"Đó là do trí nhớ của hắn không tốt." Phu tử không chút nghĩ ngợi đáp lại, vẻ mặt của hắn nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không vui: "Lời này của phu nhân là đang hoài nghi ta sao?"
Hắn nhìn thoáng qua Giang Hữu Khang: "Giang công tử xuất thân tốt, vừa sinh ra đã có thể có được rất nhiều đồ vật mà một người cả một đời cũng khó với tới được nên căn bản cũng không cần cố gắng. Có lười biếng, ta cũng có thể lý giải. Nhưng mà, ta đã làm phu tử của các ngươi thì các ngươi nhất định phải có trách nhiệm. Cho các ngươi bài tập, các ngươi nhất định phải làm xong."
Giang Hữu Khang lên tiếng: "Nhưng hôm qua ta thực sự không nghe thấy ngài bảo ta học thuộc văn."
"Đó là do ngươi." Sắc mặt phu tử càng thêm không vui: "Thường Ninh cũng biết, hắn đọc rất lưu loát, lại còn phân biệt được mấy phần ý cảnh. Mà ngươi. . ."
Hắn lắc đầu, bộ dáng đầy khinh thường.
Đừng nói đến Giang Hữu Khang, chính Tần Thu Uyển nhìn thấy phu tử bày ra thái độ như vậy cũng không nhịn được tức giận.
"Phu tử có ý là ngài không dạy được Hữu Khang?"
Phu tử kinh ngạc: "Ta không nói như vậy."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Nàng hỏi ngược lại: "Bài tập hôm nay là cái gì?"
Phu tử sững sờ, lập tức nói: "Luyện tám thiên chữ lớn!"
Tần Thu Uyển nhìn về phía Giang Hữu Khang: "Con nghe rõ ràng chưa?"
Giang Hữu Khang hơi không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Thấy thế, Tần Thu Uyển mới lại nhìn về phía phu tử: "Trước đó là ta sơ sót với Hữu Khang. Kể từ hôm nay, ta sẽ phái người tới hỏi nó bài tập thường xuyên, sau đó sẽ tự mình đốc xúc nó hoàn thành. Phu tử cảm thấy như vậy có thể không? "
Phu tử hơi mất tự nhiên: "Cũng được."
Giang Hữu Khang không rõ vì sao nương lại đưa mình đến trước mặt phu tử nói những lời này, sau khi trở về, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Nương, có phải người cho rằng phu tử giao bài tập cho bọn con không giống không?"
Cũng chỉ có như thế, mới có thể giải thích vì sao hai đứa lại nghe ra khác nhau.
Giang Hữu Khang cũng không phải hài tử, thiếu niên cùng tuổi với hắn nếu như hiểu chuyện sớm thì có thể đã làm phụ thân rồi. Có một số việc, nên để hắn hiểu được thì không thể giấu diếm.
Tần Thu Uyển nhìn về phía hai người: "Chúng ta đi thăm Thường Ninh, xem hắn đang làm cái gì."
Hai huynh muội rõ ràng không muốn đi, Tần Thu Uyển bèn kéo một cái, đi thẳng đến viện tử của Thường Ninh.
Thường Ninh xuất thân không cao, trong nhà nghèo khó, nhưng mà thiên phú đọc sách rất cao. Giang Hải gọi hắn đến cũng là muốn hắn cho Giang Hữu Khang một chút áp lực.
Hắn ở trong sân nhỏ cách thư phòng bên ngoài không xa.
Viện tử chỗ này rất nhỏ, nhưng mọi thứ đều đủ, bên trong còn có một cái hồ nhỏ mà những viện tử khác trong phủ không có.
Mẫu tử ba người đi tới cửa, Tần Thu Uyển đưa tay bảo bà đỡ không cần bẩm báo, mang theo hai huynh muội đi vào trong viện.
Trong thư phòng không có một ai, Tần Thu Uyển trực tiếp đi quanh hậu viện, xa xa liền thấy Thường Ninh ngồi ở bên hồ, trong tay cầm một quyển sách.
