Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 510 - Chương 516

Chương 516
Trương phụ lại một lần nữa nhận thức được rõ ràng là tiểu Đào không có chút tình cảm nào đối với mình.

Hơn nữa sau khi ông ta nghèo túng, nàng càng không lưu luyến chút nào. Dù có thất vọng với hài tử trong bụng, hay là thừa nhận mình dâm loàn, nàng cũng muốn rời khỏi.

"Tiểu Đào, ngươi khoan hãy đi, có việc cứ thương lượng đã." Trương phụ vừa nãy đúng là có hơi nghi ngờ hài tử trong bụng tiểu Đào không phải là huyết mạch của mình. Nhưng ông ta đã cẩn thận hồi tưởng rồi, đứa bé này chắc chắn là của ông ta.

Nếu như vậy thì phải ở lại.

Hơn nữa, cho dù không phải huyết mạch thì ông ta cũng phải tìm cách giữ nó lại. Chờ hài tử sinh ra rồi, nếu như thật sự là huyết mạch thì chắc chắn sẽ có chỗ tương tự, nếu như không giống thì cho đi cũng không muộn.

Tiểu Đào nghe vậy cũng không quay đầu lại. Trương phụ sốt ruột không thôi, tiến lên kéo lại.

Dù tiểu Đào đã sớm phòng bị thì cũng không phản kháng được, mấy ngày nay nàng ăn quá ít cơm, trên thân vốn dĩ không có khí lực, cứ như vậy đứng đấy không thể di chuyển.

"Ông đừng kéo ta."

Trương phụ gần đây cũng ăn không tốt, lôi kéo cũng rất tốn sức: "Không phải chỉ là bạc thôi sao, ta cho ngươi là được. Ngươi nói đi, ngươi muốn bao nhiêu bạc mới có thể sinh hài tử này ra."

Tiểu Đào đã sớm nghĩ tới, nếu như muốn sinh hạ đứa bé này thì nhà họ Trương phải cho đầy đủ bạc. Nhưng muốn nàng ra giá... chẳng phải là thừa nhận mình là một nữ tử tham mộ hư vinh sao?

Với cái bộ dáng này của phu thê nhà họ Trương cũng chưa chắc đã lấy được bạc, về phần Trương Chiêu Đễ, nàng không cho rằng mình có thể trông cậy được vào nàng ta.

Nàng tỏ vẻ giận dữ: "Lão gia, ông coi ta là người như nào vậy?"

Trương phụ trầm mặc: "Cho ngươi hai mươi lượng!"

Số bạc này so với tưởng tượng trong lòng tiểu Đào có chút ít ỏi. Nếu như nàng sinh hạ đứa bé này thì chắc chắn sẽ khiến cho người người bàn tán, về sau cũng đừng nghĩ tới việc tái giá cho người nào khác.

Đứa bé này sinh xong, chẳng khác nào là hủy hoại nửa đời sau của nàng. Hai mươi lượng bạc không thể đủ.

Tiểu Đào không hài lòng, cường điệu nói: "Ta không phải loại người như vậy."

Thấy tiểu Đào không cân nhắc gì đã trả lời, Trương phụ liền biết số bạc ấy không đủ, cắn răng nói: "Năm mươi lượng!"

Tiểu Đào trở nên trầm mặc.

"Lão gia, tại sao ông lại đối xử với ta như vậy?" Nàng cúi đầu, giọng nói sa sút: "Nếu ông đã muốn giữ đứa bé này lại, còn nguyện ý cho nhiều bạc như vậy thì nể tình tình cảm đã từng, ta sẽ giữ nó lại."

Trương phụ âm thầm thở dài một hơi: "Nếu ngươi đã muốn về thì cứ trở về đi. Để ca ca và tẩu tẩu ngươi chiếu cố ngươi thật tốt. Về sau chờ ta ra, ta chắc chắn sẽ tới cửa hậu tạ."

Tiểu Đào gật đầu một cái, đứng tại chỗ không di chuyển nữa.


Người vừa nãy còn vội vã rời đi, lúc này lại không động chút nào, rất rõ ràng chuyện này vẫn chưa xong.

Trương phụ nhìn ra, tiểu Đào đang chờ bạc.

Nhưng ông ta bây giờ không bỏ ra nổi được số bạc đó, sở dĩ nói như vậy cũng là muốn ổn định người trước đã. Ông ta chính là muốn nói cho người nhà tiểu Đào biết, đứa bé này có giá trị năm mươi lượng, đừng đối xử tệ với nó.

