Nhi tử là chấp niệm trong đáy lòng Trương phụ, chờ mong quá lâu khiến ông ta có chút điên dại.
Ông ta luôn cảm thấy, đời này mình có thể có nhi tử hay không thì đều phải trông cậy vào cái thai của tiểu Đào.
Đứa bé này nhất định phải sinh!
Lúc trước tiểu Đào đồng ý đi theo ông ta là vì thích dạng nam nhân thành thục thận trọng giống như ông ta, thích được sủng ái. Nhưng mà sự thật không phải như thế, bây giờ ông ta vừa mới bị nữ nhi đuổi ra ngoài, tiểu Đào liền trở mặt không nhận người.
Tình cảm rõ ràng là giả dối.
Trong lòng của ông ta hiểu rõ, muốn để tiểu Đào sinh con thì biện pháp trực tiếp nhất cũng như đơn giản nhất chính là dùng bạc!
Nếu có bạc thì ai mà chẳng hào phóng được. Trương phụ cũng giống vậy, nhưng hôm nay trong ví tiền ông ta rỗng tuếch, nuôi sống mình còn khó, lấy đâu ra bạc nuôi người khác?
Thấy tiểu Đào muốn đi, Trương phụ sợ nàng sẽ uống thuốc phá thai, vội vàng kéo người lại: "Tiểu Đào, ta vẫn cảm thấy nàng là một nữ tử thiện lương tốt đẹp, đây là một cái mạng sống sờ sờ, là thân sinh cốt nhục của nàng và ta, nàng thật sự cam lòng giết nó?"
Tiểu Đào cam lòng!
Nhìn thấy nam nhân này không chỉ nghèo mà còn sắp bị cuốn vào một trận kiện cáo. Hơn nữa, thứ duy nhất có thể khiến nàng còn theo hắn chính là nữ nhi Trương Chiêu Đễ này.
Nhưng hai phụ tử còn sắp lên công đường thẩm vấn, bất luận cuối cùng có đoạn tuyệt hay không thì quan hệ này cũng không khác gì đoạn tuyệt.
Trương Chiêu Đễ không trông cậy được vào thì nàng còn ở lại làm gì?
Về phần đứa bé, có dạng phụ mẫu như bọn họ, còn không bằng tàn nhẫn một chút bóp chết nó ngày, đỡ phải sinh ra để chịu khổ. Đương nhiên, nếu như Trương phụ cho nàng đủ lợi ích khiến nàng động tâm thì cũng không phải là không thể thương lượng.
Nhưng mà, loại chuyện này không cần nàng nhắc đến, nếu như Trương phụ thực tình muốn đứa bé này thì sẽ chủ động tìm cách.
"Lão gia, bây giờ ta... ở bên ngoài không tiện, người có thai phải kiêng khen nhiều thứ, ta sẽ về nhà ở trước." Tiểu Đào cúi đầu: "Ta và hài tử ở trong nhà chờ ngài."
Trương phụ: "..."
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, ông ta bây giờ vùi lấp trong nhà tù, còn sắp mất đi nữ nhi giàu có là Trương Chiêu Đễ. Ở trong thành, cứ đi mỗi một bước là mất một đống bạc, nếu rơi vào kết quả kém nhất thì ông ta vẫn có thể chuyển về thôn ở.
Tiểu Đào mặc dù xuất thân bình thường, nhưng cũng là cô nương trong thành, muốn nàng cùng mình về thôn thì rõ ràng là chuyện không thể nào.
Nàng bây giờ vừa mới mang thai, tin tức còn chưa truyền ra, hoàn toàn có thể kịp thời dừng lại. Bỏ lại hài tử này, sau đó vẫn có thể thành thân sinh con như thường.
Suy bụng ta ra bụng người, Trương phụ cảm thấy nếu như mình đứng trên lập trường của tiểu Đào thì cũng sẽ làm ra chuyện như vậy.
Cho nên, dù tiểu Đào có hứa hẹn sẽ chờ ông ta, ông ta cũng không muốn để tiểu Đào rời khỏi mình. Chỉ sợ mình không coi chừng một cái thì con độc nhất cũng cứ như vậy mà mất đi.
