Chương 518
Lão phu nhân rất tức giận, nhưng lúc này cũng không có cách nào đi gây sự với Nghiêm Thanh Thanh được. Nàng đang ở trong đại lao, nói mấy câu thì được chứ còn muốn đánh người thì trông coi sẽ ngăn cản.
Lâm Tài Đức luôn cho rằng nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, không giúp được gì mà sẽ chỉ thêm phiền. Mẫu thân và tổ mẫu chính là bề trên, Trương Chiêu Đễ lại là một phụ nhân nông thôn, cần gì phải so đo với nàng ta?
Hiện tại thì hay rồi, đúng là vì nhỏ mất lớn.
Ở trước mặt người nhà, Lâm Tài Đức không che giấu sự bất mãn của mình. Lâm lão phu nhân nhìn thấy, trong lòng cũng sinh ra tức giận.
Bà ta cho dù có làm sai thì cũng không tới phiên tôn tử chỉ trích. Hơn nữa, hiện tại quan trọng nhất bây giờ không phải là trách cứ nhau mà là tìm cách giải quyết.
"Tài Đức, lát nữa ta sẽ sai người chuẩn bị ngựa xe, đi cùng con đến La Thành. Con tự mình giải thích với nhạc phụ của con đi, vô luận như thế nào thì cũng không được để cho ông ta chán ghét con."
Cho dù Khương cử nhân tức giận, nhưng cũng chỉ có thể tức giận trong âm thầm, không thể ở ngay trước mặt người toàn thành trở mặt với bọn họ được.
Lâm gia làm thương hộ muốn để con cháu trong nhà nhập làm quan nên cũng không thể trở mặt với cử nhân.
Nói như vậy, nếu như Khương cử nhân tuyên bố với bên ngoài là tế tử của mình phẩm tính không tốt thì đời này Lâm Tài Đức sẽ không thể nổi danh nổi. Có thể đến cả thi Hương cũng không thể tham gia.
Trước khi Lâm Tài Đức trở về đã cầu xin, dùng hết lời ngon ngọt nhưng cũng không thể khiến nhạc phụ thay đổi chủ ý. Nói thật, hắn đã có chút nản chí.
Bây giờ tổ mẫu đã muốn đi cầu xin, bất luận chuyện có được hay không thì đều phải thử một lần, lỡ như được thì sao?
Lỡ như tổ mẫu có thể thuyết phục nhạc phụ thì hắn sẽ lại có hi vọng.
Lâm phu nhân vô cùng nóng ruột, bà ta không phải là chưa từng nghĩ tới có hôm nay, nhưng chỉ là không dám nghĩ sâu. Thấy điệt nữ thật sự dính líu đến nhi tử, bà ta lập tức chột dạ, ngay cả một lời cũng không dám nói.
"Nương, con đi chung với người."
Lâm lão phu nhân lúc này chỉ nghĩ đến tiền đồ của tôn tử, không để ý đến nhi tức bên cạnh, nghe thấy bà ta mở miệng mới nghiêng đầu nhìn lại.
Thấy rõ người trước mặt, sắc mặt bà liền trầm lãnh: "Ngươi còn có mặt mũi đòi đi?"
Lâm phu nhân đối diện với ánh mắt như vậy của bà bà, sợ tới mức lui về sau một bước nhỏ: "Nương, con cũng lo lắng cho Tài Đức..."
"Nếu ngươi thật sự lo lắng cho nó thì không nên để cái thứ điệt nữ bỏ đi của ngươi tới gần Tài Đức, vì nương gia mà không để ý đến tiền đồ của con trai mình, ngươi..." Lão phu nhân giận đến mức ngón tay run rẩy: "Nhìn ngươi là phiền, cút xa một chút cho lão nương."
Đúng là đã giận quá mức, cũng không thèm lựa lời mà nói.
Lão phu nhân đã rất nhiều năm không giận dữ như vậy, Lâm phu nhân hơi bị dọa sợ, bà ta ngập ngừng giải thích: "Con cũng không muốn..."
"Ngươi im miệng cho ta." Lão phu nhân quát lên: "Ngươi chỉ vì muốn kéo nương gia ngươi lên, mà mang theo loại nữ nhân yêu ma quỷ quái vừa nhìn đã thấy không phải là loại người tốt kia đến. Ta sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên gặp phải loại nương đẩy nhi tử vào chỗ chết như ngươi. Gặp phải cái loại nhi tức như ngươi, Lâm gia bọn ta đúng là gặp vận đen tám đời, phi!"
Lão phu nhân tao nhã cả một đời, những lời này đại khái là lời nói khó nghe nhất đời này của bà ta.
Lâm phu nhân sợ tới mức không dám phản bác, chỉ nói một câu xin lỗi thật nhỏ.
Cãi nhau cũng không thể giải quyết được những vấn đề bày ở trước mặt, Lâm lão phu nhân phát tiết xong thì tức giận cũng giảm xuống, bắt đầu phân phó người chuẩn bị lễ vật để đi thăm hỏi Khương cử nhân.
Lúc chuẩn bị lên đường, Lâm phu nhân lại mặt dạn mày dày đi theo.
Từ nãy tới giờ, Lâm Tài Đức đều không nói chuyện với nương.
Rất rõ ràng, hiện tại hắn đã bắt đầu oán hận nương.
Đời này của Lâm phu nhân, người bà ta quan tâm nhất chính là nhi tử, việc làm lời nói cũng đều dự định vì nhi tử. Nhìn thấy nhi tử đối với mình như vậy, bà ta vô cùng đau lòng, sau khi lên xe ngựa nước mắt liền như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Lão phu nhân bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần, đã bắt đầu tưởng tượng Khương cử nhân sẽ có những phản ứng như nào, đồng thời cũng suy nghĩ luôn đến các cách ứng đối. Nghe được tiếng khóc của bà ta, chợt cảm thấy trong lòng tràn đầy bực bội: "Ngươi còn mặt mũi mà khóc?"
