Chương 508
Lâm Phú Quý bình thường không thương nữ nhi lắm. Nhưng cũng không ngờ muốn nữ nhi bị gả cho người tầm thường.
Hắn đã vì thân phận thê tử không cao mà bị xỉ nhục, nếu như cả con rể cũng xuất thân nông gia thì sợ là sẽ càng làm cho người ta chê cười. Hắn làm tất cả những thứ này mục đích chính là muốn Trương Chiêu Đễ trở về.
Gần đây mọi người trong thành âm thầm bàn tán rất nhiều thứ về hắn. Trời đất chứng giám, hắn không vứt bỏ thê tử cũ mà thuần túy chính là Trương Chiêu Đễ muốn rời đi. Hắn cũng đã giải thích với mọi người, nhưng vốn dĩ không có ai tin.
Hắn thật tâm muốn Trương Chiêu Đễ trở về, thứ nhất là vì trong phủ giàu có, không đến mức không lo được một cái miệng. Hắn thực sự không muốn phải chịu thanh danh vứt bỏ thê tử nghèo. Thứ hai, hắn mặc dù không có để ý đến thê tử, nhưng cũng không muốn nhìn nàng gả cho người khác.
Thê tử có để ý đến hai đứa con như nào hắn đều biết rõ. Cho nên mới nghĩ ra cách này, vốn cho rằng Trương Chiêu Đễ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ nàng lại ác như vậy. Nói trở mặt là trở mặt, Lâm Phú Quý ngồi sụp xuống đất, che tổn thương trên trán lại, giương mắt nhìn thấy được rõ ngoan ý trong mắt thê tử cũ, không nhịn được rùng mình một cái.
Bên cạnh Lâm Khai Cầm thấy nương đang bênh vực mình, vốn đang cảm thấy ủy khuất nước mắt lại càng không ngăn được chảy xuống.
Tần Thu Uyển lấy ra cái khăn giúp nàng lau nước mắt: "Đừng khóc. Chuyện lớn như vậy, vì sao con không đến nói với ta?"
Lâm Khai Cầm cũng muốn nói cho nương biết nhưng còn chưa kịp nói. Hơn nữa, trước đó nàng vẫn cho rằng, sau khi nương dọn ra ngoài thì lời nói có lẽ sẽ không còn giá trị gì ở Lâm phủ nữa. Nương không đồng ý hôn sự này thì có lẽ cũng không ngăn cản được. Cho nên mới không vội vã chạy đi cáo trạng.
Sớm biết nương lớn gan như vậy thì lúc người nhà họ Trương vào phủ nàng liền đi nói cho mẫu thân rồi.
"Muốn ra ngoài ở cùng ta hay không?"
Lâm Khai Cầm không chút nghĩ ngợi, liên tục gật đầu.
Tần Thu Uyển kéo tay nàng qua, quan sát một vòng, không thấy Lâm Khai Nguyên, không nhịn được hỏi: "Đệ đệ con đâu?"
Lâm Khai Cầm nức nở nói: "Nữ nhi phu tử nó thành thân, nó đi chúc mừng rồi."
Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Chúng ta đi trước, lát nữa ta sẽ phái người tới đón nó."
Hai mẫu tử đi ra ngoài, Lâm lão phu nhân nhìn thấy vết thương trên người tôn tử thì liền không nhịn được giận dữ mắng: "Đánh người xong thì muốn đi?"
Nghe vậy, Tần Thu Uyển qay lại, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người trong viện: "Còn dám quyết định chuyện của nữ nhi ta thì đừng nói là đánh người, ta còn giết người đây. Nếu không tin thì các ngươi cứ việc thử xem."
Quẳng xuống lời đe dọa, lúc nàng ra ngoài, không ai dám lên tiếng ngăn cản nữa.
Ra khỏi đại môn Lâm gia, Lâm Khai Cầm đang đè nén cảm xúc lập tức lên tiếng khóc lớn.
Tần Thu Uyển vỗ lưng của nàng an ủi: "Con đừng thương tâm như vậy. Phụ thân con cũng không thực tình muốn gả con về trong thôn, màchỉ là muốn dùng cái này uy hiếp ta mà thôi."
Dù là như thế, Lâm Khai Cầm cũng bị dọa sợ.
