Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 513 - Chương 519

Chương 519

Trương Chiêu Đễ gầy gò không thành hình người hành lễ thật sâu trước Tần Thu Uyển, tỏ rõ vẻ cảm kích: "Đa tạ ngươi."

"Người ta không yên lòng nhất chính là hai đứa bé và cả tỷ tỷ và muội muội, nhưng bọn họ đều đã có thể sống tốt, may mắn mà có ngươi. Nhất là hai đứa bé, hiểu đạo lý có trách nhiệm, đối xử với mọi người chân thành, lại hiểu cách bảo vệ mình."

Nàng nói xong thì chậm rãi tiêu tán.

*

Tần Thu Uyển mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên một cái ghế, trên đường còn có một vị hán tử trung niên trông khá cứng rắn, lúc này vẻ mặt của hắn đang rất nghiêm túc, tâm trạng dường như không tốt lắm.

Bài trí xung quanh đều rất sang trọng, lư hương cách đó không xa khói mù lượn lờ, cả gian phòng đều là hương thơm nhàn nhạt.

Trong phòng ngoại trừ nàng và nam nhân bên cạnh ra, trước mặt còn có hai nam hai nữ đang đứng, tuổi tác khoảng chứng mười bốn mười lăm, cách ăn mặc đều không khác nhau là mấy, nhìn không ra ai thân phận cao hơn ai.

"Phu nhân, ngài đừng nóng giận." Hai cô nương mảnh khảnh ngữ khí ôn nhu lên tiếng, sau đó còn dâng một chén nước trà lên đưa cho Tần Thu Uyển: "Phu tử nói tranh của Vũ tỷ tỷ vẽ rất tốt, chỉ là gần đây có hơi sơ sẩy, về sau tỷ tỷ chỉ cần ổn định lại tinh thần rồi khổ luyện thì nhất định có thể vẽ đẹp hơn ta."

Vị cô nương mặt tròn bên cạnh lúc này đang rơm rớm nước mắt, quật cường cắn môi, nhìn như sắp khóc.

Nữ tử mảnh mai lại rót một chén trà dâng cho hán tử trung niên bên cạnh, khuyên bảo: "Lão gia, ngài cũng chớ gấp, phu tử nói thiên phú của Vũ tỷ tỷ rất cao, chỉ cần có thể khổ tâm luyện tập thì nhất định có thể có được thành tựu!"

Ánh mắt hán tử trung niên nặng nề theo dõi vị Vũ tỷ tỷ kia, khi tiếng nức nở của nàng càng lúc càng lớn, lập tức vỗ mạnh lên bàn: "Bại hoại thành như vậy mà còn có mặt mũi khóc hả?"

Cô nương kia giật nảy mình, lập tức quỳ xuống.

Thiếu niên đứng sát bên vị Vũ tỷ tỷ kia liền đưa tay kéo: "Muội muội,."

Vũ tỷ tỷ bất động, kéo tay áo của mình trở về.

Ánh mắt hán tử trung niên thuận thế rơi vào người thiếu niên: "Ngươi cũng vậy, phu tử bảo ngươi không học thuộc bài. Giang Hữu Khang, ngươi muốn làm ta tức chết hay sao?"

Vẻ mặt Giang Hữu Khang quật cường: "Phu tử vốn dĩ không nói với con chuyện đó!"

"Nói cái rắm!" Có lẽ là vì quá mức tức giận nên hán tử trung niên đã nói tục: "Phu tử không nói vậy làm sao Thường Ninh biết được? Nó bịa ra à?"

Giang Hữu Khang cúi đầu xuống, nói thầm: "Làm sao con biết?"

"Theo ta thấy, ngươi đang lấy cớ." Hán tử trung niên vỗ mạnh lên bàn: "Ngươi nhìn hài tử nhà người ta xem, đến cả cơm cũng không kịp ăn, buộc tu còn chưa đóng nổi, thậm chí còn bị đồng môn trò cười. Nhưng người ta cũng còn không từ bỏ. Ngươi thì hay rồi, ta mời phu tử đến tận phủ, mỗi ngày dâng nước trà điểm tâm lên cho ngươi, không bắt ngươi bận tâm đến bất cứ cái gì, chỉ để ngươi an tâm học văn. . . Kết quả ngươi đến cả văn cũng không thuộc, nếu ngươi không phải thân nhi tử của ta thì ta đã sớm đuổi ngươi ra ngoài rồi."


