La Bình nằm rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, suýt nữa thì ngất đi.
Hắn tới phủ thành, thứ nhất là muốn đón thê nữ về, đồng thời cũng muốn đến xem Trương Chiêu Đễ từ trong thôn đi ra đã sống tốt hơn thế nào.
Trong trí nhớ của hắn, tình cảm của hai tỷ muội không tệ, thê nữ đến nơi này thì hẳn là sẽ được sống dễ chịu. Suy xét một chút thì hắn cũng là muội phu của Trương Chiêu Đễ, có thể còn dính được chút ánh sáng.
Vạn vạn không ngờ, đã không chiếm được chút tiện nghi nào mà còn khiến mình biến thành bộ dạng như này.
Hắn lên tiếng cầu xin tha thứ: "Lai Đễ, có chuyện gì từ từ nói, nàng đừng động thủ."
Trương Lai Đễ nhìn thấy Nhị tỷ giẫm nam nhân này ở dưới chân xong, sau đó mình cũng đạp cho mấy cước thì liền không cảm thấy nam nhân này đáng sợ nữa.
Nghe hắn xin tha, nàng lập tức bật cười. Bỗng nhiên cảm thấy những năm gần đây hai mẫu tử bọn họ nơm nớp lo sợ thật là nực cười.
Nàng kéo áo trên vai của mình ra, nơi đó có một vết sẹo lớn chừng bàn tay, nói: "Nơi này ban đầu là ngươi giội nước nóng vào..."
Sắc mặt La Bình biến đổi.
Từ nãy đến giờ, Trương Lai Đễ liên tục hành hạ hắn, nhưng tất cả đều là thủ đoạn hắn đã từng dùng qua với nàng.
Chẳng lẽ nàng cũng muốn giội nước nóng lên người hắn?
"Lai Đễ, ta là trụ cột trong nhà, cả nhà đều dựa vào ta mà có cái ăn, ta không thể bị thương được. Nàng đừng xúc động."
Trương Lai Đễ làm bộ như không nghe thấy, cất giọng dặn dò: "Người đâu, chuẩn bị cho ta một chậu nước nóng hổi."
La Bình: "..." Sớm biết mới mấy ngày ngắn ngủi Trương Chiêu Đễ đã biến thê tử thành ra như vậy thì ai nói cái gì thì nói, hắn cũng sẽ không để Trương Lai Đễ chạy đến phủ thành.
Hoặc là dù thê tử tới, hắn cũng không nên đuổi theo.
Nha hoàn đưa nước nóng lên, cửa phòng lại một lần nữa đóng lại. Trong lúc đó, La Bình vẫn luôn miệng cầu xin tha thứ, nhưng nha hoàn giống như là mù điếc, không hề phản ứng.
Trương Lai Đễ không nói nhiều, một chậu nước nóng giội lên người hắn.
La Bình còn tưởng nàng sẽ chần chừ một chút, định mở miệng cầu xin tha thứ thì đã cảm thấy mặt và cổ truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt. Trong cơn đau đớn, hắn không nhịn được lăn lộn, tức giận hét lên: "Trương Lai Đễ, ngươi điên rồi sao? Ngươi có suy nghĩ không đấy?”
"Nghĩ rất kỹ." Trước khi động thủ, Trương Lai Đễ đã nghĩ rất kỹ.
Thay vì trở về hầu hạ cả nhà bọn họ không công, lại còn phải cẩn thận từng li từng tí lấy lòng bọn họ thì còn không bằng ở lại trong thành giúp Nhị tỷ.
Ở lại chỗ này cuộc sống có khổ đến mấy thì cũng sẽ không bị người ta phạt đòn quở trách.
La Bình nghe nàng nói xong thì không nhịn được sửng sốt một chút. Bất chấp đau đớn trên mặt, hắn cố gắng mở mắt ra nhìn vẻ mặt nữ tử trước mặt, nhưng chỉ thấy được ánh mắt đầy quyết tuyệt. Hắn đột nhiên hoảng hốt: "Lai Đễ, ngươi..."
