Cao thị muốn ngăn cản.
Nhưng mà hai người không cho nàng ta cơ hội để ngăn cản. Tần Thu Uyển lập tức sai người đi đến phủ thành, xa phu của nàng làm việc rất nhanh, sau khi chạy đến chỗ xe ngựa thì trực tiếp đánh ngựa rời đi.
Cao thị chạy tới cổng thì chỉ thấy được con ngựa đã đi xa, trước cổng toàn là tro bụi, bụi xông vào mũi làm nàng ta ho khan, ho đến mức nước mắt rưng rưng, ho xong mới quay đầu lại nói: "Chuyện này còn chưa ra đâu vào đâu, ngươi mau bảo hắn trở về đi."
Trần Trường Bách tức giận nói: "Không được, ta phải đòi lại công đạo cho ngươi."
"Chuyện này bị lộ ra thì cả hai chúng ta đều sẽ bị người ta chê cười." Cao thị gấp đến độ suýt nữa khóc lên: "Đến lúc đó ta còn mặt mũi nào mà sống nữa?"
"Ngươi bị người ta hại, tại sao ngươi lại không có mặt mũi?" Trần Trường Bách nghiêm túc: "Ngươi nghĩ như vậy rõ ràng không đúng, chính vì vậy mà người khi nhục ngươi mới ỷ vào việc ngươi không dám truyền chuyện này ra bên ngoài mà liên tục làm thế với ngươi. Chúng ta không thể nhân nhượng cho người xấu!"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Cuộc đời ta ghét nhất chính là nam nhân khi nhục nữ tử. Ngươi đừng khóc, nếu như chúng ta không bắt người xấu lại thì tiếp về sau sẽ có những nữ tử khác phải chịu nhục giống ngươi. Nhưng cũng không phải ai cũng kiên cường như ngươi, lỡ như gặp phải một người yếu đuối sợ đến mức treo cổ tự tử thì phải làm sao bây giờ?"
Nàng tiến lên kéo Cao thị lại: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Ngươi báo thù cũng là tích đức làm việc thiện, đây là chuyện tốt."
Cao thị không muốn bị nàng kéo lại, nhưng không phản kháng được, chỉ đành cam chịu bị nhấn vào ghế. Nội tâm nàng ta vô cùng bối rối, ánh mắt thoáng nhìn nữ tử phú quý trước mặt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Đa tạ phu nhân đã đưa phu quân của ta trở về, sắc trời không còn sớm, khu nhà nhỏ này của bọn ta đơn sơ không tiện giữ ngài lại."
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Ta ở bên ngoài thư viện, trời tối, trở về cũng không muộn. Ta hơi lo lắng cho ngươi..." Nàng nhìn bụng Cao thị: "Ngươi đừng quá kích động, cẩn thận động thai khí. Ta cũng không phải lo lắng cho đứa bé này, mà chỉ sợ ngươi phá thai thương thân."
Sao Cao thị có thể không kích động được?
Nàng muốn đuổi vị phu nhân phú quý trước mặt này đi, chính là vì muốn đi vào trong thôn tìm người đuổi theo người phu xe kia.
Thấy người không chịu đi, nàng cũng không muốn nói nữa, nhanh chóng đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Vừa mới vọt ra hai bước, cổ tay lại bị người ta bắt lấy, lần này là Trần Trường Bách, hắn cau mày nói: "Ngươi còn đang mang thai, đừng chạy nhanh như vậy."
Cao thị lần này đã thật sự khóc lên.
"Mau mau gọi người phu xe kia về đi, ta không chịu nổi việc mất mặt như thế đâu." Nàng gần như rống to: "Ngươi muốn bức tử ta có đúng hay không?"
Trần Trường Bách thở dài: "Ta là nam nhân, ta không chấp nhận được có người ngấp nghé nữ nhân của ta. Người lén lút khi nhục ngươi nếu chỉ làm một lần thì ta còn có thể tha thứ, nhưng hắn lại... Hắn rõ ràng không để ta vào mắt!"
"Ta thà không cần mặt mũi cũng phải bắt hắn ra trước công lý!" Một câu cuối cùng, vô cùng cứng rắn.
