Chương 517
Tiểu Đào nghĩ như thế nào, Trương phụ không biết.
Ông ta chỉ biết là nếu như mình không hành động thì tiểu Đào thật sự sẽ bóp chết hài tử kia. Ông ta muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng ngoài cổng có người ngăn cản, hơn nữa, ông ta đuổi theo ra xong thì phải nói cái gì?
Không bỏ ra nổi bạc, tiểu Đào vẫn không muốn sinh con.
Nhìn bóng lưng tiểu Đào biến mất ở góc đường, Trương phụ liền nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Chiêu Đễ, ngươi đi tìm tiểu Đào, vô luận như thế nào cũng phải thuyết phục nàng sinh đứa bé này ra."
"Ta không đi." Tần Thu Uyển lập tức từ chối.
Trương phụ: "... Chiêu Đễ, con phải giúp ta lần này."
Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Ta không làm."
Trương phụ: "..."
Trương mẫu rất là hài lòng, nói: "Phụ thân nó à, ông đừng làm khó hài tử."
"Ngươi câm miệng cho ta." Trương phụ vung tay lên tát một cái.
Trương mẫu lần này tương đối nhanh trí, nhanh nhẹn né tránh.
Tần Thu Uyển không ở lại nữa, nhìn hai phu thê cãi lộn, nàng nhanh chóng rời đi.
Trương phụ vẫn không từ bỏ tiểu Đào, ông ta không ra được bèn tìm người khuyên bảo. Đáng tiếc, vẫn không thể nào khuyên được. Hai ngày sau đó tiểu Đào không cẩn thận ngã một phát, hài tử cũng ra đi.
Trương phụ biết được tin tức này thì lập tức bị đả kích rất lớn. Mất đi đứa bé này đối với ông ta mà nói tựa như là mất đi tính mệnh. Sau nỗi khó chịu, ông ta lại cảm thấy tất cả mọi người trên đời này đều đang đối nghịch với ông ta. Người khác còn đỡ, khổ nỗi Trương mẫu và ông ta cùng giường chung gối, hai người ở chung một phòng dưới mái hiên nên sau hôm đó, cuộc sống của bà ta khổ không thể tả.
Bởi vì Trương phụ thích động thủ, mà bà ta lại đánh không lại nên chỉ có thể trốn tránh.
Nhưng có mỗi một gian phòng ốc, bà ta có thể trốn được đi đâu?
Không quá hai ngày quanh thân đã đầy thương tích, Trương mẫu muốn nhờ người giúp một tay, nhưng đây là việc của hai phu thê, người ngoài cũng không tiện nhúng tay vào.
Trương phụ không chỉ trách thê tử, ông ta còn trách nữ nhi.
Tần Thu Uyển không đi gặp ông ta, chỉ có Trương Lai Đễ là tới thăm, nghe bảo hôm đó bị ông ta mắng đuổi về. Tóm lại, ông ta cảm thấy tất cả mọi người trên đời này đều muốn hại ông ta đoạn tử tuyệt tôn, nhất là mẫu nữ mấy người.
Một tháng trôi qua, trong mấy ngày này, Trương phụ tự biến mình thành kẻ người chê chó ngại, ngoại trừ Trương mẫu thì không người nào muốn tới gần ông ta.
Mà nha sai đi vào thôn lấy chứng cứ cũng đã trở về. Chuyện phu thê nhà họ Trương ngược đãi mấy nhi nữ là thật, nhưng đoạn tuyệt quan hệ vẫn không thể. Bọn họ có sai đến đâu thì cũng đã nuôi lớn hài tử, tỷ muội ba người có thể ít chăm sóc, nhưng không thể không nhận môn thân này.
Đối với kết quả này, Tần Thu Uyển không ngạc nhiên.
Phu thê nhà họ Trương ngoại trừ quấy rầy nữ nhi hơi quá trớn thì không làm chuyện sai nào cả, cuối cùng cũng được thả ra. Nhưng mà Tần Thu Uyển vẫn không để ý đến hai người, Trương Lai Đễ nghĩ đến hình ảnh phụ thân điên cuồng vài ngày trước đó cũng bị tổn thương nên không muốn xen vào giữa hai người.
Đợi đến khi tin tức lại đến thì hai người đã bị Giang gia đón đi.
Giang phụ dẫn Trương phụ tới cửa, muốn giúp hai người hòa hoãn mối quan hệ phụ tử này.
"Chiêu Đễ, phụ thân con có nhẫn tâm thì cũng đã nuôi lớn con. Trong lòng con người phải có cảm ân, biết hiếu kính phụ mẫu, mới có thể làm gương tốt cho hài tử."
Giang Tầm giễu cợt: "Hai người các người cũng là dạng người giống nhau, khó trách lại bênh vực nhau." Hắn khoát tay áo: "Bất luận ông có làm gì thì Chiêu Đễ cũng sẽ không làm ăn với ông đâu, ông sớm dẹp ý niệm này đi."
Mục đích bị vạch trần, trong phút chốc Giang phụ hơi mất tự nhiên. Ông ta lập tức hỏi ra nỗi ngờ vực trong đáy lòng mình suốt thời gian qua: "Đây rõ ràng chính là chuyện cả hai cùng có lợi, vì sao các con không đồng ý?"
Giang Tầm ngay thẳng mà nói: "Chỉ vì không muốn ông được sống dễ chịu."
Giang phụ: "..."
Nhìn nhi tử ngỗ nghịch, ông ta tức giận, định há miệng răn dạy thì lại nhớ ra nhi tử sẽ không nghe lời mình. Cuối cùng đành phẩy tay áo bỏ đi.
Không qua hai ngày, phu thê nhà họ Trương liền bị bọn họ đuổi ra.
Lâm Phú Quý bên kia sau khi Tần Thu Uyển thành thân thì không còn tiếp tế cho hai phu thê đó nữa.