Trương Lai Đễ tiến lên ngồi xổm bên cạnh hắn: "La Bình, ngươi say rượu, toàn thân toàn mùi thối, còn thích động thủ, ta đã sớm chịu đủ ngươi rồi. Trước kia là ta ngu, nhưng Nhị tỷ nói rất đúng. Cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm không cần thiết vì người khác mà khiến chính mình ấm ức. Từ nay về sau, nếu ngươi còn dám tìm ta gây phiền phức thì ta tuyệt đối sẽ không để ngươi dễ chịu."
La Bình đã sớm phát hiện thê tử thay đổi, nhưng khi nghe thấy mấy câu này hắn mới nhận thức được rõ ràng hơn cả. Trương Lai Đễ có một người tỷ tỷ như thế, hắn cũng không thể tùy tiện phạt đòn chửi rủa được nàng nữa rồi.
"Nếu ngươi không tin thì cứ việc thử một chút." Trương Lai Đễ nói xong, chậm rãi mở cửa: "Làm phiền các ngươi giúp ta ném hắn ra."
La Bình: "..."
Hắn đi một chuyến xa như vậy, tốn không ít tiền bạc, hiện giờ còn đang đói bụng đó.
Hơn nữa, hiện tại trên người hắn đầy vết thương, trên mặt và trên cổ cũng bị phỏng, ít nhất cũng phải mời đại phu tới chữa trị chứ.
Người nông dân sợ nhất là bị bệnh, trên người hắn chỉ có chút tiền đồng, vốn dĩ không đủ tiền mua thuốc. Nếu như Trương Lai Đễ mặc kệ hắn thì hắn không những không trị được tổn thương mà cũng không có cách nào về thôn.
La Bình mở miệng cầu xin tha thứ: "Lai Đễ, một ngày phu thê trăm năm ân ái, nàng không thể ác như vậy. Giữa hai chúng ta còn có tiểu Song, nàng muốn hài tử không có phụ thân hay sao?"
Nghe được câu nói cuối cùng, Trương Lai Đễ giễu cợt đáp lại: "Tiểu Song không cần phụ thân như ngươi."
La Bình còn muốn quấy rầy, nhưng đã có mấy người vào cửa nâng hắn lên vứt ra ngoài.
Từ ngày đó trở đi, ngày nào Trương Lai Đễ cũng nhót mình ở trong cửa hiệu, đi sớm nhất về trễ nhất, chỉ một lòng muốn giúp tỷ tỷ làm thật nhiều việc. Tiền công thật sự là... rất cao, mẫu tử các nàng tiêu xài bên ngoài, còn có thể để dành được không ít. Nàng đã tính rồi, với tình hình này thì chờ đến khi nữ nhi xuất giá, nàng thậm chí còn có thể giúp nó để dành được không ít của hồi môn.
La Bình lại tới quấy rầy mấy lần, phát hiện không chiếm được lợi ích gì mà còn bị đánh một trận thì liền suy nghĩ biện pháp để trở về thôn.
Sau khi trở về hắn lập tức nói xấu hai tỷ muội bọn họ, nói bọn họ lăng loàn, không tuân thủ nữ tắc. Nhưng người nghe được đều cười một tiếng cho qua.
Người bên ngoài đều nghĩ Trương Chiêu Đễ không phải tự mình muốn rời đi mà là bị Lâm gia đuổi đi. Còn Trương Lai Đễ... Những năm gần đây nàng sống thế nào tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Bây giờ, Trương Chiêu Đễ đã được sống dễ chịu, nên quay lại giúp đỡ muội muội thoát khỏi con sâu rượu La Bình này thì cũng rất bình thường.
La Bình ở trong thôn coi như là giàu có, mấy đứa con của hắn đều không nghĩ tới việc sẽ đi đến phủ thành tìm kế mẫu, thứ nhất là vì đường xá xa xôi, vừa đi vừa về một chuyến không dễ dàng. Thứ hai, bọn họ đã nghe phụ thân kể về Trương Lai Đễ tâm ngoan thủ lạt thế nào, mặc dù phụ thân có lẽ đã khuếch đại, nhưng tình cảm giữa mấy người cũng rất lạnh nhạt, cho dù có đi đến phủ thành thì có lẽ cũng không đạt được lợi ích gì.
La Bình bị đánh xong trở về không lâu liền cưới một quả phụ khác, triệt để ném Trương Lai Đễ sang một bên.
