Giang Hải giận đến mức ánh mắt đỏ như máu.
Nghe Diêu Mẫn Mỹ nói câu này, hắn giật mình tỉnh lại.
Tình hình bây giờ đúng là hắn muốn giữ nữ tử trước mặt này mà nữ tử trước mặt này đã sớm không muốn ở lại.
"Phu nhân, chúng ta có tình cảm nhiều năm, còn có hai đứa bé. Cho dù nàng muốn rời đi thì cũng không nên tìm một nam nhân khác để chọc giận ta." Giang Hải tức giận quá nên cũng không lựa lời nói: "Hắn ngoại trừ có khuôn mặt thì còn có cái gì nữa?"
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua Trần Trường Bách, nghiêm túc đáp: "Ta thích mặt của hắn." Nàng lại hỏi lại: "Ngươi coi trọng mười nữ nhân trong phủ và Triệu Lệ nương chẳng lẽ không phải do các nàng đẹp sao?"
Giang Hải: "..."
Hắn đã xác định được, nữ nhân trước mặt này vì cố ý chọc giận hắn nên mới tìm nam nhân này tới.
"Ta và nàng khác biệt, ta là nam nhân, ta có ngủ với nhiều nữ nhân thì cũng sẽ không có ai lên án, nhiều nhất thì người ta cũng chỉ nói ta một câu phong lưu." Vẻ mặt của hắn vô cùng nóng ruột: "Còn nàng, nếu như việc này truyền đi thì không chỉ chính nàng bị người ta thóa mạ mà hai đứa bé cũng không ngóc đầu lên được."
"Chuyện của ta và hai đứa bé, không cần ngươi quan tâm." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Ta bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, ta không muốn sống dưới ánh mắt của người khác nữa. Về sau ta sẽ chỉ sống làm sao để mình thoải mái dễ chịu, nếu ngươi không nhịn được thì mối hôn sự này coi như bỏ."
Giang Hải đúng là không nhịn được.
Nhưng hắn không thể không nhịn!
Hắn thuyết phục cả buổi, nhưng cũng không thể thay đổi được phu nhân nhà mình, ngược lại còn mang về cho mình một bụng tức giận. Nhưng hắn không dám tức giận, chỉ hít thở dồn dập để cố kiềm chế, sau đó đầu óc còn kêu lên ông ông.
Rơi vào đường cùng, Giang Hải chỉ đành quay người đi ra ngoài.
Đến lúc lên xe mới nhớ tới ở ngoại thành mình không có chỗ ở, hắn đành phải tìm người quen biết ở quanh đây ở tạm một đêm. Buổi sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng đã đứng dậy vào thành, đi thẳng đến Diêu phủ.
Tuy việc hắn nuôi nữ nhân và hài tử bên ngoài nhiều năm là không đúng, nhưng việc Diêu Mẫn Mỹ làm hôm qua cũng không đúng. Hắn không quản được, đương nhiên sẽ có người quản được.
Diêu phụ gần đây đang bận tính sổ sách, trời chưa sáng đã phải đi ra ngoài. Giang Hải phí hết một phen trắc trở mới hẹn gặp được nhạc phụ ở trong cửa hiệu.
Nhìn thấy con rể, sắc mặt Diêu phụ không tốt lắm: "Nếu như là vì chuyện Mẫn Mỹ không muốn hòa hảo với ngươi thì ngươi cũng không cần mở miệng nữa. Nữ nhi của ta không phải là kiểu người hung hăng càn quấy không nói đạo lý, nó tức giận chính là vì ngươi làm chuyện quá phận, ngươi dỗ không được thì đó là do ngươi không có bản lĩnh."
Giang Hải lau mặt một cái: "Nhạc phụ, con không tới vì chuyện này."
Diêu phụ bán tín bán nghi: "Chẳng lẽ là cửa hiệu xảy ra chuyện?"
"Không phải." Lúc này, Giang Hải lại cảm thấy hơi khó mở miệng, nhưng ở trước mặt nhạc phụ của mình còn không dám nói thì đến lúc việc này truyền đi, người mất mặt vẫn là hắn.
"Nhạc phụ, hôm qua phu nhân về ngoại thành, trên đường có gặp được một nam nhân hơn hai mươi tuổi, cũng không biết nàng nghĩ như nào mà lại đem nam nhân kia trở về. Còn nói thẳng đó chính là người của nàng."
Diêu phụ tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Ngươi không nói bậy chứ?"
