Chương 515
Giang phụ bị nghẹn lại, á khẩu không trả lời được, thật lâu sau không nói ra lời.
Giang Tầm không muốn nhiều lời, đưa tay định đóng cửa.
Giang phụ vội vàng đưa tay ngăn lại: "Tầm nhi, con còn trách ta sao?"
Nghe ông ta hỏi câu này, Giang Tầm phì cười: "Con không nên tức giận sao? Nếu ngày đó con không trốn được thì người cũng nên biết con sẽ có kết cục như thế nào. Con suýt nữa bị phu nhân hủy cả đời, kết quả thì sao?"
Giang phụ chỉ khiển trách vài câu, đến cả cấm túc cũng không. Về sau còn cho phu nhân và nương gia bà ta đi chúc thọ, bù đắp đủ mặt mũi cho bà ta.
Theo Giang Tầm mà nói thì nữ nhân kia có gan dám động thủ với hắn cũng là do phụ thân sủng mà ra.
Giang phụ há mồm muốn giải thích, Giang Tầm đã không muốn nghe nữa, phanh một tiếng đóng cửa lại.
"Đừng nóng giận." Tần Thu Uyển đưa tay rót một chén trà, đặt ở phía đối diện: "Uống hớp trà giảm nhiệt đi."
Giang Tầm lắc đầu: "Ta không tức giận."
Người thực sự tức giận đã mất.
Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ, dặn dò: "Đừng để ông ta chiếm được hời." Nếu không, người kia sẽ không hài lòng.
Giang Tầm bật cười: "Ta biết."
Giang phụ sở dĩ vội vàng như vậy là bởi vì ông ta đã mất đi hai mối làm ăn lớn nhất, mà hai người khách kia lại là bị Giang Tầm cướp đi.
Sau đó trong vòng vài ngày, Giang phụ lại tới cửa mấy lần. Thái độ cũng từ cao cao tại thượng chuyển sang cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn có chút lấy lòng.
Nhưng lại khiến ông ta thất vọng, đó là thái độ của nhi tức từ đầu đến cuối đều không thay đổi, nhi tử cũng không phải có ý muốn hòa hoãn quan hệ phụ tử.
Bận rộn một ngày, về đến nhà, Giang phụ rất là mệt mỏi.
Ông ta vừa mới ngâm mình vào trong nước liền nghe thấy tiếng bước chân, đó là phu nhân của ông ta.
"Nàng đi nghỉ ngơi trước đi, ta không cần nàng."
Giang phu nhân năm nay mới hơn ba mươi tuổi, dung mạo tú mỹ, bởi vì được bảo dưỡng mà nhìn như mới hai mươi. Nghe thấy nam nhân nói nàng không những không ra ngoài, còn tiến lên duỗi ngón tay mảnh khảnh ra giúp ông ta vuốt ve cái trán.
"Hôm nay như thế nào?"
Móng tay sắc nhọn mang theo mùi hương thoang thoảng, Giang phụ rất là hưởng thụ. Nghe nàng hỏi tâm tình của ông ta lập tức rơi vào phiền não: "Đúng là khó chơi, nói cũng không thông."
Hai nhà đều làm ăn, tất cả mọi người đều kiếm được lời, Giang phụ rất không hiểu. Đây rõ ràng là chuyện cả hai cùng có lợi, vì sao hai người kia lại không đồng ý.
"Ngài đừng nóng giận, những năm gần đây Tầm nhi vẫn luôn đối nghịch với ngài. Ngài càng muốn làm gì thì hắn càng không đồng ý, chờ lâu một chút thì hẳn là sẽ hiểu chuyện thôi."
Giọng nữ ôn nhu rơi vào trong tai Giang phụ làm bực bội trong lòng ông ta đã hơi hơi giảm, nhưng vẫn tức giận nói: "Nó đã hơn hai mươi tuổi, cũng không phải hài tử hai tuổi, còn muốn lớn như nào nữa?"
"Thân là huynh trưởng, đến cả hài tử mười tuổi như Vân nhi cũng không sánh bằng." Giang phụ lắc đầu: "Quật cường giống y như đúc nương nó."
