Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 503 - Chương 509

Chương 509
Đối với Trương mẫu mà nói thì cũng chỉ có như thế mới có thể uy hiếp được nam nhân của mình.

Bà ta thực sự không muốn nữ nhân kia ở lại, nhưng chính bà ta cũng không có cách nào thay đổi được nam nhân nên chỉ có thể nhờ nữ nhi hỗ trợ.

Tần Thu Uyển nhìn đôi mắt đẫm lệ của bà ta, trong lòng cũng không có thương tiếc, trầm giọng hỏi: "Nữ nhân kia đâu?"

Trương mẫu xoa xoa nước mắt: "Phụ thân con đang nói chuyện với nàng..."

Tần Thu Uyển vượt qua bà ta sải bước đi ra chỗ cửa ngoại viện, Trương phụ lúc này đang không kìm được vui mừng, còn không ngừng đưa tay sờ cái bụng lồi ra kia.

Nghe được tiếng đẩy cửa, hai người đều nhìn lại.

Nữ tử cúi đầu.

Trong ánh mắt Trương phụ tràn đầy chột dạ, nhưng mà rất nhanh đã thu liễm lại.

"Chiêu Đễ, con tới vừa vặn, nói cho con một tin tức tốt, con sắp có đệ đệ rồi."

Tần Thu Uyển dò xét nữ tử trẻ tuổi kia: "Nhà ngươi ở đâu?"

Cô nương này cũng không phải là không rõ lai lịch, mà là một cô nương bình thường cùng ở trong một ngõ hẻm với phu thê nhà họ Trương.

Xuất thân trong sạch, dung mạo thanh tú.

Sắc mặt Tần Thu Uyển một lời khó nói hết: "Ngươi gặp phải chuyện gì mà lại muốn đi theo phụ thân ta?"

Trương phụ đã đủ để làm tổ phụ của nàng.

Nữ tử cúi đầu: "Nếu như ăn ngay nói thật thì ngài có lẽ sẽ xem thường ta. Nhưng ta cũng không thể nói dối." Nàng hơi mất tự nhiên, đưa tay vén tóc ra sau tai: "Ta sống rất khổ cực, nằm mơ cũng không muốn bị đói bụng nữa. Ta không muốn con của ta giống như ta... Chủ tiệm, đứa bé này là đệ đệ của ngài, ngài có thể mặc kệ ta, nhưng ta cầu xin ngài, nhất định phải nuôi lớn nó."

"Sinh mà không dưỡng uổng làm người." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta cũng không phải phụ mẫu của nó, tại sao phải quan tâm đến nó?"

Nàng cất giọng dặn dò: "Người đâu, ném hai người này ra bên ngoài cho ta."

Bọn hạ nhân đều tới tiễn khách, thế nhưng, nghe Tần Thu Uyển nói thì liền hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Đưa nữ tử có thai này ra ngoài thì nhất định phải làm, nhưng bọn họ cũng chưa quên, chủ tử còn nói là đưa cả lão gia ra ngoài.

Mắt thấy mọi người bất động, Tần Thu Uyển thúc giục: "Nhanh."

Mấy hạ nhân vây quanh Trương phụ làm ông ta sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng liền tỏ rõ vẻ không thể tin: "Trương Chiêu Đễ, ngươi lại nổi điên cái gì vậy?"

Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn: "Ông nói nữ nhi gả ra ngoài như tát nước ngoài ao, về sau chỉ coi là thân thích. Nếu cứ ở trong nhà thân thích thì không hợp lý lắm. Đã mười ngày qua đi rồi, ông vẫn còn không muốn chuyển đi, còn muốn ép ta giúp ông nuôi hài tử, không có cửa đâu."

Nói đến đây, nàng khoát tay áo, thúc giục hạ nhân tiễn khách.

Trương mẫu đứng ở một bên, trong mắt đầy đắc ý.

Bà ta không tin, sau khi nữ nhi không quan tâm đến nữa thì ông ta còn có thể sống tốt, còn có thể câu dẫn tiểu cô nương sinh con cho ông ta.