"Thật sự không có." Giang Hải gần như muốn chỉ thiên thề: "Ngài tự mình đi nhìn một cái là biết."
Diêu phụ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bật cười: "Giang Hải, nếu nó làm vậy là vì dã quyết tâm không muốn ở cùng ngươi nữa thì ngươi định làm như nào?"
Giang Hải tưởng nhạc phụ sẽ khuyên Diêu Mẫn Mỹ đuổi nam nhân kia đi, cho nên khi nhìn thấy nhạc phụ cười, trong phút chốc hắn còn tưởng là mình nhìn lầm: "Nhạc phụ, ngài phải quản chuyện này."
"Nữ tử ở nhà theo phụ, xuất giá tòng phu. Nó bây giờ là người Giang phủ, nên do chính ngươi quản giáo." Diêu phụ nói xong phất phất tay, tự mình lên xe ngựa.
Giang Hải gần như sắp điên rồi, muốn tiến lên nhưng lại phát hiện lão đầu kia vô cùng nhanh trí, trong chớp mắt đã biến mất cùng với cái xe ngựa.
Hắn muốn quản, nhưng hắn đâu dám?
Đến giờ phút này, Giang Hải coi như đã thấy rõ, hắn thật sự không còn cách nào khác xoay chuyện phu nhân được nữa. Nếu như nàng muốn nuôi nam nhân kia... thì hắn ngoại trừ chịu đựng, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đến giờ phút này, hắn thực tình muốn trở lại cuộc sống trước kia.
Sớm biết việc ba mẫu tử kia bại lộ sẽ khiến Diêu Mẫn Mỹ bị kích thích thành như vậy thì lúc trước dù ai nói cái gì hắn cũng sẽ không đem hai huynh muội kia về phủ.
Không có mang người về thì phu nhân sẽ không biết thân phận của bọn họ, cũng sẽ không đoán được hắn nuôi nữ nhân ở bên ngoài.
Bây giờ biến thành như vậy... Hối hận cũng đã muộn.
Cả ngày hôm đó, Giang Hải làm việc trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, sau khi ngoạch sai mấy bút hắn liền không thể nhịn được nữa, lập tức ngồi lên xe ngựa đi đến ngoại thành. Hắn dự định sẽ nói chuyện lại với Diêu Mẫn Mỹ.
Sau khi đến ngoại thành, chỉ thấy hai đứa con, không nhìn thấy phu nhân nhà mình. Hỏi một chút, hắn mới biết được phu nhân của mình vậy mà đã đi đến nhà nam nhân kia.
Giang Hải: "..." Làm vậy vốn dĩ là không có ý định che giấu!
Trong phút chốc, hắn thật sự muốn buông tay.
Nhưng hắn không thể!
Bây giờ việc làm ăn lớn nhất trong tay hắn là từ Diêu phủ, nếu như hai nhà hòa ly thì cũng không cần mặt mũi, việc buôn bán cũng không làm được nữa.
Tần Thu Uyển đúng là đã đi đến nhà Trần Trường Bách.
Trong nhà hắn chỉ có hai ba mẫu đất, hắn cũng không may, bị đường thúc Trần gia để mắt tới, đường thẩm nhiệt tâm làm mai cho hắn, kết quả trong bụng nữ nhân kia lại đang có mang.
Trần Trường Bách là người thiện lương, sau khi thê tử khóc lóc kể lể là bị người ta khi nhục mới mang thai, hắn tuy khó chịu nhưng cũng không đuổi người đi, ngược lại còn dốc lòng chăm sóc.
Kết quả, đứa bé kia căn bản không phải là bị người ta khi nhục mà có, mà là huyết mạch của bản gia đường ca của hắn. Đồng thời, sau khi thành thân không lâu thê tử hắn là Cao thị liền có bầu, từ sau lúc đó, hai người cũng không động phòng nữa.
Bên này hài tử vừa đầy tháng, hắn đang định động phòng thì chợt phát hiện thê tử lại có thai.
Lúc này Trần Trường Bách mới phát hiện là mình bị lừa gạt, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện này ra thì đã bị đường ca Trần Trường Thọ đẩy ngã lúc lên núi làm việc, sau khi bị trọng thương thì bất trị bỏ mình.
Mà chuyện hài tử trong bụng thê tử là của Trần Trường Thọ, hoàn toàn là suy đoán của hắn.
