Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 510

Chương 510

Phu thê nhà họ Trương muốn phản bác lời này nhưng lúc này không phải lúc quấy rầy, nữ nhi bên kia hình như lại sắp muốn vào cửa, hai người tối nay còn chưa biết đặt chân ở đâu đó.

Trương phụ không dám xông lên ngăn nữ nhi, bèn thúc giục người bên cạnh: "Ngươi mau ngăn lại đi."

Đến cả tiểu Đào cũng không nhịn được tới giúp một tay.

Trong lòng ba người đều hiểu, nếu như không dỗ được Trương Chiêu Đễ thì bọn họ có lẽ sẽ phải ngủ đầu đường.

Nhưng muốn ngăn Tần Thu Uyển cũng không dễ dàng như vậy.

Ba người cùng nhau xông lên trước, cuối cùng vẫn bị đuổi đi, mấy hạ nhân đẩy bọn họ ra rồi nhốt ở ngoài cửa lớn.

Ba người đều hơi yếu, phản kháng xong một hồi thì đều toát mồ hôi ròng ròng. Trương phụ chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, bệnh tình hình như còn nặng thêm.

"Bạch Nhãn Lang."

Ông ta oán hận mắng.

Trương mẫu coi như là người có thân thể tốt nhất trong ba người, vừa rồi bỏ ra nhiều công sức, bây giờ liền mệt mỏi thở hồng hộc, trên trán toàn là mồ hôi, nghe vậy liền mắng: "Sớm biết không trông cậy được vào thì lúc trước không nên nuôi nó lớn."

Trong lòng Tiểu Đào rất là nóng ruột. Nàng đợi đến lúc có thai ba tháng mới tìm tới cửa mục đích đúng là vì muốn ỷ vào cái bụng này để được vào ở tiểu viện. Trước khi đi ra ngoài, nàng còn cam đoan với song thân và huynh trưởng là sẽ tìm cơ hội mang bạc trở về.

Bây giờ...đến cả hai phu thê còn bị duổi ra, nàng muốn vào ở căn bản chính là mơ mộng hão huyền.

"Lão gia, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tiểu Đào hỏi câu này là vì cảm thấy nếu như mình trực tiếp phá thai cứ như vậy rời đi thì hơi quá qua loa, lỡ như trong tay đôi phu thê này có bạc thì sao?

Nghĩ đến đây, nàng quyết định thăm dò một chút, đưa tay ôm bụng, tỏ rõ vẻ thống khổ, âm thầm bấm vào bắp đùi của mình làm cho nước mắt rưng rưng: "Lão gia, bụng của ta đau quá, chúng ta có thể đi gặp đại phu không?"

Trương phụ sau khi có ba nữ nhi thì vẫn luôn muốn có nhi tử, đợi chờ nhiều năm như vậy bây giờ cuối cùng cũng thấy được một tia hi vọng, làm sao có thể cam lòng từ bỏ?

Nghe tiểu Đào động thai khí, sắc mặt ông ta lúc này liền thay đổi, vội vàng ngồi xổm ở trước mặt nàng: "Nàng mau lên đây, ta cõng nàng đi y quán."

Tiểu Đào không hề động, e dè hỏi: "Lão gia, ngài có bạc không?"

Sắc mặt Trương phụ biến hóa, lời ông ta vừa nói với nữ nhi là thật. Trong mấy ngày chuyển vào ở tiểu viện tử này, ông ta cũng có chút bạc, nhưng vì chỉ ở trong phòng không làm gì nên lúc này trên người ông ta không có một xu nào, thứ đáng giá nhất có lẽ chính là bộ y sam này.

Y sam có bán cũng không có giá. Kể cả có lột đồ phu thê bọn họ ra thì có lẽ cũng không mua được một bộ thuốc.

Trương phụ không suy nghĩ nhiều, nói: "Ta đi tìm Chiêu Đễ."

Nói xong liền quay người đập đại môn sau lưng.

Trương mẫu đứng ở một bên, không tiến lên giúp một tay, bán tín bán nghi nhìn tiểu Đào trên đất: "Ngươi thật sự đau bụng?"

Lúc hỏi ra câu này, ánh mắt bà ta đã rơi vào người nam nhân đang vô cùng nóng ruột gõ cửa không thôi kia. Nhìn bộ dáng vội vàng của ông ta, liền biết ông ta rất coi trọng đứa bé này.