"Tiểu Đào, sắc trời không còn sớm, ngươi mau đi về dàn xếp đi." Trương phụ tha thiết dặn dò: "Ngươi nói đau bụng, lát nữa nhớ tìm đại phu nhìn xem. Hài tử tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, chờ qua một thời gian ngắn nữa ta được tự do, ta sẽ đi tìm ngươi, về sau nếu ngươi không muốn nuôi hài tử thì hãy đưa nó cho ta."

"Cho cái rắm." Trương mẫu không chút khách khí: "Có thật là cho ngươi không?" Một đại nam nhân chắc chắn là sẽ không chịu nuôi hài tử, cuối cùng chẳng phải sẽ rơi vào đầu bà ta sao. Bà ta cười nhạo: "Ta không muón giúp người khác nuôi nhi tử."

Hai phu thê từ lúc ở với nhau đến giờ chỉ có được ba nữ nhi nên cũng đã lén lút suy nghĩ không ít biện pháp. Lúc Trương phụ còn trẻ thậm chí còn muốn đi tìm một quả phụ giúp mình sinh, đáng tiếc vừa mới hành động đã bị thê tử phát hiện, qua nhiều năm như vậy, thê tử vẫn luôn nhìn chằm chằm ông ta.

Chỉ là sau khi đến thành nhờ vào nữ nhi phú quý, mới có không ít nữ tử nguyện ý trao thân. Trương mẫu cho dù muốn ngăn cản thì cũng không ngăn được.

Trương phụ tức giận vô cùng: "Nếu như ngươi có thể sinh thì cần gì phải nuôi hộ người khác? Ta còn chưa trách ngươi khiến ta đoạn hậu, ngươi lấy đâu ra tự tin mà chửi ta?"

Hai phu thê chửi ầm lên.

Tiểu Đào cúi đầu: "Lão gia, ta có lời muốn nói."

Giọng nàng không lớn, nhưng Trương phụ đã lập tức ngừng nói, vội vàng tiến lên: "Ngươi nói đi, ta đang nghe đây."

"Tẩu tẩu ta... không quá thích ta. Nếu biết được ta mang bầu thì có lẽ sẽ đuổi ta ra." Nàng níu lấy vạt áo: "Hay là ngài cho ta ít bạc trước, cứ nói là sính lễ, ta về nhà thì cũng dễ bàn giao, cũng tránh cho việc nàng ta không chịu chăm sóc ta. Lỡ như nàng ta lặng lẽ hạ độc vào trong cơm của ta thì đứa bé này có lẽ cũng không giữ được."

"Sính lễ?" Trương mẫu quát lên: "Ngươi lấy đâu ra mặt mũi nói ra lời này? Một nữ nhân qua lại với lão nam nhân, ngươi cũng xứng được sính lễ?"

Tiểu Đào giống như bị dọa, nước mắt giàn giụa, lùi lại về sau mấy bước: "Ta chỉ là so sánh, phu nhân làm gì phải tức giận như vậy?" Nàng quay người chạy ra ngoài: "Vậy thì không nhọc các người hao tâm tổn trí, chính ta tự xử lý."

Trong lòng phu thê hai người đều hiểu, tiểu Đào rời đi như vậy thì rất có thể sẽ bỏ đứa bé này.

Trương phụ đương nhiên là không muốn, mạnh mẽ tát lên mặt Trương mẫu: "Ngươi ít hung hăng càn quấy đi!"

Nghe tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Tần Thu Uyển cảm thấy mặt mình cũng đau lay.

Trương mẫu bị đánh xong thì bụm mặt rống to: "Ngươi đánh ta?" Bà ta vô thức nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Phụ thân ngươi đánh ta."

"Vậy bà đánh lại đi." Tần Thu Uyển thuận miệng nói.

Trương mẫu: "..." Bà ta là một nữ nhân, làm sao có thể đánh thắng được nam nhân?

Nhất là lúc này nam nhân kia còn đang nổi giận, nếu bà ta dám hoàn thủ hoặc là già mồm thì chắc chắn sẽ lại bị đánh một trận.

Hai người là phu thê nhiều năm, cho dù bị đánh thì về sau vẫn còn phải sống tiếp. Nghĩ như thế nào thì cũng là mình chịu thiệt thòi.