Hơn nữa, nàng vốn luôn bị đám thiên kim quý nữ kia xem thường, nếu như lại bị truyền ra chuyện nàng nghị hôn với một hộ nông dân thì... Nghĩ đến những người kia sẽ bàn tán khinh bỉ nàng như nào thì nàng liền không có mặt mũi gặp người nào nữa.
"Phụ thân thật quá đáng."
Đến giờ phút này, Lâm Khai Cầm mới dám nói lời này.
Tần Thu Uyển tựa ở trên vách xe: "Hắn vốn dĩ không phải là con người, nhưng lúc nào cũng cảm thấy mình có tình có nghĩa. Các con đừng quá tín nhiệm hắn."
Lâm Khai Cầm rất tán thành.
Trên đường về tiểu viện tử, Lâm Khai Cầm cuối cùng cũng đã điều chỉnh được tâm trạng. Lúc xe ngựa dừng ở bên ngoài viện, trên mặt nàng đã không con nước mắt, chỉ có vành mắt hơi đỏ đỏ.
"Sau khi rửa mặt thì ngủ một giấc." Lúc xuống xe ngựa, Tần Thu Uyển khẽ dặn dò: "Chuyện đã qua, đừng nghĩ nữa, chỉ cần có ta ở đây thì ta tuyệt đối sẽ không để cho con phải gả cho hạng người không ra gì như thế."
Nghe nương nói lời này, Lâm Khai Cầm chợt cảm thấy an tâm vô cùng: "Nương, người thật tốt."
Hai mẫu tử nói xong thì xuống xe ngựa, đang định vào cửa thì liền thấy một vị phụ nhân từ trong hẻm nhỏ bên cạnh lao ra ngoài.
Cẩn thận nhìn lên, chính là Đông nhi.
Nàng ta mặc một bộ phấn áo, bụng hơi nhô nhô, lúc này nước mắt giàn giụa, xông về phía Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển lách mình né tránh, một phát bắt được cánh tay của nàng ta giữ người lại, nhíu mày hỏi: "Tại sao ngươi lại tới?"
Đông nhi nước mắt rưng rưng: "Tỷ tỷ, tỷ mau cứu ta...Bà đỡ kia... Là Nghiêm gia tìm, nữ nhân Nghiêm Thanh Thanh kia thực sự quá độc ác, nàng ta muốn ta một thi hai mạng..." Nàng ta khóc không thành tiếng, đến giờ phút này, nàng ta đã thật sự sợ.
Nhân tính ác như vậy, là điều mà người chỉ ở trong thôn như nàng ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Loại chuyện này, ngươi nên đi tìm Lâm Phú Quý." Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt: "Ta không giúp được ngươi."
Nói xong thì đẩy người ra.
Đông nhi choáng váng: "Chúng ta là đồng hương, tỷ là tỷ tỷ của ta. Tỷ không thể không quan tâm đến ta! Nếu không phải vì tỷ thì c có thể gặp phải những người này?"
Lời này quả thực là không biết xấu hổ, Tần Thu Uyển phì cười: "Lúc trước ta đưa ngươi hồi hương, vì sao ngươi không đi?"
Đông nhi á khẩu không trả lời được, lập tức giải thích: "Là Phú Quý ca ca giữ ta lại."
Dù là như thế thì nếu như nàng ta thật sự muốn đi, cũng không thể nào không đi được.
Tần Thu Uyển không muốn nhiều lời, khoát tay áo, kéo Lâm Khai Cầm còn đang lau nước mắt tiến vào viện tử.
Khi Đông nhi lại muốn quấy rầy thì đã phát hiện đại môn đóng chặt, mặc cho nàng ta gõ như thế nào cũng không có người nào lên tiếng.
*
Chuyện xảy ra ở Lâm gia rốt cuộc vẫn bị truyền ra ngoài.
Lâm Phú Quý muốn đưa mấy vị huynh đệ đã từng uống rượu với hắn về trong thôn, nhưng lại phát hiện thỉnh thần dễ đưa thần khó, toàn gia này vốn dĩ không muốn đi.
Thực ra hắn vẫn có thể trực tiếp sai hộ vệ đuổi người, nhưng Lâm Phú Quý cảm thấy bây giờ mình đã là lão gia nhà giàu, không thể nhỏ mọn như vậy, cũng không thể chỉ trong một buổi sáng liền trở mặt không quen biết. Trong lòng còn muốn khuyên người đi.