Hai phu thê lưu lạc bên ngoài không có bạc, cuối cùng ủ rột trở về trong thôn. Lúc này việc buôn bán của Trương Đái Đễ đã đi lên quỹ đạo, ngày nào cũng có bạc. Hai phu thê liền tìm tới cửa muốn giúp nàng một tay.
Trương Đái Đễ hiểu rõ, bọn họ muốn giúp một tay là giả, muốn cùng nàng sống qua ngày tốt lành mới là thật.
Nàng không muốn bị song thân chiếm được hời, lại còn được hai muội muội trong thành cố ý dặn dò nên đã lập tức đuổi bọn họ đi.
Phu thê nhà họ Trương trơ mắt nhìn cuộc sống của ba nữ nhi càng ngày càng tốt, còn mình thì không lấy được một chts nào... Đi qua thành một chuyến, nhận thức được những phồn hoa kia, hai người có làm việc cực khổ suốt một năm thì cũng không bằng một bữa cơm người trong thành. Sau khi trở về, hai người đã mất đi suy nghĩ an tâm sinh hoạt, cả ngày hết ăn lại nằm. Trương phụ có nghĩ đến việc tìm người sinh nhi tử cho mình, sau khi bị Trương mẫu phát hiện thì lại là một hồi náo loạn.
Việc Trương phụ muốn sinh nhi tử cuối cùng cũng không được hoàn thành. Lúc đó ông ta tìm được một quả phụ không đến ba mươi, hai người lén lút qua lại mấy lần thì bị một nam nhân khác phát hiện, đánh ông ta một trận, xuống tay rất độc ác.
Bị đánh đến thoi thóp, Trương phụ vẫn còn nhớ tới quả phụ kia. Cuối cùng biết được sau hai ngày ông ta bị thương nàng ta đã đính ước, nửa tháng sau liền gả cho người ta, lập tức tức giận phun máu.
Từ sau lúc đó, thân thể ngày càng sa sút, cả ngày mê man, mắt thấy không còn sống được lâu nữa.
Trương mẫu muốn mượn cớ này để hai nữ nhi ở phủ thành trở về thăm nom, thuận tiện rút ngắn quan hệ. Dù sao thì khi nam nhân ra đi, bà ta còn phải suy nghĩ cho cuộc sống về sau của mình nữa.
Tin tức đưa đi, nhưng như là đá ném vào biển rộng.
Tang sự của Trương phụ là do một tay Trương Đái Đễ xử lý.
Tang sự xong xuôi, Trương mẫu muốn đi theo đại nữ nhi, nhưng lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, sau đó lại đi đến phủ thành.
Bà ta tự nhận mình không làm gì sai, hai nữ nhi hẳn là sẽ chứa chấp bà ta. Đồng thời, bà ta cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau khi tiến vào trong phủ nữ nhi thì sẽ không làm loạn nữa, thành thành thật thật sinh hoạt.
Bà ta dự định xong hết, nhưng hai nữ nhi lại không để ý bà ta.
Bạc trong tay càng tiêu càng ít, bà ta chỉ có thể tìm cách trở về thôn quê. Bà ta coi như là đã nhìn ra, cứ ở lại phủ thành cũng không chiếm được lợi ích gì, trở lại trong thôn chí ít còn có đại nữ nhi quan tâm đến bà ta.
Trương Đái Đễ kỳ thật cũng không thành tâm quan tâm gì cho cam.
Nàng chăm sóc nương chỉ là bởi vì hiện tại trong tay dư dả, sợ người khác nói nàng không hiếu thuận ảnh hưởng tới thanh danh mấy đứa bé mà thôi.
Trương mẫu một mình ở, có ăn có uống, có nữ nhi hiếu kính. Người ngoài nhìn vào rất là hâm mộ, có người động tâm còn giúp bà ta làm mai.
Trong những năm trước đó, Trương mẫu chưa từng có được mấy ngày tốt lành, bởi vì bà ta chỉ sinh được nữ nhi, Trương phụ đối với bà ta cũng không tốt. Cho nên khi có một nam nhân cẩn thận ôn nhu lấy lòng bà ta, bà ta liền động tâm.
Bây giờ bà ta hoàn toàn dựa vào đại nữ nhi nuôi, chuyện tái giá đương nhiên cũng phải thương lượng với nữ nhi.
Trương Đái Đễ không cho phép, không phải là bởi vì không muốn để nương tái giá, mà là bởi vì nam nhân kia rõ ràng là có ý khác, vừa nhìn là biết hắn hướng về phía nàng. Nhưng Trương mẫu lại quyết tâm muốn về bên kia, rơi vào đường cùng, nàng để lại một lời đe dọa, nếu như nương khăng khăng muốn gả thì nàng tuyệt đối sẽ không quan tâm sống chết của nương nữa.
Lòng Trương mẫu vẫn đang đắm chìm trong sự ôn nhu của nam nhân kia, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định gả.
Nam nhân vốn vì bạc mà đến, phát hiện không lấy được lợi ích, lập tức liền trở mặt, ôn nhu không còn, còn bắt bà ta làm nha hoàn.
Cũng vào lúc này, Trương mẫu mới chính thức thấy rõ ràng bộ mặt của nam nhân kia, đáng tiếc là đã chậm.
Trong những năm đó, Trương mẫu nhìn mấy nhi nữ càng ngày càng tốt, còn mình thì không được hưởng lây chút nào. Qua tuổi năm mươi, liền buồn bực sầu não mà chết.
*
Đuổi Trương mẫu đi, cuộc sống của Tần Thu Uyển được an bình mấy ngày.
Giang phụ bên kia định lấy việc chứa chấp phu thê nhà họ Trương để rút ngắn quan hệ với nhi tức không thành. Lại nghĩ đến rất nhiều biện pháp khác, đáng tiếc đều vô công trở lại.