Cao thị choáng váng.
Nàng vùng vẫy suốt cả buổi, có lẽ là vì dùng sức quá mức nên cái bụng có hơi đau. Nhưng lúc này nàng không để ý tới gì nữa, nhìn thấy có người thăm dò ở bên ngoài viện, bèn cất giọng hô: "Đại nương, làm phiền ngài đi đến nhà đường thẩm ta, nhờ bọn họ tới khuyên bảo Trường Bách."
Người xem náo nhiệt bên ngoài không chê chuyện lớn, lập tức có người chạy đi.
Tần Thu Uyển không ngăn cản.
Trần Trường Bách cũng không. Trần đường thúc không có ở nhà, hai mẫu tử kia tới rất nhanh, dừng lại ở bên ngoài viện nhìn ngó một lát, vào cửa liền hỏi: "Trường Bách, nhà con làm sao vậy? Sao khóc thành như vậy?"
Bà ta không đồng ý nhìn về phía Trần Trường Bách: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng cãi nhau! Chỉ khiến cho người ngoài chê cười thôi."
Sau đó bà ta liền quay đầu nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Vị phu nhân này, ngài từ chỗ nào tới vậy?"
"Ta đưa hắn tới." Tần Thu Uyển giải thích hai câu đơn giản, đưa tay chỉ Trần Trường Thọ: "Chính hắn hại ngươi bị thương hả?"
Trần Trường Bách gật đầu.
Sắc mặt Trần Trường Thọ vẫn như thường: "Trường Bách, ta không cố ý. Ta còn chuẩn bị mua con gà tới cho ngươi dưỡng sinh nhưng chưa kịp, lát nữa ta sẽ đi bắt đưa tới cho ngươi."
Nếu hai nhà có quan hệ thân cận thì đều sẽ cự tuyệt.
Sắc mặt Trần Trường Bách nhàn nhạt: "Chỉ đưa một con gà sợ là không đủ."
Nghe hắn nói như thế, Trần Trường Thọ hơi sững sờ.
Trần Trường Bách tiếp tục nói: "Ngươi đẩy ta suýt nữa bỏ mệnh mà lại không tìm người đến cứu ta, hình như cũng không phải là vô tình. Ta vất vả nhặt cái mạng này về, tiền dưỡng thương tốn không ít, nếu ngươi đồng ý bồi thường thì ta có nể mặt tình cảm hai nhà chúng ta nhiều năm qua mà bỏ qua chuyện này. Nhưng nếu ngươi nói là vô ý, muốn ta dễ dàng cho qua như vậy thì cứ nằm mơ đi."
Hắn nhìn thoáng qua phía đầu thôn: "Đã có người đi đến nha môn báo quan rồi, lát nữa hẳn là sẽ có đại nhân tới, đến lúc đó ta sẽ bảo ngài ấy giúp ta đòi lại công đạo."
Báo quan?
Hai mẫu tử nghe thấy có người nói bên này xảy ra chuyện thì lập tức liền chạy tới, còn chưa nghe nói tới chuyện Trần Trường Bách đã báo quan.
Trần Trường Thọ dám động thủ giết người là vì nghĩ rằng lăn xuống từ vách núi cao như vậy, còn nguyên cơ thể đã là may mắn chứ tuyệt không có khả năng còn sống.
Trước khi động thủ, hắn đã chắc chắn là mình có thể thoát thân dễ dàng. Bây giờ xuất hiện sai lầm, đường đệ không chỉ không chết, còn muốn truy cứu hắn... Trần Trường Thọ không cho rằng mình có thể che giấu được, trong mắt của hắn thoáng hoảng loạn rồi miễn cưỡng nở một nụ cười: "Hai chúng ta là huynh đệ, ngươi nói như vậy thật là xa lạ. Ta tuy có chút vô tình, nhưng Trường Bách, hai chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có phân tình nhiều năm, sao ta có thể hạ sát thủ với ngươi?"
Hắn nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển bên cạnh: "Ngươi đừng nghe người bên ngoài châm ngòi. Nữ nhân chính là loại tóc dài kiến thức ngắn, muốn nhìn náo nhiệt mà thôi."