Lần này, Lâm phu nhân đến cả khóc cũng không dám khóc.
Lão phu nhân mở miệng liền không nhẫn nại nữa: "Ngươi nói xem, đầu óc của ngươi rốt cuộc chứa cái gì vậy? Điệt nữ có thể quan trọng bằng nhi tử hay không? Nếu như Tài Đức vì chuyện này mà bị mất tiền đồ, mất đi mười năm học hành gian khổ thì ngươi có hối hận không?"
Lâm phu nhân không ngừng gật đầu.
Đến giờ phút này, bà ta đã thật sự hối hận.
Năm đó lúc bà ta muốn tác hợp cho điệt nữ và nhi tử thì cũng đã nghĩ đến việc về sau sẽ rút ngắn quan hệ với nhi tức. Hơn nữa lúc đó điệt nữ là người rất thân cận với bà ta, hôn sự của con trai cũng còn chưa được định ra, việc này sao có thể trách bà ta?
Về phần để điệt nữ giữ hài tử lại... Bà ta cũng vì muốn cho nhi tử một con đường lùi. Dù sao thì Lâm gia cũng không thiếu bạc, không sợ nuôi thêm một hài tử.
Sau này bà ta cũng khuyên được điệt nữ xuất giá, vốn nghĩ về sau sẽ lén lút mang đứa bé kia về, cũng coi như toàn vẹn đoạn duyên phận tổ tôn này, nếu không thể nhận nhau thì cứ như vậy sống đến hết đời cũng không tệ. Nhưng mà, ai biết điệt nữ lại đen đủi như vậy, gả cho người ta xong thì không bao lâu lại thành quả phụ?
Điệt nữ không có chỗ để đi, cộng thêm người Lâm phủ cũng chưa hoài nghi thân phận mẫu tử bọn họ, bà ta mới giữ người lại.
Cũng là bởi vì Khương thị lúc nào cũng để hai đứa bé đi theo bên người, không tổ mẫu là bà ta có cơ hội thân cận, hai đứa bé đối xử với bà ta rất là lạnh nhạt. Lâm phu nhân lại không gặp được nhi tử, cho nên mới muốn giữ Chu Hoa ở bên người, cũng coi như có người an ủi.
Đủ loại nguyên do khiến mọi chuyện biến thành như bây giờ.
Bà tức hai người đi đến La Thành, Khương cử nhân vốn dĩ không muốn gặp, sau đó hai người đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, còn nhờ người giúp đỡ nói họ, nhưng đều vô công mà trở lại.
Khương cử nhân quả nhiên là tảng đá, vừa thúi vừa cứng!
Khương thị cũng chạy tới cầu xin, nhưng Khương cử nhân vẫn không chịu tha thứ, bị nữ nhi làm phiền, còn trực tiếp sai người đuổi nàng đi.
Bất đắc dĩ, Khương thị cũng chỉ có thể quay về.
Trở lại viện tử nhà mình, mới vừa vào cửa liền thấy hai bà tức đang vô cùng nóng ruột đứng trong viện, nhất là khi nhìn thấy bà bà. Nàng vừa rồi ở nương gia bị oan ức mà sinh ra phẫn nộ, liền cười lạnh một tiếng, quay người hướng về phòng của mình.
Lâm phu nhân đã nhìn ra nhi tức không vui, nhưng bây giờ bà ta đang có việc cầu người. Cộng thêm tiền đồ của nhi tử đang rơi vào nguy hiểm, bà ta cũng không rảnh tranh chấp với nhi tức, vội vàng tiến lên, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Phụ thân con nói như thế nào?"
"Cuộc đời phụ thân ta hận nhất là bị người ta lừa gạt." Khương thị cười lạnh nói: "Lâm Tài Đức vụng trộm ngoại tình với người khác, lại chạy tới hứa hẹn với ta là sẽ toàn tâm toàn ý, phụ thân ta đã thật sự nổi giận. Hôm nay ta trở về, đến cả cửa cũng không vào được, đừng nói xin tha, phụ thân ta đến cả gặp cũng không chịu gặp ta. Nương, kết quả như vậy, bà hài lòng chưa?"
Lâm phu nhân há hốc mồm, giải thích: "Ta cũng không muốn."
Khương thị cực kỳ phẫn nộ: "Gặp gỡ phải loại người miệng đầy lời nói dối như các ngươi, ta đúng là gặp phải vận đen tám đời! Trong mấy người tỷ muội, ta bây giờ là kém cỏi nhất..."
Ở Khương gia, bạc không phải chuyện gì đáng được khoe khoang, người biết đọc sách mới đáng được tôn trọng.
Lâm Tài Đức trở nên như vậy cũng khiến cho cả một đời này của nàng không thể ngóc đầu lên được giữa các tỷ muội.
Sắc mặt bà tức Lâm gia cũng không quá tốt, nhìn Khương thị vào cửa, Lâm lão phu nhân lửa giận ngút trời: "Điệt nữ của ngươi đâu?"
Hồi trước, sau khi mẫu tử Chu thị ở ngoại thành bị Khương thị bắt tại trận, Lâm phu nhân cũng không còn dám dùng thủ đoạn nữa, đã thật sự đưa người đi đến tiểu huyện thành rồi.
"Đuổi đi!"
Lão phu nhân vẫn chưa không hài lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng ta hại cả đời tôn tử của ta. Phải đuổi nàng ta đi thật xa, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng ta!"
Bà ta đi vòng vo cả ngày này, chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng phiền. Bà ta không dễ chịu, cũng muốn khiến người khác khó chịu theo: "Khương gia không chấp nhận đứa bé kia. Ngươi cũng sớm dẹp bỏ ý nghĩ cho nó nhận tổ quy tông đi, tốt nhất là để điệt nữ ngươi xuất giá luôn đi."
