Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 522 - Chương 528

Chương 528
Giang Hải rất muốn gặp.

Thế nhưng cái giá của việc gặp mặt quá lớn, gặp một lần liền phải cho một cửa hiệu. Mấy cửa hiệu của hắn mỗi một cái đều lấy đi mồ hôi công sức của hắn, cứ như vậy tặng không cho người khác, suy nghĩ một chút đã thấy đau lòng.

"Không gặp!"

Hắn không muốn gặp, người bên ngoài lại không chịu đi.

Tần Thu Uyển rất khắt khe, không chỉ không cho hai người gặp mặt mà còn tuyên bố, nếu như Triệu Lệ nương vô duyên vô cớ được người khác tiếp tế thì cũng phải tính lên trên đầu Giang Hải.

Cho nên, dù trong lòng Giang Hải đã rõ ràng nếu mình không tiếp tế cho ba mẫu tử thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ tiếp tục tìm tới cửa, hắn vẫn không có cách nào ra tay.

Tiếng đập cửa phía ngoài vẫn luôn không ngừng, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng khóc tiếng la của Triệu Lệ nương.

Nàng cũng là vì không còn cách nào khác.

Sắp đến ngày dọn nhà mà tiền thuê nhà vẫn chưa có. Nếu không thể dàn xếp được thì hai đứa bé ở thư viện chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Nàng cũng không dám đi cầu xin chủ tiệm người ta thu ít tiền hơn. Vẫn là câu nói kia, chỗ này cách thư viện quá gần, nếu như người thư viện nghe nói được việc hai huynh muội đến cả tiền thuê cũng không trả nổi thì bọn chúng sẽ bị người ta phỉ nhổ.

Phẩm đức học giả rất quan trọng.

Trong thư viện, học sinh gia cảnh nghèo khó thì sẽ ở học xá, người nào coi như dư dả thì đều sẽ không dời ra ngoài ở. Hai huynh muội ở bên ngoài, lại không trả nổi tiền thuê, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy bọn họ hư vinh bợ đỡ, đến chết vẫn sĩ diện.

"Hải lang, thiếp là một nữ tử sống như nào cũng được, nhưng thanh danh hai đứa bé quan trọng, chàng đừng tuyệt tình như vậy..."

Giang Hải ngẩng đầu một cái liền đối mặt với thê tử đứng dưới mái hiên, ánh mắt giống như cười mà không phải cười, chỉ cảm thấy đau đầu, đưa tay nhéo nhéo mi tâm: "Ta có thể đuổi nàng ta đi không?"

Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Xin cứ tự nhiên."

Giang Hải thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi tới cửa chính.

Vừa đi hai bước, liền nghe thấy người đứng phía sau thản nhiên nói: "Dù sao thì chỉ cần gặp một lần sẽ mất một cửa hiệu, ta còn ước gì ngươi gặp thêm nhiều lần."

Giang Hải: "..." Vậy ra nàng vẫn không cho phép!

Triệu Lệ nương gõ cả buổi, thấy bên trong từ đầu đến cuối đều không có động tĩnh, trong lòng càng ngày càng thất vọng: "Hải lang... Ninh nhi là thân sinh huyết mạch của chàng, tại sao chàng lại hung ác như vậy? Chàng muốn bức tử mẫu tử bọn ta sao?"

Câu nói đằng sau kia mang theo ý tuyệt vọng.

Giang Hải cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, nhất là khi hai đứa bé kia thông minh, rất có thiên phú đọc sách. Hắn không muốn mất đi bọn nó.

Nếu như mặc cho Triệu Lệ nương khóc than bên ngoài, thậm chí là đi tìm chết thì vết rách giữa hắn và hai đứa bé sẽ chỉ càng ngày càng lớn.

"Nàng chớ khóc, ta không có cách nào gặp nàng được." Giang Hải cất giọng hô: "Ta bây giờ không tiện gặp nàng, nàng về trước đi , chờ ta rảnh sẽ đến thăm các nàng."

"Chàng đi đâu thăm?" Triệu Lệ nương khóc dữ dội ở sau cánh cửa: "Hôm nay bọn thiếp sẽ phải chuyển ra khỏi gian tiểu viện kia, nếu như không đi thì hàng xóm sẽ chế giễu. Hai đứa bé đang đi học, bọn thiếp không thể ỷ lại nơi đó. Hải lang, thiếp không cần nhiều, chỉ hi vọng chàng có thể thu xếp cho mẫu tử bọn thiếp một gian viện tốt ở bên ngoài..."