Nhìn ra sự bối rối trong mắt cô nương kia, Trương mẫu không nhịn được lên tiếng nói: "Ngươi nghe ta khuyên một câu, nam nhân này căn bản là không đáng tin, tuổi tác lại rõ lớn. Hài tử còn chưa lớn lên, ông ta đã chết già rồi, ngươi có gặp chuyện gì khó khăn mà lại muốn đi làm quả phụ như thế?" Bà ta chỉ vào Tần Thu Uyển: "Đây là nữ nhi của ta, nó chắc chắn không tiếp nhận hài tử những nữ nhân khác sinh làm đệ đệ muội muội của mình. Theo ta thấy, ngươi vẫn nên sớm uống thuốc phá thai đi, bỏ lại tên nghiệp chướng này, quay đầu tìm một mối hôn sự tốt..."

Nói đến đây, Trương mẫu đã hất hàm sai khiến, đắc ý trong ánh mắt không che giấu chút nào.

Tần Thu Uyển phất phất tay: "Đuổi cả bà ta đi."

Mấy bà đỡ bên cạnh lập tức tiến lên kéo người.

Trương mẫu ngây dại: "Chiêu Đễ, con làm gì vậy?"

"Ta là nương của con!"

Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Lúc trước bà cũng nói là chỉ coi nữ nhi như thân thích, ta cho ở nhiều ngày như vậy đã là rộng lượng rồi. Các người đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

Trương mẫu vội vàng nói: "Nhưng phụ thân con..." Bà ta bị ủy khuất mới tìm nữ nhi khóc lóc kể lể mà.

"Bất luận phụ thân ta làm cái gì thì đó cũng là chuyện giữa phu thê các người. Cho dù là ông ta có những nữ nhân khác thì đó cũng là chuyện nhà các người. Không liên quan gì đến ta." Tần Thu Uyển tiếp tục phất phất tay: "Mau đi ra đi!"


Lúc phu thê nhà họ Trương bị ném ra bên ngoài viện đều không nhịn được hai mặt nhìn nhau.

Cô nương trẻ tuổi bên cạnh kia tên tiểu Đào, nàng vốn nghe nói Trương phụ có một nữ nhi đặc biệt tài giỏi, nữ nhi đó còn có nhà ở nội thành, ngày trước còn từng là nhi tức phú thương nội thành Lâm phủ... Xuất phát từ những chuyện này, nàng mới đồng ý ủy thân.

Vốn cho rằng có bầu, sau đó sẽ mượn hài tử trong bụng vào cửa là liền có thể được người người hầu hạ. Không ngờ, nữ nhi của ông ta lại phản ứng mạnh như vậy, vậy mà trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài. Nhìn điệu bộ này rõ ràng là không muốn tiếp tục chứa chấp bọn họ.

Tiểu Đào hơi hoảng hốt: "Lão gia, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Kỳ thật điều nàng ta càng muốn hỏi hơn chính là, hai phu thê này có bạc hay không. Nàng bây giờ đang có thai cần bồi bổ. Hài tử sau khi sinh ra, nếu không có người hầu hạ thì nàng còn phải tự mình chăm sóc... Bình thường sống khổ, sinh hài tử xong còn phải tự mình chăm sóc, vậy nàng ủy thân để mưu cầu cái gì?

Nếu để sống cuộc sống như vậy thì nàng hoàn toàn có thể chọn một người trẻ tuổi tài giỏi.

Đến giờ phút này, tiểu Đào bỗng nhiên nhớ lại lời vừa rồi Trương mẫu nói. Nếu như hai người này thật sự không có bao nhiêu bạc.. thì đứa bé này không nên sinh ra.

Trong lòng Trương phụ tràn đầy bực bội: "Để ta suy nghĩ một chút."

Trương mẫu cũng đang suy nghĩ đối sách, phu thê hai người đều không muốn trở lại khu nhà nhỏ kia.

Bên cạnh tiểu Đào không chờ được, nàng e dè hỏi: "Sau khi ta có thai ngày nào cũng mệt, đến giờ là phải ngủ. Lão gia, thời tiết hôm nay nóng quá, hay là chúng ta đi tìm tửu lâu ngồi xuống chậm rãi thương lượng?"