"Có phải hiểu lầm hay không thì đợi đại nhân tới hỏi là biết." Trần Trường Bách lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với hắn.
Trần Trường Thọ rất sốt ruột, hắn không ngờ vị đường đệ vốn dễ lừa gạt từ trước đến nay vậy mà lại đột nhiên không muốn thương lượng, hắn vội vàng nói: "Nhà chúng ta chỉ xảy ra chút chuyện, cần gì phải làm loạn lên công đường?"
"Ta cũng không phải là cố ý đẩy ngươi xuống núi, đến lúc đó đại nhân mà điều tra ra ngươi vu cáo thì ngươi còn bị nhập tội đó!" Hắn làm ra vẻ như rất quan tâm đến Trần Trường Bách: "Huynh đệ chúng ta không cần thiết phải lên tận công đường thẩm vấn. Nếu ngươi cảm thấy bị thương quá nặng thì ta xin lỗi ngươi."
Hắn cúi người thật sâu: "Trường Bách, thật xin lỗi."
"Ta suýt nữa mất một cái mạng, câu "Thật xin lỗi" này của ngươi quá nhẹ, ta không tiếp thụ được." Trần Trường Bách tiếp tục lui về sau: "Tóm lại, nếu ngươi không bồi thường thì lát nữa ta sẽ bảo đại nhân tới giúp ta đòi lại công đạo."
Trần gia mẫu tử liếc nhìn nhau, Trần Trường Thọ chỉ cần nghĩ đến việc mình có thể sẽ bị đưa vào đại lao thì liền hoảng hốt không thôi. Hắn cắn răng: "Hai chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm không hề tầm thường, nếu ngươi thật sự muốn tính sổ với ta thì ta cũng đồng ý bồi thường. Ngươi cần bao nhiêu?"
Ánh mắt Trần Trường Bách thay đổi: "Ta cần hai mẫu đất nhà ngươi."
Nghe hắn nói như thế, hai mẫu tử gần là trăm miệng một lời hết lên: "Ngươi nằm mơ đi."
Trần Trường Bách tỏ rõ vẻ xem thường: "Vậy coi như là ta nằm mơ đi, lát nữa đại nhân đến, nếu như ta bêu xấu ngươi thì ta xin lỗi ngươi là được. Nhưng nếu như ngươi thật sự cố ý đẩy ta xuống núi, có ý định mưu sát thì ngươi sẽ phải đền mạng!"
Nói đến hai chữ "Đền mạng"liền nâng giọng lên.
Trần Trường Thọ rùng mình một cái.
Lần này, hình như không thể dễ dàng thoát thân nữa rồi.
Trần mẫu thực sự không muốn đưa của cải trong nhà cho người khác, nhưng những chuyện nhi tử làm bà ta đều biết rõ. Nếu như đại nhân thật sự tới thì nhi tử cho dù không thừa nhận, cũng sẽ phải chịu một trận đánh.
Lỡ như nhi tử không chịu được rồi nhận tội thì phải làm sao?
Bà ta tới gần Trần Trường Thọ, hạ giọng nói: "Lát nữa bất luận đại nhân dùng thủ đoạn nào thì con cũng phải cắn chặt răng im lặng!"
Sắc mặt Trần Trường Thọ biến đổi.
"Nương, lỡ như con bị đánh gậy..."
Trần mẫu trừng mắt nhìn hắn: "Vậy cũng phải nhịn cho ta, hai mẫu đất đó!"
Đối với nông dân mà nói thì đất chính là mệnh căn tử.
Trần Trường Thọ cũng biết đất trong nhà rất quan trọng, nếu như không tất yếu thì không thể đưa cho người khác. Hắn vẫn còn có chút lòng tin là nếu hắn cắn chết không khai nhận thì đại nhân hẳn là sẽ tha cho hắn.
Nhưng vấn đề là nếu hắn cắn răng không thừa nhận thì đất cũng không hoàn toàn thuộc về một mình hắn, trong nhà hắn còn có hai đệ đệ nữa.
Nếu như hắn bị đánh chết thì một phần thuộc về hắn đều sẽ bị hai đệ đệ chia cắt. Tại sao chứ?
