Chương 527
Không quan tâm là Trần Trường Thọ đang hoảng như nào, Trần Trường Bách lập tức tiến lên trước kể lại chuyện từ đầu đến cuối.
Ban đầu nói đến chuyện Cao thị bị người ta khi nhục.
Chuyện này người trong thôn cũng không biết đã xảy ra như nào. Đối với bọn họ, việc Cao thị gả cho Trần Trường Bách không lâu liền có bầu, hài tử vừa đầy tháng lại có thai... Mặc dù hơi nhanh một chút, nhưng cũng rất bình thường.
Nhưng người trong thôn cũng không biết việc hai người không động phòng.
Nam nữ muốn có hài tử không phải chỉ ngủ cùng một cái giường là được.
Mọi người nghị luận ầm ĩ. Cao thị chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng: "Đại nhân, không có chuyện đó đâu, phu quân ta uống say rồi..."
"Ta tuyệt đối không chạm vào nàng ta." Trần Trường Bách nghiêm mặt nói: "Xin đại nhân minh xét."
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cao thị: "Sau khi hai chúng ta thành thân ngươi nói mình bị khi nhục nên mới có bầu, nhưng vì thấy hài tử vô tội ngươi mới muốn sinh nó ra. Ta cũng làm theo ngươi, nhưng mà, có lần một không thể có lần hai, ta cưới ngươi là muốn sống một cuộc sống phu thê thực sự, chứ không phải là giúp người khác nuôi hài tử."
Cao thị nước mắt rưng rưng: "Ta không bị người nào khi nhục hết!"
Trần Trường Bách chất vấn: "Vậy đứa bé kia ở đâu ra?"
Cao thị cố gắng khắc chế cảm xúc muốn nhìn Trần Trường Thọ, cúi đầu: "Chính là của ngươi."
Trần Trường Bách phì cười: "Ngươi mang theo hài tử của người khác rồi gả cho ta, vừa mới sinh hạ đã lại có thêm một đứa nữa rõ ràng là ngươi không muốn sống yên cùng ta. Nếu đã như vậy, vì sao khi đó ngươi lại muốn gả cho ta?"
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Trần mẫu đang cúi đầu: "Đường thẩm, đây chính là mỗi hôn sự ngươi tìm giúp ta!"
Trần mẫu lập tức rũ bỏ quan hệ: "Hai người các ngươi đúng là nhờ có ta mai mối. Nhưng nào có bà mối bao luôn cả việc sinh nhi tử? Cuộc sống hai người các ngươi qua như thế nào thì đó là chuyện của các ngươi, sống không ổn liền đến tìm ta thì còn có người nào dám giúp các ngươi làm mai nữa?"
Đại nhân nghe cả buổi, bây giờ mới lên tiếng hỏi: "Cao thị, sinh phụ của hài tử trong bụng ngươi là ai?"
Cao thị sợ tới mức hai chân run lên, cắn răng nói: "Chính là phu quân của ta."
"Không phải." Trần Trường Bách trầm giọng nói: "Nếu như là ta thì ta sẽ không mời đại nhân đến đây. Trước đó nàng đã nói với ta là bị người khác khi nhục, bây giờ lại chết không thừa nhận, theo ta thấy, nàng có lẽ là tằng tịu ngoại tình với người khác..."
"Không phải!" Vành mắt Cao thị đỏ bừng.
"Hai chúng ta không động phòng, ngươi không thể nào có hài tử." Trần Trường Bách hỏi: "Ngươi bị khi nhục, hay là tằng tịu với người khác?"
Cao thị không muốn trả lời.
Nhưng nàng không đáp không được, ngữ khí đại nhân vẫn khá hòa hoãn: "Cao thị, bản quan không chấp nhận được những kẻ khi nhục nữ tử, ngươi nói ra người kia là ai, bản quan chắc chắn sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo."
Cao thị không thể nói, nàng khóc lắc đầu.
