Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 506 - Chương 512

Chương 512
Nghe được chữ "đói", nhãn tình hài tử kia sáng lên, đưa tay kéo y sam mẫu thân, nhưng không nói một chữ nào.

Tần Thu Uyển nhìn thấy động tác của nó, mỉm cười tiến lên sờ đầu nó.

Chỉ một động tác nhẹ nhàng linh hoạt, đứa bé kia liền theo bản năng né tránh. Tần Thu Uyển lập tức nghiêm túc, kéo hài tử tiến vào phủ.

Trước khi vào cửa, còn thuận miệng phân phó: "Chuẩn bị nước nóng, chuẩn bị đồ ăn."

Hài tử rất là ngại ngần, nhiều lần quay đầu nhìn nương.

Trương Lai Đễ cũng không kém là bao, nhìn cảnh trí xung quanh tay chân cũng vô cùng lúng túng. Nàng nhìn một chút chung quanh, lại nhìn nữ tử quần áo hoa lệ phía trước. Nói thật, vừa rồi nhìn thấy nhị tỷ xuống xe ngựa, trong phút chốc, nàng còn không dám nhận.

Nhưng khi thấy được lúc Nhị tỷ nhìn mình vẫn còn sự quen thuộc và thân cận, nàng mới dám tiến lên.

Nàng cầm lấy tay Nhị tỷ, nhưng thật ra là đang thăm dò.

Nàng mặc một bộ áo cũ nát, đầu tóc rối bời, còn không ngăn nắp bằng nha hoàn bên cạnh Nhị tỷ. Còn người đều sẽ thay đổi, hai tỷ muội đã từng thân cận có lẽ sẽ bởi vì thân phận thay đổi mà tình cảm cũng có chỗ thay đổi.

Nàng đánh bạo tiến lên cầm tay, chính là muốn nhìn xem thái độ của Nhị tỷ đối với mình. Nếu như có ghét bỏ hoặc là không vui thì nàng hẳn nên tự mình hiểu rõ mà chủ động rời đi.

Thế nhưng Nhị tỷ không ghét bỏ nàng, càng không ghét bỏ hài tử.

Nói thật, Trương Lai Đễ biết mình lúc này có bao nhiêu chật vật, từ Bách Hoa thôn đến nơi đây không dễ dàng, nàng lại không có quá nhiều bạc. Trên đường đi đều phải tranh chấp với người khác, chắc chắn là rất dơ dáy bẩn thỉu, trên thân thậm chí còn có mùi hôi chua.

Tần Thu Uyển dừng chân lại, Trương Lai Đễ đang suy nghĩ nên không chú ý, suýt nữa đụng vào. Nàng vội vàng lui lại nửa bước, miễn cưỡng nở một nụ cười, thận trọng hỏi: "Nhị tỷ, làm sao vậy?"

"Về sau hai mẫu tử các muội cứ ở lại đây." Tần Thu Uyển chỉ chỉ vào phòng: "Phòng trước đó là phụ mẫu ở, bên trong cái gì cũng có. Ta đã sai người đi mua y sam, chờ các muội rửa mặt xong thì chúng ta cùng ăn bữa tối."

Trương Lai Đễ từ nhỏ đã lớn lên trong thôn, nơi xa nhất đi đến chính là trên trấn, từ trước đến nay đều không được thấy qua căn phòng sạch sẽ phú quý như thế, nàng có chút sốt sắng: "Nhị tỷ, hay là tỷ đổi phòng khác cho bọn ta đi?"

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Nhị tỷ, nàng giải thích: "Hài tử rất nghịch, ta sợ nó làm hỏng đồ."

"Làm hư thì mua mới." Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Trước tiên rửa mặt đã, ăn cơm xong thì ngủ một giấc. Có chuyện gì cứ chờ đến ngày mai nói tiếp."

Trương Lai Đễ rửa mặt đi ra, quanh thân thơm phức, hài tử vui vẻ nói: "Nương, thơm quá, còn thơm hơn mùi trên người Dư tẩu tử."

Dư tẩu tử là một cô nương từ trấn trên gả vào trong thôn, coi như là người giàu có nhất trong thôn.