Cả đời về sau, không cho phép hai mẫu tử xuất hiện trước mặt người Lâm gia nữa.
*
Hai bà tức ở La Thành mấy ngày, nghĩ ra đủ các loại biện pháp, cuối cùng vẫn không công mà trở về.
Lúc này, tội danh của Nghiêm Thanh Thanh đã được định.
Thân là kế thất, mưu hại đích tử của đích thê, nên phạt ănngj. Cũng may hài tử không sao, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Nghiêm Thanh Thanh cuối cùng được đưa đi đến vùng biên giới cách ngoài ngàn dặm phục dịch.
Với thân thể nhỏ bé kia của nàng ta, chưa chắc có thể chịu được chỗ đó.
Đáng nhắc tới chính là, Nghiêm Thanh Thanh ở vào tù hai ngày sau thì đột nhiên chảy máu, nàng ta bị dọa sợ, vội vàng mời người tìm đại phu.
Phạm nhân trong đại lao không thể gặp đại phu. Nhưng mà trông coi thấy nàng ta có thai nên cũng động lòng trắc ẩn, cho nên đã lặng lẽ mời một vị đại phu đến.
Khi đại phu đến, dưới thân Nghiêm Thanh Thanh đã bị bao phủ bởi một vết máu rất lớn, hài tử cũng không giữ được.
Lúc nàng ta rời đi, Tần Thu Uyển còn tự thân đi đưa.
Lúc này đầu óc Nghiêm Thanh Thanh cũng có chút không được bình thường, trong đôi mắt mang theo điên cuồng: "Ngươi tới làm cái gì? Đến chê cười ta sao?"
Nàng hung ác nói: "Ta rơi vào tình cảnh như hiện nay cũng là bị ngươi hại. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Thực ra ta còn muốn đưa cho ngươi ít bạc, để ngươi đi trên đường dễ chịu một chút. Nhưng ngươi đã nghĩ ta như vậy thì ta cũng chẳng quan tâm nữa. Ngươi đi đường cẩn thận."
Nghiêm Thanh Thanh: "..."
Sau khi nàng xảy ra chuyện, nương gia đã hoàn toàn mặc kệ nàng. Tóm lại, từ lúc nàng vào tù đến bây giờ, một người nhà nương gia cũng không thấy mặt.
Đến tận lúc này còn không thấy bóng người nào, trái tim nàng đã hoàn toàn băng giá, đồng thời trong đáy lòng cũng hiểu rõ, muốn nương gia tiếp tế thì chính là mơ mộng hão huyền.
Biết mình sắp bị đưa đi lưu vong, nàng liền nghe ngóng được là muốn sống tốt thì trong túi phải có bạc. Bây giờ nơi duy nhất có thể lấy được bạc, có lẽ cũng chỉ có Trương Chiêu Đễ thôi.
Trong chớp mắt, Nghiêm Thanh Thanh lập tức thu liễm phẫn nộ và oán hận trên mặt, vội vàng tiến lên một bước: "Tỷ tỷ, muội muội không biết nói chuyện, tỷ đừng chấp nhặt với ta."
"Ngươi không biết nói chuyện, nhưng ngươi biết làm người!" Tần Thu Uyển thực sự cũng không muốn cho nàng ta bạc, thấy nàng ta chịu thua, cười lạnh nói: "Lúc ngươi hạ thủ với nhi tử ta, có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"
Nghiêm Thanh Thanh nghe nàng nói như thế thì cũng đã hiểu rõ, Trương Chiêu Đễ mất công đến đây chỉ là muốn chê cười nàng ta.
Nàng ta đang muốn mắng chửi vài câu thì quan binh áp giải phạm nhân đã lên tiếng thúc giục. Nghiêm Thanh Thanh không nghe thấy, phản ứng không nhanh, còn chưa động thì đã bị đánh một cái.
Một roi rơi xuống làm y sam tổn hại, da tróc thịt bong. Nàng ta không nhịn được hét lên một tiếng.
Quan binh làm bộ muốn đánh: "Im miệng cho ta."
Nghiêm Thanh Thanh lập tức cắn chặt cánh môi, nước mắt đổ ào ào rơi xuống, không dám lên tiếng nữa.
Nhìn bóng lưng nàng ta lảo đảo đi xa rồi biến mất ở trên quan đạo, Tần Thu Uyển mới quay người về thành.
Lâm Tài Đức đã tham gia cuộc thi Hương năm đó, nhưng bài hắn làm lại bị rút ra.
Là bởi vì Khương cử nhân đại nghĩa diệt thân, chủ động nói là tế tử phẩm tính không đủ, không thể làm cử nhân.
Nếu như là những người khác đến cáo trạng thì nha môn có lẽ sẽ cân nhắc một chút. Nhưng đây là nhạc phụ của Lâm Tài Đức... Chính trưởng bối thân cận của hắn còn cảm thấy hắn không tốt thì có thể thấy được người này không biết làm người.
Đại nhân lấy bài thi của hắn ra, không cho hắn tham dự bình chọn.
Nói cách khác, bất luận Lâm Tài Đức có tài văn chương đến đâu thì cũng mất đi cơ hội làm quan.
Khi có danh sách người thi đỗ, hắn mới phát hiện mình không có tên trên bảng, sau khi tìm người nghe ngóng mới biết được chân tướng, sau đó hắn lập tức trở về cãi nhau với Khương thị một trận.
Những năm gần đây, hắn vì tiền đồ của mình mà đối đãi với thê tử luôn cẩn thận ôn nhu, từ đó đến giờ chưa bao giờ mặt lạnh. Vốn cho rằng mình hạ thấp mình như thế thì có thể được nhạc phụ cử nhân xuất thủ tương trợ. Kết quả... Khương cử nhân còn tìm cách xóa bỏ bài thi của hắn.