Ông ta càng hiểu rõ thêu phường của nhi tức thì càng biết rõ về lợi nhuận của nó. Bởi vì cũng động tâm nên ông ta tìm một tú nương, mở một gian không khác lắm.
Thêu phường có thể kiếm tiền hay không đều phải xem tay nghề của tú nương. Tú nương tốt đều đã sớm bị các nhà tú lâu khác cướp đi rồi, sau khi Giang phụ khai trương, ban đầu buôn bán cũng không tệ lắm. Nhưng mà Tần Thu Uyển cố ý đưa ra mấy loại kiểu dáng mới, lập tức khiến những khách hàng đã động tâm kia thay đổi chủ ý.
Giang phụ rất nhanh đã phát hiện ra ông ta không hợp làm buôn bán Tú Lâu. Kéo dài thêm hai tháng, phải bồi thường mấy chục lượng. Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải đóng cửa.
Sau trận giày vò này, chút vốn liếng vốn không quá dày lại bị mỏng đi không ít. Giang phụ rất muốn kiếm bạc, nhưng càng sốt ruột thì càng không làm xong. Ông ta chỉ có thể giảm giá lấy ít lãi, kiếm chút bạc.
Muốn tiêu nhiều thì phải vận nhiều. Ông ta vội vã để chưởng quỹ vận chất vải về, chưởng quỹ đi suốt đêm nhưng đang trên đường liền gặp mưa to.
Vải này vốn là thứ tinh quý, nếu như bị dính nước thì giá trị sẽ bị mất đi hơn phân nửa. Nhưng vì lần đó mang về quá nhiều, Giang phụ vì phải trả nợ tiền hàng nên còn phải bán đi một gian cửa hiệu.
Một bên khác, Tần Thu Uyển vẫn luôn lén lút chú ý đến tình hình bên trong Lâm phủ.
Từ sau khi Đông nhi trở về, Lâm phủ vẫn không có ngày nào yên ổn. Hài tử sinh bệnh, từng chủ tử cũng thay nhau sinh bệnh, lão phu nhân sống hơn nửa đời người được chứng kiến không ít việc đen tối, biết đây là thủ đoạn của nữ nhân hậu trạch bèn hạ lệnh tra rõ, sau đó đã lập tức cấm túc Nghiêm Thanh Thanh.
Nghiêm Thanh Thanh cũng biết mình trước đó quá mức liều lĩnh, bị cấm túc xong thì nàng liền trung thực hơn, cũng không giở thủ đoạn hãm hại người nữa, mà an tâm dỗ dành Lâm Phú Quý.
Lâm Phú Quý lớn lên ở trong thôn, chưa từng được một khuê nữ nào kiên nhẫn dỗ dành như vậy, tình cảm hai phu thê càng ngày càng tốt. Hai tháng sau, Nghiêm Thanh Thanh có bầu.
Hai phu thê đều rất chờ mong đứa bé này.
Lão phu nhân cao hứng không thôi, sợ Nghiêm Thanh Thanh bị nhốt sẽ nghĩ quẩn lại ảnh hưởng tới hài tử, liền cho nàng ra ngoài.
Đông nhi nhận được tin lập tức bóp cổ tay lo lắng, Nghiêm Thanh Thanh thì cuối cùng cũng có thể xoay người, xử sự càng thêm cẩn thận.
Buổi chiều ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đang ngồi ở dưới gốc hoa thụ nói chuyện phiếm với Lâm Khai Cầm, bỗng nhiên có người tới bẩm báo: "Phu nhân, người bên cạnh công tử đến, hình như là có việc gấp."
"Mau mời." Lâm Khai Cầm thấy phụ thân không đáng tin cậy nên đã đi theo nương, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới đệ đệ trong phủ.
Người vào cửa là tiểu đồng bên cạnh Lâm Khai Nguyên, Tần Thu Uyển sợ Lâm gia giở thủ đoạn nên trước đó đã lén lút cho tiểu đồng này không ít bạc.
"Có chuyện gì sao?"
Tiểu đồng tiến lên còn chưa đứng vững đã lo lắng nói: "Phu nhân, không xong rồi, công tử hôm nay bị bệnh. Đại phu đến phối thuốc xong cũng không thấy khỏe lên. Ngài có muốn đi nhìn một cái không?"
Lâm Khai Nguyên sinh bệnh, Tần Thu Uyển đương nhiên phải đi.
Vừa ra đến trước cửa, Lâm Khai Cầm liền không yên lòng cũng đi theo sau.
Đã qua một thời gian dài, bây giờ tiếp tục bước vào Lâm phủ, Lâm Khai Cầm chỉ có cảm giác cảnh còn người mất.
Còn chưa tới gần phòng Lâm Khai Nguyên đã nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, Tần Thu Uyển vừa nghe liền biết không đúng. Sau khi vào cửa nhìn thấy Lâm Khai Nguyên nằm ở trên giường đã gầy đi trông thấy, suy yếu vô cùng thì sắc mặt lập tức khó coi.
"Quý lão gia của các ngươi đâu?"
Hài tử đã bệnh thành như vậy, hắn chết rồi sao?
Bà đỡ phục vụ thấy sắc mặt nàng không đúng, cẩn thận từng li từng tí đáp: "Lão gia cùng phu nhân đi chơi rồi."
Tần Thu Uyển phì cười: "Đi trong thành mời mấy đại phu tới đây."
Bà đỡ kinh ngạc.
Bởi vì ở trong mắt tất cả mọi người, Lâm Khai Nguyên bị bệnh như vậy hẳn là vì ăn phải đồ đã bị hỏng, hoặc là chịu lạnh. Chỉ là bệnh vặt mà thôi, mời đại phu là được, vì sao còn phải mời nhiều người?
"Nhanh đi!"
Bà đỡ không hiểu nhưng cũng không dám không nghe.