Lúc sắp tiếp cận, tiểu đồng bên cạnh Thường Ninh liền từ bên ngoài bưng một cái khay đi vào, nhìn thấy mấy người đứng cách chủ tử nhà mình không xa, không nhịn được lên tiếng kinh hô: "Phu nhân?"
Nghe được âm thanh sau lưng, Thường Ninh đột nhiên quay đầu lại.
Lúc quay đầu lại, hắn theo bản năng muốn giấu quyển sách trên tay. Nhưng Tần Thu Uyển lập tức bước xa xông lên trước, đoạt lấy quyển sách từ trong tay hắn.
Đó chính là một bản cổ thư ố vàng, Giang Hữu Khang nhìn thấy thì vẻ mặt kinh ngạc: "Hai ngày trước ta vào thư phòng không tìm thấy, hóa ra là bị ngươi mang về?"
Thường Ninh hơi mất tự nhiên: "Hữu Khang tìm nó ư? Lúc ấy ta nhìn thấy ngươi đặt trên bàn hình như không muốn xem, cho nên ta mới mượn về."
"Không hỏi mà lấy là lấy trộm." Tần Thu Uyển nhấn mạnh.
Thường Ninh xấu hổ giận dữ: "Phu nhân, ta không trộm."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ngươi đang học cái gì?"
"Chỉ là tùy tiện xem thôi." Thường Ninh nói xong bèn đưa quyển sách kia về sau lưng: "Hữu Khang, lát nữa ta sẽ trả sách lại ngươi."
Tần Thu Uyển rũ mắt, ánh mắt rơi vào cái ghế đẩu bên cạnh hắn vừa mới ngồi, nơi đó còn đặt một quyển sách.
Giang Hữu Khang thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại, lập tức tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Thường Ninh, phu tử nói phải mấy ngày sau mới được xem bản này. . ."
Thường Ninh giải thích: "Ta rảnh rỗi nên tùy tiện nhìn qua thôi."
Tần Thu Uyển có thể thấy được hắn đang nắm chặt tay, nếu nàng không đoán sai thì lúc này hắn hẳn là đang rất khẩn trương.
Đời trước, Diêu Mẫn Mỹ không phát hiện hai huynh muội này có gì bất thường, tuy thỉnh thoảng cũng phát hiện bọn họ đang nhắm vào hài tử của mình nhưng chỉ cảm thấy bọn họ làm vậy là vì đố kị chứ cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng sự thật chứng minh, hai huynh muội này hãm hại huynh muội Giang Hữu Khang không chỉ là bởi vì đố kị.
"Bên ngoài lạnh rồi, chúng ta đi vào trong phòng rồi nói." Tần Thu Uyển nói lời này cũng không phải là muốn thương lượng, mà là báo cho mọi người biết. Lời vừa nói xong, lập tức liền đi vào thư phòng.
Trong thư phòng toàn là mùi mực, trên bàn bừa bộn. Mấy người vừa vào cửa liền thấy mấy chữ lớn đã viết xong đặt trên bàn.
Giang Hữu Khang lại sững sờ: "Bọn ta vừa mới trở về, ngươi liền viết xong rồi?"
Thường Ninh từ lúc ở chính viện trở về đến giờ mới chỉ có gần nửa canh giờ, vốn dĩ không có khả năng viết xong nhiều chữ như vậy.
Đến giờ phút này, Giang Hữu Khang càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.
Hai huynh muội này và phu tử đang cố ý nhằm vào hắn!
Nương nói không sai, bài tập phu tử bố trí không giống nhau. Cho Thường Ninh sớm hơn một chút, cho hắn thì rất muộn, hoặc là không thèm cho. Đợi đến lúc kiểm tra thì nói hắn lười biếng, không làm bài tập.