Trương phụ còn chưa lên tiếng, Trương mẫu đã nói: "Đang yên đang lành đi tửu lâu làm gì?"

Bà ta liếc mắt: "Nhìn ngươi cũng xuất thân ngheo khổ, vì sao lại lãng phí như vậy? Đi tửu lâu không cần bạc sao? Đến lúc đó ngươi trả nhé?"

"Ta nào có bạc." Tiểu Đào cúi đầu.

Đối với nàng, Trương mẫu không khách khí chút nào: "Không bạc thì ngậm miệng." Ánh mắt bà ta thay đổi: "Thái độ của nữ nhi của ta đối với ngươi, ngươi cũng nhìn thấy. Đứa bé này dù có sinh ra cũng tuyệt đối không chiếm được một tơ một hào nào của nó. Ngươi là người ngoài không hề có quan hệ với nữ nhi của ta thì càng đừng nghĩ có được chỗ tốt, ta vẫn nói như kia, đứa bé này tốt nhất là đừng sinh."

Bên cạnh Trương phụ vẫn trầm mặc không lên tiếng nghe nói như thế thì tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Ngươi là đồ nữ nhân chết tiệt, nhiều năm như vậy mà không cho ta nổi mụn con, ta đã không tính sổ với ngươi thì sao, ngươi còn không biết điều mà dừng lại. Ngươi thật sự muốn để ta đoạn tử tuyệt tôn sao?"

Việc bị nữ nhi đuổi ra ngoài rất là mất mặt, mấu chốt là ông ta bây giờ còn chưa có nơi đặt chăn, bạc trong tay cũng không để dành được, từng chuyện từng chuyện đặt chung vào một chỗ làm niềm vui mừng trước đó đã biến mất gần hết.

Nghĩ đến rất nhiều nan đề đặt ở trước mắt, lòng Trương phụ tràn đầy bực bội. Thấy Trương mẫu vẫn cứng cổ, ông ta liền vung tay lên tát một cái.

Trương mẫu không kịp chuẩn bị bị đánh một cái, chợt cảm thấy má trái tê rần. Những năm qua, Trương phụ không ít lần ra tay đánh bà ta, sau này, khi đi theo nữ nhi và Lâm Phú Quý đến phủ thành thì ông ta mới dần dần hạn chế quyền cước lại.

Tính toán thời gian thì đã gần một năm rồi Trương mẫu chưa bị đánh. Sau khi tức giận, nghĩ đến nữ nhi trong viện, bà ta quyết định không nén giận nữa, duỗi móng tay sắc nhọn ra nhào tới.

"Ngươi còn muốn cái gì? Trồng quả cà, mà ngươi còn muốn thu bí đao?" Nữ nhi chính là sức mạnh của Trương mẫu, bà ta rống giận cào lung tung.

Trương phụ cũng không phải người biết nén giận, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Ban đầu, tiểu Đào còn muốn can ngăn, nhưng bị đụng phải bụng hai lần thì nàng lập tức liền co lại sang một bên.

Tần Thu Uyển đuổi người đi xong liền phái người theo dõi hành tung bọn họ, lúc này liền nghe nói mấy người đang đánh nhau ở cổng.

Nàng không quan tâm, dặn dò: "Nói cho người gác cổng là nếu có người đánh nhau gây chuyện ở cửa ra vào, bảo đi còn không nghe thì trực tiếp báo quan."

Hai phu thê đang đánh nhau nghe được tiếng mở cửa cũng không nhịn được nhìn sang, khi thấy người ở cổng không phải nữ nhi thì trong mắt hai người đều khó che đậy nỗi thất vọng.

"Chủ tiệm nói các ngươi quá ồn. Nếu như muốn đánh thì cách xa một chút. Các ngươi mà còn gây chuyện ở chỗ này nữa thì chủ tiệm sẽ báo quan."

Hai phu thê: "..."

Hai người đánh nhau vốn là bởi vì xảy ra tranh chấp, nhưng đến giờ phút này, trong lòng hai người lại có quyết định khác.

