Tần Thu Uyển bình thản hỏi: "Các ngươi đến tìm Lâm Phú Quý chưa?" Nàng cất giọng dặn dò: "Đưa mấy người này đến Lâm phủ."
Nam nhân này tên là Trương Doanh, nghe nói năm đó phụ thân hắn rất thích đánh cược nên đã đặt cho nhi tử cái tên này.
Trương Doanh và phụ thân hắn khác biệt, hắn không thích đánh cược, chỉ thích uống rượu. Cho nên cũng được lòng không ít người trong thôn. Nghe vậy liền vung tay lên: "Không cần muội đưa, lát nữa bọn ta sẽ tự đi."
Thê tử của hắn là Dương thị hơi mất tự nhiên: "Chiêu Đễ, tại sao muội không ở Lâm phủ?"
"Nói ra rất dài dòng." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Lâm Phú Quý nhận tổ quy tông sau thì không làm được việc gì, cái tốt không học lại học người ta nạp thiếp cưới bình thê, ta không chịu được nên đã chia tay hắn. Đây chính là viện tử của ta."
Kỳ thật phu thê nhà họ Trương sau khi vào thành đã nghe nói đến việc này, cho nên mới cố ý tìm tới cửa.
Dương thị hiếu kì: "Muội thật sự không trở về nữa sao?"
Tần Thu Uyển gật đầu.
Dương thị lại liếc mắt nhìn tiểu viện tinh xảo, không có bao nhiêu hoa cỏ quý giá, nhưng nhìn qua cũng khá thoải mái dễ chịu.
"Chúng ta tới cũng là vì muốn nói với muội một tiếng về hôn sự của tiểu Hoa." Trương Doanh nói với vẻ tùy tiện: "Muội là mẫu thân hài tử, dù đã dời ra ngoài thì chuyện này vẫn nene hỏi qua muội."
Đời trước Lâm Khai Cầm không gả về thôn, hai người này cũng không xuất hiện.
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ai bảo ngươi tới? Ai nói tiểu Hoa muốn gả cho nhi tử của ngươi?"
"Lúc ấy đã sớm thương lượng xong rồi còn gì!" Trương Doanh nghiêm túc đáp: "Lâm Phú Quý đã đồng ý, lúc đó bọn ta còn đính ước, sao có thể trở mặt như vậy?"
Vẻ mặt của hắn nghiêm túc: "Muội yên tâm, nhi tử ta rất thành thật, cưới thê tử xong thì tuyệt đối sẽ không có lòng trăng hoa. Nếu nó dám thì lão tử sẽ đánh chết nó."
Dương thị cũng mở miệng: "Tiểu Hoa là cô nương tốt, ta sẽ đối xử với nàng thật nó."
Hai người này nói cứ như hai nhà đã kết thân rồi vậy, Tần Thu Uyển nói vài câu, hai người cũng không nghe. Nàng không nhịn được nói: "Đưa đám người này ra ngoài cho ta."
Ba ngươi nhà họ Trương rất mặt dày, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo ra.
Tần Thu Uyển đứng một mình trong phòng, chắp tay đi hai vòng, càng nghĩ càng giận, sai người chuẩn bị ngựa xe tiến đến Lâm phủ, còn sai người đi mời Lâm Phú Quý ra.
Lâm Phú Quý không chịu ra, nhất định muốn nàng nhập phủ.
Việc liên quan đến chung thân đại sự của hài tử, Tần Thu Uyển cũng không so đo gì cả, một mình tiến vào cửa phủ rồi được người ta mang đến thư phòng.
Lâm Phú Quý đứng ở trong phòng, nghe được động tĩnh mở cửa, quay lại thấy là nàng, lập tức nở nụ cười: "Chiêu Đễ, lúc trước nàng nói không trở về nữa, hiện tại như thế nào?"
Trong giọng nói của hắn tràn đầy đắc ý.
Chỉ cần là người thì sẽ không lấy hôn sự nhi nữ ra làm trò đùa. Nhất là khi thanh danh nữ nhi gia vô cùng quan trọng, nếu như bị hủy, cũng coi như là phá hủy cả một đời.
Đừng nói Lâm Khai Cầm bây giờ đã là thiên kim tiểu thư, cho dù nàng còn là cô nương trong thôn, chỉ cần Trương Chiêu Đễ còn sống sẽ không thể nào để nàng gả vào nhà họ Trương không đáng tin cậy như thế. Tần Thu Uyển trong cơn tức giận, cầm nghiên mực trên bàn mạnh mẽ đập tới.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Phú Quý bị nện vào mặt. Hắn kêu thảm một tiếng che lấy cái trán: "Trương Chiêu Đễ, ngươi điên rồi sao?"
Tần Thu Uyển lại nhặt giấy bút trên bàn lên ném qua.
Lâm Phú Quý vừa mới bị nện một cái, lúc này khắp đầu đều là đau, sợ nàng lại cầm đồ để nện tiếp, hắn liền không ngừng tránh né. Không bao lâu liền chật vật không chịu nổi, toàn thân đều là mực nước.