Giang Hải: "..." Như này còn bảo không nhiều?

Vừa gặp mặt vừa tiếp tế, hắn lại phải cho ra một gian cửa hiệu.

Hắn vẫn nói câu nói kia: "Nàng đi trước đi, ta không tiện gặp nàng."

Người bên ngoài không có đi mà tiếng khóc còn lớn hơn.

Tần Thu Uyển chậc chậc lắc đầu: "Quả nhiên là trái tim lang như sắt đá! Giang Hải, nữ nhân bên ngoài kia là của ngươi, nàng ta vì ngươi sinh con dưỡng cái, kết quả lại phải chịu tình cảnh này? Lúc trước ta thật sự mắt mù, mới coi trọng một nam nhân tuyệt tình như ngươi."

"Ta rõ ràng là bị ngươi ép." Giang Hải gầm thét: "Nếu ngươi không tính toán thì ta chắc chắn đã gặp nàng rồi."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Chỉ có thể nói, tình cảm ngươi dành cho nàng ta còn chưa sâu đến như vậy. Nếu như ngươi thật sự không chịu được việc nhìn nàng khóc thì đừng nói là một gian cửa hiệu, dù có là mười gian cũng phải là nói bỏ liền bỏ."

Giang Hải: "..." Lời này hình như rất có đạo lý.

Ngoài cửa, Triệu Lệ nương vẫn khóc, nhưng lại lén lút chú ý đến động tĩnh trong viện, cũng đem lời nói này vào trong tai.

Nàng ta vốn còn cảm thấy nam nhân này rất coi trọng mình, đồng thời cũng nuông chiều hai đứa bé, gần đây còn mua mang bọn nó vào trong phủ mời đại nho dạy bảo... Không ngờ, thậm chí ngay cả một gian cửa hiệu cũng không nỡ.

Nàng đang thương tâm, lại nghe nữ tử bên trong mỉm cười tiếp tục nói: "Cửa hiệu này cho ta sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay hai đứa bé, không phải là ta độc chiếm, ngươi đến cả cái này cũng không nỡ, có thể thấy được nàng ta dù bầu bạn ở bên cạnh ngươi nhiều năm thì cũng chỉ có như thế."

Giang Hải nghe những lời này, biết nàng đang châm ngòi ly gián.

Nhưng mà, hắn đúng là có chút sợ.

Nếu như Triệu Lệ nương ở phía ngoài tin vào những lời này mê rồi chạy đến Diêu phủ gây chuyện thì phải làm sao bây giờ?

Diêu phụ bây giờ đang chướng mắt hắn, nếu nghe nói việc này thì chắc chắn sẽ đuổi hắn ra khỏi cửa.

Trong lòng Giang Hải đắn đo không thôi, cắn răng, rốt cuộc vẫn tiến lên mở cửa.

Triệu Lệ nương đang ghé vào cổng thút thít, mắt thấy cửa mở, giương mắt thấy là tình lang của mình, nước mắt nàng lập tức tràn mi mà ra: "Hải lang... Thiếp không cố ý ở chỗ này quấy rầy chàng, thiếp thật sự không có biện pháp nào khác, hai đứa bé không có chỗ ở..."

Sắc mặt Giang Hải lạnh nhạt: "Bạc lúc trước ta đưa cho nàng đâu?"


Triệu Lệ nương nuốt một ngụm nước bọt: "Đã xài hết rồi."

Nhận được câu trả lời này, Giang Hải không ngạc nhiên. Bởi vì hắn đã sớm phát hiện nữ nhân này yêu thích tiêu xài, trong việc ăn ở không bao giờ khiến mình chịu ấm ức, chỉ cần có thể để nàng ta cao hứng thì bao nhiêu bạc cũng có thể bỏ ra.

Bây giờ cũng vì vậy mà xảy ra vấn đề.

Sắc mặt hắn khó coi, từ trong ngực móc ra một ngân phiếu đưa tới: "Nàng tìm nơi mà dàn xếp, trở về thì đừng tới tìm ta nữa."

Triệu Lệ nương: "..."

Nàng luôn cảm thấy mình dù đã nhận được ngân phiếu nhưng cái mất đi hình như còn nhiều hơn. Nhưng mà tốt xấu cũng đã lấy được nhiều bạc như vậy, có thể tạm thời tìm được chỗ ở.

Giang Hải tiễn người đi xong thì quay đầu lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Khi nào chúng ta đi đến nha môn?"

Hắn cũng muốn mượn chuyện đi đến nha môn để còn được nói chuyện với nàng. Vô luận như thế nào, cũng phải đuổi nam nhân trong viện này đi.