Giang Hữu Khang cứng rắn nói: "Con biết, người muốn Thường Ninh làm con của người! Đáng tiếc hắn không phải! Có câu loại dưa được dưa, con đọc sách không được cũng là theo người."

Lời này vừa nói ra, hán tử trung niên liền giận sôi lên.

Một bên khác, Thường Ninh chắp tay đứng đấy, hơi cúi đầu, trông có vẻ vô cùng khiêm tốn.

Hai phụ tử cãi nhau túi bụi, không ai lên tiếng thuyết phục, Tần Thu Uyển mới tới nơi đây, còn chưa có ký ức nên cũng không tiện mở miệng.

Nhưng mà, nàng có để ý khi nam nhân bên cạnh đang răn dạy vị thiếu niên tên Giang Hữu Khang kia thì trong ánh mắt vị Vũ tỷ tỷ bên dưới nhìn về phía nàng tràn đầy cầu cứu.

"Người đâu, thượng gia pháp." Hán tử trung niên quá tức giận, vọt thẳng ra ngoài cửa hô.

Ở cửa lập tức có người đi vào, trong tay cầm roi.

Hán tử trung niên tiến lên tiếp nhận, mạnh mẽ quất roi về phía Giang Hữu Khang.

Tiếng roi vang lên nhức nhối, Tần Thu Uyển cảm thấy hơi khó hiểu. Chỉ nhìn cách động thủ cũng đã thấy là không giống như phụ thân đối với con ruột.

Nếu quả thật là thân sinh phụ tử thì dù có tức giận, hẳn là cũng không nỡ đánh mạnh như vậy. Lui một bước mà nói thì bản thân Giang Hữu Khang cũng không làm ra chuyện gì quá sai trái, không thuộc văn mà thôi, còn nhiều biện pháp để hắn thuộc mà.

Hơn nữa, nhìn thần tình vừa rồi của Giang Hữu Khang rõ ràng việc hắn không thuốc văn có ẩn tình. Đương nhiên, cũng có thể là đứa bé này nói dối thành tính, lại không đáng tín nhiệm. Nhưng vô luận như thế nào thì cũng không nên xuống tay nặng như vậy.

Vũ tỷ tỷ sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt, nhào tới trước ôm lấy chân hán tử trung niên: "Phụ thân, không thể!"

Hán tử trung niên đá văng nàng ra: "Bại hoại thành tính, hôm nay ta không giáo huấn nó thì không được."

Nói xong, roi trong tay lại giơ lên, mạnh mẽ quất xuống.

Tần Thu Uyển tay mắt lanh lẹ, kéo Giang Hữu Khang vẫn đang đứng quật cường đứng yên tại chỗ lại.

Dù như thế thì roi vẫn đánh lên lưng hắn.

"Chát" một tiếng, y phục bị xé rách, trên lưng hắn có thêm một vệt sước sưng đỏ bằng ngón tay, ẩn ẩn lộ ra tơ máu.

Giang Hữu Khang gắt gao cắn răng, không kêu lên, chỉ là ánh mắt nhìn về phía hán tử trung niên tràn đầy lãnh ý.

Đối diện với ánh mắt như vậy, hán tử trung niên càng thêm tức giận: "Ngươi đang oán ta?"

"Ta sinh ngươi nuôi ngươi, hao hết tâm lực dạy bảo ngươi, ngươi lại dám nhìn ta như vậy?" Nói xong, roi trong tay tiếp tục nâng lên.

Tần Thu Uyển đẩy Giang Hữu Khang bên cạnh ra, tiến lên giành lấy roi.

Hán tử trung niên quát lên: "Trả roi cho ta."

Tần Thu Uyển đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hán tử trung niên tức giận không thôi: "Nương chiều con hư. Cũng là bởi vì có ngươi nuông chiều mà hài tử mới càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi!"