"Nương, nơi này thật sạch sẽ, về sau chúng ta có thể ở chỗ này sao?"

Nghe nói như thế, mặt Trương Lai Đễ liền đổi sắc, khiển trách: "Nơi này là nhà người khác, chúng ta chỉ có thể ở tạm, nhưng không thể ở luôn. Làm người không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, dì Hai con đồng ý chứa chấp chúng ta đã là rất tốt, đừng yêu cầu xa vời cái khác."

Hài tử bị giáo huấn liền cúi đầu.

Tần Thu Uyển vẫn đứng ở trong sân, nhìn thấy mẫu nữ hai người ra thì liền hồi thần lại, nghe nói như thế, liền bật cười nói: "Hài tử còn nhỏ như vậy, muội chớ dọa nó."

Bị Nhị tỷ nghe thấy những lời kia, Trương Lai Đễ rất xấu hổ.

Hai tỷ muội hàn huyên hồi lâu, hai mẫu tử Trương Lai Đễ rất là câu nệ, chỉ dám ăn đồ ăn trước mặt.

Tần Thu Uyển nâng đũa lên giúp nàng gắp, nhưng vừa mới đưa tay, người bên cạnh liền run rẩy một chút.

Nàng nhìn thấy, không nhịn được để đũa xuống, nắm lấy tay Trương Lai Đễ, vén tay áo của nàng ta lên, lập tức thấy được tổn thương trên cánh tay. Nàng nhíu mày lại: "Đây là sao?"

Trương Lai Đễ vội vàng dùng tay áo che lại, miễn cưỡng cười nói: "Muội té."

Tần Thu Uyển: "... Rõ ràng là bị phỏng."

Nụ cười Trương Lai Đễ càng thêm miễn cưỡng: "Ta không cẩn thận ngã sấp xuống đống lửa."

Nếu như đã rơi vào đống lửa thì tuyệt đối sẽ không chỉ bị phỏng một chút như thế này, hẳn là phải có một mảng lớn mới đúng. Hơn nữa, những tổn thương trên người nàng cũng không giống như là té, giống như là bị người nào đó đánh hơn.

Trước đó, Trương Chiêu Đễ giàu có xong thì cũng muốn tiếp tế cho tỷ muội, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì đã ngã bệnh, sau đó, nàng cũng đã ra đi.

Trước khi lâm chung, nàng có đưa bạc cho người mang về Bách Hoa thôn, cũng không biết có đưa được đến tay hai tỷ muội hay không.

Nhưng mà, nhìn cuộc sống của Trương Lai Đễ như vậy, dù là có bạc thì có lẽ cũng vẫn như thế.

Tần Thu Uyển không tranh chấp với nàng nữa, sai người tìm dược cao tới, nhẹ nhàng bôi giúp nàng: "Nếu như cuộc sống không Như Ý thì muội hãy đến ở trong thành."

Nghĩ đến việc Trương Lai Đễ còn e ngại, nàng trầm ngâm một lát, nói: "Ta bây giờ mở mấy gian cửa hiệu, hơi thiếu nhân thủ. Nếu muội đồng ý thì có thể ở lại cửa hiệu giúp đỡ ta."

Trương Lai Đễ kinh ngạc nói: "Tỷ mở cửa hiệu rồi?"

Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Muội cứ an tâm ở lại."

Thực ra, Trương Lai Đễ vẫn không dám an tâm.

Nàng vẫn không quên trước đó đã nhận được tin tức nói Nhị tỷ đã tái giá. Tỷ muội các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như nàng sống dễ chịu thì cũng đồng ý chứa chấp Nhị tỷ.

Nhưng mà lúc này còn kèm theo một tỷ phu, vậy thì không dễ làm rồi.

Nếu bởi vì mẫu tử các nàng mà để cho phu thê bọn họ cãi nhau thì trong nội tâm nàng sẽ càng bất an.

Nàng thăm dò: "Nhị tỷ phu khi nào sẽ trở về?"

Nói lời này cũng là vì muốn nhắc nhở Nhị tỷ trước mặt.

"Hôm nay hắn đi về nhà, có lẽ ngày mai mới về." Tần Thu Uyển giúp nàng xức thuốc, cũng xức luôn cho hài tử bên cạnh.