Động tĩnh bên này đương nhiên là không thể qua mắt được lão phu nhân, Tần Thu Uyển vừa mới đến không bao lâu, bà ta đã mang theo người tới.
Đối với vị tôn tức trước đó còn khăng khăng muốn rời khỏi nhà mình, để cả nhà mình chịu oan khuất, lão phu nhân đương nhiên không bày ra sắc mặt vui vẻ gì, giễu cợt nói: "Ngươi đã bỏ hài tử mà đi, hẳn là nên buông xuống rồi mới đúng. Phủ bọn ta cũng không hoan nghênh ngươi."
Tần Thu Uyển ngồi ở trước giường: "Ta cho dù có đi đến chân trời thì Khai Nguyên cũng là nhi tử của ta. Nó bị bệnh, ta đương nhiên phải qua thăm."
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Hài tử trong nhà này thì tự có bọn ta yêu thương, sinh bệnh thì chỉ có tìm đại phu. Ngươi cũng không phải đại phu, tới để làm cái gì?"
"Đến xem nhi tử ta có bị các ngươi ngược đãi hay là…" Ánh mắt Tần Thu Uyển sắc bén nhìn bà ta: "Bị hãm hại hay không!"
Lão phu nhân giật mình, lập tức giận dữ: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Hài tử đột nhiên bị bệnh, không ai nói cho ta một tiếng, hai ngày qua còn không thấy khỏe lên. Đại phu lang băm như thế mà bà còn không muốn đổi, tình hình như vậy làm cho ta không thể không hoài nghi bà!" Tần Thu Uyển dò xét bà ta: "Lão phu nhân, không phải bà có một tôn tử khác xong nên muốn diệt trừ Khai Nguyên đấy chứ?"
Trời đất chứng giám, lão phu nhân thật sự không có suy nghĩ này.
Lâm Khai Nguyên mặc dù lớn lên ở bên ngoài, hành vi cử chỉ thô lỗ, cũng không hiểu quy củ lắm, trước đó còn không biết chữ. Nhưng mà hắn chịu khó, rất nghị lực, trở về không lâu đã học được không ít chữ, gần đây còn đang học tính sổ sách.
Cho dù không có thiên phú đọc sách thì cũng biết làm ăn.
Ngày sau phân gia ra ngoài sống một mình thì cũng có thể nuôi sống một nhà. Nếu như làm ăn, nói không chừng trong thành này lại sẽ có thêm một Lâm phủ phú quý khác.
Vẫn là câu nói kia, Lâm phủ phú quý không tiếc một cái miệng. Bà ta bình thường thích nhất là tôn bối phận, sao có thể động thủ với bọn nó?
Bị người ta đổ oan, lão phu nhân rất là tức giận: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Bà ta nhìn về phía bà đỡ bên cạnh: "Bệnh tình của tiểu công tử hai ngày qua không tốt lên, vì sao không có người nào báo cáo? Mau đi giúp ta mời một đại phu khác tới!"
Nhà như Lâm phủ cho dù ra ngoài mời đại phu thì cũng sẽ mời những vị đặc biệt. Bởi vì tới đây một chuyến, không đề cập tới tiền xem bệnh và dược phí thì cũng có thể cầm được không ít bạc thưởng. Cho nên, các đại phu tới rất nhanh.
Sau gần nửa canh giờ, đã có bốn năm vị đến.
Mời một phát nhiều đại phu như vậy, mọi người đều phát hiện có chỗ không đúng, các đại phu hai mặt nhìn nhau, sau đó từng người tiến lên bắt mạch.
Người có thể đứng ở chỗ này đều không phải là hạng người vô danh. Tất cả đều nhìn ra, tiểu công tử nằm ở trên giường đúng là vì thời tiết chuyển lạnh lạ ăn phải đồ ăn không thích hợp nên mới khiến dạ dày khó chịu. Đây quả thật không phải là bệnh nặng, chỉ cần hai bộ thuốc là có thể khỏi hẳn.
Nhưng mà vị đại phu kia lại phối ra những loại thuốc không đúng bệnh, không chỉ không thể trị bện mà còn thêm vào một chút dược vật khiến người ta bị tiêu chảy nặng hơn.
Sơ sót một cái thì có thể bỏ mệnh.
"Quả thực là lang băm." Một vị đại phu trong đó oán hận nói: "Lão phu nhân, xin hỏi thuốc này là ai phối?"
Đây không phải là chuyện phối sai, hẳn là có người cố ý làm như vậy.
Đại phu phải có y đức, bệnh tình bệnh nhân không thể lộ ra là thứ nhất, không thể nhận lợi ích của người khác cố ý hại người là thứ hai.
Cái thứ lang băm như vậy nếu như để bọn họ biết được thân phận thì ngày sau chắc chắn sẽ cách hắn xa một chút, đồng thời cũng sẽ khuyên bảo bệnh nhân đừng có tới tìm hắn.
Lão phu nhân đã nhìn ra sắc mặt các đại phu không đúng, không nhịn được hỏi: "Thế có gì không ổn à?"
"Rất là không ổn!" Đại phu giải thích bệnh tình Lâm Khai Nguyên xong liền nói: "Những thứ thuốc này rõ ràng là cố ý làm bệnh tình nặng thêm, để cho tiểu công tử..."
Chuyện này liên quan đến việc ngầm trong đại gia tộc, bọn họ khó mà nói quá ngay thẳng nên chỉ chọn đến điểm rồi ngừng lại.
Lão phu nhân cũng đã hiểu rõ ý tứ của bọn họ, hít sâu mấy hơi, đè xuống phẫn nộ trong lòng, không lập tức tìm đại phu đến tra hỏi mà chỉ nói: "Còn xin mấy vị giúp ta phối dược, cần phải chữa khỏi cho hài tử, bạc không là vấn đề."
