Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 523

Chương 523
Bất luận là hài tử nào thì cũng sẽ không hi vọng phụ mẫu mình chia tay.

Giang Hải có tự tin, cho nên mới nhất quyết muốn gặp mặt hai đứa bé.

Hôm nay sắc trời đã tối, hai đứa bé ở ngoại thành, muốn gặp mặt đã không thể. Tần Thu Uyển cũng mặc kệ hắn có gặp hay không, nói: "Sắc trời đã tối, quý phủ không lưu khách."

Vẻ mặt Giang Hải bất đắc dĩ, thấy người Diêu phủ không chào đón mình, đành phải đứng dậy cáo từ.

Nhìn hắn quay người, Tần Thu Uyển thản nhiên nói: "Lát nữa ta sẽ đưa thư hòa ly đến."

Nghe được câu này, chân Giang Hải ngừng chuyển động. Hắn quay lại, thở dài nói: "Phu nhân, nàng đừng xúc động như vậy. Có câu trăm năm tu được cùng thuyền, ngàn năm tu được chung gối ngủ, hai chúng ta có thể làm phu thê không biết đã tu bao nhiêu năm duyên phận. Hai chúng ta hòa ly xong thì người bên ngoài người không biết sẽ đối đãi với hai phủ chúng ta như thế nào mà đối với hài tử cũng không phải một chuyện tốt." Hắn nhìn về phía Diêu phụ bên cạnh: "Nhạc phụ, tính cách phu nhân quá xúc động, ngài phải khuyên bảo nhiều hơn."

Diêu phụ hừ lạnh một tiếng: "Giang Hải, ngươi gạt Diêu gia ta, việc này không xong đâu!"

Ngụ ý là không chỉ đồng ý cho nữ nhi hòa ly mà còn muốn tìm hắn tính sổ.

Giang Hải nói lời này vốn mang theo ý dò xét, nghe vậy trái tim lập tức rơi vào trầm mặc: "Nhạc phụ, việc này quan hệ trọng đại, còn phải bàn bạc kỹ hơn, chúng ta không thể quá xúc động."

Diêu phụ giận dữ: "Người làm chuyện bậy là ngươi, bây giờ ngươi không những không hối hận chút nào mà còn muốn ta tha thứ cho ngươi. Giang Hải, ngươi tưởng rằng người Diêu gia ta sẽ để mặc cho ngươi khi nhục sao?"

Giang Hải: "..."

Thấy nhạc phụ lửa giận ngút trời, không dễ thay đổi. Hắn vội vàng dịu giọng lại: "Nhạc phụ, con không có ý đó." Hắn vội vàng nói: "Con biết mình làm sai, nhưng chuyện đã qua nhiều năm bây giờ cũng chỉ có thể tận lực đền bù. Nhạc phụ, chỉ cần người và Mẫn Mỹ có thể nguôi giận thì bắt con làm cái gì con cũng đồng ý."

Diêu phụ hừ lạnh một tiếng.

Chuyện đã xảy ra, lúc này có trách cứ thì cũng đã chậm. Trong lòng Diêu phụ uất ức không thôi, nếu như hòa ly, thanh danh của nữ nhi và hai ngoại tôn tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng. Hài tử đang cầu học, lỡ như bị đả kích quá mức khiến bọn nó mất ý chí thì phải làm sao bây giờ?

Ngoài nữ nhi và ngoại tôn thì hai nhà vạch mặt xong, việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng không kém.

Cho nên, lúc này Diêu phụ thật sự rơi vào tình thế khó xử, nhưng cứ như vậy tha thứ Giang Hải, ông lại không làm được. Mà không tha thứ...thì tổn thất nhà mình lại càng nặng.

Trong lúc nhất thời, ông ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Thấy nhạc phụ không nói gì, Giang Hải vui mừng trong bụng, biết chỉ cần thái độ của mình đủ tốt, biểu lộ chút thành tâm thì việc này sẽ có thương lượng.

"Nhạc phụ yên tâm, mấy năm trước mẫu tử bọn họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, về sau cũng giống vậy, con có thể thề với trời, đời này sẽ không để cho bọn họ quấy rầy phu nhân nữa." Giang Hải ngữ khí chân thành: "Chỉ cầu phu nhân có thể cho ta một cơ hội."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi không hối hận?"