"Giữa phụ tử nào có thù oán?" Giang phu nhân tha thiết khuyên bảo: "Có thể là hắn chỉ ngoài miệng khó chịu, ngài đi thêm mấy lần, hai người sẽ có thể hòa hảo thôi." Nhìn ông ta không muốn, nàng cười nói: "Ta không thấy trưởng bối nào mà không thuyết phục được hài tử, ngài còn là cha hắn mà."
Những lời này rõ ràng không sai, nhưng hôm nay Giang phụ vừa mới bị từ chối nên tạm thời không muốn đi nữa. Khoát tay áo: "Ta muốn nghỉ một lát."
Một bên khác, Giang Tầm lại không hề nhàn rỗi.
Lúc trước, chuyện hắn bị đưa đến Hoa Lâu có rất nhiều người nhúng tay vào, hắn gần đây vẫn luôn bận rộn điều tra.
Chờ tìm đủ nhân chứng thì sẽ có thể báo thù cho Giang Tầm.
Giang phụ tức giận thì tức giận, nhưng vẫn muốn rút ngắn quan hệ với nhi tức, mấy lần bị đuổi đi, ông ta lại nghĩ tới biện pháp khác.
Về phía Tần Thu Uyển, nghe nói phu thê nhà họ Trương ở Hậu Nha lại muốn gặp mình, vừa vặn nàng đang trong lúc rảnh rỗi nên liền cố ý đổi sang một bộ y sam lộng lẫy đi đến gặp bọn họ.
Nhìn thấy nữ nhi như vậy, trong lòng phu thê nhà họ Trương vô cùng khó chịu.
Cuộc sống ở Hậu Nha không dễ chịu, cả ngày đều ăn chay, bên trong miệng không có mùi vị gì cả, phu thê nhà họ Trương đang rất muốn ăn mặn, nhưng ví tiền lại rỗng tuếch nên chỉ có thể khổ sở chịu đựng. Bọn họ không chỉ một lần yêu cầu được gặp nữ nhi, cũng không biết nha sai rốt cuộc có giúp một tay nhắn đi hay không? Dù sao cũng đã lâu như vậy, bọn họ đến cả tin tức của nữ nhi còn chưa nghe nói qua.
Ngày trước, Trương phụ còn thử chất vấn, nhưng hai tên nha sai chỉ nhận nhiệm vu báo tin, người không muốn đến cũng không có liên quan gì đến bọn họ!
Bây giờ nữ nhi đúng là sống rất tốt, nhưng không có liên quan gì đến bọn họ, hai phu thê càng nhìn nữ nhi, trong lòng càng hối hận.
Sớm biết nhị nữ nhi tiến bộ như vậy thì lúc trước bọn họ không nên hành hạ nàng. Nếu như nuôi thật tốt thì còn có tác dụng hơn so với nuôi mười nhi tử.
Đương nhiên, mục đích chỉ là vì muốn có người dưỡng lão cho hai người mà thôi.
Trong lòng Trương phụ vẫn muốn có một nhi tử cho mình để nối dõi tông đường. Mấy ngày nay tiểu Đào càng ngày càng gầy, gương mặt còn lõm xuống, bụng cũng không thấy lớn, Trương phụ rất là lo lắng, cho nên mới bảo thê tử gọi nữ nhi tới.
"Chiêu Đễ, con thả bọn ta ra ngoài đi!" Trương phụ thở dài: "Biết con không muốn chăm sóc bọn ta, bọn ta cũng không làm phiền con nữa, chỉ cần con thả bọn ta ra thì bọn ta sẽ lập tức lên đường hồi hương."
Muốn ra Hậu Nha là thật, muốn hồi hương là giả.
Trương phụ nghĩ rất hay, ông ta cho rằng sau khi đi ra nữ nhi sẽ không tìm đại nhân tới bắt bọn họ nữa.
Nha môn này cũng không phải là của nữ nhi, nàng có nhiều bạc đến mấy thì cũng chỉ là một tức phụ thương hộ mà thôi. Nào dám phiền phức nha môn?
"Chân ở chính trên thân các người, dù có rời đi cũng còn có thể đến tiếp." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Nếu như các người chỉ muốn nói chuyện này thì ta không thể nào đồng ý."