"Tiểu Đào." Trương phụ hít sâu hai cái, vẻ mặt nhu tình tiến lên nắm chặt tay của nàng: "Đây là đứa bé đầu tiên của hai ta, ta muốn ngày nào cũng có thể trông thấy nó, kêu tên nó, nói chuyện với nó. Nàng ở nhà sống cũng không dễ chịu, nàng còn có thai sẽ bị người ta bàn tán. Nàng ở lại chăm sóc ta có được hay không?"
Ông ta chân thành nói: "Chúng ta là người thân, nên ở cũng một chỗ."
Tiểu Đào: "..." Nếu như là ở đại viện vọng tộc thì đương nhiên là tốt.
Nhưng hôm nay là ở Hậu Nha, cái này so với ngồi tù vốn dĩ không khác nhau!
Theo tiểu Đào biết, có không ít người còn chưa định tội, không thể vào đại lao trước thì đều sẽ ở chỗ này. Phàm là người vào ở Hậu Nha thì về sau hơn phân nửa sẽ vào đại lao.
Đó cũng không phải là chỗ tốt gì cho cam, vì sao nhất định phải ở chung một chỗ?
Tiểu Đào vô cùng không muốn, ngoài mặt cũng tỏ ra một chút. Trương mẫu nhìn thấy, tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Trên đời này có rất nhiều nữ nhân chỉ có thể cùng ngọt không thể chung khổ. Cái gì mà sống chết có nhau, cũng chỉ bên trong thoại bản mới có."
Bà ta quay người đi về phía Hậu Nha: "Cũng chỉ có ta cùng ông nhiều năm nếm qua khổ cực thì mới có thể vào ở chỗ như vậy với ông."
Sắc mặt Tiểu Đào trắng bệch.
Nàng tham mộ hư vinh ủy thân cho một lão đầu, nói là vì tình cảm kỳ thật cũng chỉ là một tấm màn che.
Bây giờ vải bị người ta xé mở, không chịu nổi lộ ra bộ mặt gian dối. Tiểu Đào liền không dám ngẩng đầu nhìn mặt Trương phụ nữa.
Sắc mặt Trương phụ không tốt lắm, nhưng cũng là vì tiểu Đào ở bên cạnh nên mới cực lực nhẫn nại, nếu không, ông ta đã sớm phát rồ lên rồi. Nhưng mà lời này của bà ta cũng không tính là sai, nếu tiểu Đào thực sự có tình cảm thì có lẽ sẽ chủ động lưu lại. Ông ta không nói lời khó nghe răn dạy thê tử, mà là nhìn về phía tiểu Đào: "Ta biết nàng không phải là người như thế."
Sắc mặt tiểu Đào có chút hòa hoãn: "Lão gia, ta không phải bởi vì sợ chịu khổ mới không chịu ở lại. Ta thật sự muốn tự mình chăm sóc hài tử của hai chúng ta, ở Hậu Nha ăn ở không được tự do... Vẫn nên đi về nhà ở."
Nàng nói xong thì khẽ khom người, nhưng lúc quay người lại không lưu tình chút nào.
Trương phụ nào chịu nguyện ý?
Ông ta tay mắt lanh lẹ kéo người lại: "Tiểu Đào, nàng ở lại." Ông ta quay đầu nhìn về phía nha sai đứng ở cổng đã mất kiên nhẫn: "Chúng ta ở chỗ này có thể tự mình mua đồ không?"
Ở Hậu Nha không được rời đi, nhưng muốn nhờ người giúp đỡ mua đồ thì vẫn có thể.
Nha sai gật đầu một cái: "Ngoại trừ không thể rời đi, không được đánh nhau, không được huyên náo, không được cố ý hủy hoại bài trí khí cụ trong phòng ngoài phòng thì các ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì."
Trương phụ tỏ rõ vẻ chờ mong: "Tiểu Đào, nàng nghe thấy chưa?"
Trong chớp nhoáng này, tiểu Đào chỉ hi vọng mình là kẻ điếc.
"Ta tới nơi này phụ mẫu không biết, không thấy ta, bọn họ sẽ lo lắng." Tiểu Đào vẫn muốn phản kháng.
Nhưng nàng là một nữ tử, làm sao có thể thoát được một người làm việc lâu năm như Trương phụ?
Trương phụ ngữ khí ôn nhu, nhưng sức lực trên tay cực lớn, muốn kéo người vào Hậu Nha.
Tiểu Đào tỏ rõ vẻ không muốn, cái chân không khỏi hướng về phía nha môn. Người bên cạnh nhìn thấy liền cho rằng nàng đang chần chừ.
