Tần Thu Uyển cũng không phải người sẽ nén giận.
Giang Hải muốn giữ hai đứa bé ở lại, nàng càng không cho.
Nàng cũng không chủ động gây sự, mà chỉ bảo nha hoàn bên cạnh đến đuổi hai người kia đi.
Đôi huynh muội kia đương nhiên là không đi, Giang Hải cũng không muốn hai người này rời đi. Thấy nha hoàn không buông tha, hai huynh muội bị bức, nước mắt rưng rưng, làm Giang Hải nổi giận đùng đùng chạy tới chính viện.
"Phu nhân, hai huynh muội là ta đón, ta là nhất gia chi chủ, ta muốn giữ bọn nó lại thì ai cũng không thể đuổi. Ngươi nhất định muốn đối nghịch với ta?"
"Không phải ta muốn đối nghịch với ngươi." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Ta không cho phép có người nào ức hiếp con cái của ta, huống chi đó còn là người ngoài ăn cơm nhà ta. Ngươi có thể chọn bồi đọc khác, nhưng tuyệt đối không thể giữ hai huynh muội này lại."
Giang Hải vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy đau đầu: "Phu nhân, ngươi làm vậy đúng là không biết suy nghĩ. Hài tử chỉ tranh chấp thôi, sao có thể coi là thật?"
Hắn thở dài: "Hài tử đã lớn, có lòng háo thắng cũng là điều đương nhiên. Lát nữa ta sẽ nói bọn họ..."
"Ta không kiên nhẫn được như ngươi, cũng không rộng lượng được như ngươi." Tần Thu Uyển nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi không đuổi đôi huynh muội kia đi thì ta sẽ mang theo hai đứa bé rời đi."
Nghe nàng nói như thế, Giang Hải vừa giận vừa tức: "Phu nhân, tại sao ngươi lại có thể bất chấp lý lẽ như thế? Chỉ là hai đứa bé mà thôi, quý phủ chúng ta cũng không phải không nuôi nổi..."
"Phủ nhà ta đương nhiên là nuôi nổi." Tần Thu Uyển không khách khí ngắt lời hắn: "Dù ngươi nuôi toàn bộ người trong phủ thành này, ta cũng không dị nghị. Ta chỉ có một yêu cầu, phàm là người muốn làm tổn thương con của ta thì ta không thể giữ, tuyệt không cùng bọn họ ở chung dưới mái hiên!"
Giang Hải trừng mắt nhìn nàng.
Tần Thu Uyển một bước cũng không nhường, trợn mắt nhìn sang.
"Ngươi có đưa bọn nó đi hay không?"
Giang Hải: "..."
"Phu nhân, ngươi quá bạc bẽo."
Nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi.
Ánh mắt Tần Thu Uyển ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đuổi theo.
Không bao lâu sau, nha hoàn trở về bẩm báo, hai huynh muội đã thu dọn rời đi. Tần Thu Uyển lúc này mới hài lòng, sai người đi cáo tri cho hai huynh muội Giang Hữu Khang tin tức này.
Nương gia Diêu Mẫn Mỹ rất cường thế, Giang Hải nhượng bộ như vậy cũng là vì nể sợ Diêu phủ.
Buổi tối, Tần Thu Uyển vừa mới rửa mặt đi ra liền phát hiện Giang Hải đã đợi ở trong phòng.
Vì sao nói là đợi, bởi vì y phục trên người Giang Hải vẫn là bộ ban ngày hắn mặc, dường như không có ý định thay, giống như nói xong chuyện thì sẽ rời khỏi.
Trong hậu trạch của hắn còn có ba vị thiếp thất và vài nha hoàn, không qua đêm ở đây cũng rất bình thường. Tần Thu Uyển cũng không muốn hắn qua đêm, ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Có chuyện gì?"
Giang Hải nhìn bóng lưng của nàng, sắc mặt nhàn nhạt: "Ta trở về là muốn nói với ngươi một tiếng, ta hao hết thiên tân vạn khổ mời được phu tử tới, ngươi lại chướng mắt nhất quyết đuổi người ta đi. Dù sao thì ta cũng không có mặt mũi nào đi mời phu tử nữa, chuyện hai đứa bé đọc sách, chính ngươi tự xử lý đi!"
Nói xong, tiếp tục phẩy tay áo bỏ đi.
Nha hoàn bên cạnh nơm nớp lo sợ, Tần Thu Uyển không bị ảnh hưởng chút nào, bảo người đi ra rồi nằm lên giường ngủ một giấc.
Buổi sáng hôm sau, nàng cùng hai huynh muội đi ra thư viện ngoại thành.
Theo góc nhìn của nàng, ngộ tính hai huynh muội đều có đủ, cũng bền lòng và nghị lực, dù ở trong thư viện thì cũng có thể học thành tài. Chủ yếu là vì Giang gia là thương hộ, không có học giả nào đáng nói. Phu tử có năng lực đều ở thư viện, mấy vị lẻ tẻ bên ngoài thì lại bị các nhà khác tranh đoạt hết, chưa chắc đã nguyện ý đến nhà họ.
Trên đường đi đến ngoại thành, Giang Hữu Khang có chút bất an: "Nương, người và phụ thân cãi nhau à?"
"Không." Tần Thu Uyển thuận miệng đáp: "Hai bọn ta bây giờ còn không cãi nhau nổi."
Giang Vũ cũng rất bất an an: "Hôm nay sáng sớm tinh mơ con ra cửa gặp được phụ thân, con thỉnh an người, người lại làm như không nhìn thấy con. Nương, lúc ấy phụ thân chắc chắn là nhìn thấy con, vì sao ông ấy..." Nàng nói đến đây, vội vàng bịt miệng lại: "Nương, có thể là phụ thân dậy quá sớm, không đủ thanh tỉnh, cho nên mới không trông thấy con."