Đại phu thích nghe nhất chính là lời này, một đám người vây lại khai căn, lão phu nhân đứng ở bên giường, nhận thấy được ánh mắt của tôn tức liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đuổi người ngoài đi, lão phu nhân vỗ mạnh lên bàn, hét lớn: "Lôi tên đại phu kia tới cho ta."
Thực ra, lúc năm đại phu đến đây đã gây ra động tĩnh không nhỏ, người ở ngoại viện đều biết được chân tướng. Cho nên khi người lão phu tiến đến thì căn phòng sớm đã không người, trống rỗng.
Đại phu muốn chạy, đương nhiên không thể bỏ qua.
Lão phu nhân lập tức sai người đuổi theo.
Thực ra, lúc các đại phu giúp bắt mạch, Tần Thu Uyển đã phái người đi ra ngoại viện tìm người, phát hiện người không ở đó thì lập tức sai người đi xung quanh mấy giao lộ chặt người.
Lão phu nhân vừa dứt lời, liền thấy đại phu bị người ta lôi tới.
Lão phu nhân vừa định hỏi hai câu, Tần Thu Uyển đã không khách khí chút nào hỏi: "Là ai sai ngươi động thủ với nhi tử của ta?"
Đây chính là chỗ tốt khi không làm Lâm gia phụ. Nếu không, chỉ cần trưởng bối ở đây sẽ không tới phiên vãn bối như Tần Thu Uyển mở miệng.
Lão phu nhân cũng không so đo, thứ nhất là Trương Chiêu Đễ ở trong mắt bà ta vốn đã không hiểu quy củ, nói cũng vô ích. Thứ hai, đây cũng không phải lúc so đo.
Bà ta cũng hỏi: "Ai sai ngươi phối dược?"
Đại phu không thừa nhận: "Tiểu nhân phối thuốc đều rất cẩn thận." Hắn biết người nhà này đã nghi ngờ hắn, bây giờ chỉ có thể kiên trì chết không thừa nhận: "Ta có thể thề với trời. Ta chỉ cần có một chút tâm tư cố ý ám hại tiểu công tử thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Lúc trước ngươi phối phối thuốc không đúng bệnh cho ta. Tại sao không bị sét đánh chết vậy?"
Nàng để tay Lâm Khai Nguyên lại vào trong chăn, nói: "Nếu ngươi đã không thành thật thì cũng đừng trách bọn ta không khách khí. Người đâu, đi đến nha môn báo quan."
Lời này vừa ra, sắc mặt đại phu liền trắng bệch.
Sắc mặt lão phu nhân cũng rất khó nhìn.
Vẫn là câu nói kia, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Chuyện này mặc dù còn chưa tra ra chủ sử sau màn nhưng lão phu nhân cũng đã hiểu rõ, không có ai khác mà chính là người trong nhà.
Nếu như bị đưa lên trên công đường thì bất luận ai đúng ai sai, người mất mặt cũng là Lâm phủ.
Nghĩ đến việc người nhà mình sẽ biến thành đề tài câu chuyện cho người ngoài, sắc mặt lão phu nhân có thể đẹp mắt mới là lạ. Nhìn người của tôn tức định rời đi, bà ta lập tức lên tiếng ngăn cản: "Trước tiên đừng đi."
Bà ta nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Chiêu Đễ, ta biết ngươi lo lắng cho hài tử, cũng hận người giật dây kia. Ta cùng tâm trạng với ngươi, nhưng vấn đề này không thể giải quyết như vậy... Chúng ta trước tiên đừng báo quan, tra được chân tướng rồi tính. Lỡ như đó là hiểu lầm, đại nhân phát hiện ra lại trách tội thì phải làm sao bây giờ?"
Nếu như là người bên ngoài thì đương nhiên cần báo quan, thế nhưng nếu là người trong nhà thì vô luận như thế nào cũng phải tìm cách dỗ dành tôn tức trước, đừng làm vấn đề này lớn thêm.
Bà ta nói xong liền phân phó người nhấn đại phu lên trên mặt đất đánh bằng roi.
Đại phu làm những việc này là vì để mình sống tốt hơn. Mà điều kiện tiên quyết để sống tốt hơn là phải bảo trụ được cái mạng nhỏ.
Thấy mạng sắp mất, ông ta nào nghĩ đến chuyện giấu diếm nữa?
"Là quý phu nhân."
Đối với kết quả này, lão phu nhân cũng không ngạc nhiên.
Nghiêm Thanh Thanh gần đây đang có bầu, về sau sẽ sinh ra đích tử. Nhưng Lâm Khai Nguyên là đích thê sinh ra, chỉ cần có nó ở đây thì hài tử của Nghiêm Thanh Thanh đừng nghĩ tới việc ra mặt. Nàng vì hài tử của mình mà phòng bị đẩy viên đá cản đường này đi thì cũng dễ hiểu.
Đại phu nhận tội không lâu, hai phu thê Lâm Phú Quý cũng từ bên ngoài trở về. Lão phu nhân lập tức sai người mời bọn họ tới.
Đối với chuyện nhi tử sinh bệnh vì bị đại phu cố ý phối dược hãm hại, Lâm Phú Quý rất là kinh ngạc: "Tại sao hắn có thể lớn gan như vậy?"
"Đương nhiên là có người cho hắn lá gan đó rồi." Ánh mắt Tần Thu Uyển rơi vào trên người Nghiêm Thanh Thanh: "Hài tử trong bụng ngươi có thể bình an sinh hạ hay không còn chưa biết, cho dù có thể sinh ra thì cũng không biết là nam hay là nữ. Hiện tại đã chướng mắt nhi tử, không khỏi quá vội vã rồi à."
Nghiêm Thanh Thanh không thừa nhận: "Ta không hiểu tỷ tỷ nói gì. Những chuyện đại phu nói, ta đều không hề làm, ta gần đây vừa mới có thai, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng, cũng không có tinh thần chút nào. Một lòng chỉ muốn chăm sóc con của mình làm gì có tâm tư hại người khác."