"Doanh ca, thôn mình gần đây đang bận bịu xới đất, nhà các huynh như thế nào?"
Nếu như phải làm việc thì nên tranh thủ thời gian hồi hương đi.
Trương Doanh khoát tay áo: "Đất nhà ta còn chưa xới, nhưng mà không sao. Lúc trước chúng ta đã nói là phải đồng cam cộng khổ, bây giờ huynh giàu có như vậy, ngón tay tùy tiện để lọt một chút cũng nhiều hơn bao nhiêu so với ta vất vả thu hoạch một năm. Về sau ta hồi hương, huynh lấy một chút đưa cho ta thì ta trở về mời người làm cũng được."
Mặt Lâm Phú Quý lộ vẻ xấu hổ.
Trương Doanh thấy thế, cũng đoán được một chút ý nghĩ của hắn: "Không phải là huynh muốn đuổi chúng ta đi đấy chứ? Phú Quý, huynh cũng đừng quên, là huynh bọn ta tới để bọn ta giúp huynh một tay. Chuyện không thành chỉ có thể trách Trương Chiêu Đễ quá bướng bỉnh, không liên quan đến bọn ta. Ta dù sao cũng đã tận lực, không đề cập tới tình cảm đã từng của chúng ta, chỉ riêng đại ân ta giúp huynh thì huynh cũng không thể qua sông đoạn cầu như vậy."
"Cả nhà bọn ta sống như nào huynh cũng nhìn thấy, hiện tại huynh đuổi bọn ta trở về thì bọn ta chỉ có thể đói bụng. Như vậy đi, ta cũng không cần nhiều, huynh cho ta mấy chục lượng bạc, giúp nhi tử ta chọn một tức phụ dung mạo đẹp một chút, chờ ta ôm được tôn tử thì cả nhà bọn ta sẽ về thôn."
Trương Doanh đã sớm nghĩ kỹ, chỉ mang bạc trở về thì cũng không qua được mấy ngày. Ít nhất là cũng không bằng ở lại Lâm phủ.
Trước tiên ở nơi này một khoảng thời gian rồi sau đó về lại thôn làm một phú ông nhà giàu. Về sau có uống rượu với người khác thì cũng có đề tài để nói chuyện.
Lâm Phú Quý á khẩu không trả lời được.
Với hắn mà nói, mấy chục lượng bạc không tính là việc lớn, đưa nha hoàn cho Trương Doanh làm nhi tức cũng không tính là chuyện gì. Điều duy nhất khiến hắn khó làm chính là cho người nhà họ Trương ở lại trong phủ.
Thêm mấy cái miệng đối với Lâm phủ mà nói đúng là không quan trọng, nhưng mà tại sao phải nuôi mấy người này?
Mẫu tử Chu thị ở lại chỗ này, ít nhất cũng là vì có thân phận, hoặc chí ít bên ngoài, Chu thị cũng là điệt nữ nhà phu nhân. Trương Doanh thì có cái gì?
Nếu chỉ luận tình cảm hai người đã từng uống rượu thì toàn bộ cái thôn đó, người có tình cảm tốt với Lâm Phú Quý còn rất nhiều. Trương Doanh có thể ở chỗ này, những người kia cũng có thể, nếu như tất cả đều tới... thì Lâm phủ thành cái dạng gì rồi?
"Bạc thì ta có thể cho huynh, nha hoàn cũng có thể cho huynh. Nhưng các người phải mau chóng dọn đi."
Trương Doanh dò xét hắn: "Ngươi thật đúng là muốn trở mặt! Lâu Lai Quý, ngươi cũng đừng quên, năm ngươi tám tuổi suýt nữa bị chết đói chính là ta đã trộm thô lương trong nhà đưa cho ngươi."
"Thô lương không đáng tiền, nhưng nó cứu được mạng của ngươi." Trương Doanh cười lạnh nói: "Ta chỉ muốn ở chỗ này mà thôi, cũng không có đòi ngươi phải đưa mấy trăm mấy ngàn lượng..."
Những chuyện đã từng phát sinh, Lâm Phú Quý đều không muốn nhớ lại, bởi vì những ngày kia quá khổ. Hắn bây giờ đã là lão gia nhà giàu cao quý, nếu còn nhắc đến nữa thì ngoại trừ mất mặt, cũng không có một chút tác dụng nào.