Vết thương trên người hài tử ít hơn một chút, nhưng trên lưng có một chỗ máu ứ đọng lớn chừng cỡ bàn tay của nàng, gần như chiếm mất một nửa phần lưng của hài tử, nhìn thấy mà giật mình.

Tần Thu Uyển nhìn thấy chỗ tổn thương kia xong thì động tác trong tay ngừng lại một chút.

Thương tích của hai mẫu tử bị Nhị tỷ phát hiện, Trương Lai Đễ rất mất tự nhiên: "Phụ thân nó thích uống rượu, uống say thì sẽ động thủ, ngày đó tiểu Song không tránh được..."

Tần Thu Uyển thở dài: "Muội cứ ở lại đây đi, nhà ta không tiếc hai cái miệng."

Trương Lai Đễ cúi đầu xuống: "Nhị tỷ, nữ tử thành thân xong thì hơn phân nửa đều thân bất do kỷ. Nếu tỷ thật sự muốn giúp ta thì hãy giúp ta chiếu cố tiểu Song, về sau để nó làm nữ nhi của tỷ."

Nghe nói như thế, Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta không thiếu nữ nhi, muội cứ giữ lại đi."

Trương Lai Đễ vô cùng thất vọng nhưng cũng không ép buộc, cúi đầu đào cơm. Tiểu Song bên cạnh vẫn luôn nghiêm túc ăn cơm, đến bát thứ hai muốn múc thêm, lại bị Trương Lai Đễ ấn xuống.

"Con còn nhỏ, không nên ăn quá nhiều."

Chỉ một câu nói, tiểu Song liền để bát đũa xuống, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn lên trên bàn. Sau khi bị Trương Lai Đễ trừng mắt thì trực tiếp cúi đầu xuống xoắn ngón tay, không nhìn lên trên bàn nữa.

Hài tử mới năm sáu tuổi đã hiểu chuyện như vậy, thực sự làm cho người ta đau lòng.

Hai tỷ muội không nói nhiều, đang chuẩn bị rời đi thì Giang Tầm trở về.

Đối diện với tỷ phu, Trương Lai Đễ khá là căng thẳng: "Nhị tỷ phu!"

Giang Tầm gật đầu một cái: "Tam muội đến khi nào vậy? Chúng ta vốn nên tới đón muội mới đúng, vì sao muội không sai người báo trước?"

Thực ra, Trương Lai Đễ đi chuyến này cũng chỉ là vì suy nghĩ nhất thời, thứ nhất là nàng muốn thăm Nhị tỷ và song thân ở phủ thành, thứ hai...cũng là nàng không muốn ở lại căn nhà kia.


Đương nhiên, trước khi đi ra ngoài nàng cũng hiểu rõ, bất luận đi nơi nào thì sớm muộn gì cũng phải về nhà.

Nhìn thấy thái độ Nhị tỷ phu ôn hòa như vậy, trái tim bất an của Trương Lai Đễ đã hơi thả lỏng: "Bọn muội tới gấp, thực sự quá đường đột rồi."

Giang Tầm khoát tay áo: "Không nói những lời khách khí này nữa, các muội nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói."

Nằm ở trên giường ấm áp, hai mẫu tử ngủ một giấc ngon lành.

Lúc trời tờ mờ sáng, Trương Lai Đễ tỉnh dậy.

Những năm gần đây, nàng đã quen dậy giờ này, vừa mới mở cửa liền nghe thấy tiếng nha hoàn cách đó không xa: "Cô nương, ngài muốn rửa mặt sao?"

Trương Lai Đễ cũng không biết nước trong nhà ở nơi nào, vô thức gật đầu, nhưng mà chỉ mấy hơi sau, nước nóng và đồ ăn sáng đã đưa lên.

Lúc nha hoàn vắt khô khăn lau cho Trương Lai Đễ, trong nội tâm nàng có chút cảm khái. Có bạc xong, cuộc sống đúng là thoải mái dễ chịu.

Nếu cứ tiếp tục như thế, nàng có lẽ sẽ không muốn đi nữa.

Nhưng không muốn cũng không được, nhất định phải đi.

Dù đã đến giờ phút này, Trương Lai Đễ cũng không hề có ý nghĩ ở lại. Nàng ở La gia sống nhiều năm khổ cực nên cũng đã sớm quen thuộc rồi.

Ăn xong đồ ăn sáng, Tần Thu Uyển đi về phòng Trương Lai Đễ: "Nói cho ta nghe!"

Trương Lai Đễ trầm mặc: "Phụ thân tiểu Song động thủ với hài tử, muội chướng mắt không nhịn được... Liền mang theo hài tử chạy đi."

Bây giờ nghĩ lại thì hơi vọng động rồi.

Nàng cúi đầu: "Trước kia hắn uống say, sau khi tỉnh rượu cái gì cũng không biết, muội còn có thể tự an ủi mình là hắn chỉ say khướt. Nhưng lần này, tiểu Song đang ngồi xổm ở nơi đó, hắn lại xông lên đá nó..." Nói đến đây, nước mắt nàng cũng không nhịn được nữa: "Đây là cốt nhục của hắn, sao hắn có thể như vậy?"

Nam nhân kia chưa bao giờ coi tiểu Song là nữ nhi ruột thịt của mình, mà chỉ coi như chó mèo bên đường, cao hứng thì cho chút cơm ăn, không vui thì trực tiếp đá một cái bay ra ngoài.

Tần Thu Uyển thở dài: "Thứ súc sinh đó, muội còn có thể trông cậy được cái gì?"

"Trước tiên ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày. Ta sẽ dẫn muội đi đến cửa hiệu.” Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Ta cho muội tiền công, đủ để nuôi sống mẫu tử các muội."

Nghe nói như thế, Trương Lai Đễ liền động tâm, nhưng vẫn có chút chần chờ: "Nhưng muội không biết làm gì hết."

Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta sẽ dạy muội."

Trương Lai Đễ không muốn làm phiền Nhị tỷ, nghĩ đến chuyến này tới cũng phải thăm phụ mẫu một chút, bèn hiếu kì hỏi: "Phụ mẫu nói đến nhờ cậy tỷ, bọn họ ở đâu rồi?"

Từ tối hôm qua đến bây giờ, đừng nói là nhìn thấy người mà nhắc đến còn không thấy nhắc.

"Ta cho vào nha môn rồi." Sắc mặt Tần Thu Uyển lạnh nhạt: "Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ."

Trương Lai Đễ há to miệng: "Tại sao tỷ dám?"

Nếu như Trương Chiêu Đễ ở đây thì đương nhiên là không dám. Chủ yếu là vì bị phu thê nhà họ Trương quản thúc quá lâu, khi còn bé cũng không ít lần bị đánh, cho nên nàng vốn dĩ không có ý nghĩ sẽ phản kháng lại song thân.

Bởi vì trong tiềm thức của nàng, nếu không nghe lời thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

Tần Thu Uyển cảm thấy muốn Trương Lai Đễ sống tốt ngày sau thì phải thay đổi suy nghĩ của nàng.

"Từ lúc ta đến thành này đã xảy ra không ít chuyện, Lâm Phú Quý là tên khốn nạn không trông cậy được vào, vừa tới thành đã tìm không ít nha hoàn, buổi tối cũng không về nhà. Ta chỉ nhiều lời vài câu, mà trưởng bối Lâm gia đã nói là ta không biết đại cục..." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Bọn họ còn hạ độc thủ với ta, nếu không phải ta cảnh giác thì đã sớm mất mạng. Cái mạng này của ta là nhặt lại được, từ nay về sau, không ai có thể khiến ta chịu oan ức nữa!"

Trương Lai Đễ nghe những lời này xong thì chỉ cảm thấy như trong mộng, nàng rất hâm mộ cuộc sống mà Nhị tỷ nói.

"Vậy... Phú Quý ca ca không giữ tỷ lại, cũng không tìm tỷ sao?"

Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng: "Lúc trước hắn muốn dùng hôn sự của Khai Cầm để ép ta không thành thân nên đã bị ta đánh cho một trận."

Trương Lai Đễ: "..." Nghe chừng rất thoải mái nhỉ?

 
Bình Luận (0)
Comment