"Tuyệt không hối hận!" Giang Hải nghiêm mặt nói.

Diêu phụ trầm ngâm một lát: "Ngươi chuyển một nửa cửa hiệu cho Hữu Khang thì ta sẽ suy tính một chút."

Giang Hải: "..."

Tâm hắn giống như bị người ta xé ra, bị lôi kéo khiến nó trở nên đau đớn vô cùng. Trong phút chốc, thậm chí ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Thấy thế, Tần Thu Uyển cười một tiếng, Diêu phụ không hổ là người làm ăn, vừa ra tay đã đâm vào chỗ đau nhất của hắn.

Diêu phụ nhìn sắc mặt hắn phát khổ, bèn nói: "Ta cũng không miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi không đồng ý thì chúng ta hãy nhất phách lưỡng tán, cắt đứt quan hệ. Về sau ngươi muốn nuôi những nữ nhân nào cũng được, nữ nhi của ta dù sao cũng không thể nhận nỗi ủy khuất này."

Nội tình Giang gia không thâm hậu bằng Diêu phủ, chỉ là vì đến tay Giang Hải có thể kết được mối môn thân với Diêu phủ nên mới phát triển không ngừng. Việc buôn bán kiếm lợi nhiều nhất trong nhà bây giờ chính là làm với Diêu hợp, nếu bị ảnh hưởng thì lợi nhuận hàng năm sẽ ít đi hơn phân nửa.

Hắn chỉ cần nghĩ đến việc buôn bán mình vất vả trù tính nhiều năm phải chịu đả kích thì liền vô cùng bực bội khó chịu. Hắn không do dự bao lâu, cắn răng nói: "Con đồng ý."

Nghe thấy hắn đồng ý, Diêu phụ vẫn chưa quyết định luôn, mà nhìn về phía nữ nhi.

Tần Thu Uyển tiến lên: "Ngươi thề với trời, về sau không gặp lại mẫu tử bọn họ. Nếu như bị ta phát hiện một lần thì ngươi sẽ chuyển một cửa hiệu cho ta."

Nàng nhấn mạnh: "Là ta!"

Giang Hải vừa rồi tưởng là Diêu Mẫn Mỹ đã quyết tâm nhất phách lưỡng tán, mắt thấy chuyện có khả năng chuyển biến tốt. Dù hắn cảm thấy mình chưa chắc có thể làm được thì cũng vẫn đáp ứng.

Không đồng ý cũng không được, lỡ như phụ tử Diêu gia lại đổi ý thì phải làm sao bây giờ?

"Nói miệng không bằng chứng, viết biên nhận đi." Tần Thu Uyển vung tay lên, sai người đưa bút mực giấy nghiên lên.

Sắc mặt Giang Hải đúng là một lời khó nói hết, bị buộc thành như vậy, trong lòng của hắn vô cùng uất ức. Nhưng ở trước mặt người Diêu phủ, hắn lại không dám không viết.

Cuối cùng cũng viết một tờ khế sách hứa là ngày sau sẽ không qua lại với mẫu tử Triệu Lệ nương nữa.

Tần Thu Uyển nhìn hắn nhấn thủ ấn xong bèn đưa tay cầm tấm chứng từ kia lên thổi thổi, nói: "Khế đất căn nhà Triệu Lệ nương ở bây giờ đang nằm trên tay ta, lát nữa ta muốn nàng ta dọn đi, sau đó mang viện tử cho thuê. Ngươi phải nhớ kỹ, đừng có xuất thủ viện trở nữa. Nếu để cho ta phát hiện thì ngươi sẽ tổn thất một gian cửa hiệu." Nói đến đây, nàng thở dài một tiếng: "Nói đến hay vẫn là ngươi chiếm lời. Cửa hiệu ngươi cho ta, ngày sau chắc chắn đều thuộc về hai huynh muội Hữu Khang, mà của cải của ngươi vốn nên cho huynh muội bọn họ. Tay trái đằng tay phải, vốn dĩ không hề ảnh hưởng đến việc ngươi tìm nữ nhân ở bên ngoài."

Giang Hải: "..." Làm sao có thể giống nhau được?

Hết thảy mọi thứ hắn có được bây giờ là chính hắn vất vả kiếm được, cho dù là cho con trai của mình thì hắn cũng không nỡ.