Khương thị cảm thấy mình thật oan ức, nàng cũng giúp đỡ hắn xin tha, thế nhưng chính phụ thân không chịu tha thứ, nàng có thể có biện pháp gì?
Lâm Tài Đức trách nàng như thế rõ ràng là không phân phải trái trắng đen.
Cũng không phải nàng ép hắn làm nữ tử có thai trước khi thành thân, hắn trách trời trách đất cũng không thể trách nàng.
Hai phu thê đều cảm thấy mình oan ức.
Khương thị trong cơn xúc động, bật thốt lên nói muốn hòa ly.
Kỳ thật đó cũng chỉ là một câu nói nhảm, nàng biết phụ thân mình cổ hủ, biết phụ thân coi trọng danh dự. Nếu như nàng hòa ly, phụ thân nhất định sẽ ngăn cản. Nếu như không ngăn được, tất nhiên sẽ đuổi nàng ra khỏi cửa!
Lâm Tài Đức nghe nàng nói muốn rời khỏi, lập tức trong lòng tràn đầy oán hận: "Ngươi hại ta thành như vậy, bây giờ muốn rút người ra rời đi, không có cửa đâu!"
Khương thị nhìn hắn trợn mắt trừng trừng, cảm thấy thật đáng ghét.
Dù nàng có muốn rời đi hay không thì chỉ cần Lâm Tài Đức hạ thấp mình nhận sai, nói thêm vài câu nịnh nọt thì nàng chắc chắn sẽ bỏ qua.
Nhưng Lâm Tài Đức chẳng những không hạ giọng, còn trách cứ nàng hại hắn!
"Những năm gần đây vì chuyện đọc sách, ngươi đã lấy đi bao nhiêu lời ích từ nương gia ta chính ngươi cũng biết rõ." Khương thị oán hận nói: "Ngươi có thể thi đậu tú tài, phụ thân ta cũng đã chỉ điểm ngươi không ít. Bây giờ quay đầu, ngươi lại dám trách ta hại ngươi." Nói đến đây, nàng giận đến mức vành mắt đỏ bừng: "Phải là ngươi hại ta mới đúng!"
Nếu không phải vì Lâm Tài Đức, nàng đã được làm phu nhân nhà quan rồi.
Lâm Tài Đức trong cơn tức giận, cũng không lựa lời nói: "Ta hại ngươi khi nào, ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt hả? Vì sao ngươi còn không biết điều như vậy?"
Khi hai phu thê cãi nhau, chỉ cần có một người chịu thua trước thì sẽ không khiến mọi chuyện đi quá xa, nhưng hai người lại đối chọi gay gắt, đương nhiên sẽ khiến mọi việc dần mất kiểm soát.
Khương thị nhìn nam nhân sắc mặt dữ tợn trước mặt, suýt nữa còn không thể tin được đây là phu quân đã cùng mình chung giường chung gối rất nhiều năm. Trong cơn tức giận, nàng cũng nói không ít lời khó nghe.
Hai phu thê tan rã trong không vui.
Nhưng mà, cuộc sống còn phải hướng về phía trước, hai người nể tình hài tử, miễn cưỡng hòa giải.
Chỉ là lúc trước hai người đã từng nói ra lời đe dọa, đã tổn thương tình cảm, cho nên cũng không dễ để đền bù như vậy. Sau đó Lâm Tài Đức năm lần bảy lượt tìm nhạc phụ cầu tình không có kết quả thì càng ngày càng bực mình với thê tử.
Không thể tham gia thi Hương, ở lại La Thành cũng không có chút lợi ích nào, đã vậy còn bị người ta chê cười. Lâm Tài Đức rơi vào đường cùng, đành phải trở lại phủ thành.
Những ngày này ở La Thành, hắn đã nghĩ hết biện pháp, chịu đủ sỉ nhục, vì quá nản lòng thoái chí nên mới quyết định trở lại phủ thành làm một lão gia nhà giàu.
Nhưng sau khi trở về, hắn mới phát hiện, của cải trong nhà đã sớm giao cho một hài tử mới lớn.
Vị đại ca từ nông thôn trở về cái gì cũng không biết làm kia lại thành người lớn nhất trong nhà.
Tất cả mọi thứ của Lâm gia vì hắn từ bỏ nên mới đến phiên người khác. Lúc nào lại biến thành người khác đoạt đi từ trong tay hắn?
Lâm Tài Đức muốn thu hồi phần khế sách kia, kết quả lại phát hiện khế sách đã lập hồ sơ ở nha môn, căn bản không lấy trở lại được.
Con đường nhập làm quan đã không thông, bây giờ còn muốn hắn chắp tay đem gia nghiệp to lớn đi tặng người, hắn chắc chắn là không muốn.
Khế sách đã đưa đến nha môn, không có khả năng sửa đổi.
Tình cảnh lúc này đã khó khăn hơn nhiều, Lâm Tài Đức rất nhanh đã có quyết định.
Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đang ở trong cửa hiệu tính sổ sách thì thấy quản gia vội vàng đi vào: "Chủ tiệm, Lâm gia có chuyện."
Nhìn thấy vẻ mặt quản gia vội vàng, Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia vội vàng nói: "Lâm Nhị gia chạy tới nha môn báo quan, nói là muốn thu lại phần khế sách viết cho công tử nhà chúng ta."
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Thứ này đã có nha môn lập hồ sơ, không thu lại được!"
Quản gia hạ giọng: "Lâm Nhị gia luôn miệng nói, phụ thân tiểu công tử không phải huyết mạch Lâm gia."