Trần Trường Bách cũng lắc đầu: "Nếu như ngươi bẩm báo cho đại nhân sự thật, ta còn có thể tha thứ cho ngươi, về sau cũng sẽ chăm sóc tốt cho ngươi. Nhưng ngươi như thế... ta không rộng lượng được như vậy, không thể giúp người khác nuôi hết hài tử này đến hài tử khác." Hắn chắp tay với đại nhân: "Xin ngài mời người tới giúp thảo dân làm chứng, mối hôn sự của ta Trần Trường Bách và Cao thị Tĩnh nhi coi như thôi, về sau nam cưới nữ gả đều không tương quan."
Đại nhân nhìn Cao thị: "Ngươi nói xem?"
Cao thị không đồng ý, vội vàng lắc đầu.
Đại nhân mất kiên nhẫn: "Cao thị, sinh phụ của hài tử trong bụng ngươi rốt cuộc là ai?"
Trần Trường Bách tiến lên bổ sung: "Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, nếu dám nói hươu nói vượn trước mặt đại nhân, lừa dối đại nhân thì tội sẽ nặng thêm một bậc!"
Cao thị vốn còn muốn nói hài tử trong bụng mình là huyết mạch của Trần Trường Bách, nghe được câu này, trong lòng liền sợ hãi, cắn chặt hàm răng hồi lâu không mở miệng.
Tần Thu Uyển tiến lên một bước: "Trước đó ngươi nói hài tử là khi nhục mà đến, ta cũng nghe thấy."
Cao thị cúi đầu xuống: "Hài tử trong bụng ta là bị kẻ xấu khi nhục mà có."
Sau khi nói ra lời này, nàng thở ra một hơi thật dài.
Một hơi còn chưa nói xong, liền nghe thấy thượng thủ đại nhân hỏi: "Kẻ xấu là ai?"
Cao thị: "..."
Cơ hồ là theo bản năng, nàng quay đầu nhìn về phía Trần Trường Thọ.
Trần Trường Thọ sắp điên rồi.
Hắn thực sự không ngờ mục đích Trần Trường Bách báo quan là muốn tìm ra nam nhân khi nhục Cao thị.
Nam nhân khi nhục nàng ta không có, nhưng nam nhân tằng tịu với nàng ta thì có một vị.
"Bởi vì là đêm tối nên ta không thấy rõ." Cao thị không có ý định khai ra Trần Trường Thọ.
Bản án thẩm đến đây thì sững lại.
Sư gia bên cạnh ghi hết những thứ này vào, đại nhân xem xong, chỉ có thể để việc này sang một bên. Lại hỏi: "Trần Trường Bách, ngươi nói ngươi bị đường ca đẩy xuống vách núi, tố cáo hắn hại tính mệnh của ngươi, có đúng hay không?"
Trần Trường Thọ lập tức phủ nhận: "Không có chuyện đó!"
"Ta đúng là đã đẩy hắn xuống vách núi, nhưng ta không phải cố ý, đó là ngoài ý muốn."
"Hắn ta cố ý." Trần Trường Bách mất kiên nhẫn: "Cao thị là do thẩm nương ta giúp ta đáp cầu dắt mối, thành thân không bao lâu sau liền có bầu, hài tử vừa mới đầy tháng không lâu thì nàng lại có thai, còn nói với ta là bị người ta khi nhục. Chỉ hai ngày sau, Trần Trường Thọ liền đẩy ta xuống sườn núi. Đại nhân minh xét, thảo dân hoài nghi Trần Trường Thọ tính toán nhà ta..."
Chân tướng bị nói ra, chuyện người Trần gia cực kỳ lo lắng đã trở thành sự thật, hai mẫu tử lập tức bối rối vô cùng. Trần Trường Thọ tiến lên: "Đại nhân, hắn nói bậy."
"Ngươi nói là vô ý đẩy ta xuống sườn núi, vậy vì sao sau khi ta té xuống, ngươi lại không về thôn tìm người cứu ta?" Trần Trường Bách từng bước một tới gần, chất vấn: "Sau khi ta rơi xuống vách núi, gần như đã rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh. Rõ ràng là ngươi hại ta, mà những ngày qua ngươi lại không hề lộ diện, ngươi rõ ràng là chột dạ."
Trần Trường Thọ bị chất vấn, sợ hãi lui về sau từng bước một, sắc mặt trắng bệch.