Hơn nữa, cam tâm tình nguyện cho và bị người khác ép buộc cũng hoàn toàn là hai cảm xúc khác nhau.

Trì hoãn suốt cả một buổi, trời đã tối sầm.

Lúc Giang Hải bị đưa ra ngoài cửa phủ, còn có chút hoảng hốt.

Tần Thu Uyển nhìn bóng lưng hắn, cất giọng nói: "Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cùng ngươi đi đến nha môn đổi khế nhà!"

Còn phải chuyển một nửa cửa hiệu cho Giang Hữu Khang. Sắc mặt Giang Hải đột nhiên khó coi trở lại.

Sáng sớm hôm sau, Tần Thu Uyển tràn đầy phấn khởi tỉnh dậy, đi tới Giang phủ đón người.

Hai người một người vui mừng hớn hở, một người giống như là đang thiếu nợ vậy.

Lúc hai người đến nha môn, nha sai đang mở cửa. Tần Thu Uyển nói rõ ý đồ đến, chuyện đổi khế nhà diễn ra rất thuận lợi. Lần này, có chừng tám cửa hiệu được đưa cho Giang Hữu Khang.

Những thứ này đều không phải là sản nghiệp tổ tiên của Giang phủ, mà chỉ là vốn riêng Giang Hải để dành được sau khi tiếp nhận gia nghiệp mà thôi.

Rời khỏi nha môn, Tần Thu Uyển mặt mày cong cong: "Ngươi bận thì cứ đi đi!"

Giang Hải mặt trầm như nước, sải bước đi ở phía trước, nghe nàng nói như thế, không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Vậy còn nàng?"

Tần Thu Uyển nói: "Ta về Diêu phủ trước, sau đó sẽ đi đến ngoại thành chăm sóc hai đứa bé. Ngươi cũng đã nói là để bọn nó một mình bên ngoài không yên lòng còn gì."

Giang Hải kinh ngạc: "Nàng không hồi phủ?"

Tần Thu Uyển hỏi lại: "Hai đứa bé ta quan tâm nhất đều ở ngoại thành, trong phủ ngoại trừ ngươi cũng chỉ còn lại những nữ nhân kia của ngươi, đương nhiên là con cái của ta quan trọng rồi, ta trở về làm gì?"

Giang Hải á khẩu không trả lời được.

Hắn đột nhiên phát hiện một kiện chuyện nghiêm trọng. Đó là dù Diêu Mẫn Mỹ lần này không rời khỏi hắn thì tình cảm đối với hắn hình như đã không còn rồi.

Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì!

"Phu nhân, ta đã biết sai rồi, trong phủ còn cần nàng chuẩn bị. Nàng muốn đi đến ngoại thành ta không cản nàng, nhưng trước khi đi, nàng có thể về phủ xử lý một vài chuyện nhà hay không?" Hắn vuốt vuốt mi tâm, bộ dáng cứ như đã mỏi mệt không chịu nổi: "Đêm qua ta trở về, quản gia còn để cho ta chọn kiểu dáng quần áo thu đông năm nay."


Hắn buông tay nói: "Ta đã rất bận bịu rồi, nào có rảnh rỗi quản những việc vặt này?"

"Hậu viện của ngươi nhiều nữ nhân như vậy, còn nhiều người đồng ý quan tâm lắm." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Hiện tại ta đã nghĩ thoáng rồi, trên đời này không dựa vào được ai cả, vẫn nên chăm sóc cho hài tử của mình thôi."

Dù sao thì nàng cũng không quay về.

Giang Hải nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng càng ngày càng bất an. Hai phu thê cứ luôn khó chịu như này thì sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán.

Tần Thu Uyển không ở Diêu phủ thêm nữa. Bởi vì nữ tử xuất giá, nếu không phải gả quá xa thì cũng sẽ không ở nương gia quá lâu. Nàng cho dù có hòa ly thì cũng sẽ tìm viện tử khác mà ở, chứ không phải là về nương gia.

Phu thê Diêu gia đối với việc nữ nhi trở về đương nhiên sẽ không phản đối hay bất mãn, nhưng mà mấy phòng còn lại ở Diêu gia thì chưa chắc. Rất nhiều người cho rằng, nếu như hôn sự của cô nãi nãi trong nhà không thuận thì cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến hôn sự của hậu bối.