Lời này giống như là đang khích bác quan hệ phụ mẫu, nàng không muốn phụ mẫu lại cãi nhau.
Thư viện ngoại thành rất nổi danh, bao gồm cả học sinh cũng vậy, không phải ai cũng có thể vào, muốn đi vào được thì phải được phu tử chuyên môn khảo hạch.
Chính như nàng dự đoán, nội tình của hai huynh muội cũng không tệ, đề rất thuận lợi bái được phu tử không tệ.
Bởi vì chuyện này mà hai huynh muội bị tên phu tử kia làm nản chí không muốn đi học lại lần nữa thu hồi được tự tin.
Học sinh trong thư viện chia làm mấy loại, loại nghèo nhất thì ở học xá thư viện, nếu như trong tay dư dả lại không nỡ để hài tử của mình chịu khổ thì sẽ thuê lại viện tử bên ngoài thư viện.
Hoặc là trực tiếp mua luôn.
Sau khi hai người tiến vào thư viện, Tần Thu Uyển lập tức đi ra chung quanh nghe ngóng. Của hồi môn trong tay Diêu Mẫn Mỹ không ít, nàng cũng không có nhiều đắn đo, đưa ra giá tiền cao hơn hai thành, rất nhanh đã mua được một tiểu viện Thanh U bên ngoài thư viện.
Mua xong viện tử, nàng lại bắt đầu sai người bố trí. Chỉ trong buổi chiều ngày hôm đó đã dàn xếp xong, lúc chạng vạng tối còn tự thân đi đến thư viện đón hai huynh muội.
Hai huynh muội đều biết, bọn họ đi ra ngoài rất sớm. Cho nên việc hai người đến thư viện và cùng nương mua căn nhà, dàn xếp những thứ này chắc chắn là chưa kịp thương lượng với phụ thân.
Nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng hai người đều có chút hoảng.
"Người sinh ra có giàu sang đến mấy thì cũng phải học hỏi, bất luận là giàu sang hay là nghèo khó, các con về sau chắc chắn đều sẽ đụng phải." Tần Thu Uyển nhìn thấy hai người bất an, cười an ủi: "Nếu như các con ở thư viện học không được thì ta lại mời phu tử cho các con. Ta để các con đến đây cũng là muốn các con và những người bên ngoài tin vào phu tử hiểu rõ, các con không hề kiêu ngạo. Giang gia chúng ta cũng không lấy thế đè người."
Hai huynh muội cái hiểu cái không.
Tối ngày hôm đó, mẫu tử ba người ở luôn trong viện tử, không trở về thành.
Phu nhân một đêm chưa về, còn không nói cho trượng phu tình hình, kỳ thật sẽ khiến người ta lên án. Cho nên sau khi trời sáng không lâu, Tần Thu Uyển tiễn hai huynh muội đi xong thì Giang Hải đã đến.
Lúc đến hắn mang theo sắc mặt nặng nề, dò xét một vòng tiểu viện: "Phu nhân, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Vì tốt cho hài tử nên mới để cho bọn nó tới thư viện đó!" Tần Thu Uyển chỉ: "Theo ta được biết, người trong thành cũng giống với phủ chúng ta, người ta cũng đặt mua một viện tử ở nơi này cho hài tử, ta nghĩ hài tử chúng ta cũng không thể chênh lệch so với người ta, cho nên mới mua cái viện tử này. Viện này mua xong cũng không lỗ, ngày sau hai đứa bé không ở thì cũng có thể cho thuê."
Giang Hải nghe những lời này, sắc mặt càng thêm khó coi: "Phu nhân!" Hắn nâng giọng lên: "Ta rõ ràng đã mời phu tử tốt cho bọn nó, giữ bọn nó lại trong phủ không tốt sao? Vì sao ngươi lại muốn đưa bọn nó đến nơi này?"
"Cả một đời người dài như vậy, học vấn không chỉ là phải học sách vở mà còn phải học thái độ, học cách đối nhân xử thế." Nếu chỉ đọc sách thì cũng không phải là chuyện tốt.
Tần Thu Uyển nhàn nhạt đáp: "Ngươi mời một phu tử đến phủ, ta thấy hai đứa trẻ ngoại trừ bị phu tử và đám thư đồng phế vật ngươi tìm đến nhằm vào thì không có chỗ tốt nào cả."
Giang Hải trầm mặc, nói: "Bọn họ không nhằm vào Hữu Khang."
"Ngươi mù rồi hả?" Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Phu tử mắng Hữu Khang trong khi hắn không giao bài tập, không phải nhằm vào thì là cái gì?"
Nàng cười lạnh nói: "Giang Hải, ngươi đừng ép ta đi thăm dò thân thế của đôi huynh muội kia."
Sắc mặt Giang Hải cứng đờ: "Ngươi đúng là bất chấp lý lẽ, sao lời gì cũng có thể nói vậy? Mấy năm nay ta đối với ngươi như thế nào, chính ngươi cũng hiểu rõ, sao lại nói ra những lời kia? Lời này của ngươi nếu như bị người khác nghe thấy, bị truyền ra thì cái bị hủy cũng là thanh danh của chính chúng ta, cũng không biết ngươi có mưu đồ gì..." Hắn phất tay áo quay người, đưa lưng về phía Tần Thu Uyển: "Theo ta thấy, hai đứa bé cho ở lại trong phủ là tốt nhất, lát nữa ta sẽ mời một phu tử khác đến."
Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Bọn nó rất muốn ở lại chỗ này."
Giang Hải quát lên: "Nơi này cách phủ chúng ta xa như vậy, nếu để cho hai huynh muội một mình ở tại nơi đây, ngươi có thể yên tâm sao?"
"Không yên tâm." Tần Thu Uyển lắc đầu, không đợi hắn mở miệng, nàng đã tiếp tục nói: "Cho nên ta dự định ở lại chỗ này chăm sóc bọn nó. Phu quân, về sau chuyện trong phủ ngươi phải đảm đương hết rồi."
Giang Hải kinh ngạc: "Ngươi ở chỗ này?"
Quá mức kinh ngạc, hắn suýt nữa còn phá âm.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Bây giờ là thời điểm quan trọng của hài tử, trước tiên vượt qua mấy năm này đi đã."
Giang Hải há hốc mồm: "Trong phủ không có phu nhân thì sẽ thế nào?"
"Ngươi cũng không thiếu người hầu hạ." Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Hậu viện của ngươi đã có mười mấy nữ nhân, tùy tiện tìm người giúp ngươi quản lý hậu trạch không được sao? Nói thật, ta cũng không cảm thấy mình quan trọng như vậy... Người sống trên đời, rời ai mà không được?"
Nàng khoát khoát tay: "Mấy năm nay ta giúp ngươi đã quá đủ rồi, cũng phải được nghỉ một chút chứ."
Giang Hải: "..."
Hắn cũng không khuyên nữa, lại phẩy tay áo bỏ đi.
Tần Thu Uyển lén lút sai người đi thăm dò chỗ đặt chân của hai huynh muội kia, nhưng còn chưa tìm tới người thì liền nghe nói hai huynh muội kia cũng tới thư viện.
Hai người cũng thuê một viện tử ở cách nàng không xa, bên cạnh còn có một ôn nhu nữ tử.
Người kia là nương của hai huynh muội, dung mạo tú mỹ, tuy đã có hai đứa con nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, nhìn chỉ như mới hai mươi. Dung mạo thật sự rất đẹp, dù là mặc một bộ áo vải thì cũng khó nén nổi phong hoa.
Tuy trên con đường này có người như vậy, nhưng Tần Thu Uyển chưa từng thấy qua.
Nàng cũng không muốn đi thăm hỏi làm gì, nếu quả thật có gặp nhau thì về sau chắc chắn cũng không tránh được! Quả nhiên, nàng không đi tìm người ta, người ta lại tìm tới cửa.
Buổi chiều ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đứng ở trong sân cắm hoa, liền nghe thấy có tiếng đập cửa. Nha hoàn bên cạnh đi ra mở cửa, sau đó liền mang theo một nữ tử mỹ mạo chừng hai mươi tới.
Tần Thu Uyển dò xét nàng: "Ta hình như không quen biết ngươi. Phu nhân tìm ai?"
Triệu Lệ nương mang theo một nụ cười thích hợp trên mặt, đưa hộp cơm trong tay lên: "Tới đường đột, phu nhân đừng thấy lạ. Ta đặc biệt vì ngài mà tới."
Nha hoàn bên cạnh tiến lên nhận hộp cơm, Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Vô công bất thụ lộc, chúng ta bèo nước gặp nhau, không tiện nhận lễ vật của ngươi. Phu nhân đem hộp cơm về đi."
"Không." Triệu Lệ nương tiến lên một bước: "Hai chúng ta dù chưa gặp mặt, nhưng hai đứa con ta đã được nhận ân huệ của ngài. Không biết phu nhân còn nhớ Thường gia huynh muội ở nhờ quý phủ trước đó không? "
Tần Thu Uyển giả bộ như không biết nàng ta, tuy nàng đúng là chưa thấy qua dáng dấp của nàng ta nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm hiểu rõ thân phận của nàng ta.
Bởi vì mẫu tử, đều có dung mạo giống nhau đến mấy phần.
"Nhớ." Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Hai người kia vốn vì bồi đọc cho con của ta mà được mời vào phủ, kết quả, chiếm được hời tới không đủ, lại còn cùng phu tử nói con cái của ta bại hoại, muốn giẫm con ta ở dưới chân, cuối cùng bị ta đuổi ra ngoài."
Triệu Lệ nương tỏ rõ vẻ xấu hổ: "Phu nhân, trong này hẳn là có hiểu lầm. Hai đứa bé là do một tay ta nuôi lớn, ta từ nhỏ đã dạy bọn nó phải thành tín, không được ức hiếp người..."
"Vậy là ngươi không dạy tốt." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Nhớ tới đôi huynh muội kia là ta lạ tháy phiền, nếu ngươi không biết bọn nó thì chúng ta còn có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói mấy câu. Nhưng nếu ngươi đã quen biết thì không có gì đáng nói, phu nhân mời về cho."
Triệu Lệ nương hơi không cam tâm: "Phu nhân, ta thật sự muốn đến cảm tạ ngươi."
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Nếu ngươi thật sự có lòng biết ơn thì về sau cách ta xa ra một chút. Phu quân của ta vì bảo vệ con cái của ngươi mà muốn đuổi mẫu tử bọn ta ra ngoài, ngươi đột nhiên xuất hiện như vậy làm ta rất hoài nghi quan hề giữa các ngươi."
Sắc mặt Triệu Lệ nương hơi đổi, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Phu nhân chê cười rồi."
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ai nói đùa với ngươi? Ta nhớ hắn từng nhắc đến, hình như nam nhân của ngươi không có ở đây, có đúng không?"
Triệu Lệ nương cúi đầu: "Số ta khổ."
Lời này giống như là thừa nhận nam nhân nàng ta đã chết.
"Hai đứa con của ngươi đều rất ưu tú, ta thấy mạng ngươi rất tốt, ngày tốt lành còn ở phía sau đó." Tần Thu Uyển nói tiếp: "Ta không thích nói chuyện cùng người sầu khổ, chẳng bõ làm tâm tình ta cũng kém đi, cuộc sống đã đủ khổ, ta muốn nghe chuyện vui thích. Phu nhân mời trở về cho, về sau vô sự thì cũng không cần lại đến nữa."
Cả hai đều là nữ nhân, Triệu Lệ nương cũng không ngờ nàng lại không khách khí như thế, vốn cho rằng sau khi mình thừa nhận nam nhân của mình đã chết thì nàng nhiều ít sẽ thương tiếc cho nàng ta. Kết quả là như này sao?
Nàng không chịu đi, Tần Thu Uyển không còn kiên nhẫn, đưa tay đóng cửa.
Triệu Lệ nương đứng rất gần, cái mũi suýt nữa bị đụng vào, vội vàng lui về sau một bước. Nàng đứng ở cổng, trầm tư thật lâu, sau đó mới chậm rãi rời đi.
Người ở trên con đường này đều là phú gia công tử trong thành, ban ngày chủ tử không ở, trong viện còn có hạ nhân. Động tĩnh của hai người lần này cũng đã rơi vào trong mắt người hữu tâm.
Giữa trưa, Giang Hải lại đến.
Lần này sắc mặt của hắn đặc biệt khó coi: "Phu nhân, ta phát hiện ngươi gần đây khá là không đúng. Huynh muội Thường gia kia ta đã không quản rồi, vì sao ngươi lại lạnh nhạt cả với nương người ta như thế?"
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ngươi đang bênh vực kẻ yếu đấy hả? Giang Hải, không phải ngươi rất bận sao?"
Giang Hải trừng mắt nhìn nàng: "Phu nhân, cùng ta hồi phủ."
"Ta không đi." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta cảm thấy ở chỗ này rất tốt, vừa hay gần đây ta cảm thấy rất phiền, coi như là giải sầu."
Giang Hải nhìn nàng: "Phu nhân, ngươi không có ý định hòa hảo sao?"
"Có!" Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ta ở chỗ này cũng là vì chăm sóc cho hai đứa bé, còn ngươi làm việc của ngươi. Chúng ta nam chủ ngoại nữ chủ nội, ta cảm thấy rất tốt."
Giang Hải: "..."
"Ngươi không ở trong phủ, mấy ngày nữa bên Dư phủ làm lễ đầy tháng, đến lúc đó ai tới cửa chúc mừng?"
"Ai thích đi thì người đó đi!" Tần Thu Uyển không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Giang Hải nhìn nàng, cảm thấy nữ nhân này có gì đó sai sai. Trước kia nàng không hề như thế, không vui cũng sẽ làm loạn nhưng cũng rất dễ dàng dỗ dành được.
Lần này giống như không thể vãn hồi.
Hai người lại một lần tan rã trong không vui.
Lại cách hai ngày, thấy Tần Thu Uyển vẫn không chịu hồi phủ, Giang Hải lại nghĩ tới cách khác.
Tần Thu Uyển vừa mới ngủ dậy liền nghe thấy có tiếng đập cửa truyền đến. Không bao lâu sau, nha hoàn liền dẫn Diêu mẫu đi vào.
Diêu mẫu hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy nữ nhi hoàn hảo thì đã lấy lại bình tĩnh: "Mẫn Mỹ, con và Giang Hải đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người các con lại cãi nhau sao? Vì sao con ở chỗ này không chịu hồi phủ?"
Đối với Diêu mẫu, Tần Thu Uyển không giấu diếm, lập tức nói ra những chuyện phát sinh gần đây.
Diêu mẫu nghe xong, cũng cảm thấy chuyện này hơi bí ẩn: "Có sai người đi thăm dò chưa? Có đầu mối chưa? Nếu như không tra được thì ta giúp con."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Không cần. Cuộc sống còn rất dài, nếu nữ nhân kia không trung thực thì sớm muộn gì cũng sẽ để lộ."
Nàng gần đây đang suy nghĩ đến chuyện mời phu tử cho hai đứa bé.
Mời phu tử là phải mời đại nho đương thời, không cần ngày nào cũng ở bên cạnh chỉ điểm, thỉnh thoảng tới cửa chỉ ra sai lầm là được rồi.
Sau đó nàng đúng là đã tìm được một vị.
Chung quanh nơi này đều là thư viện, còn có không ít đại nhân cáo lão. Tần Thu Uyển nghe ngóng nhiều nơi, phát hiện ở một tòa nào đó trên núi đối diện thư viện có một ông lão ẩn cư. Nàng nghe ngóng xong thì cố ý tới cửa mời người.
Tính cách ông lão hơi quái lạ, không thích tiếp xúc với người khác. Tần Thu Uyển nghe nói ông ta thích rượu ngon, liền đưa đến đó một chút, một tới hai đi, về sau còn thân cận được với phu nhân của ông lão.
Dần dần, nàng cũng có thể mang hai huynh muội Giang Hữu Khang tiến đến thăm hỏi.
Ông lão là một họa sư tên Điền Chương, họa tác sinh động như thật. Mỗi một bức xuất thế đều được mọi người tranh đoạt.
Hai huynh muội Giang Hữu Khang đều rất thông minh, nên cũng nhìn ra được bản lĩnh của Điền Chương, hai người lần nào đến cũng đều cung cung kính kính.
Qua đi nửa tháng, vào một lần tới thăm hỏi trở về. Mẫu tử ba người vừa vào cửa viện thì liền thấy có một người đang chờ.
Chính là Giang Hải đã lâu không gặp.
Giang Hải nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn thấy xe ngựa, nhìn mẫu tử ba người đi xuống, lúc này mới chậm rãi tiến lên.
So với vẻ tức giận hồi trước, lần này hắn ôn hòa hơn rất nhiều. Hai người không nói nhiều, bước vào viện tử.
Tần Thu Uyển rửa mặt đi ra, Giang Hải còn chưa rời đi, ngồi ở một bên thưởng thức bức họa hôm nay hai huynh muội được Điền Chương chỉ điểm vẽ ra.
"Không tệ." Rất khó thấy Giang Hải lại khen một câu.
Nếu là lúc trước, hai huynh muội sẽ rất cao hứng.
Nhưng bây giờ bọn họ đều hiểu lời phụ thân tán thưởng cũng không quan trọng như vậy. Hơn nữa, miệng phụ thân đầy lời nói dối, ai biết lời ông ta tán thưởng là thật hay giả?
Hai huynh muội tỏ rõ vẻ xem thường, Giang Hữu Khang tìm cớ chạy về phòng.
KKhi trong viện chỉ còn lại hai phu thê, Giang Hải mới thở dài một tiếng: "Phu nhân, nàng vẫn luôn ở bên ngoài nên không biết đấy thôi. Hôm qua có nữ quyến tới cửa." Hắn gặp cũng không được, không gặp cũng không được.
Bởi vì nam nữ hữu biệt, hai người lại chưa quen nhau, nếu gặp sẽ chỉ tăng thêm xấu hổ.
Nhưng nếu không gặp thì lại quá thất lễ.
"Ta muốn ở chỗ này." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Nếu ngươi chướng mắt thì có thể trực tiếp bỏ ta."
Nghe nàng nói như thế, Giang Hải nhăn nhăn lông mày: "Phu nhân, tại sao nàng lại có loại ý nghĩ này?"
"Ánh mắt ngươi nhìn ta đều là ghét bỏ, nếu đã như vậy thì cần gì phải cố chấp?" Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Ta cũng không muốn làm người ta ghét."
Giang Hải trầm mặc, nói: "Ta từ trước đến nay đều chưa từng có ý nghĩ này."
Hai phu thê vẫn không thuyết phục được ai, cuối cùng chỉ có thể tan rã trong không vui.
Lần này, Tần Thu Uyển có thêm một tâm nhãn. Sau khi hắn rời đi, nàng cũng gọi ngựa xe tới đuổi theo.
Sau đó nàng liền phát hiện Giang Hải không xuống núi, mà là đi đến một tiểu viện tử khác trên con đường đó.
Mà trùng hợp, đó là chỗ Triệu Lệ nương ở.
Tần Thu Uyển xuống xe ngựa từ một chỗ khá xa, sau đó mới tới cửa chính.
Đại môn đóng chặt, lờ mờ nghe được trong viện có tiếng nói chuyện của đôi nam nữ.
"Ta không nhắc đến."
Đây là giọng của Giang Hải.
"Vì sao chàng không nhắc tới?" Giọng nữ kia mang theo ngờ vực nhàn nhạt: "Bọn nhỏ đã khổ đọc mấy năm liền, không thể bỏ lơ, chàng không thể bởi vì mặt mũi của chính mình mà mặc kệ hài tử..."
"Ta biết, nhưng ta thực sự quá xấu hổ nên mới không nhắc đến!" Giọng của Giang Hải tiếp tục truyền đến.
Tần Thu Uyển lập tức đẩy cửa ra.
Động tĩnh đẩy cửa rất lớn, hai người đều nghiêng đầu nhìn lại, khi thấy nàng ở cổng, mặt Giang Hải hơi biến sắc: "Phu nhân, tại sao nàng lại ở đây?"
Tần Thu Uyển chậm rãi bước vào, chiếc váy thêu công tinh mỹ xẹt qua cánh cửa: "Nếu ta không đến thì cũng không biết hai người các ngươi có quan hệ tốt như vậy. Nam nữ hữu biệt, lời các ngươi nói đều có hàm ý giống như hai đứa bé kia là của các ngươi vậy." Nàng nhìn về phía Giang Hải: "Có đúng không?"
"Phi lễ chớ nghe." Triệu Lệ nương giận tái mặt: "Giang phu nhân, nơi này là nhà của ta, phiền ngài ra ngoài."
Vẻ mặt nàng ta nghiêm túc, trông vô cùng khí thế. Nhưng trong lòng đang rất hoảng.
Người ở chung quanh nơi này đều là học sinh của thư viện, con cái nàng ta cũng ở thư viện, nếu như chuyện nàng ta và Giang Hải âm thầm qua lại bị làm lớn lên thì người mất mặt vẫn là con cái nàng ta. Về sau bọn họ ở thư viện chắc chắn sẽ bị người ta khinh bỉ.
"Viện tử của ngươi?" Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Khế nhà là tên ai? Cho dù là của ngươi thì bạc có lẽ cũng là nam nhân của ta ra."
"Phụ thân hài tử của ta mua viện tử này, đừng nói là đứng ở chỗ này, ta có ở lại thì có ai dám nói ta không đúng?" Tần Thu Uyển dò xét nàng ta: "Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã cảm thấy ngươi xinh đẹp vũ mị, không giống người tốt. Bây giờ thấy một lần, quả nhiên. Còn có hai đứa con kia của ngươi, bưng chén của ta, còn dám hãm hại hài tử của ta, đây cũng là học theo ngươi chứ gì?"
Việc bị người ta đuổi đến tận cửa chỉ vào mũi mắng như vậy, Triệu Lệ nương chưa hề nghĩ tới. Nàng giận đến mức vành mắt đỏ bừng, nói không nên lời phản bác, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Giang Hải chỉ cảm thấy đau đầu, vuốt vuốt mi tâm: "Phu nhân, ta và Lệ Nương không phải như nàng nghĩ."
Tần Thu Uyển tựa vào cổng: "Vậy ngươi nói xem các ngươi là loại quan hệ như nào?"
Giang Hải: "..."
Hắn nhìn vẻ mặt chắc chắn của nữ tử trước mặt, biết nàng đã đoán ra được chân tướng, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể thừa nhận. Nếu để Diêu phủ biết hắn ở bên ngoài nuôi một nữ nhân nhiều năm, còn sinh ra hai đứa con thì về sau chắc chắn sẽ sinh ra rất nhiều khó khăn trắc trở.
Hai nhà cùng làm buôn bán, dính dáng rất sâu, nếu bởi vì việc này mà ảnh hưởng tới buôn bán trong nhà thì thật sự là được không bù mất, suy nghĩ thật lâu, Giang Hải vẫn không thẳng thắn.
"Phu nhân, ta và Triệu phu nhân chỉ là quen biết, trước đó ta đón hai huynh muội bọn họ về là để khích lệ Hữu Khang, bọn ta bình thường cũng không gặp mặt. Không phải như nàng nghĩ đâu, nàng đừng nói lung tung lại ảnh hưởng tới hài tử."
"Cho dù là ảnh hưởng hài tử thì đó cũng là chuyện ngươi làm sai." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Giang Hải, nếu ngươi thật sự thương con của ngươi thì không nên làm những chuyện này." Nàng nhìn về phía Triệu Lệ nương: "Ta đứng ở chỗ này, ngươi không sợ ta làm lớn chuyện này lên sao?"
Triệu Lệ nương thật ra rất sợ.
Nàng ta lúc này cũng không dám trêu chọc nữ nhân trước mặt, chỉ sợ nàng không quan tâm mà làm lớn chuyện lên. Sau đó hàng xóm chung quanh đều nghe thấy động tĩnh, lại ảnh hưởng tới con nàng ta.
"Phu nhân, không phải như ngài nghĩ đâu." Triệu Lệ nương cũng cảm thấy đây không phải thời cơ tốt nhất để thẳng thắn.
"Vậy là như nào?" Tần Thu Uyển hỏi.
Hai người hai mặt nhìn nhau, không nói ra lời.
Tần Thu Uyển dò xét Giang Hải: "Ngươi khá lắm, thành thân nhiều năm, ta còn không biết ngươi có bản lĩnh này. Chuyện ngươi nuôi nữ nhân và hài tử ở bên ngoài, ta sẽ báo cho phụ thân biết, sau đó để ông ấy bàn bạc cùng ngươi."
Giang Hải: "... Chuyện này có gì đáng nói."
Hắn tiếp tục phủ nhận: "Quan hệ của ta và Triệu phu nhân không phải như nàng nghĩ. Hai đứa bé cũng không liên quan gì đến ta, ta mời bọn nó vào cửa cũng chỉ là vì thương tiếc tài hoa của bọn nó, muốn thuận tay giúp một cái, kết một thiện duyên mà thôi. Phu nhân, nàng đừng để bản thân quá nhàn, phải tìm một chút chuyện làm, nếu không thì sẽ suy nghĩ lung tung. Trong đầu nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ngoại trừ chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì nàng có nghĩ đến chuyện khác không?"
Nghe hắn chỉ trích, Tần Thu Uyển phì cười: "Bản lĩnh đánh bừa của ngươi thật là dữ dội. Rõ ràng là chính ngươi làm sai, lại dám nói ta suy nghĩ nhiều."
Nàng phất phất tay: "Ngươi nói hai đứa bé này không phải con cái của ngươi, ngươi dám thề không? Nếu bọn nó phải thì ngươi sẽ bị thiên lôi đánh xuống chết không yên lành!"
Nàng lại chỉ Triệu Lệ nương: "Ngươi nói không có quan hệ gì với nữ nhân này, vậy thì thề đi!"
Giang Hải: "..."
Người ở nơi này rất xem trọng lời thề.
Cho rằng chỉ cần lời chỉ cần nói ra thì đến cuối cùng đều sẽ thực hiện được.
"Không thể nói lý." Giang Hải phẩy tay áo bỏ đi.
Triệu Lệ nương nhìn bóng lưng của hắn, đuổi theo hai bước. Ánh mắt nhìn qua Tần Thu Uyển, không nhịn được lui về sau.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, ngươi sợ ta như vậy làm gì?"
Nàng từng bước một tiến lên: "Ta muốn biết ngươi và Giang Hải quen biết thế nào? Vì sao ngươi lại ở cùng hắn? Còn giúp hắn sinh ra hai đứa con... Đúng rồi, đôi huynh muội kia kỳ thật rất thông tuệ, trước đó lúc bọn nó ở quý phủ còn có thể khiến cho Giang Hải chán ghét con cái của ta... Ngươi thật sự biết dạy đó, bởi vậy mới nhìn ra được, ngươi chắc cũng là người thông minh."
Triệu Lệ nương suýt nữa muốn khóc.
Nàng thật sự không muốn bị nữ nhân trước mặt này tán thưởng.
"Phu nhân, sắc trời không còn sớm, có chuyện gì ngày khác nói sau!" Triệu Lệ nương ráng bình tĩnh nói: "Ta phải đi ngủ sớm một chút, không tiện tiếp khách."
Lại còn dám hạ lệnh trục khách.
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Trí nhớ Triệu phu nhân thật là tệ. Viện này là phu quân ta mua, ta tới nơi này thì ta chính là chủ tử, cũng không phải là khách nhân như ngươi nói. Đừng nói là sắc trời không còn sớm, dù trời có tối, ta có muốn ở lại cũng rất bình thường."
Vừa rồi lúc nàng nói đến việc mua căn nhà, hai người này đều không phản bác.
Có thể thấy được chuyện này là thật. Như vậy càng có thể chắc chắn nữ nhân này có liên quan rất lớn đến Giang Hải, hai đứa bé kia chín thành chín chính là huyết mạch của hắn.
Những chuyện này ở đời trước, Diêu Mẫn Mỹ đến chết cũng không biết.
Nàng chỉ biết là huynh muội Thường gia nhắm vào hai đứa bé của mình, còn Giang Hải thì luôn một lòng che chở.
Trong lòng Tần Thu Uyển rất lạnh, ngữ khí cũng không tốt lắm: "Người nên đi là ngươi mới đúng."
Triệu Lệ nương ngây dại.
Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Viện tử ở đây rất đắt, ta muốn thu hồi viện này để cho thuê."
"Ngươi thật quá đáng." Triệu Lệ nương tức giận, mặt đỏ rần: "Khế đất viện này viết tên của ta, đây là đồ của Thường gia bọn ta, phu nhân muốn ăn cướp trắng trợn sao?"
"Đây là đồ phu quân ta mua, ngươi nên trả lại cho ta." Tần Thu Uyển không thiếu một căn nhà, cũng không nhất quyết muốn thu hồi thứ này, nàng nói như thế chính là vì muốn cho ba mẫu tử kia khó chịu.
Cũng muốn để Giang Hải hiểu rõ, muốn tiếp tế nữ nhân bên ngoài thì trước tiên cần phải hỏi qua nàng.
Triệu Lệ nương tức giận, ngực phập phồng: "Chứng cứ đâu?"
Tần Thu Uyển chỉ phương hướng Giang Hải vừa rời đi: "Hắn không phủ nhận, có thể thấy được việc này là thật. Ngươi không trả ta cũng được, lát nữa ta sẽ đi tìm trưởng bối Giang gia để nhờ bọn họ làm chủ cho ta, còn có phụ mẫu ta nữa... Giang Hải lừa ta nuôi ngươi, còn sinh hai đứa con, việc này là hắn làm không đúng. Cho dù có nói toạc trời lớn thì cũng là hắn sai."
Nàng cười tủm tỉm nói: "Nếu ngươi chủ động trả tòa nhà này lại cho ta thì ta tạm thời sẽ không trở về đi cáo trạng. Dù sao ta cũng không muốn về. Còn nếu ngươi không cho thì cũng đừng trách ta làm cho ngươi khó chịu."
Triệu Lệ nương thật sự rất sợ.
Hai đứa bé đã lớn như vậy, là lúc rất cần sĩ diện. Vào thời điểm này nếu như chuyện bị bại lộ thì bọn họ chắc chắn sẽ không thể ngẩng đầu lên được.
Nàng cắn răng, không thừa nhận nhưng rất đắn đo.
Khi thấy nữ tử cao ngạo trước mặt chuẩn bị xoay người rời đi, nàng đã hoàn toàn luống cuống, vội vàng đuổi lên: "Phu nhân, ta trả lại cho ngài."
Lúc nói ra lời này, hai hàng thanh lệ trên mặt Triệu Lệ nương đã đáp xuống, trong lòng cũng không cầm được khó chịu.
Nàng thực sự không chịu nổi lỡ như, thật sự không dám tưởng tượng việc sau khi hai đứa bé ở trong thư viện bị người ta phát hiện thân phận thì sẽ có tình cảnh như nào.
Cho nên, nàng chỉ có thể thỏa hiệp.
Tần Thu Uyển nghe nàng nói như thế, đôi chân liền dừng lại.
Kỳ thật nàng hiện tại chỉ có hoài nghi, vốn dĩ không có chứng cứ. Lời nói ra hoàn toàn là nói hươu nói vượn.
Không ngờ đến cả cái này cũng đoán trúng.
Nàng đứng tại chỗ, không nhịn được thở dài một cái, không phải là vì mình, mà là vì Diêu Mẫn Mỹ.
Trong trí nhớ của Diêu Mẫn Mỹ, nàng và phu quân vẫn luôn tương kính như tân, không có bao nhiêu tình cảm, nhưng cũng được hắn kính trọng. Nhưng hôm nay xem ra, kính trọng cũng là giả, tình cảm thì càng không tồn tại. Giang Hải thực sự quá ức hiếp người.
Hắn nói là tìm thư đồng cho con, nhưng thật ra là muốn hai đứa bé hắn nuôi bên ngoài được đại nho dạy bảo.
Tần Thu Uyển thở dài hai cái, quay người vươn tay về phía Triệu Lệ nương: "Đưa khế nhà cho ta."
Triệu Lệ nương còn có chút không nỡ, lề mà lề mề đi vào nhà, trước sau một khắc đồng hồ trôi qua, sau khi bị Tần Thu Uyển thúc giục, mới đưa ra một tờ khế nhà.
Trên khế sách đúng là tên của nàng ta.
Tần Thu Uyển nhìn chữ đề kia thì cười lạnh thành tiếng, sau khi ra cửa trực tiếp lên xe ngựa về thành.
Giờ này trở về kỳ thật có hơi gấp.
Trước khi cửa thành đóng lại, Tần Thu Uyển may mắn vào được, nàng không trở về Giang phủ, mà trực tiếp đi đến nương gia.
Sau khi mọi người trong Diêu phủ biết được tin cô nãi nãi đường xá xa xôi trở về thì suýt nữa trợn tròn con mắt. Hai mặt nhìn nhau xong thì liền nhận được tin tức người đã đến cổng.
Tần Thu Uyển đứng trên xe ngựa, đặt tấm khế đất kia vào trong tay mẫu thân của mình: "Nương, Giang Hải là tên súc sinh, con không thể sống cùng hắn."
Nghe nàng nói như thế, người Diêu phủ lại sững sờ.
