìn nhau, cũng không dám ở lại thêm, nhanh chóng đứng dậy rời đi. Trước khi đi vẫn không quên giải thích.

Hai người bọn họ biết, nếu như ở lại nữa thì Diêu Mẫn Mỹ chắc chắn sẽ dây dưa. Đến lúc đó, sẽ chỉ khiến Điền Chương chán ghét.

Còn nhiều thời gian, không vội nhất thời.

Hai người kia rời đi xong, Điền Chương bắt đầu chỉ điểm cho huynh muội Giang Hữu Khang. Tần Thu Uyển thì thay khoan bào đại tụ trên người, mặc trang phục gọn gàng hơn, đi nhổ cỏ cho Điền phu nhân.

Điền phu nhân tóc đã hoa râm, lúc nói chuyện cũng không cố kỵ nhiều lắm, cộng thêm bà làm người rộng rãi, cho nên lời gì cũng dám nói: "Nam nhân của con đúng là thứ tồi tệ."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng vậy. Con đã không còn muốn sống cùng hắn nữa rồi."

Nghe nói như thế, Điền phu nhân hơi ngạc nhiên, lập tức vỗ tay: "Ta rất thích tính tình này của con."

Bà đứng lên, chống nạnh nghỉ ngơi, nhưng trong miệng vẫn không ngừng: "Có rất nhiều nữ tử không hài lòng phu quân nhà mình, nhưng chỉ khóc lóc, náo loạn một chút là sẽ bỏ qua. Lúc nói ra bên ngoài còn nói mình khổ... Nếu không muốn khổ thì rời đi đi! Còn có người hơi nhát gan, làm loạn cũng không dám làm loạn."

"Ít người nào có thể làm được như con lắm." Bà xoay người tiếp tục nhổ cỏ: "Nam nhân á, nếu như thiên vị thì tâm nhãn có thể sẽ lệch đến chân trời. Nếu con có thể thẳng thắn lưu loát cắt đứt quan hệ với hắn thì với hài tử mà nói cũng là một chuyện tốt."

Lúc nói chuyện phiếm, Tần Thu Uyển liền phát hiện Điền Phức Chân có rất nhiều suy nghĩ vượt mức quy định, bà ấy không cho rằng nữ tử cần vi nương mà phải hi sinh chính mình hòa thuận với nhà chồng, dưới cái nhìn của bà ấy, không người nào quan trọng hơn so với bản thân mình.

Có lẽ, cũng chỉ có người rộng lượng như bà, ôm quân đã vô tình thì ta sẽ dứt nghĩa, mới có thể có được Điền Chương toàn tâm toàn ý như vậy.

Chạng vạng tối, mẫu tử ba người dùng bữa tối xong mới lên đường trở về thư viện.

Vừa tới chân núi, liền thấy một cỗ xe ngựa ngừng lại bên đường. Bên cạnh xe ngựa là Thường gia huynh muội.

Nhìn thấy xe ngựa của bọn họ tới, hai huynh muội đứng ở trên quan đạo. Tần Thu Uyển vén rèm lên: "Chó ngoan không cản đường."

Thường Ninh bất mãn: "Phu nhân, lời này thật khó nghe."

"Vốn dĩ ta có thể nói ra lời dễ nghe hơn." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Lúc trước khi hai huynh muội các ngươi vừa mới vào phủ, ta thực tình thương đám hài tử từ trong thôn các ngươi, thân nghèo khó mà vẫn ham đọc sách, so với huynh muội Hữu Khang gian nan hơn rất nhiều. Khi đó ta thương tiếc thân thế của các ngươi, kính nể nghị lực của các ngươi, cho nên việc ăn ở của các ngươi ta đều tự thân đi làm. Kết quả, các ngươi lại năm lần bảy lượt hãm hại con của ta... Ta có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với các ngươi mà không phải ra tay thô thiển thì đã là ta rộng lượng rồi."

Sắc mặt Thường Ninh rất khó coi.

Sắc mặt Thường Vân cũng không tốt mấy.

Hai huynh muội chờ ở nơi đây cũng không phải là bởi vì nơi đây phong cảnh tuyệt đẹp, mà là muốn nói chuyện với Diêu Mẫn Mỹ.

Trước đó bọn họ không biết Điền Chương ở trên núi này, hiện tại đã biết nên một lòng muốn bái sư.

Thế nhưng hôm nay, huynh muội hai người còn chưa nói được mấy câu đã bị Điền Chương đuổi ra, trên đường trở về bọn họ đã nghĩ. Đợi đến khi Điền Chương hiểu rõ bọn họ, sau đó thu bọn họ làm đồ đệ thì thực sự quá muộn rồi.

Hơn nữa, sau khi bọn họ đi, ba mẫu tử này vẫn còn ở lại, ai mà biết được ba mẫu tử này có nói xấu huynh muội bọn họ hay không?

Lỡ như nói không thành có, để Điền Chương hoàn toàn chán ghét bọn họ, không chịu gặp lại thì việc bái sư sẽ càng khó khăn.

Biện pháp đơn giản nhất chính là cầu xin Diêu Mẫn Mỹ tha thứ, để nàng mang bọn họ tới cửa.

Hai người biết Diêu Mẫn Mỹ có rất nhiều hiểu lầm đối với bọn họ, có lẽ sẽ không đồng ý giúp đỡ, nhưng lỡ như lại được thì sao?

Điền Chương là người tuyệt thế, có thể bái ông ta làm thầy thì thân phận của hai huynh muội cũng sẽ như nước lên thì thuyền lên. Bọn họ không muốn buông tha bất kỳ một cơ hội nào.

Vốn cho rằng chỉ cần hai huynh muội chịu thua, hạ thấp tư thái cầu khẩn thì hẳn là có thể cầu xin được Diêu Mẫn Mỹ tha thứ. Không ngờ nàng lại nói khó nghe như vậy, gần như không có chút chỗ trống nào để xoay chuyển.

Đợi chờ uổng công nửa ngày, chuyện bái sư Điền Chương lại càng thêm xa vời, sắc mặt hai huynh muội có thể đẹp mắt mới là lạ.

"Phu nhân..."

Tần Thu Uyển đoán được ý nghĩ của hai người, phất phất tay nói: "Đừng có nói nhảm nữa, bọn ta còn muốn đi, các ngươi ngăn ở giữa đường thì đừng trách ta không khách khí."

Thấy hai người vẫn bất động, nàng cười lạnh nói: "Ta tự nhận là mình cũng có gia tư, xe ngựa đụng người bị thương thì có lẽ ta vẫn bồi thường nổi."

Hai huynh muội: "..."

Bọn họ cũng không muốn bị thương!

Lỡ như bị đụng tổn thương tay thì về sau coi như xong.

Hai người không dám ở lại thêm, nhanh chóng lùi đến bên cạnh, ngay sau đó, xe ngựa như mũi tên bay ra ngoài, mang theo gió cào vào mặt mặt hai huynh muội đau nhức.

Bình Luận (0)
Comment