"Ngươi mạnh miệng nhỉ?" Tần Thu Uyển nhìn về phía nha hoàn bên cạnh: "Đi đến nha môn báo quan."
Nghiêm Thanh Thanh: "..."
Nếu như đi lên nha môn thì việc nàng là kế thất, mưu hại đích tử nguyên phối chắc chắ sẽ bị nhập tội. Mà loại tội danh này cũng rất nặng.
Còn đang suy nghĩ có nên lên tiếng ngăn cản hay không, liền đã nhận ra ánh mắt bén nhọn của lão phu nhân.
Lão phu nhân mạnh mẽ trừng mắt nhìn nàng một cái: "Không biết nói chuyện thì đừng mở miệng!"
Sau đó bà ta hòa hoãn ngữ khí, nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Chiêu Đễ, chuyện của Khai Nguyên là ta có lỗi với ngươi. Ta không bảo vệ hài tử cẩn thận, là lỗi của ta. Ta nhận sai với ngươi, cũng sẽ cố gắng hết sức đền bù. Còn việc lên công đường... vẫn nên thôi đi, đại nhân một ngày trăm công ngàn việc, nào có rảnh rỗi để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này của chúng ta?"
"Đây chính là tính mạng của nhi tử ta, không phải việc nhỏ!" Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Bà nhất định muốn che chở cho nữ nhân này?"
Lời hỏi ra miệng, liền nhận ra ánh mắt bén nhọn của Nghiêm Thanh Thanh.
Tần Thu Uyển trừng ngược lại: "Ngươi nhìn cái gì? Hại nhi tử ta còn dám trừng mắt nhìn ta?"
Nghiêm Thanh Thanh rủ đôi mắt xuống: "Tỷ tỷ, chỉ dựa vào mấy câu của đại phu, tỷ đã một mực chắc chắn là người phía sau màn là ta thì không khỏi quá phiến diện rồi. Nếu tỷ thật sự muốn bị đến công đường thẩm vấn thì ta đi cùng tỷ là được."
Lúc nàng ta nói lời này cảm giác vô cùng tự tin.
"Ngươi không động thủ, vậy thì là ai?" Tần Thu Uyển bẻ ngón tay: "Nhị phòng đã đi đến La Thành, bọn họ cũng không biết làm buôn bán, vốn dĩ không cần thiết động thủ với Khai Nguyên."
"Dù sao cũng không liên quan đến ta." Nghiêm Thanh Thanh vênh mặt nói.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nghiêm Thanh Thanh, nếu ngươi vẫn còn mạnh miệng thì đừng trách ta vạch trần ngươi."
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt Nghiêm Thanh Thanh liền biến đổi.
Tổ tôn bên cạnh cũng nhìn ra hai người có điều gì giấu diếm, lão phu nhân không cho phép mình bị lừa gạt, trầm giọng hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Không đợi Nghiêm Thanh Thanh ngăn cản, Tần Thu Uyển đã nói: "Cũng không có ý gì, lúc trước ta rời đi, sau khi rời đi còn có bạc làm ăn chính là may mắn có được Lâm phu nhân giúp đỡ."
Ý trong lời nói không khó để hiểu. Lâm Phú Quý kinh ngạc hỏi: "Ý của ngươi là lúc trước ngươi rời đi là vì phu nhân cho bạc?"
"Đúng." Tần Thu Uyển nghiêm túc gật đầu: "Ngươi có giá trị tận năm ngàn lượng đó!"
Lâm Phú Quý: "..."
Tình cảm phu thê nhiều năm, há lại dùng bạc để cân nhắc?
Sắc mặt hắn một lời khó nói hết: "Chiêu Đễ, ngươi thật là..."
Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn rất tự nhiên: "Ngươi đừng bày ra dáng vẻ như là ta có lỗi với ngươi. Ngươi là tôn tử Lâm gia, nhưng ta không phải. Ta đến nơi này thì ai cũng chướng mắt ta, khinh bỉ ta. Nếu như thân phận chúng ta thay đổi, hoặc là ngươi không phải là hài tử nhà giàu sang thì có người cho ngươi năm ngàn lượng để ngươi rời khỏi ta, ngươi có nguyện ý hay không?"
Lâm Phú Quý: "..." Nếu thật sự như vậy thì có lẽ hắn cũng chọn giống như nàng.
Nhưng trên đời này không có nếu như!
"Đừng báo quan." Lão phu nhân nhìn thấy nha hoàn lại chuẩn bị đi ra bên ngoài, lên tiếng nói: "Chuyện hôm nay là Thanh Thanh không đúng, về sau ta sẽ quản lý nó thật tốt! Chiêu Đễ, ngươi tin ta lần này."
"Ta không tin các ngươi." Ánh mắt Tần Thu Uyển đảo qua mọi người trong phòng: "Suy xét một chút thì Khai Nguyên là trưởng tử của Lâm Phú Quý, nó cũng đã mười bốn, không phải đứa bé không hiểu chuyện. Các ngươi muốn ta không báo quan cũng được..."
Nghe đến đó, trái tim hai mẫu tử lập tức nhấc lên. Nghiêm Thanh Thanh thì có chút bất an.
"Các ngươi viết ra một phần chứng từ, nói là gia tài sản nghiệp tổ tiên của nhà này về sau sẽ chia cho Khai Nguyên bảy phần." Nhìn thấy sắc mặt mấy người thay đổi, Tần Thu Uyển còn bổ sung: "Nếu như Khai Nguyên trước khi thành niên có chết đi thì tất cả bạc trong nhà đều quyên cho thiện đường."
Như thế, người trong nhà này chắc chắn sẽ cố gắng che chở cho Lâm Khai Nguyên, chuyện giống như hôm nay tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa.
Lão phu nhân bật thốt lên: "Ngươi điên rồi!"
