"Không cần nói nhảm nhiều nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi cút cho ta, hai ngày sau nếu như các ngươi vẫn còn ở đây thì ta sẽ sai người giúp các ngươi dọn nhà." Tần Thu Uyển nhìn chung quanh viện tử: "Nếu các ngươi không sợ mất mặt thì cứ việc ở lại."
Vành mắt Triệu Lệ nương bắt đầu đỏ lên.
Tần Thu Uyển không muốn nhiều lời, xoay váy một cái tạo nên một độ cong mỹ diệu rồi quay người rời đi.
"Ngươi thật quá đáng." Thường Vân ở phía sau hô to.
Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại, nàng trở lại viện tử ngủ bù, trong lúc đó vẫn luôn sai người theo dõi động tĩnh ba mẫu tử.
Huynh muội hai người có lẽlà sợ xin nghỉ sẽ làm cho người ta hoài nghi nên lề mề cả buổi, cuối cùng vẫn đi đến thư viện.
Triệu Lệ nương không còn cách nào, đi loanh quanh bên ngoài thư viện một hồi, hình như là muốn tìm một căn nhà khác.
Đáng tiếc, nhà nơi này rất hút khách, có tiền cũng không mua được. Tần Thu Uyển có thể mua được một nhà là do vận khí tốt.
Về phần căn nhà đã từng là của Triệu Lệ nương kia, nhìn khế nhà là mua từ năm ngoái. Nói cách khác, năm ngoài Giang Hải đã giúp nàng ta đặt mua căn nhà này, có lẽ khi đó hắn muốn đưa hai đứa con đến thư viện, chỉ là sau này chẳng biết tại sao lại mang về phủ.
Triệu Lệ nương không tìm được căn nhà nào thì khá là thất vọng, thực ra nàng ta cũng không mua nổi, đang tìm cách lén lút nhờ Giang Hải tiếp tế.
Không mua được nhà, vậy chỉ có thể đi thuê. Chỉ cần cho đủ tiền thuê thì rất dễ dàng sẽ tìm được nơi ở.
Sau khi bàn bạc xong với người ta, nàng ta liền đi vào thành.
Biết được nàng ta sáng sớm đã vào thành, Tần Thu Uyển lập tức đuổi theo.
Trên đường trở về, Tần Thu Uyển tựa lên trên vách xe ngủ một giấc, lúc xe ngựa dừng lại thì nàng đã đến thiên môn Giang phủ rồi.
Vén rèm lên, Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Người đâu?"
"Ở Thiên viện." Xa phu cúi đầu bẩm báo: "Trước đó ngài đã nói là không để cho nàng ta phát hiện tung tích của chúng ta, cho nên tiểu nhân mới cách khá xa chỗ đó."
Tần Thu Uyển cầm váy lên, hoạt động tay chân một chút rồi chỉ cho xa phu phương hướng để đi. Vừa mới chuyển qua một ngõ nhỏ, đã thấy Triệu Lệ nương đội một cái màn che trông vô cùng nóng ruột đang đi qua đi lại.
Nàng không tiến lên trước mà đứng tại chỗ góc cua, khoanh tay chờ.
Không đến một khắc đồng hồ chỗ, thiên môn có động tĩnh, tùy tùng bên cạnh Giang Hải đi ra, khẽ nói cái gì đó với Triệu Lệ nương, sau đó hai người dường như xảy ra tranh chấp. Triệu Lệ nương vô cùng nóng ruột, còn muốn xông vào thiên môn.
Tùy tùng bất đắc dĩ, vừa ngăn nàng ta vừa quay lại thiên môn.
Lại một khắc đồng hồ nữa trôi qua, lúc Tần Thu Uyển suýt nữa còn mất kiên nhẫn thì cửa tiếp tục mở ra, lần này người ra là Giang Hải.
Giang Hải mất kiên nhẫn nói: "Lệ Nương, ta không tiện gặp nàng, nếu như bị phu nhân phát hiện..."
Tần Thu Uyển chậm rãi từ chỗ góc cua bước ra thong thả: "Ta đã phát hiện."
Giang Hải: "..."
Triệu Lệ nương nhìn qua là biết, Diêu Mẫn Mỹ đã theo dõi mình.