Hắn chưa hề nghĩ tới những chuyện mà hắn và nương lén lút tính toán kia lại bị đường đệ biết rõ ràng như vậy. Ngay trước mặt đại nhân, nếu như chuyện tra ra được thì hắn rất có thể sẽ bị nhập tội.
Đến lúc đó đừng nói là lấy được mảnh đất này, mà hắn còn có thể rơi vào họa lao ngục.
Người trong thôn phần lớn đều rất chất phác, nếu như nhà ai có người ngồi tù thì toàn gia đều sẽ bị người ta xem thường.
Nghĩ đến việc sẽ bị người ta thóa mạ, sẽ biến thành đề tài nói chuyện và trò cười trong miệng tất cả mọi người, trong lòng Trần Trường Thọ liền không cầm được hoảng hốt.
Sau đó, đại nhân bắt đầu hỏi chi tiết lúc Trần Trường Bách rơi xuống núi, nghe hắn xác nhận, thấy Trần Trường Thọ không nhận, cũng không tìm chứng cứ mình không đẩy người. Đại nhân lập tức sai người đánh hắn.
Trần Trường Thọ không chịu nổi.
Hắn vốn dĩ không nghĩ đến việc phải chịu đựng.
Không đề cập tới việc sau khi hắn bị thương thì của cải trong nhà đều sẽ phân cho hai đệ đệ, mà chỉ riêng việc hắn và Cao thị qua lại, bởi vì đã bị người ta phát hiện, nếu như hắn không rũ sạch được thì sẽ phải chịu họa lao ngục.
Người bình thường bi đánh gậy đều phải lột một tầng da, nếu hắn cố chịu tổn thương đó thì đừng nghĩ đến việc toàn mạng.
Vừa mới chịu hai gậy, Trần Trường Thọ liền nhận tội.
Nhận xong thì dễ rồi, đại nhân liền áp giải Trần Trường Thọ về nha môn thẩm tra.
Trước khi đi, Trần Trường Bách tiếp tục thỉnh cầu để được hòa ly với Cao thị.
Mang theo hài tử của người khác vào nhà là chuyện không nam nhân nào nhịn được. Trần Trường Bách có thể tiếp nhận đứa bé thứ nhất thì đã rất là phúc hậu ở trong mắt mọi người rồi.
Đại nhân đồng ý.
Khi đại nhân và người Trần gia tán đi, mọi người bên ngoài viện rời đi, trong viện liền chỉ còn lại Trần Trường Bách và Cao thị, còn có cả Tần Thu Uyển.
Cao thị còn đang ôm nhi tử trong tã lót, khóc không thành tiếng: "Là phu thê với nhau, vậy mà ngươi lại độc ác như vậy, ngươi làm vậy là không lưu lại chút đường sống nào cho ta... Ngươi muốn bức tử mẫu tử bọn ta hay sao?"
"Đi nhanh lên đi, nơi này đã không phải là nhà của ngươi." Trần Trường Bách phất phất tay: "Sắc trời không còn sớm, ngươi mau tìm chỗ đặt chân đi."
Cao thị cũng nghĩ như vậy.
Nhất là hiện tại nàng đang có mang, lại dẫn theo hài tử, không hợp bôn ba quá nhiều.
Sau khi rời khỏi nơi đây, đầu tiên là đi tìm thân thích trong thôn. Bị cự tuyệt ở ngoài cửa, lại chạy đến nhà một người có tiếng thiện lương nhưng vẫn không được người ta chứa chấp. Nàng rơi vào đường cùng, đành phải đi đến Trần gia.
Trần gia không chịu chứa chấp.
Trần mẫu hiểu rõ, dù hai đứa bé này cũng là huyết mạch nhà mình, nhưng bà ta có trưởng tức, bây giờ Trường Thọ bị giải đến đại lao, nếu lúc này lộ ra chuyện hai đứa bé này là huyết mạch của hắn thì nhi tức chắc chắn sẽ mang hài tử về nương gia. Đến lúc đó, trưởng tử sẽ phải chịu cảnh thê ly tử tán.
Bà ta không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Lặng lẽ cho Cao thị một chút bạc, để chính nàng tìm chỗ mà dàn xếp.
*
Trần Trường Bách tiễn người đi xong thì liền xử lý gà qué trong nhà, trong ngày đó đã theo Tần Thu Uyển trở về tiểu viện tử bên ngoài thư viện.