Nghiêm Thanh Thanh lại cho rằng, nữ nhân này rất thông minh, không hổ là người làm ăn, không hề giống với một phụ nhân nông thôn chút nào.
Điều kiện của nàng tương đương với việc đoạt đi thứ mà nàng ta để ý nhất.
Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Nếu các ngươi không đồng ý điều kiện này thì ta sẽ người đi đến nha môn đòi lại công đạo cho nhi tử ta."
Lão phu nhân cảm thấy yêu cầu của nàng thật quá trớn, của cải trong nhà này tuy sớm muộn gì cũng sẽ về tay trọng tôn tử, nhưng cũng không thể bị người ta bức ép cho như vậy được.
Nghiêm Thanh Thanh cũng không muốn, nhưng mà, nàng vừa rồi đã làm sai, nếu như lúc này nhảy ra thì sẽ cho mọi người thấy rằng mình đang nóng vội, đồng thời cũng gián tiếp thừa nhận chuyện nàng động thủ với Lâm Khai Nguyên.
Chỉ là chứng từ mà thôi, viết thì cứ viết. Cả một đời dài như vậy, không đi đến cuối cùng, ai cũng không biết sẽ có kết quả như thế nào.
Lão phu nhân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn viết chứng từ.
Đương nhiên, lúc này Lâm phu nhân không ở nhà. Nếu không bà ta nhất định đã ngăn cản.
Những năm trước đó, Lâm phu nhân vẫn luôn tính toán để cho Chu Hoa tiếp nhận gia tài.
Nói đến Chu Hoa, hai mẫu tử bây giờ đã bị đưa đến huyện thành, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Khương thị rồi.
Lúc Tần Thu Uyển cầm được chứng từ, còn muốn để Nghiêm Thanh Thanh cũng nhấn thủ ấn.
Nghiêm Thanh Thanh không cam lòng nói: "Vấn đề này không liên quan gì đến ta!"
Tần Thu Uyển đập tờ giấy kia đến trước mặt nàng: "Ngươi dám cãi lời?"
Không nghe sẽ báo quan, Nghiêm Thanh Thanh đành bất đắc dĩ ấn chỉ ấn.
Đối với chuyện này, nàng ta cũng không quá sợ hãi. Vẫn là câu nói kia, chữ này có thể hữu dụng hay không, hiện tại không ai có thể nói được.
Đang nghĩ như vậy thì liền thấy nữ nhân trước mặt thu chứng từ về đưa cho nha hoàn bên cạnh: "Ngươi đi đến nha môn, lấy chút bạc đưa cho sư gia để hắn giúp chúng ta ghi lại thứ này vào trong sách!"
Lâm lão phu nhân hơi ngây người, nhưng mà, bà ta cũng không có ngăn cản. Dù sao thì chỉ cần đống của cải này không rơi vào tay người ngoài là được.
Nhưng đối với Nghiêm Thanh Thanh mà nói thì việc này đặc biệt khó mà tiếp nhận. Bản thân nàng thật ra có thể kiếm được nam tử trẻ tuổi môn đăng hộ đối, nhưng lại nhất quyết chọn một hán tử trung niên đến từ nông thôn là vì cái gì? Chẳng phải chính là vì gia nghiệp to lớn này sao.
Bây giờ lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, nàng có thể vui mới là lạ.
"Tỷ tỷ, vật quan trọng như vậy vẫn nên tự mình giữ gìn thôi."
Tần Thu Uyển vốn dĩ không nhìn nàng ta, phân phó người nâng Lâm Khai Nguyên lên, xoay người rời đi.
Nghiêm Thanh Thanh: "..."
Nàng ta đuổi theo, muốn lấy đồ về, nhưng đáng tiếc đến cả góc áo người ta cũng không sờ vào được.
Nhìn mẫu tử ba người đi xa, Nghiêm Thanh Thanh cắn răng.
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, hai người kia đã hỏi: "Thanh Thanh, vì sao con lại cho nàng ta nhiều bạc như vậy?"
Người hỏi câu này là lão phu nhân.
Thực ra bà ta cũng lờ mờ đoán ra được một chút. Không có gì hơn là việc tôn tức muốn trở thành chính thê mà làm ra những chuyện này.
Muốn trả thù một người thì phải ra tay vào chỗ nàng ta thấy đau nhất.
Bệnh Lâm Khai Nguyên vừa tốt lên thì Lâm Khai Cầm lại bị bệnh sởi, Lâm Khai Nguyên cũng bị nhiễm theo.
Tần Thu Uyển biết hai tỷ đệ đã trúng độc nên đã lén lút phối thuốc cho bọn nó.
Bệnh sởi chưa lui được bao lâu, còn chưa khỏe lên thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền ngôn, nói là hai tỷ đệ bị thiên hoa không trị được, mà còn nhiễm cho rất nhiều người.
Bệnh thiên hoa đúng là không trị hết được.
Thế là không ít người dồn đến cửa viện của nàng, muốn nàng đưa hai tỷ đệ ra khỏi thành.
Cái này vừa nhìn là biết có người mưu đồ.
Mọi người đang trong cơn xúc động kèm phẫn nộ nên cả nhà Tần Thu Uyển không ai đi ra ngoài được, muốn đi đến nha môn báo quan cũng không được.
Nghiêm Thanh Thanh trốn ở trong ngõ nhỏ cách đó không xa, nhìn tiểu viện bị vây chật như nêm cối, khóe miệng liền chuẩn bị nhếch lên thành một nụ cười.
Nhưng khóe miệng còn chưa nhếch lên đã nghe thấy âm thanh rõng rạc của một nữ tử bên kia cửa chính: "Nhi tử của ta đến cùng có phải thiên hoa hay không, không phải do các ngươi định đoạt. Ta sẽ ra bạc, các ngươi có ai muốn thay ta đi một chuyến đến nha môn để đại nhân tới nhìn xem đây rốt cuộc là sinh bệnh hay là sinh thiên hoa hay không?"