Nàng ta đi đường đã rất là cẩn thận, không chỉ một lần quay đầu lại xem xét, không ngờ Diêu Mẫn Mỹ vẫn theo dõi được.
Nàng ta không biết hai phu thê đã viết chứng từ, nhưng mà, nhìn sắc mặt khó coi của Giang Hải, nàng ta cũng đoán được nếu việc hai người gặp mặt bị Diêu Mẫn Mỹ bắt tại trận thì chắc chắn sẽ xảy ra một số chuyện không tốt.
Giang Hải hiểu rõ, hiện tại hai phu thê còn chưa hòa hảo, nếu lại chọc giận Diêu Mẫn Mỹ thì việc buôn bán của hai nhà đều sẽ chịu ảnh hưởng... Hắn chỉ tưởng tượng đã cảm thấy ngạt thở, vô thức mở miệng giải thích."Phu nhân, không phải như nàng nghĩ đâu, nàng ta có việc gấp tìm ta."
Tần Thu Uyển lấy ra tấm chứng từ kia: "Ta chỉ biết là ngươi đã đáp ứng với ta là không còn gặp nàng ta nữa, nếu đã làm không được thì cũng đừng hứa hẹn lung tung." Nàng nghiêm mặt hỏi: "Ngươi định khi nào đổi khế nhà?"
Sắc mặt Giang Hải đen như đáy nồi.
Để hắn phân cửa hiệu trong tay cho nhi tử hắn đã rất bất mãn rồi, bây giờ lại phải giao cho một phu nhân có lòng oán hận với hắn, hắn lại càng không muốn.
Triệu Lệ nương nhìn cái này, lại nhìn cái kia, cảm thấy có một vài chuyện mình không biết.
"Hải lang, đây là sao?"
Giang Hải nghe được câu này, oán giận tràn ngập lập tức có chỗ phát tiết, nghiêng đầu trừng mắt nhìn nàng: "Ta đã sớm sai người truyền tin, dặn ngươi gần đây đừng đến tìm ta, vì sao ngươi không nghe?"
Triệu Lệ nương giật nảy mình, mặt trắng bệch lui lại hai bước: "Thiếp... Thiếp cũng... không còn cách nào khác..." Vành mắt nàng ta đỏ bừng: "Phu nhân bảo thiếp và hai đứa nhỏ chuyển ra khỏi cái nhà kia, thiếp muốn mua một gian khác nhưng lại không tìm được nơi thích hợp. Cho dù thuê thì những chủ tiệm kia cũng đều đòi một lúc một năm tiền thuê... Thiếp không có nhiều tiền như vậy..."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Giang Hải, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Nếu ngươi dám giúp mẫu tử bọn họ thì ngươi đừng nghĩ đến việc được sống yên."
Giang Hải hận nhất việc nàng cầm cái này ra để uy hiếp của mình, hắn vuốt vuốt mi tâm: "Người đâu, đưa..."
Tần Thu Uyển lập tức tiến lên, lên tiếng ngắt lời: "Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi và nàng ta bây giờ chỉ là người xa lạ, là người không quen biết. Tại sao ngươi lại phải sai xe ngựa đưa nàng ta đi? Nếu ngươi muốn đưa thì cũng được thôi, cho ta hai gian cửa hiệu là được!"
Giang Hải tức giận vô cùng: "Trong mắt ngươi ngoại trừ cửa hiệu thì còn có gì khác không?"
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Vốn là lòng ta có ngươi, nhưng ngươi khiến ta thất vọng, đối mặt một nam nhân không đáng tin cậy như ngươi, ta đương nhiên phải quan tâm đến bạc hơn rồi. Nếu ngươi trọng tình trọng nghĩa thì đừng cố giữ đống vật ngoài thân này làm gì. Cho ta toàn bộ cũng được, ta không chê đâu!"
Giang Hải trừng mắt nhìn nàng.
Tần Thu Uyển nhìn thẳng lại vào hắn, một bước cũng không nhường.
Bên cạnh, Triệu Lệ nương hoàn toàn luống cuống.
Nếu như lời Diêu Mẫn Mỹ nói là đúng thì về sau Giang Hải sẽ không thể tiếp tế cho mẫu tử các nàng nữa. Vậy về sau nàng phải làm sao bây giờ?