Nói xong liền nhìn về phía Giang Hữu Khang và Vũ tỷ tỷ: "Hai huynh muội các ngươi nếu không học hành cho tốt thì cút ra ngoài cho ta, về sau đừng nói là con cái của Giang Hải ta. Mất mặt!"

Nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi.

Nữ tử mảnh mai mở miệng đầu tiên bên cạnh hình như có hơi sợ, nhìn về phía thiếu niên trầm mặc kia rồi rất nhanh đã đứng dậy đi ra ngoài.

Trước khi đi còn quay đầu nhìn về phía Tần Thu Uyển nói: "Phu nhân, Vũ tỷ tỷ làm không đúng, ngài chỉ cần nói vài lời thôi. Tỷ ấy là cô nương, không nên động thủ. . . Ngài đừng quá tức giận, lát nữa ta sẽ giúp ngài đốc thúc tỷ ấy."

Mấy người đi xong, trong phòng an tĩnh lại, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Giang Hữu Khang quay đầu, đứng bên trong một góc, từ đầu đến cuối đều không mở miệng.

Tần Thu Uyển không ký ức, vuốt vuốt mi tâm: "Hai con ở nơi này chờ ta một lát."

Bỏ lại một câu, cũng mặc kệ huynh muội hai người có vẻ mặt như nào, nàng tự mình đi vào trong phòng.

Ngồi ở bên trong gian nhỏ, nàng nhắm mắt lại.

Nguyên thân Diêu Mẫn Mỹ, xuất thân Diêu phủ Phong thành, tỷ muội trong nhà đông đảo. Lúc mười lăm tuổi, đã gả cho trưởng tử Giang gia cùng thành.

Sau khi xuất giá, cuộc sống vẫn bình yên giống như trước. Hai phu thê thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng vẫn có thể tương kính như tân.

Diêu Mẫn Mỹ còn tưởng là cả một đời của mình đều sẽ bình yên như thế, nhưng khi hài tử từng ngày lớn lên, hai phu thê càng ngày càng tranh chấp nhiều hơn.

Ở Phong thành có một thư viện lớn nhất Tề quốc, nơi này học giả nhiều, không ít danh nhân được ghi chép trong lịch sử. Trên núi phía ngoại thành cũng có mấy thư viện, cho dù là nữ tử thì cũng có thể nhập học.

Giang Hải luôn cho rằng con cái nhà mình không đủ khắc khổ, không đủ nghiêm túc. Cũng không biết đã nghe được biện pháp từ nơi nào, nói là có hai người ưu tú ở bên cạnh thì sẽ đốc xúc bọn họ tiến lên tốt hơn.

Thế là, không biết hắn từ nơi nào gọi được một đôi huynh muội tới, ca ca chăm sóc nhi tử Giang Hữu Khang, muội muội chăm sóc Giang Vũ.

Diêu Mẫn Mỹ cũng muốn hài tử học tốt hơn nên lúc biết được biện pháp này của hắn, mặc dù không quá đồng ý nhưng cũng muốn thử một lần. Lỡ như con cái thật sự học tốt lên thì cũng là một chuyện tốt.

Nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện, sau khi đôi huynh muội kia đến thì Giang Hải càng ngày càng mất kiên nhẫn với con mình, thậm chí còn liên tục động thủ.

Mà hai đứa bé cũng bởi vì bị Giang Hải trách phạt mà càng thêm không nghe lời, tình cảm giữa phụ tử càng ngày càng lạnh nhạt.

Diêu Mẫn Mỹ còn tưởng là hài tử đã lớn, tự có ý nghĩ của riêng mình, cho nên mới không quản giáo. Nhưng vào một lần Giang Hải giáo huấn nhi tử, dùng gia pháp quất nhi tử thành trọng thương, nàng mới đột nhiên nhận thấy chuyện này không đúng.

Nhưng nàng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị bệnh liệt giường, trong vòng vài ngày liền mê man. Trước khi đi, còn nghe nói tin tức con cái lần lượt xảy ra chuyện.

"Nương, ngài đừng nóng giận." Bên ngoài truyền đến giọng nói rụt rè của nữ tử.

Tần Thu Uyển lấy lại tinh thần, đi ra khỏi gian nhỏ, nhìn hai huynh muội trước mặt, nói: "Ta không giận."

