Hai tỷ muội đang nói chuyện thì Lâm Khai Cầm đến.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã đổi y sam cho tiểu Song, lại chải búi tóc cho nó, còn cái một đóa trâm trân châu hoa.
Y sam màu hồng mặc cho hài đồng vốn rất lộng lẫy, nhưng da mặt hài tử trắng bệch vốn dĩ không toát lên nổi vẻ đẹp, mà chỉ làm cho người ta cảm thấy y sam kia giống như là đi ăn trộm.
Trương Lai Đễ thấy thế nào cũng khó chịu, không nhịn được nói: "Y sam của tiểu Song không cần tốt như vậy."
Tần Thu Uyển từ chối cho ý kiến, ngược lại nói: "Lát nữa ta sẽ đi đến cửa hiệu, muội có đi cùng không?"
Trương Lai Đễ mới tới phủ thành, nhìn thấy đồ vật nào cũng trố mắt kinh ngạc nên cũng muốn đi thấy chút việc đời.
Chỉ chớp mắt đã vài ngày trôi qua, Trương Lai Đễ không còn muốn về thôn nữa. Nàng phát hiện, Nhị tỷ chỉ cần chỉ điểm vài câu thì những chuyện tiểu nhị có thể làm nàng cũng có thể làm được. Đồng thời, nàng đã nghe ngóng, tiền công bên trong cửa hiệu của Nhị tỷ rất cao, cũng có chuẩn bị chỗ ở cho bọn họ... Nếu như nàng ở lại thì cũng có thể nuôi cả tiểu Song.
Ý muốn ở lại của nàng ngày càng mãnh liệt, ngày hôm đó trở lại trong phủ, nàng đang muốn nói thì liền nghe thấy tiếng hạ nhân đến đây bẩm báo, nói là bên ngoài có một người họ La tới cửa muốn tìm chủ tiệm.
Lúc nói đến đây, nha hoàn không ngừng nhìn nàng.
Có đôi khi dự cảm rất chuẩn, Trương Lai Đễ cảm thấy người họ La này chính là phụ thân của tiểu Song. Quả nhiên, khi thấy hán tử trung niên từ bên ngoài đi vào, sắc mặt nàng đã hơi biến đổi.
Bên cạnh, tiểu Song còn đứng lên lui lại mấy bước, trong ánh mắt tràn đầy ý sợ hãi.
La Bình đến phủ thành nghe ngóng mãi mới tìm được nơi này, khi thấy mẫu tử hai người ngồi ở trước bàn, hắn suýt nữa còn không dám nhận.
Lại nhìn nữ tử quần áo đoan trang lộng lẫy khí chất hơn người kia, phát hiện là tỷ tỷ của thê tử của mình. Lúc đi vào hắn đã thấy viện này tinh xảo, lại còn tọa lạc trên đường này, hẳn là có giá trị không nhỏ.
Lúc nhìn thấy Tần Thu Uyển, hắn vô thức mang theo nụ cười: "Nhị tỷ, bây giờ tỷ xem như là khổ tận cam lai rồi."
Tần Thu Uyển nhàn nhạt đáp: "Ngươi tới làm gì?"
La Bình nói năng hùng hồn: "Ta tới đón thê tử của ta. Nhị tỷ không thử nghĩ xem, nào có ai ở nhà người khác lâu như vậy?"
Nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trương Lai Đễ: "Ta thấy ngươi sống sung sướng quá, suýt nữa quên đi nam nhân của mình rồi."
Trương Lai Đễ cúi đầu xuống, không trả lời lời này. Nàng muốn tranh luận với nam nhân trước mặt nhưng lại không dám.
"Hoá ra ngươi còn nhớ mình có hài tử?" Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "La Bình, tiểu Song nhỏ như vậy, sao ngươi có thể đá nó?"
Phu thê cãi nhau vốn là chuyện bình thường, nhưng vô duyên vô cớ động thủ với hài tử thì thực sự quá đáng. La Bình cũng biết là mình làm sai, nghe được nàng hỏi như vậy liền miễn cưỡng nở một nụ cười: "Nhị tỷ, ta chỉ vô ý, ta đã biết sai rồi."
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Lúc Tam muội ta đến, trên người còn có rất nhiều tổn thương, ngươi giải thích làm sao?"
La Bình thuận miệng nói: "Hẳn là nàng té."