Nhưng mà, quả phụ là một người rất đáng sợ, đi theo La Bình xong thì luôn tìm cách cướp bạc trong tay hắn, làm cuộc sống nhà bọn họ gà bay chó chạy.
Hai năm sau, La Bình say chết ở trong nhà, quả phụ cầm bạc tái giá. Vì thế, mà mấy đứa con của La gia lại náo loạn với quả phụ một trận, đến cả tỷ muội ở phủ thành xa tít cũng nghe thấy loáng thoáng.
Đại tỷ Trương Đái Đễ nghe được những chuyện này còn cố ý tới phủ thành một chuyến. Nàng là lão đại, làm việc chịu khó, bà bà cũng đã không còn, hài tử sinh được mấy đứa, lại sống với nam nhân rất tình cảm, chỉ là tình cảnh trong nhà không dư dả lắm.
Lúc nàng đến phủ thành thăm, Tần Thu Uyển đã cho nàng một công thức thịt muối, còn đưa một chút bạc. Trương đại tỷ trở về liền bắt đầu làm ăn, gia cảnh trong nhà càng ngày càng giàu có.
Những cái này là chuyện về sau.
*
Tình cảm tỷ muội Trương Chiêu Đễ rất tốt, Tần Thu Uyển có Trương Lai Đễ giúp đỡ nên không ít chuyện còn không cần động tay vào. Nàng hiện tại khá rảnh rỗi, gần như giành phân nửa thời gian ở nhà, hoặc là hẹn Giang Tầm đi du lịch.
Giang gia đối với nàng không hài lòng lắm.
Lúc hai người thành thân, Giang phụ còn không ra mặt, thậm chí còn tuyên bố là không nhận kẻ ở rể là Giang Tầm làm nhi tử nữa.
Giang Tầm cũng không quan tâm lắm.
Kế mẫu đối xử với hắn như thế mà Giang phụ chỉ không nặng không nhẹ răn dạy vài câu, nữ nhân kia vừa khóc thì ông ta liền mềm lòng.
Chỉ chớp mắt lại hai tháng trôi qua, Tần Thu Uyển mới mở thêm một gian Tú Lâu, buôn bán rất không tệ, mỗi tháng đều cần lấy không ít vải từ nơi khác đến. Đáng nhắc tới chính là Giang gia lại đang làm buôn bán vải, bọn họ mua từ bên ngoài về rồi bán cho thương nhân trong thành kiếm cái giá chênh lệch.
Ngày mùa hè, trong thành vô cùng nóng bức, Tần Thu Uyển và Giang Tầm cùng đi đến điền trang, định ở đó một khoảng thời gia.
Vừa mới dàn xếp xong thì liền có người tìm tới cửa.
Người đến đây là Giang phụ, ông ta nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, bất luận là ai nhìn thì có lẽ đều sẽ nói một câu người có phúc.
Chỉ nhìn dung mạo của ông ta, Tần Thu Uyển liền biết Giang Tầm đẹp được như này hẳn là di truyền từ nương.
"Tầm nhi, ta nghe nói các con ở chỗ này." Giang phụ nói xong liền một bước đi vào.
Giang Tầm ngăn ông ta lại: "Phụ thân, người tới nơi này làm gì?"
Hắn biết thê tử không sợ phụ thân, nhưng phụ thân tìm tới cửa thì có thể sẽ nói một vài lời khó nghe, hắn không muốn để thê tử chịu ủy khuất.
"Có chút việc thương lượng." Giang phụ lách qua hắn đi vào trong viện.
Giang Tầm đang định ngăn lại thì Giang phụ đã thấy Tần Thu Uyển ngồi ở trong sân. Trước kia ông ta nhìn thấy nàng là mặt lạnh, bây giờ lại nở nụ cười.
"Tầm nhi tức, con đang hóng mát hả?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Vâng."
Giang Tầm tiến lên: "Phụ thân, sắc trời không còn sớm, bọn con sắp nghỉ ngơi rồi!"
Đây cũng không phải là giờ thăm hỏi, người hiểu chút quy củ thì đều nên biết điều mà cáo từ.