Giang Hải bỗng nhiên sải bước đi ra bên ngoài ngõ nhỏ: "Người đâu, chuẩn bị ngựa xe."
Đi vài bước, thấy Tần Thu Uyển sau lưng không đuổi theo, hắn mất kiên nhẫn nói: "Thừa dịp sắc trời còn sớm, bọn ta phải đi đến nha môn, đi sớm về sớm!"
Tần Thu Uyển rất hài lòng. Lúc đi ra bên ngoài ngõ nhỏ, lướt qua Triệu Lệ nương, nàng cười tủm tỉm nói: "Triệu phu nhân, về sau nếu ngươi rảnh rỗi thì có thể tới thêm mấy chuyến nữa."
Triệu Lệ nương nghe nàng nói như thế mới hồi thần, vội vàng đuổi theo.
Giang Hải sợ nếu mình lại nói chuyện với nàng ta thì sẽ chọc phu nhân tức giận, nghe được tiếng bước chân quen thuộc sau lưng truyền đến, hắn không nỡ nói lời khó nghe, nhưng lại không thể ra tay giúp, cho nên cũng vội chạy đi.
Hai người một người chạy, một người đuổi, Triệu Lệ nương đương nhiên là đuổi không kịp. Khi nàng chạy ra bên ngoài ngõ nhỏ thì Giang Hải đã lên xe ngựa, rất nhanh đã biến mất ở góc đường.
Tần Thu Uyển ngồi ở trên xe ngựa nhìn Triệu Lệ nương ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng thất hồn lạc phách, chậc chậc lắc đầu nói: "Nam nhân đúng là không đáng tin cậy!"
Sáng sớm hôm nay Triệu Lệ nương phải từ ngoại thành bôn ba đến tận đây, từ sáng đến giờ đến cả hớp trà cũng không được uống, vừa đói vừa mệt mỏi lại cộng thêm những oan ức này làm nội tâm nàng ta càng khó chịu. Vì hơi kích động, nên lúc nói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều: "Chàng ấy không phải loại người như vậy, tất cả đều là bị ngươi ép."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ngươi nói đúng." Nàng nhìn tay mình: "Ta có thể ép hắn thì hắn cũng phải cam nguyện để ta ép."
Sắc mặt Triệu Lệ nương tái nhợt trở lại.
Tần Thu Uyển thấy vậy, nhẹ nhàng buông rèm xuống, xe ngựa cũng biến mất ở góc đường.
Ở bên ngoài nha môn, Giang Hải khá là không cam tâm, trước khi đi vào, còn dây dưa cả buổi. Thấy chuyện không thể thay đổi mới bất đắc dĩ đi vào.
Chờ hai người đi ra, Tần Thu Uyển lại được thưởng thức sắc mặt khó coi kia của hắn một lát.
Là loại vẻ mặt đặc biệt muốn nổi giận nhưng lại không dám nổi giận mà chỉ có thể chịu đựng. Tần Thu Uyển nhìn thấy, giơ khế sách còn chưa khô mực trong tay lên: "Hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lần này." Nàng khẽ thở dài: "Ta cũng rất đắn đo, vừa hi vọng hai người các ngươi gặp mặt, vừa hi vọng ngươi đừng gặp nàng."
Giang Hải trầm giọng nói: "Khi nào ngươi chuyển về phủ?"
"Chuyển về để cho ngươi lại âm thầm qua lại bên ngoài với nàng ta hay sao?" Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Ta phải chăm sóc hai đứa bé, thuận tiện sai người theo dõi mẫu tử bọn họ. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trước đó ngươi đã hứa hẹn là cắt đứt quan hệ với ba người mẫu tử họ, nếu để cho ta phát hiện ngươi lén lút tiếp tế... Hai người các ngươi không gặp mặt, ta đương nhiên không thể lấy khế nhà từ ngươi, nhưng mà, ta có thể hòa ly với ngươi!"
Giang Hải: "..."
Lúc trước hắn đồng ý nhượng bộ cho đi nhiều cửa hiệu như vậy cũng là vì nghĩ về sau phu thê hai người có thể hòa hảo như lúc ban đầu. Hắn không ngờ, dù cửa hiệu đã cho, tình cảm giữa hai phu thê cũng không trở về như lúc trước. Đồng thời, Diêu Mẫn Mỹ vẫn không từ bỏ suy nghĩ muốn rời đi.