Mắt thấy sắp phải tiến vào đại môn Hậu Nha, tiểu Đào triệt để luống cuống, nàng nhìn về phía nha sai bên cạnh: "Các vị đại ca xin hãy giúp ta một chút... Ta và người này không quen nhau, ta muốn về nhà..."
Trương phụ lập tức nói: "Đứa trẻ trong bụng nàng là cốt nhục của ta, chúng ta là người một nhà, nàng lúc này đang giận dỗi. Lát nữa ta sẽ dỗ dành nàng."
Nếu là người một nhà thì chính là gia sự.
Nhưng phàm là người sống lâu mấy năm đều biết, khi hai phu thê cãi nhau người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào, nhất là khi không quen biết phu thê kia thì càng đừng tiến lên phía trước, bởi vì sẽ rất dễ bị chụp mũ.
Có một người nha sai đã tiến lên một bước, nhưng nghe Trương phụ nói xong lại lui trở về.
Tiểu Đào khóc không ra nước mắt, Trương phụ không để nàng ở lâu hơn nữa, một tay túm lấy người lôi vào.
*
Đương kim lấy hiếu trị thiên hạ, nhi nữ muốn đoạn tuyệt quan hệ với song thân, kỳ thật không mấy dễ dàng.
Tần Thu Uyển cũng không để ý việc mình có thể thành công hay không. Nàng muốn chỉ để ngoại nhân biết thái độ của mình với phu thê nhà họ Trương.
Nàng bây giờ mở cửa hiệu làm ăn, chẳng mấy chốc sẽ mở thêm cửa hiệu khác. Tiếp qua mấy năm, danh tiếng của nàng và bạc của nàng tuyệt đối sẽ không chỉ như bây giờ.
Bây giờ trở mặt với phu thê nhà họ Trương, tất cả mọi người sau khi biết thái độ của nàng, cho dù muốn rút ngắn quan hệ với nàng thì cũng sẽ không lấy lòng hai phu thê kia.
Nơi này cách Bách Hoa thôn hơn mấy trăm dặm, chuyện lấy chứng không hề dễ dàng.
Hai phu thê nhà họ Trương bi đưa vào Hậu Nha, Tần Thu Uyển cuối cùng cũng được thanh tịnh. Nàng và Giang Tầm gần đây đồng tiến đồng xuất, chuyện này rất nhiều người đều biết, bọn họ đều đồn nhau là Trương Chiêu Đễ hòa ly Lâm phủ xong liền tìm được mỹ nam mặt mũi thanh tú, trắng trẻo về để nuôi.
Đại khái là bị Tần Thu Uyển tàn nhẫn dọa nên từ sau khi thành thân, Lâm Phú Quý đều không còn đến cửa nữa.
Cứ như vậy trôi qua một tháng, Đông nhi lâm bồn, mẫu tử bình an.
Lâm lão phu nhân đã lớn tuổi, lại cảm thấy dòng dõi trong nhà quá ít, biết được nha hoàn bên ngoài sinh ra hài tử thì lập tức liền tìm Nghiêm Thanh Thanh thương lượng đón người trở về.
Hài tử còn nhỏ, chờ sau khi nó lớn lên, người ngoài cũng sẽ không biết nó có thân thế như vậy.
Nhưng nếu nuôi dưỡng ở bên ngoài thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hài tử, Chu Hoa chính là ví dụ tốt nhất.
Nghiêm Thanh Thanh vô cùng không cam lòng, nhưng trưởng bối đã mở miệng, nàng cũng không tiện ngăn cản nên chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Đông nhi chịu khổ một năm, cuối cùng cũng có thể vào cửa.
Thực ra, trước đó Đông nhi cũng từng ở trong phủ, nhưng cảm giác hiện tại lại không vui vẻ lắm. Lần này lâm bồn quả nhiên là cửu tử nhất sinh. Nếu không phải nàng trước đó đã phòng bị, lại nói cho Lâm Phú Quý biết được chân tướng để cho hắn tự mình trông coi thì nàng có lẽ sẽ chết thật.
Ở bên ngoài đã sống gian nan như thế, nếu như rơi vào dưới mí mắt Nghiêm Thanh Thanh, ngày nào ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, Nghiêm Thanh Thanh cho dù không giết nàng thì cũng sẽ không để nàng sống dễ chịu.