Giang phụ không cáo từ, ngược lại còn đi tới trước mặt Tần Thu Uyển ngồi xuống, từ trong tay áo móc ra một cái hộp nhỏ lớn chừng bàn tay: "Trong này có một viên đông châu, đây gần như là bảo vật gia truyền của Giang gia bọn ta. Tầm nhi một lòng yêu thương con, mà ta lại yêu nhi tử, không muốn để cho nó khó xử nên đã sớm muốn đưa thứ này cho con, đáng tiếc là không có cơ hội."
Ngụ ý là ông ta vẫn không hài lòng với nhi tức, chẳng qua chỉ là nể tình nhi tử nên mới thỏa hiệp.
Hơn nữa còn có ý tứ sâu hơn, đó là ông ta không đành lòng để nhi tử khó xử. Tần Thu Uyển là nhi tức cũng nên vì Giang Tầm mà nhượng bộ.
"Con và Giang Tầm đã là phu thê, nếu đây là bảo vật gia truyền thì con sẽ nhận." Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, sau khi mở ra nhìn thấy phẩm giá viên đông châu, nàng lập tức bật cười: "Nghe nói Giang gia giàu có, đông châu này..."
Giang phụ lập tức nói tiếp: "Ý nghĩa phi phàm, ban đầu là tín vật đính ước của tổ phụ mẫu ta."
Bên cạnh, Giang Tầm khẽ vuốt cằm.
Tần Thu Uyển ngừng cười: "Vậy con phải giữ gìn cẩn thận."
Giang phụ thấy nàng nhận đông châu, nụ cười trên mặt càng sâu. Đầu tiên là hàn huyên vài câu, bỗng nhiên liền thay đổi: "Nghe nói phường thêu của con làm ăn rất khá khẩm?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Tạm được. Có thể nuôi sống hai phu thê bọn con."
Giang phụ biết nàng nói lời này là đang mỉa mai mình, lúc trước ông ta có nói với nhi tử là ở rể cho người ta thì sẽ không có cơm ăn. Nghe vậy ông ta trầm mặc nói: "Tháng sau ta sẽ nhập một đống vải từ Lĩnh Nam tới, con có cần không?"
Theo ông ta, nếu như nhi tức thương nam nhân của mình thì sẽ chủ động giao hảo với bọn họ, cuộc làm ăn này có thành cũng không bất ngờ.
Tần Thu Uyển nhàn nhạt đáp: "Con đã định rồi."
Câu trả lời này, Giang phụ chưa từng nghĩ tới. Sau khi đến nơi này, thái độ hai người coi như là vui vẻ, không ngờ vẫn bị cự tuyệt. Ông ta sửng sốt một chút: "Con... không suy tính lại một chút sao?"
Lúc nói lời này, ông ta nhìn về phía Giang Tầm bên cạnh.
Giang Tầm không mở miệng giúp.
Giang phụ âm thầm cắn răng, biết nhi tức vẫn còn ghi hận.
Ông ta cũng không nghĩ ra, một nữ nhân nông thôn từ Lâm gia đi ra vậy mà trong vòng mấy tháng ngắn ngủi lại có thể làm buôn bán phong sinh thủy khởi như vậy. Nếu như sớm biết, ông ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản mối hôn sự này.
"Không cân nhắc gì hết, năm nay con cũng đủ vải rồi." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Sắc trời không còn sớm, mời ngài về."
Ngữ khí rất tôn trọng, nhưng thái độ lại xa cách.
Giang Tầm đưa tay "đỡ" lấy phụ thân: "Người về trước đi."
Giang phụ không muốn đi, trên đường đi còn muốn phản kháng, nhưng không phản kháng được. Đến ngoài cửa, thấy nhi tử muốn đi, ông ta tay mắt lanh lẹ kéo lại: "Con phải khuyên nàng ta!" Ông ta hạ giọng: "Thêu phường một tháng dùng nhiều vải như vậy, nếu như cuộc làm ăn này có thể thuận lợi thì hàng năm ít nhất cũng có thêm được hơn mấy chục lượng lợi nhuận."
Ngữ khí ông ta rất kích động, giống như số bạc đố đã được bỏ vào trong túi ông ta vậy.
Giang Tầm nhàn nhạt đáp: "Con cũng không được tiêu, người có kiếm được nhiều thì có liên quan gì đến con?"
Giang phụ: "..."