Giang Hữu Khang nghĩ rõ ràng những thứ này xong, lập tức liền phì cười, hắn vốn có tính tình xúc động, lập tức sải bước chạy tới viện phu tử, trực tiếp hỏi: "Phu tử, ta không đắc tội với ngài lúc nào nhỉ?"
Vẻ mặt phu tử kinh ngạc: "Vì sao ngươi lại nói thế?"
Hắn nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển bên cạnh, nghiêm mặt nói: "Phu nhân, thứ cho ta nói thẳng. Quý phủ công tử đối với trưởng bối và phu tử không có chút tôn trọng nào, nếu cứ tiếp tục như vậy. . ."
"Sẽ như thế nào?" Tần Thu Uyển cười lạnh nói tiếp: "Nhi tử ta sẽ bị phế sao?"
Phu tử ngoài miệng không nói nhưng chính là có ý này.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nữ tử trước mặt rõ ràng không đúng, hắn không dám đồng ý, chỉ nói: "Đương kim lấy hiếu trị thiên hạ, thái độ công tử như này. . ."
"Ta cho rằng thái độ của Hữu Khang rất tốt." Tần Thu Uyển tiến lên hai bước, dò xét: "Phu tử, nếu ta nhớ không lầm thì tiền công mỗi tháng của ngươi đều là chính ta phát. Kết quả ngươi và những người khác thông đồng với nhau nhằm vào nhi tử của ta. Ngươi có nhớ mình đang ăn bát của ai hay không?"
Mặt phu tử lộ vẻ xấu hổ: "Ta không hiểu ý của phu nhân."
Tần Thu Uyển chỉ Thường Ninh sau lưng: "Vừa rồi bọn ta đi đến viện tử của hắn đã nhìn thấy tám thiên chữ lớn được viết xong, thời gian thì còn chưa đến nửa canh giờ mà chữ viết lại tinh tế, không có chỗ nào bắt bẻ được."
Phu tử vốn là người thông minh, nghe lời nghe âm, lập tức hiểu ý của nàng.
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Cho nên đây chính là chỗ ưu tú của Thường Ninh, bất luận xảy ra chuyện gì cũng làm bài tập trước tiên. Ở phương diện này, Hữu Khang lại kém một chút."
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng, cất giọng dặn dò: "Người đâu, chuẩn bị bút mực giấy nghiên."
Nàng nhìn về phía phu tử đang mơ hồ không hiểu: "Ta không cho rằng trong nửa canh giờ có thể viết ra tám thiên chữ lớn, chính ngươi viết một cái cho ta xem."
Phu tử á khẩu không trả lời được, nhưng mà, là người đọc sách nhiều năm, lại làm phu tử trong nhiều phủ, hắn vẫn rất nhanh trí, lập tức giải thích: "Thường Ninh khắc khổ, hẳn là vì thấy chữ viết của mình không mỹ quan nên cố ý luyện tập. Vừa vặn lại trùng khít với bài tập ta bố trí, cho nên mới làm xong sớm như vậy."
"Ngươi tưởng ta là kẻ ngu à?" Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Sự thật bày ở trước mặt, ta cũng không phải mù lòa. Ngươi cho dù không thừa nhận thì ta cũng đoán được một chút. Ta không cho phép có người bưng chén của ta, còn nhằm vào nhi tử của ta, ta sẽ mời phu tử khác, về phần ngươi, ngươi muốn tự mình đi? Hay là để ta sai người đuổi đi?"
Phu tử không ngờ lại có biến cố như vậy, sửng sốt một hồi mới hoàn hồn: "Phu nhân muốn sa thải ta?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng! Với cái loại phu tử tư tâm như ngươi, dù học vấn có tốt thì cũng sẽ dạy hư hài tử thôi.”
Huynh muội Thường gia ở đằng sau không dám lên tiếng. Phu tử há hốc mồm, còn muốn giải thích vài câu, Tần Thu Uyển đã mất kiên nhẫn: "Ném hắn ra bên ngoài cho ta."