Diêu Mẫn Mỹ và người ở nương gia có quan hệ không tệ, Tần Thu Uyển cũng không thể phá hủy mối duyên phận này.

Cho nên vào buổi chiều ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đã trở về viện tử ngoại thành.

Lúc nàng đến, hai huynh muội mới trở về nhà, đang định dùng bữa.

Hai đứa nhỏ này đều đã không còn là hai đứa bé không hiểu chuyện, Tần Thu Uyển không cần phải che che lấp lấp giấu diếm bọn chúng, mà là phải dạy cho bọn chúng phân rõ đúng sai. Mẫu tử ba người ăn cơm xong, nàng liền đặt những khế nhà kia lên bàn: "Phụ thân con nuôi nữ nhân ở bên ngoài, huynh muội Thường Ninh là con cái ruột thịt của hắn. Hắn đã thừa nhận, đồng thời bày tỏ là bản thân hổ thẹn với chúng ta, cho nên đây là những đồ hắn đền bù cho mẫu tử chúng ta."

Giang Hữu Khang nhìn những khế đất kia, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Giang Vũ cũng không kém là bao.

Hai huynh muội nằm mơ cũng không ngờ, phụ thân lại có hài tử ở bên ngoài lớn như vậy. Nghĩ đến trước đó bọn họ phải chịu biết bao oan ức từ hai huynh muội Thường Ninh thì liền cảm thấy buồn cười.

Giang Vũ đúng là đã cười, vẻ mặt còn giễu cợt: "Con đã nói là ả Thường Vân kia có gì đó không đúng rồi mà, rõ ràng là tới khích lệ con, còn là một kẻ ăn nhờ ở đậu cầu học mà lại tự tin như vậy, há miệng liền mượn danh phụ thân ra để chửi bới con. Hóa ra, nàng ta cũng là con của phụ thân, cũng là cô nương quý phủ..."

Sắc mặt Giang Hữu Khang không tốt lắm: "Muội muội, muội đừng khó chịu."

Huynh muội hai người suýt nữa còn không thể tiếp nhận, nhưng sau đó đã nghĩ thông.

Buổi sáng hôm sau, tiễn hai huynh muội đi. Tần Thu Uyển ngồi lên xe ngựa đi đến viện tử của Triệu Lệ nương, gõ cửa, nhìn thấy huynh muội Thường Ninh trong viện còn chưa rời đi, nàng cười nói: "Vừa vặn cả nhà các ngươi đều ở đây, có chuyện này ta phải báo cho các ngươi biết một tiếng."

Triệu Lệ nương vừa nhìn thấy nàng liền biết có chuyện không tốt, sau khi thấy được nụ cười trên mặt nàng thì chỉ cảm thấy da gà bắt đầu nổi lên.

"Cái viện này đã thuộc về ta, bây giờ không còn là của các ngươi nữa. Ta đã thương lượng với Giang Hải là sẽ dùng viện để cho thuê." Nàng nhìn về phía Triệu Lệ nương: "Cho nên, ta cho các ngươi hạn trong vòng hai ngày phải dọn ra ngoài!"

Thường Vân từ trước đến nay đều tỏ vẻ ôn nhu, cho dù có châm ngòi ly gián thì cũng tế thanh tế khí, xưa nay không bao giờ cãi nhau với người nào. Cho nên lúc này tuy là cảm thấy oan ức không thôi, nhưng cũng chỉ dám khóc.

Thường Ninh thì khinh thường việc cãi nhau, nhìn ra chỗ khác tỏ rõ vẻ xem thường.

Triệu Lệ nương còn muốn tranh thủ thêm chút: “Hai ngày? Bọn ta có lẽ không thể tìm được viện tử nhanh như vậy."

"Vậy thì ngủ ngoài đường đi." Tần Thu Uyển không chút khách khí, ánh mắt lạnh nhạt dò xét toàn thân nàng ta: "Ngươi cướp nam nhân của ta, việc này còn chưa xong đâu. Ngươi nghĩ ta sẽ thương tiếc cho ngươi?"

Nàng hừ lạnh một tiếng: "Mơ cũng không dám mơ như thế, ngươi có can đảm thật đấy!"

 
Bình Luận (0)
Comment