Trương mẫu cũng không muốn hồi hương, bà ta còn muốn cầu xin nữ nhi tha thứ để về sau được làm lão thái thái nhà giàu, vội vàng nhào tới phía trước: "Chiêu Đễ, con bỏ qua cho bọn ta đi, ta và phụ thân con biết sai rồi, về sau sẽ không làm phiền con nữa."
Vẫn là câu nói kia, bất luận muốn làm cái gì thì đều phải ra ngoài trước đã.
Tiểu Đào cũng đầy mặt chờ mong, nàng thật sự chịu đủ nơi này rồi. Đồ ăn ở Hậu Nha so với nhà nàng còn không bằng. Đương nhiên, đồ ăn đó là mất bạc, người khác muốn ăn còn không kịp ăn đâu.
Nhưng mà, tiểu Đào cũng không muốn sinh hạ đứa bé này nên phải nghĩ cách rời xa phu thê nhà họ Trương ra một chút.
Cho nên nàng lén lút sử dụng một chút thủ đoạn, lúc ăn cơm chỉ ăn hai miếng, thỉnh thoảng còn nôn, cứ giày vò như vậy mấy ngày, cả người nàng liền gầy đi trông thấy. Hai ngày này còn có thể cảm giác được bụng ẩn ẩn đau, hẳn là đã động thai khí.
Dù sao thì nàng cũng không muốn giữ lại đứa bé này, cũng không quan tâm động thai khí hay gì, đau khổ một chút bị nàng hô thành mười phần. Bởi vậy, mới khiến Trương phụ ngày nào cũng nhờ người đưa tin, nha sai cảm thấy phiền phức vô cùng, càng mất kiên nhẫn đối với cả nhà bọn họ. Cũng may kết quả khá tốt, cuối cùng cũng gọi được Trương Chiêu Đễ tới.
"Các người nói lời không giữ lời không phải là lần đầu tiên." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Vẫn nên mời đại nhân chứng kiến, đoạn tuyệt quan hệ là tốt nhất."
Thấy nữ nhi vẫn không thay đổi, Trương mẫu không nhịn được mắng: "Ngươi là đồ bất hiếu, lão nương nuôi ngươi thật uổng công."
Hai phu thê đều không phải là người có thể giữ bình tĩnh, ba nữ nhi này chính là nơi để bọn họ trút giận. Trước đó dù đã bị Tần Thu Uyển giáo huấn một trận nhưng có lẽ là vì quá lâu không gặp nên bọn họ đã quên mất nhị nữ nhi khó giải quyết như nào, bây giờ lại bắt đầu cãi lộn, la to.
Trương phụ nghe thê tử chửi ầm lên, cũng không nhịn được nói: "Chiêu Đễ, trên thế giới này nào có kẻ nào đối xử với phụ mẫu giống như ngươi? Ngươi nhốt bọn ta ở nơi này lâu như vậy, bọn ta đã được giáo huấn, ngươi cũng nên thấy tốt mà lui. Ngươi là con gái ruột của bọn ta, chuyện đoạn tuyệt quan hệ mà truyền ra thì cũng không có ích lợi gì cho ngươi..."
"Không nhọc hai vị hao tâm tổn trí." Tần Thu Uyển nhìn thấy vẻ mặt hai người vô cùng nóng ruột, trong lòng càng thoải mái: "Các người an tâm ở đây, chờ tìm được người làm chứng thì tự nhiên sẽ được thả ra."
Phu thê nhà họ Trương hai mặt nhìn nhau, đang muốn tiếp tục thuyết phục. Tiểu Đào bên cạnh đã vô cùng sốt ruột, thật sự sợ lần này vẫn không ra được, vội vàng nhào tới trước: "Trương đông gia, bụng của ta đau lắm, có thể cho ta đi gặp đại phu không?"
Nàng nghĩ đến những ủy khuất mình trải qua mấy ngày nay, nước mắt liền không cầm được rơi xuống: "Trương đông gia, ta và nhà các người không liên quan, có thể thả ta ra ngoài không? Đứa bé này..." Nàng đưa tay sờ lên bụng: "Ta biết ngài không thích nó, ngài yên tâm sau khi ta ra ngoài ta sẽ lập tức uống thuốc phá thai..."
Trương phụ trợn mắt: "Ngươi dám."