Nếu như việc này là thật thì gia nghiệp Lâm gia đúng là không thể nào giao cho một ngoại nhân như Lâm Khai Nguyên được.
Việc này can hệ trọng đại, Tần Thu Uyển không trì hoãn nữa, lập tức tìm xe ngựa đi đến nha môn.
Lúc nàng đến, đã thấy vị bà đỡ lúc trước xác nhận Lâm Phú Quý chính là huyết mạch Lâm phủ đang quỳ gối bên trong đường.
"Nơi này cách Bách Hoa thôn đường xá xa xôi, tiểu phụ nhân lúc ấy còn trẻ nên rất ham ngủ. Bôn ba suốt một ngày, lúc đặt chân ở trong khách điếm nhỏ, vì buổi tối ngủ quá say nên sau khi trời sáng tỉnh lại thì hài tử đã bị người ta ôm đi. Tiểu phụ nhân lúc ấy sợ quá nên đã vội vàng sai người đi tìm. Sau đó biết được từ chỗ tiểu nhị nơi đặt chân của bọn buôn người, sau khi đuổi theo thì tên trộm đã ôm hài tử kia chạy đi..." Bà đỡ cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Tiểu phụ nhân lúc ấy rất sợ, chủ tử trong phủ bảo tiểu phụ nhân đưa tiểu công tử đi, nhưng không cho phép tiểu công tử xảy ra chuyện, tiểu phụ nhân vô thức đuổi theo. Sau đó người kia chạy qua góc đường đã va chạm với xe ngựa... Đại nhân và cả hài tử cùng bay ra ngoài, lúc ấy rất nhiều người đều có mặt, đại phu tới thì đã nói hai người đều..."
Bà ta lau mặt một cái: "Rơi vào đường cùng, ta mới phải tìm một đứa bé khác đưa đến Lâu gia."
Tần Thu Uyển nghe mấy câu này, cũng không đoán được lời bà đỡ nói là thật hay giả.
Bởi vì bà đỡ đang cúi đầu khiến người khác không thể thấy rõ ánh mắt của bà ta.
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Năm đó vì sao ngươi lại phải đi ngàn dặm xa xôi đưa hài tử đến Bách Hoa thôn?"
Bà đỡ liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí bình thản: "Tiểu phụ nhân vừa rồi đã bẩm cáo với đại nhân, là do phu nhân mới vào cửa nói tiểu công tử có bát tự không hợp với người trong phủ, nên phải mang đi xa nuôi lớn."
Chỉ là trong rất nhiều năm sau đó, người trong phủ đã quên đi vị tiểu chủ tử này, cũng không ai có ý nghĩ muốn đón hắn về.
Tần Thu Uyển đã hơi hiểu được, nếu không phải vì Lâm Tài Đức có thiên phú đọc sách thì cũng không có cơ hội tiếp nhận gia nghiệp, Lâm Phú Quý cũng không về được.
Tất cả mọi người trên công đường đều nhìn về phía Lâm phu nhân với ánh mắt vi diệu, bà ta vậy mà lại nghĩ ra được cách xử lý đích tử khó tin như thế.
Mà Lâm lão gia cũng thật kỳ lạ. Sao có thể chỉ bằng hai câu nói đã đuổi con ruột đi, còn đưa đi đến chỗ nông thôn chim không thèm ị như thế?
Hai phu thê đúng là một người dám bịa một người dám tin, đều không phải loại người tốt!
Lâm Phú Quý đứng ở một bên, vô cùng luống cuống.
Cuộc sống sau khi trở lại Lâm phủ là cuộc sống thoải mái dễ chịu nhất đời này của hắn, hắn không bao giờ nghĩ đến việc mình không phải là hài tử Lâm phủ.
Nếu thật sự giống như lời bà đỡ nói thì hắn chỉ là một đứa nhà quê không rõ lai lịch, vậy về sau hắn phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ lại về trong thôn cấy lúa?
Trước đó hắn đã đắc tội với Trương Doanh, cứ như vậy trở về thì chắc chắn sẽ bị hắn ta trả thù. Đây chỉ là việc nhỏ, quan trọng nhất là, hắn đã bắt đầu tưởng tượng đến cuộc sống của mình sau khi rời khỏi Lâm phủ rồi.
Hắn tiến lên một bước, mắng bà đỡ: "Ngươi chớ nói nhảm."
Bà đỡ cúi đầu, không nhìn hắn: "Tiểu phụ nhân không dám nói bậy, năm đó ngươi chỉ là một hài tử bình thường của thiếp thất trong huyện thành, cũng may ta vận khí tốt, đi ra ngoài liền đụng phải ngươi. Những năm gần đây, ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ việc này bị vạch trần, ngủ cũng không được ngon, bây giờ nói ra sự thực, ta cũng thoải mái hơn rồi."
Bà đỡ thoải mái hơn rồi, mà trong lòng Lâm Phú Quý thì lại trĩu nặng, trĩu đến mức hô hấp còn khó khăn.
Lâm Tài Đức tiến lên một bước: "Đại nhân cho bẩm, đại ca của ta đã bỏ mình, vậy thì cái tên giả mạo này không thể chiếm vị trí của huynh ấy. Còn phần khế sách nha môn ghi lại kia, cũng là một lời nói vô căn cứ. Xin đại nhân giúp đại ca ta xác nhận thân phận, đuổi kẻ giả mạo này đi, thu hồi khế sách."
Nghe hắn nói như thế, Lâm Phú Quý chỉ cảm thấy quanh thân lạnh buốt, chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất. Định há miệng lên tiếng, nhưng lại không tìm thấy thanh âm của mình.
Tần Thu Uyển tiến lên một bước: "Đại nhân, chuyện này liên quan đến nhi tử của ta, ta có thể hỏi bà đỡ mấy câu được không?"
Đại nhân gật đầu, coi như là ngầm đồng ý.