"Ta có thể cho huynh thêm ít bạc, nhưng các huyh không thể ở đây."
"Ta chỉ muốn trải nghiệm một chút cuộc sống của ngươi mà thôi." Trương Doanh khoát tay áo: "Ngươi cho cả nhà bọn ta ở Thiên viện, sai người đưa một chút đồ ăn ngon cho bọn ta, ta chắc chắn sẽ coi chừng bọn họ, không làm phiền ngươi."
Lâm Phú Quý lại khuyên vài câu.
Trương Doanh vẫn không chịu đi, cũng không chịu ý kiến.
Chu thị mẫu tử ở ngoại thành sau khi ngày Khương thị tìm tới cửa đã trực tiếp bị đưa đến Lan thành bên cạnh.
*
Qua hết năm, hôn kỳ của Tần Thu Uyển đã tới.
Phụ thân của Giang Tầm không quá quan tâm đến hắn, hắn trốn ra được thì liền không trở về nữa.
Cho nên, lúc hai người thành thân, không cưới gả gì cũng không có mời quá nhiều khách. Chỉ có mấy tiểu nhị bên trong cửa hiệu và những người làm ăn gần đây của Tần Thu Uyển qua đưa lễ.
Đáng nhắc tới chính là, vào ngày đầu hôn kỳ, phu thê nhà họ Trương lại tìm tới cửa, còn nói muốn ngồi cao đường.
Trương Chiêu Đễ thân là nữ nhân, nếu như vào ngày thành thân lại không cho song thân xuất hiện thì đúng là không thể nào nói nổi.
Tần Thu Uyển để hai người vào cửa xong thì cố ý sai người trông giữ. Ý nghĩ muốn ngồi ở cao đường để được mọi người chúc mừng của phu thê hai người đã không thể thực hiện.
Lý do cũng có sẵn, Trương phụ còn đang mang bệnh, không tiện di chuyển.
Trương phụ đã bị bệnh hồi lâu. Nhưng thật ra trước khi hai người bọn họ muốn vào cửa phủ của nữ nhi, Trương mẫu cũng lấy từ chỗ Lâm Phú Quý không ít bạc thì bệnh của ông ta đã khỏi bảy tám phần rồi.
Sở dĩ nói là còn bệnh, thật ra là vì không muốn chuyển đi.
Phu thê hai người ở bên ngoài tiêu xài rất hoang phí, cho nên không có chút tiền để dành nào, toàn bộ đều phải nhờ tế tử tiếp tế. Bây giờ nữ nhi đã thành hôn, nếu như bọn họ lại đi tìm Lâm Phú Quý xin bạc thì cũng mất quan điểm.
Cho nên, chỉ cần có thể ở lại thì sẽ ở.
Hai phu thê trước đó đã chịu khổ không ít, bây giờ có thể ở lại thì liền không dám tiếp tục làm loạn nữa, cả ngày an phận thủ thường ở trong phòng của mình, nếu như không tất yếu đều không ra khỏi cửa. Cũng là bởi vì hai người sợ nữ nhi nhớ tới bọn họ thì lại muốn đuổi bọn họ đi.
Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, Trương mẫu đột nhiên khóc lóc đến tìm Tần Thu Uyển.
Hai người ở trong phủ đã hai ba ngày, an tĩnh tựa như không tồn tại. Nhìn thấy Trương mẫu chủ động đến đây, Tần Thu Uyển vẫn rất hiếu kì đã xảy ra chuyện gì.
Trương mẫu không cần nữ nhi hỏi đã khóc lóc nói: "Phụ thân con vậy mà lại dám lén lút đi tìm nữ nhân, còn sắp sinh con... Huhuhu... Mệnh của ta thật khổ..."
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Thật sao?"
"Nữ nhân kia vừa mới nâng bụng tìm đến cửa, phụ thân con cũng chính miệng thừa nhận nói đứa bé đó là của ông ta, vậy còn có thể là giả nữa ư?" Trương mẫu khóc dữ dội: "Chiêu Đễ, con phải ngăn cản phụ thân con, đừng để ông ta nảy sinh những tâm tư trăng hoa đó nữa... Nếu ông ta không nghe lời, con hãy cho người đuổi ông ta đi đi."