Có thể không đánh thì không nên đánh.

Hai người đang nói chuyện, tiểu Đào đã chạy ra đại môn, Trương phụ thấy thế liền bất chấp mà sải bước đuổi theo, vừa tới cổng đã bị nha sai ngăn lại.

"Tiểu Đào, ngươi khoan hãy đi đã, ta cho ngươi ít bạc."

Nghe nói như thế, chân tiểu Đào hơi dừng một chút, nhưng không có quay đầu lại.

Trương phụ không ra được, nếu như tiểu Đào khăng khăng muốn đi thì ông ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nghĩ đến hài tử trong bụng nàng, ông ta cắn răng nói: "Ta cho ngươi hai mươi lượng trước, ngươi lấy trước mà trở về an thai."

Tiểu Đào cuối cùng cũng xoay người lại, nhào vào trong ngực Trương phụ: "Lão gia, ngài đối xử với ta thật tốt."

Trương phụ rõ ràng là đối xử tốt với hài tử trong bụng nàng.

Trương mẫu vừa mới chịu một trận đánh, nhìn thấy nam nhân ở trước mặt bà ta không e dè ôm một nữ tử thì liền giận đến mức đỏ ngầu cả mắt: "Hai người các ngươi mau tách ra cho ta."

Bà ta chỉ hét chứ không tiến lên phía trước, thật ra là sợ bị đánh.

Bà ta hét xong, hai người cũng không phản ứng chút nào. Ánh mắt Trương mẫu thay đổi, hỏi: "Ngươi đi đâu lấy hai mươi lượng?"

Ở trong viện này, đúng là có người có thể lấy ra được nhiều bạc như vậy, hai phu thê vô thức nhìn về phía Tần Thu Uyển.

Trương phụ lau mặt một cái: "Chiêu Đễ, con có thể giúp ta lần này được không?"

"Lời này của ông thật quá buồn cười." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ông phản bội nương ta ngoại tình với nữ nhân này, bây giờ lại muốn ta lấy bạc giúp ông nạp thiếp. Cho dù là gia đình thương gia trong thành, cũng không có người nào không có quy củ như ông, ông đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút xem có nam nhân nhà ai nạp thiếp mà nữ nhi phải cho bạc không?"

Trương phụ cũng không muốn xin nữ nhi bạc, nhưng ông ta thực sự không bỏ ra nổi. Nhưng tiểu Đào lại muốn rời đi, ông ta thực sự rơi vào tình thế khó xử.

Đứa bé này nhất định phải giữ lại.

Nữ nhi nhất định phải giúp ông ta trả khoản bạc này. Trương phụ quyết định sẽ xin xỏ nữ nhi một chút: "Chiêu Đễ, cho dù con có lập gia đình, nhưng trong nhà không có đệ đệ thì vẫn sẽ bị người ta ức hiếp. Tỷ muội các con nếu có đệ đệ thì hôn sự cũng sẽ không biến thành như vậy."

Hôn sự biến thành bây giờ rõ ràng là chuyện hai phu thê quyết định, liên quan gì đến đệ đệ?

"Mặc kệ, ta cũng không cần đệ đệ." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười, nhắc nhở: "Nếu như có thể thì ta đến cả phụ mẫu cũng không cần, ta không cần chỗ dựa từ các người."

Trương phụ thấy nữ nhi không chịu lấy bạc ra, lại còn nói ra lời quyết tuyệt như vậy ở ngay trước mặt tiểu Đào, ông ta chợt cảm thấy mất hết mặt mũi: "Ngươi không hối hận?"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không hối hận."

Trương phụ cũng không có cách nào khác.

Tiểu Đào thấy thế, biết chuyện này có lẽ là không ổn rồi. Hiện tại việc quan trọng nhất là rời khỏi Hậu Nha.

Nàng co cẳng chạy đi.

Trương phụ đang nghĩ cách thuyết phục nữ nhi thì chợt thấy bên cạnh có một bóng hình xinh đẹp vọt qua, ông ta bèn đưa tay chộp một cái, nhưng chỉ chạm vào hư không. Đuổi theo mấy bước thì liền nhìn thấy người đã biến mất ở chỗ rẽ.

Bóng người suy yếu nhỏ yếu kia lúc này lại chạy nhanh vô cùng, giống như là đằng sau có quỷ đuổi theo, có thể nói là chạy trối chết.

 
Bình Luận (0)
Comment