Tần Thu Uyển nhìn về phía bà đỡ: "Ngươi đánh rơi hài tử ở đâu?"
Bà đỡ không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Duyệt Lai khách điếm."
Nàng lại hỏi: "Hài tử xảy ra chuyện ở đâu?"
"Ngã ba đường." Bà đỡ cũng đáp không chút do dự.
"Ngươi tìm được hắn ta ở chỗ nào?" Tần Thu Uyển từng bước một tới gần: "Phụ thân của Lâm Phú Quý họ gì? Mẫu thân họ gì?"
Những chuyện này vừa rồi bà đỡ đã nói qua, bà ta chỉ càn suy nghĩ một chút đã đáp được.
Ánh mắt thượng thủ đại nhân lập tức trở nên thâm thúy, tay cầm hồ sơ dừng một chút.
Kỳ thật, nếu như bà đỡ này biết nội tình thì lúc trả lời vốn dĩ cũng không cần nghĩ, đáng lẽ há miệng một cái là có thể nói ra được tên họ phụ mẫu Lâm Phú Quý, hoặc ít nhất bà ta nên nói mình không biết hoặc là không nhớ rõ thì mới không làm cho người ta hoài nghi.
Nghĩ như vậy, thấy thế nào cũng rất kỳ quái.
Đại nhân tiếp lời ép hỏi. Lúc hỏi đến lần thứ năm, bà đỡ đã gần như sụp đổ, nói năng lộn xộn, sau đó còn liên tục nói sai.
Kỳ thật tất cả mọi người trên công đường đều nghi ngờ bà đỡ này, Lâm Phú Quý thì vô cùng chờ mong, thực tình hi vọng mình không phải con hoang bên ngoài, mà là huyết mạch Lâm gia.
Đại nhân lại hỏi thêm hai lần nữa, bà đỡ đã hoàn toàn quên đi những lời mình nhớ kỹ lúc trước, về sau trả lời, đã bắt đầu ngập ngừng.
Thấy thế, đại nhân vỗ kinh đường mộc, dọa tất cả mọi người trên công đường tỉnh táo lại. Một tiểu nhị khác giúp bà đỡ làm chứng vì quá sợ hãi mà té ngã xuống đất.
Đại nhân vừa khiển trách vài câu, hai người đã nghiêm mặt quỳ xuống.
Bà đỡ nói những lời này là vì bị người ta sai khiến, mà người mời bà ta tới, chính là tùy tùng bên cạnh Lâm Tài Đức.
Chuyện đến lúc này, gần như đã tra ra manh mối.
Đại nhân suýt nữa bị người ta lợi dụng, cho nên rất là tức giận, mấy gậy đánh xuống dưới, lập tức triệu ra chủ sử sau màn.
Lâm Tài Đức không hổ là học giả thấy qua việc đời, dù bị tất cả mọi người xác nhận thì cũng không hốt hoảng chút nào.
"Đại nhân, ta không hiểu bọn họ tại sao lại nói những lời này." Hắn nhìn về phía Lâm Phú Quý đang vô cùng đắc chí, nói: "Ta không ngờ vì muốn lấy được gia tài Lâm gia mà ngươi lại tìm những người này đến nói dối như vậy."
Lâm Phú Quý sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra được ý trong lời nói của hắn, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối: "Liên quan gì đến ta?"
Hôm nay trước khi được mời đến công đường, hắn vốn dĩ cũng không biết việc thân thế của mình đã bị người ta hoài nghi.
Lúc này mới biết được là do nhị đệ không cam tâm giao gia tài cho Khai Nguyên, cho nên mới phí hết tâm tư tính kế nhiều như vậy.
Hắn không muốn nhiều lời, khoát tay áo: "Năm đó lúc ta được đưa đi đến nông thôn thì ta chỉ là một hài tử trong tã lót, cái gì cũng không hiểu, càng không biết được thân thế của mình. Hiện tại chỉ có thể cầu xin đại nhân giúp ta điều tra."
Hắn nói như vậy cũng là vì để phòng lỡ như.
Lỡ như hắn thật sự không phải là huyết mạch của Lâm gia, đại nhân có tra ra được chân tướng thì cũng không trách được hắn.
Đại nhân quả thật có thể giúp hắn điều tra rõ chân tướng.
Chân tướng chính là Lâm Tài Đức vì muốn thu hồi phần khế sách đã ghi lại ở nha môn mà giở thủ đoạn!
"Lâm tú tài, ngươi vì muốn tiếp nhận của cải trong nhà mà dùng kế hãm hại huynh đệ. Trước đó ta còn cảm thấy Khương cử nhân chuyện bé xé ra to, hiện tại xem ra, Khương cử nhân không hề sai, để dạng người như ngươi nhập làm quan làm quan đúng là hãm hại bách tính." Đại nhân khoát tay áo: "Người phẩm hạnh không đoan như ngươi không xứng được hưởng công danh, lát nữa bản quan sẽ viết sổ mang đến Kinh thành để hoàng thượng định đoạt."
Một tú tài nho nhỏ đương nhiên không tới phiên hoàng thượng để ý, phần công danh này của Lâm Tài Đức chắc chắn là không thể giữ được.
Mục đích không thể đạt tới, ngược lại còn hủy đi công danh học hành gian khổ mười năm của mình, Lâm Tài Đức lập tức tiến lên cầu xin tha thứ.
Đến giờ phút này, hắn vẫn không thừa nhận mình có lỗi, chỉ liên tục nói là Lâm Phú Quý và mấy người kia hãm hại hắn.
Hắn làm vậy giống như có ý xem đại nhân như đồ ngu, đại nhân vốn đã tức giận vì hắn lợi dụng mình, lúc này liền phán án.
Với tội danh hãm hại người thân huynh đệ, hắn đã bị giám năm năm.