So với hồi phủ hầu hạ phu nhân thì còn không bằng ở bên ngoài làm một phu nhân được phục vụ.
Đông nhi dù đã có hài tử thì cũng không thể vì hài tử mà trả giá hết thảy mọi thứ. Nàng biết hài tử trở lại trong phủ thì sẽ sống càng tốt hơn, nhưng nàng vẫn không muốn về.
Hài tử còn nhỏ, chờ hai ba năm nữa trở về cũng không muộn.
Nàng nghĩ như vậy, nhưng lại không ai nghe nàng, Lâm Phú Quý bị nàng khuyên thì cũng có chút dao động, nhưng sau đó liền bị lão phu nhân gọi đi dạy dỗ một trận.
Rất nhanh, cuộc sống vào phủ của Đông nhi liền bắt đầu.
Ngoại trừ lão thái thái đặc biệt vui thích thì bản thân Đông nhi và Nghiêm Thanh Thanh đều không vui. Lâm Phú Quý không quan tâm chuyện này lắm, hắn cũng không thiếu hài tử, đứa bé này có thể làm lão thái thái vui thì cũng coi như là có chút tác dụng.
Tháng hai đến, Tần Thu Uyển đang bận tu sửa cửa hiệu vừa mua tới, liền nghe nói người gác cổng trong nhà tìm đến.
Người gác cổng bình thường sẽ không đến cửa hiệu, nếu tới thì chắc chắn là có việc gấp. Tần Thu Uyển lập tức hỏi thăm.
Người gác cổng nói: "Hôm nay có một gia đình tới cửa nói là nhà Tam muội của ngài có chuyện quan trọng cần tìm ngài."
Tỷ muội Trương Chiêu Đễ là đồng bệnh tương liên, tất cả bọn họ đều không được sống dễ chịu. Cuộc sống trước thành thân tất nhiên là không cần phải nói, sau thành thân... Bởi vì phu thê nhà họ Trương không trông cậy vào việc nữ nhi dưỡng lão cho mình nên lúc đưa các nàng đi xuất giá đã đòi sính lễ rất nhiều.
Hoặc nói đúng hơn, là ai nhà cấp nổi sính lễ thì bọn họ liền gả nữ nhi cho nhà đó.
Trương Lai Đễ là nữ nhi nhỏ nhất, nhưng lại bị gả kém nhất.
Bởi vì phu thê nhà họ Trương phát hiện bọn họ đuổi hai nữ nhi đi xong thì bạc trong nhà cũng không có nhiều, muốn dựa vào chút bạc này dưỡng lão sợ là có chút khó khăn. Thế là lúc gả nữ nhi cuối cùng, bọn họ đã đòi rất nhiều.
Người đồng ý cưới tỷ muội nhà họ Trương vốn cũng không nhiều, lại còn đòi sính lễ cao như vậy nên rất nhiều người đều chùn bước.
Lúc đó chỉ có một người không thê tử, không quan tâm chuyện tỷ muội nhà họ Trương không sinh được nhi tử mà chỉ muốn tìm người chăm sóc người già trong nhà nhìn trúng dung mạo của Trương Lai Đễ mới tới cửa cầu thân.
Trương Lai Đễ thành thân xong thì vẫn luôn bận rộn, những năm gần đây có lẽ cũng chỉ có hai ngày ở cữ mới được nghỉ ngơi. Nàng trẻ hơn Trương Chiêu Đễ hai tuổi nhưng nhìn thì lại như phụ nhân hơn ba mươi tuổi, thậm chí còn có tóc trắng.
Hai tỷ muội gặp mặt, Tần Thu Uyển vẫn bình thản, Trương Lai Đễ thì nước mắt rưng rưng nhào tới trước mặt, nắm chặt tay của nàng: "Chiêu Đễ, tỷ khỏe là tốt rồi."
Tần Thu Uyển vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: "Đừng nói nữa, chúng ta vào phủ đã, muội đói bụng không?"
Tần Thu Uyển nói vậy là vì nhìn thấy hài tử ngồi xổm bên cạnh Trương Lai Đễ quá mức gầy yếu, tóc vàng vàng, con mắt còn to đùng. Hài tử vốn nên hơi mập mạp, mà gương mặt đứa bé này thậm chí còn lõm xuống dưới, tinh thần cũng ỉu xìu, nhìn rất đáng thương.