Hơn nữa, chuyện hắn dùng thủ đoạn với Trần Trường Bách để chiếm đoạt ba mẫu đất này vốn là nương bảo hắn làm, mặc dù sau khi thành công thì số đất đó cũng sẽ thuộc về hài tử của hắn, nhưng hắn chưa cho hai đứa bé của Cao thị nhận tổ quy tông, bản thân cũng sẽ phải vì người nhà mà chia bớt đi không ít.
Nếu như hai đứa bé trở về thì nhất định sẽ phải phân gia.
Nói cách khác, hai đệ đệ trong nhà dù thế nào cũng được hưởng lợi.
Có lời thì bọn họ được phân, mà xảy ra chuyện thì chỉ có một mình hắn gánh vác, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? ,
Hai mẫu tử bên này đang bận thương lượng cách ứng đối sau khi đại nhân đến thì bên kia Cao thị đã gấp đến độ dùng sức dậm chân. Sau khi có thể khiến cho hai mẫu tử nhìn sang thì liền trừng mắt nhìn về phía Trần Trường Thọ, nói: "Ta phải đi nhà xí."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc chuyển qua phòng, còn quay đầu nhìn thoáng qua Trần Trường Thọ.
Ám chỉ rõ ràng như vậy, Trần Trường Thọ cũng dễ dàng hiểu được là nàng có lời muốn nói.
Trước mặt nhiều người như vậy còn muốn bí mật gặp hắn thì hẳn là có việc rất trọng yếu.
Trần Trường Thọ cũng cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay cực kì kỳ quặc. Lúc thấy nàng chuyển qua góc phòng, hắn liền từ một bên khác lách qua.
"Chuyện gì?"
Hai người vừa gặp mặt, Trần Trường Thọ đã vội vàng hỏi.
Cao thị nước mắt rưng rưng: "Hắn phái người đi báo quan, nói là muốn tìm ra người khi nhục ta. Chờ đại nhân tới, ta phải nói thế nào?"
Trần Trường Thọ kinh ngạc: "Hắn không sợ mất mặt sao?"
Loại chuyện này giấu đi còn không kịp, sao lại chủ động truyền ra bên ngoài?
Trần Trường Bách điên rồi sao?
Cao thị lắc đầu: "Hắn nói là sau khi bắt được người xấu thì sẽ không còn có cô nương nào phải chịu nhục nữa. Nhưng chàng rõ ràng không... "
Trần Trường Thọ sẽ không khi nhục nữ tử khác.
Trong nội tâm nàng hiểu rõ, Trần Trường Thọ là kẻ cầm đầu cũng hiểu rõ. Nhưng chuyện này hiện tại không thể giải thích được với người khác!
"Chàng đừng ngơ ngác nữa, xa phu của phu nhân kia đã cưỡi ngựa rời đi, lúc này có thể đã đến trấn trên, chàng mau tìm cách ngăn người ta lại đi."
Trong đầu Trần Trường Thọ lập tức bắt đầu nhớ lại xem nhà ai ở chung quanh nơi này có xe ngựa.
Xe bò không được, quá chậm.
Nhưng mà xung quanh đây có rất ít người chăm ngựa, người nuôi bò thì ngược lại có thật nhiều. Nhưng bò chạy không nhanh, cũng không tiện. Hắn lấy cái gì để ngăn cản?
"Ta sẽ lập tức đi lên trên trấn tìm người." Trần Trường Thọ vừa từ hậu viện vọt ra xong thì liền đi thẳng đến chỗ cửa lớn.
Trần Trường Bách kéo người lại: "Ngươi đừng có chạy lung tung, chờ đại nhân đến còn phải nói rõ ràng nữa."
Trần Trường Thọ: "..." Đại nhân đến thì sẽ trễ mất!
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ rời đi, nhưng Trần Trường Bách lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn cơ hội rời đi.
Người xem náo nhiệt ở cổng càng ngày càng nhiều, lúc buổi chiều, đại nhân đã đến.
Trần Trường Thọ phản kháng cả buổi nên đã hơi chán nản, nhưng nhìn thấy đại nhân tới, nhịp tim hắn lập tức đập như nổi trống, hoảng hốt không thôi.