Nàng sảng khoái ném ra một bó bạc lớn, mọi người rối rít cúi đầu nhặt. Thừa dịp loạn lạc, hai nha hoàn chạy ra ngoài.
Sau đó quan binh đã đến, rất nhanh giải tán đám người, mang hai tỷ đệ đang bị bệnh sởi ra ngoài. Trên đường đi đến nha môn, quan binh áp giải còn hơi kiêng kị, theo bản năng cách hai tỷ đệ rất xa.
Cũng may hai người này không phải thiên hoa, cũng không phải bệnh thuỷ đậu mà chỉ là trúng bệnh sởi rất nhẹ mà thôi.
Sau trận này cũng tra ra được người phía sau màn chính là Nghiêm Thanh Thanh.
Tần Thu Uyển biết sau khi có phần khế sách kia, nàng ta nhất định sẽ tung tự tác, tiếp tục động thủ.
Chuyện đã qua đi, muốn tìm ra chứng cứ kỳ thật không hề dễ dàng.
Nghiêm Thanh Thanh bị bắt vào đại lao, những chuyện nàng ta bí mật làm cũng bị lật ra. Người trong nội thành nghị luận ầm ĩ, lão phu nhân muốn lấy lại thanh danh nhà mình, nhưng đáng tiếc hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Chứng cứ phạm tội của Nghiêm Thanh Thanh vô cùng xác thực, rất nhanh đã vào tội.
Lâm phủ lập tức dâng hưu thư lên, nói nhà mình không chấp nhận được phụ nhân ác độc như vậy.
Nghiêm Thanh Thanh cầm lấy hưu thư, lập tức phì cười, sau đó liền truyền ra ngoài thân thế của mẫu tử Chu Hoa.
Người Lâm gia đã khuyên được Khương thị bỏ qua, kết quả chuyện này lại truyền vào tai phụ thân nàng mà kết thúc.
Gừng phụ là một học giả, lại còn có chút cổ hủ. Biết tế tử lừa mình thì lập tức tức giận, đuổi thẳng cổ hai phu thê ra ngoài, không tiếp tục giúp đỡ nữa.
Khương thị liên tục khẩn cầu, nhưng cổng nhà mình vẫn không mở.
Nàng gõ cửa ầm ĩ, làm cho người qua đường rối rít quan sát.
Lâm Tài Đức tự thấy mất mặt. Nghe mà chỉ cảm thấy bực bội: "Đừng gõ nữa."
Khương thị: "..." Không gõ sao được?
Nàng tức giận khóc lên: "Ta là vì muốn tốt cho ngươi!"
Lâm Tài Đức biết, hắn oán hận nói: "Nếu để cho ta biết là ai ở phía sau nói huyên thuyên thì ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn."
Khương thị cũng nghĩ như vậy.
Ban đầu nàng đúng là khó mà tiếp nhận nam nhân nhà mình có hài tử bên ngoài, nhưng sau khi tiếp nhận, nàng vẫn thật lòng hi vọng hắn sống tốt. Cũng chỉ có nam nhân tốt, hài tử mới có thể tốt, nàng cũng có thể sống tốt.
"Ta nghe nói hôm qua phụ mẫu chàng đã phái người đưa đồ đến, hẳn là bọn họ nói." Khương thị cũng có chút bực bội: "Phụ thân tính tình quật cường, nếu thật sự tin bọn họ thì về sau có lẽ sẽ không còn giúp chàng nữa."
Sự thật đúng là như thế.
Đại môn mở ra, Khương cử nhân mặc một bộ thanh sam chắp tay đứng trước cổng: "Tài Đức, bất luận làm cái gì thì phẩm hạnh vẫn là thứ quan trọng nhất. Ta có thể dễ dàng tha thứ bất cứ chuyện gì nhưng không cho phép ngươi giở thói lừa gạt. Về sau, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
Lâm Tài Đức hoảng loạn, vội vàng tiến lên giải thích.
Khương cử nhân nhìn hắn nói: "Nếu như phẩm hạnh không tốt thì ngươi cho dù có làm quan viên, cũng không phải là quan tốt."
Lâm Tài Đức: "..." Hắn còn chưa lên được chức vị, làm sao nhạc phụ biết là hắn không làm được? Tại sao lại nói lời này?
Tính cách Khương cử nhân đúng là cứng như tảng đá. Sau khi biết tế tử là kẻ vong ân phụ nghĩa, ông ta liền nhất quyết không thay đổi dự tính ban đầu. Bất luận là ai tới khuyên thì cũng đều không tha thứ cho hai người.
Lâm Tài Đức vạn vạn không ngờ vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà những chuyện này lại bị tung ra. Hắn tìm người đi đến phủ thành nghe ngóng, muốn biết là ai dám đối nghịch với một tú tài như hắn.
Hỏi xong mới biết được là vì đại phòng chọc giận Trương Chiêu Đễ nên mới xảy ra những việc này, lập tức giận không chỗ phát tiết tự mình trở về phủ thành, tìm đến Lâm phu nhân: "Nương, vì sao người không quan tâm chút nào vậy? Nhạc phụ tức giận con nói dối, tiền đồ nhi tử cũng bị hủy hoại rồi."
Ngày đó Lâm phu nhân vừa vặn không ở nhà, trở về mới biết được xảy ra chuyện như vậy, bà ta không nói cho nhi tử cũng là muốn hắn ở La Thành tập trung học cho giỏi, đừng để những chuyện này làm ảnh hưởng. Kết quả, ảnh hưởng còn lớn hơn.
Bà ta cực kỳ phẫn nộ, vỗ mạnh lên bàn, sức lực rất lớn, giống như là đang đập kẻ thù: "Nghiêm Thanh Thanh, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu."