Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 515 - Chương 521

Chương 521
"Nếu ngươi sợ người ngoài nói bậy thì mang phu tử đến điền trang mà nuôi." Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Dù sao thì ta cũng cảm thấy tên phu tử này ở nhà chúng ta ngồi ăn rồi chờ chết, thuận tiện cầm bạc."

Giang Hải: ". . ."

Tần Thu Uyển quay đầu nhìn Thường Ninh: "Ngươi còn thất thần làm gì? Mau đi thu dọn hành lý!"

Giang Hải hoàn hồn, lập tức nói: "Chúng ta đã đồng ý với nhau, tại sao nàng có thể đuổi người đi? "

Hắn hạ giọng: "Phu nhân, tại sao nàng đột nhiên lại nghĩ không thông như vậy? Đôi huynh muội này giữ lại trong phủ đối với hai huynh muội Hữu Khang chỉ có lợi chứ không có hại, nhà chúng ta cũng không thiếu bạc, nàng cần gì phải bạc tình như vậy?"

"Giang Hải, hôm nay ngươi động thủ với nhi tử của ta, trong lòng ta không vui. Ta khó chịu thì người khác cũng không được dễ chịu." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ta không nỡ làm phụ tử các ngươi khó chịu, vậy cũng chỉ có thể oan ức người ngoài thôi."

Nàng quay đầu nhìn về phía Thường Vân đang đứng đó: "Nhìn cái gì? Không thấy hai phu thê ta đang vì hai huynh muội các ngươi mà cãi nhau sao? Giang Hải thường xuyên nói các ngươi thông minh, theo ta thấy, các ngươi còn không biết thế nào là phi lễ chớ nghe luôn cơ."

Hai huynh muội đều nghe được sự khinh bỉ trong lời nói của nàng, trong lòng đều rất khó chịu, nhưng lại không dám phản bác.

Thường Vân vô thức dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Giang Hải, Tần Thu Uyển thấy vậy, cười lạnh nói: "Bảo ngươi đi thì đi, ngươi nhìn nam nhân của ta làm gì?"

Thường Vân: ". . ."

Khuôn mặt nàng xấu hổ đỏ bừng.

Giang Hải bực mình hét lên: "Ngươi im miệng cho ta! Sao ngươi có thể nói ra lời như vậy, phu nhân, mọi người gọi ngươi là phu nhân chứ không phải là ả nữ nhân đanh đá trên đường. Nói chuyện phải chú ý. . ."

Tần Thu Uyển lập tức phản bác: "Nam nhân của ta sắp bị cướp đi, ta còn phải chú ý cái gì nữa?"

Giang Hải giận dữ: "Ngươi im miệng cho ta."

Nói xong, một bàn tay quất tới.

Tiếng gió từ cái bạt tai càng ngày càng gần, Tần Thu Uyển vô thức lui lại tránh đi. Móng tay sắc nhọn xẹt qua chóp mũi nàng, có thể cảm giác được một luồng khí sắc bén, có thể thấy được Giang Hải ra tay rất mạnh.

Giang Hải không đánh được nàng thì cơn giận càng tăng, đưa tay chỉ Thường Vân: "Người ta chỉ là một tiểu cô nương, ngươi nói cái gì vậy hả? Há miệng liền hủy thanh danh người khác, tại sao ngươi lại trở nên vô lý như vậy?"

Tần Thu Uyển không sợ chút nào: "Ngươi nói tiếp đi, ngươi chỉ vì người ngoài mà khiến nhi tử của mình chịu ấm ức. Giang Hải, trong lòng ngươi có ma!"

Nàng quay đầu nhìn hai huynh muội kia: "Hai phu thê bọn ta vì huynh muội các ngươi mà ra tay đánh nhau, nếu như các ngươi hiểu chuyện thì đã chủ động rời đi rồi. Trước kia Giang Hải khen các ngươi hiểu chuyện, ta đến giờ cũng không nhìn ra chút nào."

Thường Ninh mấp máy môi, tiến lên xoay người thi lễ: "Đa tạ phu nhân chiếu cố mấy ngày nay. Nếu ngài muốn bọn ta đi thì bọn ta đi là được."

"Không cho phép đi." Giang Hải vô cùng tức giận: "Ta là nhất gia chi chủ, ta nói để các ngươi ở lại thì các ngươi cứ ở lại. Ta xem có ai dám đuổi các ngươi đi!"

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nếu ta không cho phép thì sao?"

"Vậy ngươi tự mình đi đi." Giang Hải phẩy tay áo một cái: "Dùng hai đứa bé để trút giận, uổng cho một người lớn như ngươi. Việc này cho dù có nói đến mấy thì cũng vẫn chứng minh được là ngươi vô lý. Nếu ngươi muốn làm lớn chuyện thì cứ việc dọn ra ngoài, chuyển về nương gia cũng đuwojc. Ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi."

"Ngươi bảo vệ huynh muội bọn nó như thế, người không biết, còn tưởng rằng đó mới là con cái ruột thịt của ngươi đó." Tần Thu Uyển có ý riêng.

Giang Hải nghe nàng lời nói này xong thì liền cảm thấy không đúng lắm, giống như nàng đang biết cái gì đó, trong lòng giật mình, nhưng vẫn cố gắng khắc chế vẻ mặt của mình: "Nói hươu nói vượn."

Tần Thu Uyển liếc nhìn mấy người kia: "Lại nói, cẩn thận nhìn kỹ thì các ngươi đúng là có điểm tương tự. Giang Hải, rốt cuộc ngươi tìm đôi huynh muội này từ chỗ nào?"

Giang Hải đanh mặt lại: "Chớ có nói hươu nói vượn."

Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Nếu đã không phải con cái của ngươi thì ngươi che chở như thế làm gì?" Nàng nhìn hai huynh muội kia: "Cút nhanh lên. Các ngươi không nghe ta, hay là nghe không hiểu? Là điếc hay là không hiểu chuyện vậy hả?"

Đã nói lời khó nghe như vậy, hai huynh muội cũng không dám mặt dày ở lại nữa, Thường Ninh kéo muội muội xoay người rời đi.

Giang Hải muốn ngăn cản, Tần Thu Uyển lại nói: "Nếu ngươi dám mở miệng thì ta sẽ sai người điều tra xem ngươi và hai huynh muội này rốt cuộc có quan hệ gì hay không. Nếu không, ta thật sự không nghĩ ra, vì sao ngươi lại vì bọn họ mà khiến con cái ruột của mình ấm ức."

Giang Hải lập tức liền nuốt lời nói sắp ra miệng ngược vào.

Bởi vì bất cứ chuyện gì xảy ra trên đời này đều sẽ để lại dấu vết, Giang Hải không dám mạo hiểm.

Nhìn thấy hắn như thế, Tần Thu Uyển vốn chỉ là có chút suy đoán lập tức liền khẳng định được ý nghĩ trong lòng, Giang Hải nhất định có nuôi nữ nhân ở bên ngoài, còn sinh ra đôi nhi nữ này, sau đó mượn cớ khích lệ hai đứa bé mà mang bọn nó về. Như thế thì chi phí ăn mặc và học vấn đều sẽ không thua gì hai đứa bé trong nhà.

Chuyện này rất có lý có cứ, tuyệt sẽ không làm cho người ta hoài nghi, dù sao thì Diêu Mẫn Mỹ cũng chưa từng hoài nghi.

Hai phu thê đối mặt, Giang Hải chỉ biết né tránh, rất nhanh đã phẩy tay áo bỏ đi.

Tần Thu Uyển đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của hắn, thật lâu sau không nói gì.

Bên cạnh, hai huynh muội có chút bất an. Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy phụ mẫu cãi nhau ghê gớm như vậy. Giang Hữu Khang nhìn phụ thân đi xa thì có chút bất an: "Nương, phụ thân có phải đang tức giận hay không?"

Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Không cần phải để ý đến hắn. Trong lòng của hắn chột dạ, cho nên mới phải chạy."

Khuôn mặt nhỏ của Giang Vũ tái nhợt: "Nương, con đúng là không học được vẽ. Vẽ không ra là chính con không luyện được."

"Mỗi người đều có cái mà mình am hiểu." Tần Thu Uyển khẽ an ủi: "Con dùng điểm yếu của chính mình so với sở trường của người khác thì sẽ chỉ khiến mình càng thêm mất tự tin. Vẽ không được thì chúng ta học cái khác, không cần thiết phải cố quá làm gì!"


Một lát sau, Tần Thu Uyển liền nhận được tin tức. Huynh muội Thường gia định dọn ra ngoài, liền bị Giang Hải chạy tới ngăn cản, cuối cùng thì vẫn ở lại.

Lúc chỉ còn lại hai mẫu tử, Giang Vũ muốn nói lại thôi: "Nương, không phải như người nói, phụ thân và Vũ tỷ tỷ. . ."

Tần Thu Uyển nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Con không phải hài tử, có một số việc ta không nên giấu diếm con. Nhìn thái độ phụ thân con đối với Thường Vũ, thật ra ta còn hi vọng hắn động tâm với Thường Vũ."

Vẻ mặt Giang Vũ kinh ngạc, hai tay quắn lại. Nàng e dè hỏi: "Nương, trong này có nội tình khác hay sao?" Sợ nương không nói, nàng tiếp tục hỏi: "Người cũng đã nói con không phải hài tử, người nói ra đi, con sẽ giúp người ra quyết định. Con cũng muốn biết vì sao phụ thân không thương bọn con?"

"Bởi vì đôi huynh muội kia có tướng mạo rất giống hắn, nhất là với vị cô cô kia của con, phải có gần bốn phần tương tự." Tần Thu Uyển nói.

Giang Vũ từ nhỏ lớn lên trong nhà giàu có, được chứng kiến không ít chuyện bẩn thỉu. Rất nhanh đã liên tưởng đến cái khác: "Chẳng lẽ phụ thân. . ."

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Mặc dù ta còn chưa tra ra được chân tướng, nhưng chuyện này hẳn cũng là tám chín phần mười rồi. Phụ thân con vốn lạnh tình, không phải kiểu người sẽ giúp đỡ người ngoài, con cũng biết rõ rồi đấy. Nhưng hắn với đôi huynh muội kia đúng là vô cùng quan tâm. Vì để cho bọn họ nhập phủ, còn tìm ra lý do hoang đường như vậy."

"Trong mắt ta, hai huynh muội các con đã rất ưu tú, căn bản không cần người khác khích lệ!"

Giang Vũ nói không ra lời.

Trước kia nàng luôn cảm thấy thái độ của Thường Vân đối với mình không đúng, nhưng lại nghĩ không ra nguyên cớ. Lúc này nghe nương suy đoán, nàng đã chóng hiểu ra rất nhiều.

Hoá ra hai huynh muội Thường gia thật sự không có ý tốt!

Đã vậy phụ thân còn muốn che chở cho bọn họ, giống như bọn họ thật sự là con của ông ấy vậy.

Giang Vũ nhanh chóng lại nghĩ tới chuyện khác, nếu như phụ thân thật sự nuôi một nữ nhân khác ở bên ngoài, hài tử còn lớn như vậy thì chắc chắn là bọn họ đã âm thầm qua lại nhiều năm. Nương. . . nương làm sao có thể chịu nổi?

Nàng nuốt một ngụm nước bọt: "Nương, có phải là ngươi suy nghĩ nhiều hay không?"

So với việc phụ thân thật sự có một gia đình khác ở bên ngoài thì nàng càng hi vọng là mẫu thân suy nghĩ lung tung hơn.

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Chín thành chín rồi, hai người kia chính là hài tử của phụ thân con với người khác. Vũ nhi, con đừng quá khó chịu, ta còn không khó chịu mà. Cả một đời người dài như vậy, đây chẳng qua chỉ là một khó khăn nhỏ mà thôi, chắc chắn không có trở ngại."

"Người làm sai chuyện là người khác, chúng ta không cần thiết vì người khác mà khiến chính mình ấm ức. Mau dùng bữa đi, lát nữa nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc rồi quên hết những chuyện này đi."

Quên chắc chắn không thể nào quên, mà chỉ có thể khiến cho mình không khó chịu mà thôi.

Giang Vũ cúi đầu: "Nương, người yên tâm, bất luận xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ trợ giúp người."

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười.

Nhưng mà cũng cảm thấy ấm lòng.

Diêu Mẫn Mỹ rất quan tâm đến con cái, bây giờ thấy nhi nữ có thái độ như vậy, Tần Thu Uyển cũng không bất ngờ chút nào.

 
Bình Luận (0)
Comment