Nếu như bị thương quá nặng thì nữ nhi cũng không thể đuổi bọn họ đi được?

Nói làm liền làm, động tác trên tay hai người càng mạnh hơn, đều muốn đánh cho người kia nằm xuống.

Không bao lâu liền đấm đá túi bụi, Tần Thu Uyển nghe thấy hai người càng đánh càng dữ dội, bèn khoát tay một cái nói: "Báo quan đi, để đại nhân theo lẽ mà làm."

Thấy nữ nhi không nói đùa, hạ nhân đã đi ra ngoài, hai phu thê vô thức ngừng tay.

Trương mẫu cầm trong tay một túm tóc mang theo máu của trượng phu, vội vàng nói: "Ta và phụ thân ngươi đùa nhau thôi, không phải muốn đánh nhau."

Nắm đấm trên tay Trương phụ nổi gân xanh, mặt nhìn thấy sắp trúng vào mặt thê tử bèn bất chấp đánh xuống, cũng đồng ý nói: "Đúng, bọn ta đùa giỡn thôi."

Lúc nói chuyện, nắm đấm trong tay cũng không lưu tình chút nào.

Trương mẫu tiếp tục đưa tay bứt ra một nắm tóc lớn trên đầu của ông ta.

"Các người đùa thật dữ dội." Tần Thu Uyển gọi hạ nhân báo quan kia trở về.

Phu thê hai người vất vả lắm mới gọi được nữ nhi ra, nếu như bỏ qua lần này thì bọn họ có lẽ sẽ không còn được gặp lại nữ nhi nữa, càng đừng đề cập đến chuyện vào cửa.

"Chiêu Đễ!" Hai người thu hồi tay trên người đối phương, vội vàng chạy vội tới cửa lớn, Trương mẫu vô cùng nóng ruột: "Ta không có bạc, con muốn ta đi đâu?"

Trương phụ cũng nói: "Chút bạc ta tích lũy còn ở trong phòng, con đuổi ta và nương ra ngoài như thế là muốn bọn ta ngủ đầu đường chết đói sao?"

"Phụ thân còn đang mang bệnh, nếu thật sự ngủ trên đường cái thì chỉ trong buổi tối chắc chắn sẽ sinh bệnh nặng, đến lúc đó..." Đừng nói là bệnh nhân, dù là một người bình thường có lẽ cũng sẽ sinh bệnh. Trương mẫu nói đến đây thì liền rưng rưng nước mắt: "Chiêu Đễ, ta và phụ thân con đúng là đã bạc đãi ba người tỷ muội các con, nhưng cuộc sống trong thôn nghèo đòi. Ta không hào phóng nổi, đó là bởi vì ta không có bạc..."

"Giờ con dư dả, hay là cho bọn ta mượn trước một chút để tiêu đi!" Kỳ thật, Trương mẫu càng muốn nói hơn là nữ nhi hãy hiếu kính bọn họ.

Nhưng trải qua mấy ngày hai mẫu tử đấu trí đấu dũng, Trương mẫu đã phát hiện, nữ nhi hình như không muốn tiếp tế cho bọn họ. Dưới tình hình như vậy, đổi giọng nói là mượn còn tốt hơn.

"Không!" Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại: "Ta có cho ăn mày trên đường cũng không cho các người."

Trương mẫu: "..."

Trương phụ không ngờ nữ nhi lại nói ra lời như vậy, ông ta đã lờ mờ hiểu rõ, có lẽ trước kia mình và thê tử đã hành hạ mấy nhi nữ quá quá đáng nên mới khiến nó trở nên như thế.

"Chiêu Đễ, tại sao con có thể so sánh bọn ta với ăn mày?" Trương mẫu nhấn mạnh: "Bọn ta là phụ mẫu con, không phải là ăn mày."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Các người đến gặp thân thích mà đến cả lễ vật cũng không có, không phải ăn mày xin cơm thì là cái gì?"

Hai phu thê: "..." Lời này hình như cũng có chút đạo lý.

 
Bình Luận (0)
Comment