Trong lúc nhất thời, Trương mẫu chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Hai người là phu thê nhiều năm, bà vì ông ta mà sinh con dưỡng cái lo liệu việc nhà. Vậy mà tình cảm nhiều năm như vậy lại không sánh bằng một kẻ có thể sinh hài tử. Trong nội tâm bà ta đặc biệt khó chịu, cổ họng còn có chút nghẹn lại, cảm giác trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Nháy mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống.

Bà ta đưa tay sờ mặt mình, phát hiện mặt đã đầy nước mắt.

Sau khi kịp phản ứng, Trương mẫu cũng không che giấu bi thương, ngồi xổm ở một bên khóc lớn.

Tiểu Đào đang kêu đau, nhưng người không đau muốn giả thành bệnh cũng không hề dễ. Nàng kêu lên vài tiếng thì mệt quá nên sau đó tiếng la liền càng ngày càng nhỏ.

Trương phụ đang gõ cửa nghe được động tĩnh này, tưởng là tiểu Đào bởi vì quá đau mới không kêu được thì trong lòng sợ hãi không thôi, động tác trên tay càng thêm mạnh mẽ.

Người gác cổng muốn giả bộ như không biết cũng không được, hắn không kiên nhẫn mở cửa, nhìn mấy người ở cửa: "Chủ tiệm đã nói là không cho các người vào cửa, nếu như các người còn gây sự nữa thì ta sẽ đi báo quan."

Lúc này lòng Trương mẫu tràn đầy bi phẫn, nghe nói như thế thì càng giận không chỗ phát tiết: "Vậy cứ đi đi."

Trương phụ thấy động tĩnh lớn như vậy mà nữ nhi vẫn không lộ diện, tiếng kêu của tiểu Đào cũng không nhỏ, người ở bên trong chắc chắn là nghe thấy được. Người sắp xảy thai mà nữ nhi còn làm bộ không biết... Rất rõ ràng, nữ nhi thật sự không muốn quan tâm đến sống chết của người nhà họ Trương nữa.

Nghe thê tử nói, ông ta cũng phụ họa nói: "Đừng lấy cái này ra dọa người. Nếu muốn báo quan thì các ngươi cứ đi đi. Đến lúc đó ai đúng ai sai là do đại nhân định đoạt. Thân là nhi nữ mà không phụng dưỡng song thân, ngược lại còn đuổi bọn ta ra khỏi cửa, còn muốn đi báo quan... Các ngươi đi đi!"

Lúc hạ nhân tới bẩm báo lời phu thê nhà họ Trương nói, Tần Thu Uyển cũng lập tức sai người đi đến nha môn.

Đến khi nha sai thật sự xuất hiện ở cửa chính, hai phu thê vẫn chưa tin được, bọn họ cũng không ngờ nữ nhi lại nói làm liền làm như vậy, còn muốn cùng bọn họ đi lên công đường thẩm vấn.

Cả một đời Trương phụ chỉ là nông dân sống trong thôn, nhìn thấy thôn trưởng còn căng thẳng chứ đừng nói là nha sai, lúc này đã sợ tới mức hai chân run lên, tiến lên cười làm lành: "Đây là nhà nữ nhi của ta, bọn ta không gây chuyện. Nó không muốn gặp bọn ta... Bọn ta chỉ ở chỗ này nói thêm vài câu mà thôi, bọn ta không gây chuyện."


Nha sai nhìn hai phu thê: "Đại nhân đang chờ, các ngươi đi với ta một chuyến!"

Thực ra, trong mắt người nơi đây thì con cái đúng là nên hiếu thuận. Dù trưởng bối không tốt thì vãn bối cũng không thể phạm thượng.

Tần Thu Uyển đi đến nha môn cáo trạng là muốn đoạn tuyệt với phu thê nhà họ Trương.

Nàng nói ra hết những chuyện Trương Chiêu Đễ bị hành hạ trong nhà những năm gần đây, còn nói chuyện mấy lần suýt nữa bị đánh chết, cuối cùng nói đến chuyện sau khi nàng và Lâm Phú Quý trở về thì đã bị phu thê nhà họ Trương quấy rầy như nào.

Những chuyện này đều cần nhân chứng, nơi này cách Bách Hoa thôn rất xa, tin tức không thể nhanh như vậy.

Dựa theo lẽ thường thì tất cả mọi người đều phải cần đại nhân gọi đến.

"Đại nhân cho bẩm." Tần Thu Uyển tiến lên một bước: "Những ngày qua phụ mẫu ta ở lại nhà ta không chịu đi, hôm nay còn đứng ở cửa ra vào cãi lộn, nếu như bọn họ trở về thì chắc chắn sẽ lại đến tìm ta gây phiền phức."