Hai người còn chưa thành thân, tạm thời chia phòng ở.
Dù là như thế, hai huynh muội vẫn rất đắn đo.
Nam nữ ở chung dưới mái hiên cũng phải đặc biệt thân cận. Bọn họ biết những chuyện phụ thân làm rất quá đáng, cũng có thể hiểu được lý do nương tìm người khác. Nhưng nhanh như vậy đã bắt bọn họ tiếp nhận nam nhân bên ngoài... Bọn họ vẫn rất khó chịu.
Tần Thu Uyển âm thầm chú ý đến vẻ mặt hai huynh muội, thấy bọn họ không mâu thuẫn nhiều, lúc này mới yên lòng.
Hai huynh muội không quá quan tâm, nhưng có người quan tâm. Lúc Giang Hải biết Trần Trường Bách thật sự vào ở trong gian tiểu viện kia thì gần như là giận điên lên.
Sáng sớm, hắn chạy vào trong viện, lập tức liền nhìn thấy Trần Trường Bách đứng ở trong đó tưới hoa, không nhịn được giễu cợt: "Qua lại với nữ nhân đã xuất giá quả nhiên là kẻ mặt dày. Ngươi thiếu nữ nhân như vậy sao?"
Trần Trường Bách nghiêng đầu nhìn hắn: "Phu nhân đã cứu ta, ta ở đây là để báo ân."
Giang Hải: "..."
"Phu nhân giúp nhiều người, không cần ngươi báo ân. Mau cút cho ta."
Tần Thu Uyển xuất hiện ở dưới mái hiên, khoanh tay tựa vào cột trụ ở hành lang: "Giang đông gia thật uy phong! Nhưng ta nhớ không lầm, đây là viện tử do chính ta tự đặt mua, đâu liên quan đến ngươi."
Giang Hải lập tức nói: "Nàng là nữ nhân của ta, giữa hai chúng ta còn có hài tử, đồ của nàng chính là của ta, ta đương nhiên cũng có thể làm chủ."
Tần Thu Uyển cũng không giận, hiếu kì hỏi: "Vậy theo cách hiểu của ngươi thì những cửa hiệu và điền trang ngươi có ta cũng có thể làm chủ đúng không?"
Giang Hải: "..." Đương nhiên là không được!
"Phu nhân, nàng không thể bởi vì nhất thời kích động mà làm chuyện điên rồ như vậy. Nếu những chuyện này truyền đi, người ngoài sẽ châm biếm, cũng sẽ liên lụy đến thanh danh hai đứa bé." Giang Hải tận tình khuyên bảo: "Thừa dịp bây giờ còn chưa có người nào biết, nàng mau đuổi người này đi đi."
"Ta không đưa." Tần Thu Uyển khẽ cười: "Nếu như ngươi thật sự suy nghĩ vì hai đứa bé thì hoàn toàn có thể hòa ly. Sau khi chúng ta tách ra, ta tái giá, thành thân với hắn đương nhiên sẽ không còn người nào bàn tán nữa."
Giang Hải á khẩu không trả lời được.
Hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc làm ăn từ Diêu phủ, cũng sẽ không thể chia tay Diêu Mẫn Mỹ.
"Không được."
Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Vậy xem ra ngươi cũng không thương hai đứa bé nhiều lắm. Hài tử cũng không phải của một mình ta, nhưng chỉ có ta là thương nó, ngươi thì lúc nào cũng tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, tại sao vậy chứ?"
Nàng phất phất tay: "Ta còn có việc, ngươi đi trước đi!"
Giang Hải: "..."
Hai đứa bé đã đi, cô nam quả nữ cùng ở trong một tiểu viện, sẽ có thể có chuyện gì?
Hắn lúc này đi đến bên bàn nhỏ ngồi xuống: "Ta không đi."
Tần Thu Uyển cũng không thúc giục, dặn dò nha hoàn bên cạnh đi báo cho Triệu Lệ nương biết chuyện xảy ra bên này.
Chưa tới một khắc đồng hồ sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Triệu Lệ nương tới.
Tần Thu Uyển cười hỏi: "Giang Hải, ngươi có gặp hay không?"