Tiểu Đào muốn phản bác, nhưng nàng sợ mình sẽ không ra được, đến lúc đó lại phải ở cùng hai phu thê này, lúc này mà đắc tội thì cuộc sống của mình về sau cũng không dễ chịu. Thế là, nàng cúi đầu.
"Lão gia, ta cũng không muốn."
"Không muốn thì an tâm ở lại đây cho ta." Trương phụ nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Chiêu Đễ, ta là phụ thân của ngươi, ta không cầu xin ngươi giúp ta cái khác. Chỉ làm phiền ngươi mời cho ta một vị đại phu tới, phải là người am hiểu an thai."
Nghe vậy, tiểu Đào suýt nữa rơi vào tuyệt vọng.
Nhìn thấy sắc mặt ba người khác nhau, Tần Thu Uyển đột nhiên cười: "Được."
Tiểu Đào: "..." Quả nhiên là trời muốn diệt nàng.
Trương mẫu cũng không muốn giữ lại đứa bé này, nghe nữ nhi nói như vậy, lập tức khó chịu: "Chiêu Đễ, theo ta thấy đừng nên mời đại phu làm gì. Đứa nhỏ này của tiểu Đào có từ lúc nào ta cũng không biết, nàng ta nói là huyết mạch của phụ thân ngươi cũng chỉ toàn nói miệng, phụ thân ngươi đã đến tuổi này rồi, làm sao có thể dễ dàng có hài tử như vậy."
Bà ta đối mặt với ánh mắt dữ tợn của nam nhân nhà mình nhưng vẫn không chút sợ hãi, tiếp tục nói: "Biết đâu đây lại chính là huyết mạch nhà khác, chúng ta hao tâm tổn trí phí sức cứu lại đi cứu chính hài tử của người khác."
Tiểu Đào đúng là không muốn giữ lại đứa bé này, nhưng cũng không cho phép mình bị nói xấu.
Nhưng mà nếu như thừa nhận đứa nhỏ này là huyết mạch của người khác thì nàng sẽ có thể ra ngoài... Tiểu Đào thực tình không muốn ở lại nơi này, cắn răng nói: "Đúng, đứa bé này không phải là của Trương gia các người, ta và nhà các người không liên quan. Bất luận giữa các người có ân oán gì thì đều không nên dính dáng đến ta, ta muốn về nhà."
Trương phụ choáng váng.
Ông ta kinh nghi bất định dò xét tiểu Đào: "Ngươi nói đùa đấy hả?"
Tiểu Đào nhấn mạnh: "Ta nghiêm túc."
Trương phụ: "..."
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Vậy còn cần đại phu không?"
Nói thật, Trương phụ rất hoài nghi tiểu Đào vì muốn thoát khỏi bọn họ nên mới nói như vậy. Nhưng mà, ông ta cũng không muốn giúp người khác nuôi hài tử, trong lúc nhất thời liền rơi vào tình thế khó xử.
Nếu như giữ người ở lại thì còn phải nhờ nữ nhi giúp mời đại phu. Với tình cảnh phụ tử bọn họ bây giờ, muốn nhờ vả tất nhiên sẽ phải trả giá.
Phụ tử bọn họ rất có thể sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Nếu như có thể xác định hài tử trong bụng tiểu Đào là huyết mạch của ông ta thì nữ nhi này không cần cũng được.
Nhưng nếu đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi xong lại đổi lấy một đứa con hoang... Chỉ muốn tưởng tượng, ông ta đã cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
"Không mời." Trương mẫu cũng không muốn điều tra xem đứa nhỏ này là của ai, dù sao bà ta cũng không muốn giữ tiểu Đào lại Hậu Nha. Mấy ngày nay ở cùng một viện, nam nhân nhà mình không có việc gì lại lởn vởn sang bên kia, giống như là nuôi tổ tông vậy, bà ta nhìn mà thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như Tiểu Đào ở lại, còn sinh được một đứa bé thì về sau trong nhà làm gì còn có vị trí của bà ta?
Cho nên hài tử không thể giữ, tiểu Đào cũng không thể giữ.
Trương mẫu quyết định xong bèn nói: "Nếu ngươi đã thừa nhận, vậy thì ngươi đi đi."
Tiểu Đào không lưu luyến chút nào, cất bước rời đi.
Trương phụ: "..."