Nếu thật sự bị người ném ra từ cửa phủ thì thật quá mất thể diện. Phu tử vội vàng phản kháng: "Ta muốn gặp lão gia."
"Gặp cũng như vậy." Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt: "Ta sẽ mời phu tử khác, ngươi đừng nghĩ đến việc ở lại."
Phu tử: ". . ."
Thường Ninh thấy chuyện không đúng, phu nhân rõ ràng đã lên lòng nghi ngờ. Nếu như phu tử đã bị nàng đuổi đi thì kế tiếp có phải cũng sẽ đến phiên của mình hay không?
Hắn vội vàng tiến lên cầu tình, còn không quên dặn dò muội muội nhanh đi tìm viện binh.
"Phu nhân, chỗ này có hiểu lầm," Thường Ninh vội vàng giải thích: "Hôm qua ta muốn luyện chữ, nên trong lúc vô tình đã mở thiên văn chương ra rồi chép vào. Kết quả hôm nay phu tử bố trí đúng vào bài tập này, cho nên ta mới trộm lười đi đọc nhàn thư. Phu nhân đừng nóng giận."
Tần Thu Uyển quay đầu nhìn hắn: "Thường Ninh, bất luận ngươi học vấn tốt bao nhiêu thì trong mắt ta ngươi cũng là một ngoại nhân, không sánh bằng nhi tử của ta. Con người của ta không nói đạo lý, bênh người thân không cần đạo lý, ngươi ức hiếp nhi tử của ta, ta cũng không chứa nổi ngươi. Ngươi cũng trở về thu dọn hành lý, hôm nay rời đi đi."
Từ lúc đó đến bây giờ, Giang Hải vẫn chưa tới tìm nàng nói chuyện, rõ ràng là còn đang tức giận.
Tần Thu Uyển cũng không có kiên nhẫn chạy đi dỗ dành hắn, hắn không lộ diện, nàng sẽ làm cho hắn lộ diện.
Quả nhiên, Thường Ninh còn chưa đi thu nhặt đồ, Giang Hải không biết từ cái xó xỉnh nào đột nhiên xông ra.
"Phu nhân, nàng làm cái gì vậy?" Giang Hải tỏ rõ vẻ không vui: "Ta nghe nói nàng muốn đuổi phu tử đi?"
"Đúng, ta không chỉ muốn đuổi phu tử, ta còn muốn đuổi người bồi đọc mà ngươi tìm đến đi." Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Ngươi tìm phải cái loại người như nào vậy hả? Nguyên một đám đè ép lên đầu Hữu Khang, còn nói nó không đủ khắc khổ. Phu tử bố trí bài tập vốn dĩ đã khác biệt, ngươi muốn Hữu Khang chủ động đoán bài tập mà làm sao?"
Giang Hải tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Lời này của nàng là có ý gì?"
Tần Thu Uyển không có kiên nhẫn giải thích, khoát tay một cái nói: "Tóm lại phu tử nhất định phải thay, bồi đọc có thể tuyển lại. Nhưng hai huynh muội, ta tuyệt đối sẽ không chứa chấp."
Giang Hải không hiểu ra sao: "Tại sao nàng đột nhiên lại. . . Chuyện liên quan đến hài tử, chúng ta không thể tùy hứng như thế, phu tử cho dù bỏ thì cũng phải chờ phu tử mới tới. Hơn nữa, chúng ta ở trong thành này vẫn rất cần thể diện, nếu nàng cứ không minh bạch đuổi phu tử đi như vậy thì sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt đến hai đứa nhỏ. Chúng ta bất luận có bao nhiêu tiền bạc mà không giữ được hài tử thì cũng là dư thừa."
Hắn chân thành nói: "Người sống cả một đời, không phải cũng là vì hài tử sao? Vì hài tử chịu giờ oan ức vốn cũng là việc nên làm, phu nhân, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như nàng thật sự vì chút chuyện nhỏ này mà đuổi phu tử ra ngoài thì người ngoài sẽ nói nhà chúng ta như thế nào? "