Thái độ của hắn qua loa, ngữ khí tùy ý, đừng nói là nhận sai, hắn có thể còn không cảm thấy chuyện này không sai.
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua Trương Lai Đễ bên cạnh: "Tam muội, trước đó ta đã nói với muội, muội có cân nhắc qua chưa?” Nàng chỉ La Bình: "Loại khốn nạn này vốn dĩ không xứng đáng làm phụ thân hài tử. Nếu muội đồng ý ở lại thì ta sẽ đuổi người này đi."
La Bình kinh ngạc.
Mặt Trương Lai Đễ cũng lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ đến cuộc sống mình trải qua mấy ngày nay khi ở lại phủ thành, so với ngày trước, thực sự là khác nhau một trời một vực.
Chính nàng cũng không bận tâm quá nhiều, nhưng hài tử ở chỗ này, rõ ràng đã sáng sủa hơn trước kia nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Nàng còn chưa trả lời, La Bình đã không vui nói: "Nhị tỷ, có câu hủy đi mười toà miếu, cũng không phá một cuộc hôn nhân, tỷ nói vậy là có ý gì?" Hắn nhìn thoáng qua bài trí trong viện: "Tỷ đừng tưởng rằng có bạc là có thể muốn làm gì thì làm. Tỷ có hòa ly thì cũng đừng hại Tam muội của tỷ."
Hắn nhìn về phía Trương Lai Đễ, nghiêm mặt nói: "Nàng đừng nghe tỷ ta nói bậy. Ta thấy tỷ ta sống không tốt nên mới muốn kéo nàng cùng xuống nước."
Trương Lai Đễ: "... Cút!"
Nếu như La Bình nói nàng thì nàng còn có thể chịu đựng.
Nhưng Nhị tỷ có lòng tốt chứa chấp nàng, dạy nàng học đủ thứ, thậm chí còn tiết lộ một vài bí phương cho nàng.
Phải biết, tất cả tiểu nhị bên trong cửa hiệu không ai có thể biết bí phương chân chính. Nhị tỷ làm như thế rõ ràng là không coi nàng là người ngoài.
Bị thê tử quát, trong phút chốc La Bình không thể kịp phản ứng.
Hắn sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần, liền giận dữ nói: "Trương Lai Đễ, ngươi muốn lật trời sao?"
"Ngươi là trời hả?" Tần Thu Uyển lên tiếng giễu cợt: "Ngươi nghĩ mình là hoàng thượng hay là cái gì? La Bình, nể tình ngươi là phụ thân tiểu Song, ta nhắc nhở ngươi một câu, phủ thành này không thể so với nông thôn, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
La Bình biết mình thất ngôn, nhưng cũng không thể chịu được cảnh bị nữ nhân răn dạy. Thấy hai tỷ muội như thế, Trương Lai Đễ thì rõ ràng dã thay đổi, hắn nhanh chóng tiến lên đưa tay kéo.
Trương Lai Đễ không chịu liền phản kháng, hai người giằng co. La Bình trong cơn tức giận mạnh mẽ vung tay lên tát một cái.
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, đầu Trương Lai Đễ bị đánh lệch qua một bên, khóe miệng chảy ra máu.
Động tác của hai người quá nhanh, Tần Thu Uyển lại đứng hơi xa nên cũng không kịp ngăn cản. Nhìn thấy La Bình đắc thủ, nàng giận giữ tiến lên đạp hắn một cước, sau khi hắn lăn xuống mặt đất, nàng liền hung ác đạp thêm hai cước nữa.
La Bình chưa từng bị đánh, cũng chưa từng chịu thống khổ như vậy, không nhịn được kêu lên thảm thiết.
"Tư vị như thế nào?" Tần Thu Uyển cười lạnh hỏi: "Lúc ngươi động thủ vớ hài tử, có nghĩ tới mình cũng sẽ có hôm nay không?"
Trương Lai Đễ bị đánh choáng váng, đến khi lấy lại tinh thần liền phát hiện Nhị tỷ nhà mình đang mạnh mẽ đạp nam nhân kia, nhìn tư thế, nàng liền cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Tần Thu Uyển ngẩng đầu: "Tam muội, muội mau tới xử lý hắn."
Trương Lai Đễ có chút chần chờ, nhưng cũng không cự tuyệt, chậm rãi tiến lên e dè đạp một cước. Sau đó, nàng lại đạp thêm một cước nữa.