Dừng một chút, nàng nói: "Cho dù muốn giận thì cũng là giận phụ thân của các con."

Giang Hữu Khang bán tín bán nghi: "Thật sao?"

Tần Thu Uyển gật đầu, chỉ cái ghế: "Ngồi đi."

Đợi đến khi hai huynh muội ngồi xuống, nàng nghiêm mặt hỏi: "Con nói phu tử không bảo con học thuộc văn nhưng lại nói là con không học thuộc. Có đúng không?"

Giang Hữu Khang cúi đầu xuống: "Nương, con không nói dối, lời phu tử nói con đều nghiêm túc nghe, nhưng từ trước tới giờ không hề nghe thấy ông ấy dặn con học thuộc văn lúc nào. Ngày đó đến cả bài văn con còn không nhìn, cho nên con mới không học thuộc."

Trước đó hắn đã nhắc đến việc này, đáng tiếc phụ thân không tin. Vốn là hắn không muốn nói thêm, nhưng vì không muốn để cho nương hiểu lầm, cho nên mới nhẫn nại nói lại một lần.

Thực ra, Giang Hữu Khang cũng không cho rằng nương sẽ tin mình.

Mấy tháng qua, hắn ở trong mắt và trong miệng phu tử là loại du côn không nghe lời, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy mình đi học mà chẳng có chút thiên phú nào, càng ngày càng nản chí.

Tần Thu Uyển lại nhìn Giang Vũ.

Giang Vũ cúi đầu xuống, rất là khó chịu: "Nương, con đã rất chăm chỉ rồi. Buổi tối hôm qua con còn luyện đến giờ Tý. . . Con không như Thường Vân học cái gì cũng nhanh. . ."

Nói đến đây, nước mắt đã như hạt châu đứt đoạn mà rơi đi xuống.

Tần Thu Uyển thở dài một tiếng, lấy khăn ra giúp nàng lau nước mắt: "Đừng khóc!"

Nàng nhìn về phía Giang Hữu Khang: "Việc phu tử không dặn con học thuộc văn, con xác định là thật?"

Giang Hữu Khang lập tức gật đầu: "Thật."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Con có dám đối chất với phu tử hay không?"

Giang Hữu Khang kinh ngạc.

Vị phu tử mà phụ thân mời tới là đại nho nổi danh trong thành, nghe nói đã phải bỏ ra số tiền rất lớn. Nhà khác muốn gặp mặt cũng không thể, may là phụ thân dựa vào quan hệ mới mời được người trở về.

Tóm lại, phu tử không bao giờ sai.

Nếu như phu tử sai, vậy nhất định không phải là cố ý.

Trước đó Giang Hữu Khang đã phát hiện phu tử đang nhắm vào mình, hắn thử đề cập qua rồi, nhưng phụ thân căn bản là không tin, còn nói hắn bởi vì không muốn đọc sách nên mới có thành kiến với phu tử, ngụ ý là không hề tin tưởng phu tử đang nhằm vào hắn.

Nương khi đó cũng đồng ý, vậy mà bây giờ Giang Hữu Khang cũng không ngờ nương lại đột nhiên tin tưởng mình.

Hắn không ngừng gật đầu: "Con dám!"

Thế là, Tần Thu Uyển mang theo hai huynh muội đi thẳng đến ngoại viện.

Phu tử hạ học xong đang ngồi ở bên hồ thả câu, nghe sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu lại liền nhìn thấy mẫu tử ba người, khẽ gật đầu coi như là bắt chuyện.

Tần Thu Uyển tiến lên hai bước: "Hồ phu tử, có chuyện này ta muốn thỉnh giáo, làm phiền ngươi thay ta giải hoặc."

Hồ phu tử hơi mất kiên nhẫn: "Ngươi nói đi."

"Ta muốn hỏi một chút, ngươi rốt cuộc có bảo Hữu Khang học thuộc văn hay không?" Tần Thu Uyển tiến lên hai bước, càng thêm tới gần hắn: "Vì sao Hữu Khang không nhớ rõ là có chuyện này?"

Bình Luận (0)
Comment