Hộ nông dân đều thích nam đinh, chuyện hành hạ nữ nhi cũng là nhìn mãi thành quen. Đại nhân đã làm quan phụ mẫu nhiều năm, từ một Tri huyện nhỏ đi đến bây giờ cũng gặp qua không ít người và chuyện. Ông ta cũng cảm thấy loại trưởng bối hành hạ nữ nhi xong lại trông cậy nữ nhi dưỡng lão nàyvô cùng cứng đầu.

Đại nhân nhìn về phía phu thê nhà họ Trương, lập tức liền ra quyết định: "Như vậy đi, các ngươi không có nơi đặt chân, lại không có đồng nào, vậy thì cứ ở lại Hậu Nha đi!"

Trương phụ nhìn thấy quan viên liền sợ tới mức hoang mang, hai chân run rẩy, giờ còn bắt ông ta ở cùng một viện với Tri phủ đại nhân thì cuộc sống phải sống thế nào?

"Ta không đi."

Ngữ khí ông ta kích động không thôi, sau khi rống xong, lại cảm thấy thái độ của mình như vậy không đúng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đại nhân, chúng ta là bách tính bình thường không dám ở lại chỗ quý giá như vậy."

"Vậy thì đi đến đại lao đi."

Phu thê nhà họ Trương: "..." Vậy còn không bằng ở Hậu Nha.

Đối với việc nữ nhi trở mặt không quen biết, trong lòng hai người vô cùng phẫn nộ. Chuyện này mà bị mấy người trong thôn đứng ra làm chứng thì sẽ lộ hết, đến lúc đó hàng xóm chung quanh đều sẽ biết chuyện xảy ra của nhà họ Trương bọn họ.

Bất luận bọn họ và nữ nhi ai đúng ai sai thì việc bọn họ bị cho vào đại lao chắc chắn sẽ bị người trong thôn lôi ra làm trò cười.

"Bọn ta cũng không đi đến đại lao đâu!" Trương phụ vội vàng nói: "Cho bọn ta ở Hậu Nha cũng được!"

Cùng ở trong một viện với đại nhân quả thật làm cho lòng người hoảng hốt. Nhưng nghĩ theo một cách tích cực thì đây cũng là một chuyện đáng tự hào.

Hai phu thê bị mang đi, tiểu Đào thì thực sự không muốn đi cùng.

Chuyện cho tới bây giờ, nàng ta cũng coi như thấy rõ, cô nương Trương gia này vốn dĩ không muốn nhận song thân. Trương lão gia muốn chiếm được hời từ trên người nữ nhi gần như là không thể.

Cuộc sống của ông ta còn không qua nổi, làm sao có thể cho mẫu tử các nàng được an nhàn sinh hoạt?

Lúc này, tiểu Đào thật sự muốn đánh trống lui quân.

Trương phụ mặc dù hoảng sợ nhưng vẫn nhớ tới nhi tử của mình, đưa tay tìm kiếm nhưng không nắm được người. Ông ta nghiêng đầu nhìn lại liền thấy tiểu Đào chẳng biết lúc nào đã cách ông ta tận hai bước xa, lúc này còn đang lui về sau.

"Tiểu Đào, nhanh lên, chúng ta đi đến Hậu Nha."

Tiểu Đào cúi đầu xuống níu lấy vạt áo: "Phải ở bao lâu?"

Nàng chỉ là một cô nương bình thường, người bình thường gặp quan viên đều sợ, nào dám ở chung dưới mái hiên?

Hơn nữa, chuyện một người vô duyên vô cớ đi đến Hậu Nha ở chắc chắn sẽ khiến cho người ta bàn tán. Nàng bây giờ có thai đã bị người ta lên án rồi, nếu như bọn họ còn biết việc này thì không chỉ chính nàng mà cả nhà nàng đều sẽ bị người ta chê cười.

"Ta muốn về nhà." Tiểu Đào nhìn về phía Tần Thu Uyển bên cạnh: "Trương đông gia, trước đó là ta không đúng, ta đúng là không nên lấy cái thai ra để lợi dụng ngươi. Việc đã đến nước này, ta đã làm sai, bây giờ chỉ muốn nói lời xin lỗi với ngươi, sau khi trở về ta sẽ sống yên không làm phiền đến ngươi nữa." Nàng đưa tay sờ bụng: "Nương ngươi nói đúng. Đứa bé này không nên sinh ra."

Nghe tiểu Đào nói những lời này, Trương phụ liền hiểu rõ nàng có ý muốn rời đi.

Bình Luận (0)
Comment