La Bình muốn phản kháng, nàng tay mắt lanh lẹ dẫm lên tay hắn.
Khi thật sự giẫm đáp nam nhân này ở dưới chân, Trương Lai Đễ mới phát hiện hắn cũng chỉ có như thế. Cũng là nhục thể phàm thai, cũng biết đau, cũng sợ bị thương. Nàng đột nhiên bật cười: "La Bình, lúc trước ngươi từng làm phỏng ta, bây giờ có muốn thử một chút hay không?"
Bụng La Bình kịch liệt đau nhức, lỗ tai ông ông. Nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức trắng bệch. Hắn muốn rút tay về nhưng lại phát hiện mình không rút nổi, ngược lại vì động tác đó mà khiến cho mình càng thêm đau đớn.
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Lai Đễ, ngươi mau buông chân ra."
Trương Lai Đễ từ trên cao nhìn xuống hắn: "La Bình, ta không muốn sống cùng ngươi."
La Bình vội nói: "Lai Đễ, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ sửa. Hai chúng ta là phu thê... Nàng đừng nghe lời Nhị tỷ, nàng ta sống không tốt cho nên mới dụ dỗ nàng, nàng đừng ngớ ngẩn như vậy nữa."
"Lai Đễ, nàng ở chỗ này đã nhiều ngày rồi. Chúng ta đi về nhà đi."
Trương Lai Đễ rũ mắt nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười: "Tới cũng đã tới, hay là cứ ở lại một lúc đi, ngươi cũng không phải người ngoài, về sau ở lại đây cũng được." Nàng nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển bên cạnh, nói: "Nhị tỷ, muội muốn giữ hắn ở lại một khoảng thời gian."
Tần Thu Uyển nhìn vẻ mặt của nàng, mỉm cười gật đầu.
La Bình không ngờ lại có được niềm vui ngoài ý muốn như vậy, mình thế mà lại có thể ở trong căn viện tinh xảo này.
Bởi vậy mới có thể thấy được, bất luận Trương Lai Đễ ngoài miệng cứng rắn bao nhiêu, ra tay có bao nhiêu hung ác thì trong lòng vẫn thương hắn.
Nghĩ đến những thứ này, sắc mặt hắn liền hoà hoãn lại: "Lai Đễ, nàng mau thả chân ra."
Trương Lai Đễ không những không thả lỏng, mà ngược lại còn mạnh mẽ đạp xuống: "Ngươi im miệng cho ta."
La Bình: "..."
Hắn lập tức phát hiện không đúng. Nữ nhân này... hình như đã can đảm hơn rồi.
Ánh mắt của hắn không nhịn được rơi vào kia người tỷ tỷ kia, lúc này mới qua mấy ngày, mà nàng ta đã dạy nữ nhân nhát gan ngoan ngoãn nghe lời của hắn thành như vậy.
"Lai Đễ, đây là nhà Nhị tỷ, nàng đừng tùy hứng như thế, sẽ làm cho người ta chê cười đó."
Trương Lai Đễ dặn dò: "Thắp giúp ta nến mang tới đây."
Giữa ban ngày cần nến để làm gì?
Nghĩ đến cái gì, mặt La Bình liền đổi sắc: "Lai Đễ, đây là nhà tỷ tỷ đó."
Lời này ý đang nhắc nhở, bọn họ là khách, không nên làm mấy chuyện không hay.
Trương Lai Đễ cười lắc đầu: "Ta biết. Ngươi yên tâm, Nhị tỷ sẽ không giận ta."
Tần Thu Uyển mỉm cười đồng ý: "Đúng rồi, phu thê các ngươi có làm gì tình thú thì ta cũng không ngăn cản đâu!"
Nàng xoay người rời đi, thật sự không muốn nhúng tay vào.
La Bình khóc không ra nước mắt.
Cả một buổi chiều, Trương Lai Đễ chỉ nghe thấy nam nhân này kêu lên thảm thiết, giống như là heo bị cắt tiết.
"Cái này đau lắm hả?"
"Lúc trước ngươi không cho ta kêu, hay là ngươi cũng đừng kêu nữa? Nếu không, đừng trách ta không khách khí đó."
La Bình: "..."
Nói thật, lúc động thủ, hắn không hề nghĩ đến mình cũng có một ngày như hôm nay.