Đối với một học giả đã từng có hi vọng nhập thế làm quan mà nói thì kết cục này chính là kết cục thảm nhất trên đời.
Khương thị vốn là vì e ngại thanh danh phụ thân mà không rời bỏ hắn. Nay thấy hắn biến thành tù nhân, lập tức tìm người viết một phong thư hòa ly, bỏ lại hai đứa bé trở về La Thành.
Bà tức Lâm gia gần như sắp điên lên rồi.
Bên kia vội vàng đi dỗ Khương thị về, bên này lại nghĩ cách giải cứu tôn tử.
Đáng tiếc, hai đầu cả hai đều không thể toại nguyện.
Sau khi Khương thị trở lại nương gia, không đến một tháng liền trở thành kế thất của một vị cử nhân khác, không thể quay đầu lại.
Hai bà tức tâm lực lao lực quá độ, không bao lâu sau liền ngã bệnh.
Khi Lâm Tài Đức bị phạt, lão phu nhân vì không thể tiếp nhận được việc tôn tử mình ký thác kỳ vọng lại rơi vào kết cục như này, cũng không biết nên oán ai nên càng bệnh càng nặng, uống thuốc cũng không thấy khỏe lên, không bao lâu sau đã đến thời khắc hấp hối.
Lúc đó, Tần Thu Uyển đã mang hai tỷ đệ tới cửa thăm.
Lão phu nhân nhìn người trước giường, không nhịn được hỏi: "Ngươi có hận ta không?"
Đến thời khắc hấp hối, bà ta mới giật mình phát hiện, người thực tình với mình hình như không được mấy người, đến cả nhi tử cũng oán hận bà ta.
Còn Trương Chiêu đương nhiên là rất hận.
Trương Chiêu Đễ qua đời ở trong phủ này, mặc dù không phải lão phu nhân động thủ, nhưng cũng là bà ta ngầm cho phép.
Lão phu nhân đợi hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời của nàng, không nhịn được cười gượng.
Bà ta nhìn trướng mạn đỉnh, cứ như vậy ra đi.
Bầu không khí của Lâm gia rất khác thường, người nào cũng đầy bụng oán khí đối với người đối diện. Lâm phu nhân sau khi phát hiện không cứu được nhi tử nữa thì càng hận Lâm Phú Quý hơn.
Dưới cái nhìn của bà ta, Lâm Phú Quý là kẻ làm hại tiểu nhi tử thê ly tử tán. Muốn bà ta trơ mắt nhìn Lâm Phú Quý càng ngày càng tốt thì bà ta không làm được.
Bà ta muốn thu hồi gia nghiệp lại, về sau chỉ giao cho tôn tử của mình. Thế là bà ta lén lút mua được động thủ với cả nhà đại phòng.
Tần Thu Uyển vốn luôn vô cùng để ý đến hai đứa con của mình, cho nên đã lập tức phát hiện ra thủ đoạn của bà ta, sau đó trước khi nha hoàn hạ độc đã lôi được người ra ánh sáng.
Một bên khác, Lâm Phú Quý lại không có vận khi tốt như vậy, hắn không phòng bị chút nào nên đã trúng độc.
Bởi vì vậy mà Tần Thu Uyển đã trực tiếp mượn việc này tố cáo Lâm phu nhân.
Nàng muốn kiện thì nhất định có thể kiện thắng.
Lâm phu nhân cho rằng mình đã làm rất bí mật, nhưng thực ra, mỗi một chỗ bà ta động thủ đều bị người ta đào lên hết.
Lâm phu nhân cũng bị tống giam, vì vô cùng nóng ruột và sợ hãi nên đã ngả bệnh lúc còn ở trong ngục. Không có ai đi thăm bà ta, Lâm Tài Đức tự thân khó đảm bảo đương nhiên là không để ý tới nương. Lâm phụ cũng không muốn cứu người, chỉ muốn cứu vãn thanh danh của mình nên đã đưa một phong hưu thư vào đại lao.
Cầm lấy hưu thư, Lâm phu nhân suýt nữa lên cơn điên. Bà ta cả ngày chửi bới, đòi gặp người Lâm gia, nhưng đáng tiếc không có ai chịu ra mặt, bao gồm cả lão phu nhân. Vì tâm lực lao lực quá độ nên chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Lâm phu nhân liền như già nua thêm mười tuổi. Sau này bệnh càng thêm nặng, đại nhân còn chưa phạt bà ta, bà ta đã ngã bệnh chết.
Lâm gia chủ lại cưới thê tử, lần này đã lựa chọn một người khá ôn hòa, quan hệ với Tần Thu Uyển cũng khá ổn.
Hai năm sau, Lâm gia chủ ngã bệnh.
Lâm Khai Nguyên đã đi theo Tần Thu Uyển làm buôn bán hai năm lập tức trở về tiếp nhận của cải trong nhà, không chỉ không làm lỗ vốn mà ngược lại còn làm tốt hơn so với trước kia. Vì vậy, Lâm gia chủ cũng không còn suy nghĩ thay người nữa.
Hai năm sau, Lâm gia chủ chết bệnh, trước khi lâm chung đã giao hết của cải cho Lâm Khai Nguyên.
Lâm Phú Quý trải qua những chuyện kia xong thì đã cụp đuôi lại không dám làm loạn. Bây giờ thấy nhi tử tiếp nhận gia nghiệp, tưởng là sắp được sung sướng rồi. Kết quả còn chưa vui được hai ngày, sau một giấc ngủ tỉnh lại liền phát hiện mình bị dời đến một viện tử cũ nát.
Hắn muốn về thành, đáng tiếc là không thể.
Nửa đời sau của hắn chính là ở trong tiểu viện cũ nát kia, cuộc sống kham khổ, nửa tháng được ăn thịt một lần, tựa như là lúc ở trong thôn.