Theo bọn họ, sau khi Diêu Mẫn Mỹ thành thân thì tình cảm của hai phu thê cũng không tệ, chí ít là ở trước mặt người ngoài thì vẫn hỗ kính lẫn nhau.
Sao lại biến thành bộ dáng như bây giờ?
Tần Thu Uyển cũng không giấu diếm, đem chuyện Giang Hải nuôi nữ nhân và nhi nữ bên ngoài nói ra, còn miêu tả chuyện trước đó mời phu tử trở về, hai huynh muội đã nhằm vào huynh muội Giang Hữu Khang như nào.
Vẻ mặt người nghe được đều đầy căm phẫn. Diêu phụ giận đến mức đập cái bàn, lập tức sai người mời Giang Hải tới.
Hôm nay Giang Hải đến thư viện thật ra là muốn ở lại. Nhưng không ngờ lại bị phu nhân bắt gặp, trong lòng của hắn đã chột dạ, cũng không dám ở lại thêm, sau khi ra viện tử vì không có chỗ đi nên đã trở về thành.
Vừa về đến nhà không lâu, đang rửa mặt thì người Diêu phủ đã đến.
Hai nhà có qua lại buôn bán với nhau, bình thường không hiếm lần gặp mặt, không biết sao, Giang Hải lại hơi chột dạ.
Hắn có hỏi tùy tùng đến đây mời người, nhưng không được đáp lại. Nhìn thấy mặt mày tùy tùng lạnh lùng, trong lòng của hắn càng thêm bất an.
Đến Nhạc gia, nhìn thấy mọi người trong phòng ngồi ngay ngắn, bên trong đường còn có thê tử của mình. Thì tia hi vọng cuối cùng trong lòng của hắn cũng biến mất: "Nhạc phụ, đã trễ thế như vậy rồi, ngài có việc gì sao?"
Diêu phụ sắc mặt nặng nề nhìn hắn: "Năm đó ngươi tới cửa cầu hôn, cầu tận ba lần, ta mới hứa thân. Khi đó ngươi nói cả một đời này sẽ ngưỡng mộ nữ nhi của ta, kết quả ngươi ngưỡng mộ như thế nào?"
"Hài tử ngươi nuôi bên ngoài thậm chí còn lớn hơn Hữu Khang. Giang Hải, ngươi định giải thích như thế nào?"
Nghe nhạc phụ chất vấn, trong lòng Giang Hải cũng biết chuyện kia đã bị bại lộ. Trong lòng của hắn chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận: "Con không hiểu người nói gì."
"Không hiểu?" Tần Thu Uyển cầm tấm khế nhà trong tay vỗ lên bàn: "Đây là đồ Triệu Lệ nương cho ta, nàng ta đã thừa nhận thứ này là ngươi đặt mua cho nàng ta. Giang Hải, ngươi và nhà ta làm ăn nhiều năm, nhưng bạc kiếm được đều lấy ra để nuôi nữ nhân bên ngoài, ngươi coi ta là cái gì vậy? "
Diêu phụ cũng tức giận không nhẹ.
"Giang Hải, ngươi ức hiếp nữ nhi của ta như thế là muốn làm cho ta tức giận chết sao, hiện tại ngươi tính thế nào?"
Giang Hải thật sự không có ý nghĩ này.
Những năm gần đây quan hệ giữa hắn và phu nhân tuy có lạnh nhạt, nhưng cũng đầy đủ kính trọng, cũng chính là vì nể tình mối làm ăn bên nương gia.
"Nhạc phụ, người nghe con giải thích, năm đó con và Lệ Nương không có quan hệ gì cả, nhưng vấn đề này rất phức tạp, trong thời gian ngắn con cũng không nói rõ được. Người bình tĩnh lại, chúng ta chậm rãi..."
"Ta không muốn nghe ngươi nói linh tinh." Tần Thu Uyển không chút khách khí vạch trần hắn: "Ngươi nói nhiều như vậy chẳng qua là vì muốn cầu xin phụ thân ta tha thứ, để việc buôn bán của hai nhà không bị ảnh hưởng, muốn tiếp tục kiếm bạc. Ta không muốn để ngươi chiếm được hời từ nương gia ta nữa, cũng không chấp nhận được việc bị ngươi lừa gạt, ta không muốn sống cùng ngươi nữa."
Nàng nói ra dự định đã sớm nghĩ kỹ: "Hai đứa bé ta nuôi, ngươi trở về sống cùng Triệu Lệ nương đi, dù sao người ngươi thương nhất cũng là con của nàng ta. Đối với hai người chúng ta mà nói thì đó cũng là một chuyện tốt, không cần nói nhảm nữa. Ngươi về trước, sau đó ta sẽ cho người đưa thư hòa ly lên!"
Nàng cất giọng dặn dò: "Người đâu, tiễn khách."
Giang Hải choáng váng.
Nhiều năm tình cảm vợ chồng, hắn nằm mơ cũng không ngờ Diêu Mẫn Mỹ sau khi biết được chân tướng sự tình, đến cả thương lượng cũng không muốn mà lại trực tiếp đuổi hắn ra khỏi cửa.
Nhiều năm tình cảm đó ở trong mắt nàng tính là cái gì? Diêu Mẫn Mỹ có từng ái mộ hắn chưa?
Bây giờ xem ra hẳn là không có. Cho dù là có thì cũng đã biến mất gần như không còn.
Giang Hải vô cùng không muốn, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào.
"Nàng hỏi hai đứa bé chưa? Bọn nó cũng đồng ý đi theo nàng sao?" Vẻ mặt Giang Hải vô cùng nóng ruột: "Ta muốn gặp hai đứa bé, thương lượng với bọn nó một chút."