Tần Thu Uyển đã đi thật xa, nhưng vẫn có thể nhận thấy được ánh mắt sau lưng, nàng vén rèm lên quơ quơ: "Làm ăn quan trọng, đừng đứng đấy mất thì giờ."
Giang Hải nghe lời này, chỉ cảm thấy giống như là nàng đang thúc giục mình nhanh đi giúp nàng tích lũy bạc vậy.
Không để ý tới tâm trạng phức tạp của Giang Hải, Tần Thu Uyển ra khỏi thành, trên đường đi tâm trạng rất tốt.
Vừa ra khỏi cửa thành, nàng liền thấy trên một cái xe bò có một nam nhân hai mươi tuổi bắp thịt rắn chắc mặc áo vải đang ngồi đấy, ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Thu Uyển đột nhiên cười, đưa tay cản lại: "Vị tiểu ca này, ngươi muốn đi nơi nào đấy?"
Nam tử kia dường như định vào thành, nghe được động tĩnh bèn nghiêng đầu, sau đó kéo cái xe bò lại.
Nha hoàn bên cạnh Tần Thu Uyển và xa phu không hiểu ra sao, hai người hai mặt nhìn nhau. Còn nàng thì đã nhảy xuống xe: "Tiểu ca, nhìn ngươi có vẻ là sống không tốt lắm, không biết ngươi có thú thê chưa? Nếu không có thê thất thì không bằng đi theo ta đi!"
Lời vừa nói ra, người trên xe bò tuy tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười. Nha hoàn và xa phu bên cạnh quả thực giật nảy mình, hai người tiếp tục liếc nhau, nha hoàn vội vàng tiến lên kéo tay áo Tần Thu Uyển lại: "Phu nhân, ngài uống say à?"
Nàng nhìn về phía hán tử kia: "Phu nhân nhà ta uống rượu nói linh tinh. Ngươi đi nhanh lên, tốt nhất là quên chuyện hôm nay đi."
Tần Thu Uyển giữ lấy nha hoàn đang túm tay mình lại: "Ta không uống rượu, sao có thể say được?" Nàng nhìn nam tử kia: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta."
Nam tử họ khục một tiếng: "Đa tạ ý tốt của phu nhân. Có thể phụng dưỡng phu nhân là phúc khí của ta."
Nha hoàn: "..." Cái gì!
Có chuyện lớn rồi!
Nàng kéo tay áo Tần Thu Uyển lại: "Phu nhân, ngài làm như vậy là không được đâu, lát nữa bên lão gia phải giải thích như thế nào?"
"Không cần giải thích." Tần Thu Uyển xem thường nói: "Nếu hắn không nhịn được thì có thể hòa ly!"
Bản thân nàng cũng không có ý định tiếp tục sống cùng hắn, là Giang Hải khăng khăng muốn giữ nàng lại.
Hơn nữa, Giang Hải có thể nuôi một nữ nhân ở bên ngoài nhiều năm, vì sao nàng không thể?
Phải để hắn trải nghiệm cảm xúc giống nàng!
Nha hoàn và xa phu không tiện khuyên. Ngày đó Tần Thu Uyển liền mang Trần Trường Bách về viện tử ngoại thành.
Một lát sau, Giang Hải nhận được tin tức. Hắn có thể chịu đựng tính xấu của Diêu Mẫn Mỹ, có thể chịu đựng nàng lòng tham không đáy, nhưng tuyệt đối không nhịn được việc nàng và nam nhân khác âm thầm qua lại... Không, đây còn là công khai qua lại, rõ ràng là cố ý làm cho hắn khó xử.
Trước khi cửa thành đóng lại, Giang Hải kịp ra khỏi phủ thành, đi thẳng đến thư viện ngoại thành trên núi. Lúc hắn đến, sắc trời đã hơi mông lung, hắn đạp cổng sân ra, lúc nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi dưới cây thì giận đến mức đỏ ngầu cả mắt: "Diêu Mẫn Mỹ, ngươi qua lại với nam nhân khác sau lưng ta, có phải ngươi không muốn ở cùng với ta nữa không?
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta đúng là không muốn ở cùng ngươi nữa!"
Giang Hải: "..."