Lúc Trần Trường Bách đến, chính là lúc bản thân bị trọng thương nằm ở trong khe núi, hắn phải phí hết một phen công phu mới tự cứu thành công.
Tần Thu Uyển chăm sóc hắn về thôn, chính là muốn nhìn xem Cao thị như thế nào.
Dung mạo Cao thị không mấy tinh xảo, khuôn mặt tròn trịa nhìn có chút dễ gần. Nhìn thấy Trần Trường Bách vào cửa, nàng mở miệng chất vấn: "Tối hôm qua chàng đi đâu?"
Trần Trường Bách vào cửa, sắc mặt lạnh nhạt: "Tổn thương của ta còn chưa khỏi hẳn, phải đi vào trong thành tìm đại phu trị liệu."
Ngay sau đó Tần Thu Uyển vào cửa, Cao thị thấy nàng, sắc mặt kinh nghi bất định: "Vị phu nhân này là ai?"
"Ta là người cứu hắn." Tần Thu Uyển nói: "Ta nhìn hắn đáng thương nên đã giúp hắn mời một đại phu cao minh, còn thanh toán tiền xem bệnh."
Cao thị sững sờ, sau khi kịp phản ứng mới miễn cưỡng nở một nụ cười: "Đa tạ phu nhân."
"Ngươi không trách ta làm hỏng chuyện của ngươi là được rồi." Tần Thu Uyển dò xét nàng: "Nghe nói ngươi lại c mang thai?"
Cao thị nhìn thoáng qua Trần Trường Bách, hơi nghi hoặc vì sao hắn lại nói ra chuyện này, lại liếc mắt nhìn Tần Thu Uyển, nói: "Đúng. Còn chưa đầy ba tháng, thai chưa vững, xin phu nhân đừng truyền ra ngoài."
Trần Trường Bách vốn định đợi đến khi thương thế trên người mình khỏi thì sẽ vạch mặt nàng ta, nhưng bây giờ tình hình khác biệt, hắn cũng không muốn quấy rầy với nữ nhân này nữa, liền nói ngay: "Lần trước hai chúng ta động phòng là năm ngoái, lúc đó ta còn uống say. Vậy đứa nhỏ này từ đâu mà ra?"
Cao thị cúi đầu: "Chàng uống say."
Trước đó, Trần Trường Bách đúng là đã uống say hai lần, mà hắn vốn không hiểu mấy chuyện giữa phu thê. Nhưng bây giờ đổi thành người khác, muốn giấu diếm được hắn căn bản là không thể nào.
"Ta ngã xuống từ trên núi là do Trần Trường Thọ đẩy. Hôm qua ta vào trong thành, thứ nhất là định mời cho mình một đại phu tốt hơn chút, thứ hai, cũng là muốn nhờ đại nhân giúp ta đòi lại công đạo." Trần Trường Bách nghiêm túc nói: "Ta muốn biết, vì sao Trần Trường Thọ lại muốn hại ta! Ta càng muốn biết hơn là, phụ thân hài tử trong bụng ngươi là ai. Hay là...ngươi lại bị người khác khi nhục rồi?"
Cao thị cắn môi, sắc mặt sớm đã trắng bệch như tờ giấy.
Nàng còn tưởng là hắn không về được!
Ai mà biết hắn không chỉ trở về, mà còn nghi ngờ nàng.
Có lòng sinh nghi cũng được nhưng hắn lại nói là sẽ đi báo quan. Vậy thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết.
Trong bụng nàng sốt ruột, ngoài mặt cũng không kém là bao.
Trần Trường Bách tiếp tục hỏi: "Hài tử trong bụng ngươi từ đâu mà ra? Có phải là bị người ta khi nhục hay không?"
Da mặt Cao thị có dày đến mấy thì cũng không dám thừa nhận mình và người khác tằng tịu ở ngay trước mặt hắn, đành cắn răng nói: "Đúng vậy."
Trần Trường Bách vỗ mạnh lên bàn: "Lẽ nào lại như vậy!" Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Làm phiền ngươi giúp ta mời người đi đến nha môn báo quan." Hắn nhìn về phía Cao thị sắc mặt lập tức trắng bệch: "Lần đầu tiên còn không sao, khi đó ngươi vẫn chưa phải thê tử của ta. Nhưng lần này vô luận như thế nào ta cũng không nhịn nữa, nhất quyết phải bắt được tên khốn kia."
Cao thị: "..." Nếu bắt được thì xong đời rồi.