Hắn ở trong viện kia gào thét không thôi.
Lúc đó, Lâm Khai Cầm đã thành thân, Tần Thu Uyển tự mình chọn người, đôi tiểu phu thê trải qua cuộc sống rất không tệ.
Nàng biết Lâm Phú Quý không ngoan ngoãn nên đã cố ý đi đến ngoại thành.
"Nếu ngươi không hài lòng thì ta sẽ khiến ngươi trở thành nông gia thật luôn, cho ngươi một mảnh đất..."
Lâm Phú Quý bi phẫn không thôi: "Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Vì nhi tử nghe lời ta, không muốn nghe lời ngươi."
Lâm Phú Quý: "..." Tức giận!
"Hai đứa Bạch Nhãn Lang sớm biết bọn nó thành như vậy thì lúc trước ta không nên... Nếu ta không mang các ngươi trở lại phủ thành thì các ngươi có thể được sống dễ chịu như bây giờ không?"
Tần Thu Uyển bật cười: "Cuộc sống dễ chịu này là chính ta kiếm được. Liên quan gì đến ngươi? Hai đứa bé có thể thích làm gì thì làm cũng là công lao của ta. Còn gia nghiệp Lâm gia..." Nàng chỉ là không muốn để cho những người Lâm gia còn lại toại nguyện mà thôi.
Bi kịch của mẫu tử bọn họ đều liên quan đến người Lâm phủ.
Đông nhi tưởng rằng sau thời gian cam chịu thì sẽ có thể được sống sung sướng, trong lòng còn định sẽ dỗ dành Lâm Phú Quý rồi về sau giành lại cho hài tử của mình một chút tiền đồ. Kết quả lại phát hiện, trưởng bối bên kia vừa mới chết, Lâm Phú Quý đã đi đến điền trang tĩnh dưỡng.
Ở trong mắt tất cả mọi người ở phủ thành, sau khi nhi tử tiếp thủ gia nghiệp, Lâm Phú Quý đã đi ra ngoài du ngoạn.
Ban đầu, Đông nhi cũng nghĩ như vậy.
Sau này nàng ở trong phủ lờ mờ nghe nói đến nơi ở của Lâm Phú Quý, mới cảm thấy sợ hãi không thôi. May mắn mình trước giờ ngoan ngoãn, không chọc giận mẫu tử Trương Chiêu Đễ.
Đông nhi càng nghĩ càng sợ, cuối cùng còn chủ động tìm Tần Thu Uyển cầu xin.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Đông nhi vì tự dọa chính mình mà làm cho bộ dạng chật vật không chịu nổi. Tần Thu Uyển nể tình đứa bé kia nên cũng không có làm nàng khó xử. Đông nhi từng bước một đi đến bây giờ, tuy có cướp đi nam nhân của đường tỷ nhưng nàng cũng không muốn hại ai, đời trước và hiện tại đều không thể kết thúc yên lành.
Sau khi rời khỏi Lâm gia, nàng mang hài tử về thôn, cuộc sống hẳn là cũng không tốt đẹp bao nhiêu. Vì vậy Tần Thu Uyển mới tìm xe ngựa, đưa nàng ta về thôn.
Lúc rời khỏi phủ thành, Đông nhi ngồi ở trên xe ngựa, trong lòng khá là hoảng hốt.
Còn nhớ lúc trước đường tỷ muốn đưa nàng về thôn, nàng còn sống chết không muốn về. Ở lại phủ thành mấy năm, ngoại trừ có thêm một hài tử thì trong túi nàng vẫn trống trơn, chỉ có khác biệt so với trước kia chính là bây giờ nàng đã gả cho người khác, bên cạnh còn mang theo một hài tử. Đến lúc về thôn, chắc cũng không thể gả cho một người tốt nào.
Sớm biết như thế thì lúc trước khi đường tỷ đưa nàng rời đi, nàng nên rời đi.
Con đường dưới chân mỗi người đều là do mình tự chọn, Đông nhi có hối hận thì cũng không làm được gì.
Lúc Tần Thu Uyển nhận được tin tức của Chu thị là lúc Chu Hoa lén lút đi đến phủ thành tranh giành Hoa nương với người khác bị đánh gần chết, Chu thị chạy tới đón nhi tử, lại bị người của bên nhà trượng phu đưa hưu thư.
Vấn đề này gây ra huyên náo rất lớn ở trong phủ thành, Tần Thu Uyển không cần nghe ngóng cũng nghe nói được.
Lâm Tài Đức bị giam ở trong đại lao, Chu thị chưa từng đi gặp hắn, nàng chỉ chạy đi tìm những phu nhân quen biết trước kia, muốn nhờ các nàng giúp đỡ nhưng không có người nào muốn tới gần nàng.
Chu Hoa bị thương rất nặng, Chu thị muốn cứu hắn nhưng vì bị nhà trượng phu vứt bỏ nên lúc này trong túi nàng đang không có nổi một xu. Cuối cùng, nàng thậm chí còn chạy đi tìm những phu nhân quen biết trước kia quỳ xuống cầu xin... Không người nào muốn giúp nàng, còn đuổi nàng đi.
Không có bạc trị thương, Chu Hoa bị thương quá nặng, không bao lâu liền ra đi.
Từ sau lúc đó, Chu thị cũng có chút điên khùng.
Mấy năm sau, Lâm Tài Đức trong đại lao được thả ra, lúc đó mọi người mới phát hiện, hắn cũng điên rồi.
Hai người điên ở cùng nhau, một thời gian dài sau đó ở chỗ vòm cầu trong thành, có người thường xuyên nghe thấy bọn họ vừa khóc vừa cười.
Vào một ngày mùa đông nào đó, hai người ôm nhau ra đi.