Giữa phu thê, nếu có người thứ ba thì tình cảm sẽ chỉ càng lúc càng mờ nhạt.

Trước kia lúc Giang Hải đi ra bên ngoài tìm nữ nhân thì cũng không cảm thấy có thể ảnh hưởng bao nhiêu, nhưng đến giờ phút này, trong lòng của hắn thật sự sợ hãi, cũng đã có thể lý giải một chút cảm xúc trong lòng của những vị phu nhân không cho nam nhân của mình nạp thiếp.

"Hôm nay đi." Tần Thu Uyển đổi y sam, mang theo Trần Trường Bách lên xe ngựa.

Giang Hải đã ngồi ở bên trong, nhìn thấy Trần Trường Bách cũng muốn đi vào, sắc mặt lập tức đen chìm như mực: "Phu nhân, đây là đi đến nội thành, nàng tốt xấu gì cũng phải kiềm chế lại."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Việc mang theo tân hoan ngồi xe ngựa này, ngươi cũng đa làm qua không ít lần. Ta cũng muốn thử một chút loại cảm giác này, hẳn là rất mới lạ..."

Giang Hải: "..."

Hắn đơn giản muốn điên rồi.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ sau khi tính tình Diêu Mẫn Mỹ biến đổi thf nàng lại trở nên quá đáng như vậy.

Nàng làm vậy là vốn dĩ không cho hắn cơ hội nói, ở trước mặt hắn không hề thu liễm thân cận với nam nhân khác... Hắn lại một lần nữa nhận thức được, nữ nhân này thật sự không còn có ý định sống cùng mình nữa.

Nghĩ đến những thứ này, Giang Hải vô cùng hối hận mình lúc trước đã mang cặp huynh muội kia về phủ.

Nếu để nó ở bên ngoài, Diêu Mẫn Mỹ sẽ không biết những chuyện này, tất nhiên sẽ vấn giống như trước đây an tâm sống cùng hắn. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ cáu giận nhưng cũng tốt hơn nhiều so với hiện tại.

Giang Hải hạ quyết tâm muốn nói chuyện với thê tử vài câu. Đợi đến khi xe ngựa chuyển động, hắn lên tiếng nói: "Phu nhân, có một số việc ta phải giải thích với nàng một chút. Ta từ trước tới giờ đều không muốn chia tay nàng, trong mắt ta, nàng chính là thê tử duy nhất của ta."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Lời này ta tin. Nhưng bất luận ngươi có bao nhiêu tình cảm thì cũng không ảnh hưởng đến việc ngươi tìm những nữ nhân khác ở bên ngoài. Trước kia ta tiếp nhận những nữ nhân kia, kỳ thật cũng không phải là ta đại độ, mà là ta không nỡ bỏ ngươi. Nhưng ta không tha thứ được việc bị ngươi lừa gạt, ngươi có thể đem Triệu Lệ nương về nhà cùng nàng sinh con dưỡng cái. Nhưng mà, ngươi lén lút nuôi người ở bên ngoài, ta không tiếp thụ được!"

Giang Hải á khẩu không trả lời được.

"Phu nhân, ta có thể đuổi nàng ta đi, ngày sau không để nàng ta xuất hiện ở trước mặt nàng nữa, có thể không?"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Chuyện đã từng xảy ra, dù che lấp có tốt thì cũng vẫn đã phát sinh qua. Ngươi không muốn chia tay ta cũng được, kể từ hôm nay, chúng ta tự sống cuộc sống của mình."

Giang Hải: "... Vậy nàng và nam nhân này thì sao?"

Tần Thu Uyển hỏi lại: "Ngươi tìm nhiều như vậy, vì sao ta không thể tìm?"

Sắc mặt Giang Hải một lời khó nói hết, hắn cũng không biết mình làm sao lại phải quỵ lụy trước một nữ nhân như thế. Nói thật, nếu không phải có việc cầu người thì hắn đã thật sự hòa ly!

Nàng ta địa thế mạnh hơn người, hắn vẫn không thể không nhịn.

"Phu nhân, nàng thật sự không thể tha thứ cho ta sao?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng!"

Giang Hải lau mặt một cái: "Vậy nàng có thể làm bí mật một chút, đừng để cho ngoại nhân biết được không?"

Ngữ khí ủy khuất.

Tần Thu Uyển: "... Không thể!"

Giang Hải: "..." Đây là muốn kéo mặt hắn xuống đất giẫm đạp mà!

 
Bình Luận (0)
Comment