Tần Thu Uyển lúc này mới thu tay lại, cười lạnh nói: "Ta thấy ngươi mới là điên rồi! Khai Cầm là nữ nhi của ngươi, hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi đang làm cái gì vậy hả? Ngươi cũng xứng làm phụ thân hả?"
Nàng cắn răng nói: "Sớm biết ngươi là loại khốn nạn như vậy, lúc trước ta không nên sinh con cho ngươi. Người như ngươi không xứng có hài tử, ngươi nên đoạn tử tuyệt tôn cô độc sống hết quãng đời còn lại."
Lâm Phú Quý lúc này đang cầm khăn lau mực nước trên đầu, nhìn vào khăn còn thấy được bên trong mực nước có máu tươi, hắn sợ tới mức kêu to: "Người đâu."
Cửa thư phòng mở ra, hạ nhân nối đuôi nhau mà vào, đầu tiên là kinh ngạc trước bộ dáng chật vật của hắn, sau khi thấy tổn thương trên mặt hắn thì lập tức náo loạn.
Động tĩnh lớn như thế không khó để những người còn lại trong phủ phát hiện ra. Lâm lão phu nhân vừa mới ngủ trưa dậy, nghe tiếng bên này thì lập tức chạy tới, Lâm phu nhân cũng tới ngay sau đó.
Lúc hai người đến, đại phu đang băng bó cho Lâm Phú Quý.
Lâm Phú Quý đau đến mức vành mắt đỏ bừng, hai nha hoàn ở bên cạnh cũng sợ hãi chảy cả nước mắt. Tần Thu Uyển không biết hai người này, trong trí nhớ của Trương Chiêu Đễ cũng không có. Hẳn là sau khi nàng rời đi, Lâm Phú Quý đã đi tìm mỹ nhân mới.
Nghiêm Thanh Thanh cuối cùng cũng tới, nhìn thấy tình hình trong phòng rối bời bèn hỏi: "Phu quân, chàng làm sao vậy?"
Lâm Phú Quý cũng không muốn giấu diếm cho Tần Thu Uyển: "Nàng ta đánh người!"
Lâm lão phu nhân tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Trương Chiêu Đễ, lúc đó ngươi đã nói là sau khi rời đi sẽ không trở về nữa, ngươi còn quay lại làm?"
"Ngươi làm như ta muốn trở về?" Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ tức giận, chỉ Lâm Phú Quý ngồi trên ghế: "Nếu không phải là bị cái tên khốn nạn này bức bách thì có đánh chết ta cũng không bước qua cửa Lâm phủ các ngươi."
Bà tức Lâm gia hai mặt nhìn nhau, Lâm phu nhân hiếu kì: "Hắn ép gì ngươi?"
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Các ngươi ở trong phủ, trong nhà có khách đến, ta không tin các ngươi chưa từng nghe nói qua."
Thực ra chính là người Lâm gia ngầm thừa nhận cho Lâm Phú Quý dùng đứa bé để uy hiếp nàng.
Đại phu băng bó tổn thương xong, Lâm Phú Quý liền đuổi tất cả hạ nhân trong phòng ra ngoài, che lấy cái trán nói: "Đó là nhà thông gia đã định ra từ bé. Lúc trước đã đồng ý, nếu như chúng ta không nhận thì người trong thôn sẽ nói chúng ta phú quý liền trở mặt không quen biết..."
"Thế thì làm sao?" Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Cả đời này có lẽ ngươi cũng sẽ không về lại thôn, cũng không gặp được những người kia, vì sao phải để ý đến lời giải thích của bọn họ? Lâm Phú Quý, ngươi tìm mấy người này từ trong thôn không phải là muốn bức ta trở về hay sao?"
Nàng tiến lên hai bước: "Hiện tại ta tới rồi, có lời gì thì cứ việc nói thẳng."
Lâm Phú Quý mấp máy môi: "Chiêu Đễ, nàng là thê tử của ta. Ta không muốn rời khỏi nàng, ta không muốn nàng thành thân!"
Hắn cúi đầu xuống: "Chỉ cần nàng nguyện ý trở về thì ta sẽ lập tức đuổi cả nhà bọn họ đi. Về sau hôn sự của nhi nữ đều do nàng định đoạt."
Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Lâm Phú Quý, ai cho ngươi tự tin khiến ngươi cho rằng ta sẽ trở về tìm ngươi?"
Nghiêm Thanh Thanh đứng ở một bên, thầm lau mồ hôi.
Trước đó nàng chỉ hoài nghi Lâm Phú Quý không muốn từ bỏ, cho nên vẫn luôn đề phòng. Bây giờ nghe thấy hắn mở miệng khẩn cầu Trương Chiêu Đễ trở về, còn phí hết không ít tâm tư mời người từ nông thôn tới... Trong nội tâm nàng càng căng thẳng hơn.
Trong phòng mặc dù không có hạ nhân, nhưng chỉ có chủ tử cũng đã có mấy vị. Đúng vào lúc này, bên ngoài lại truyền tới động tĩnh.
Không bao lâu sau, Lâm Khai Cầm sắc mặt tái nhợt đi vào. Nhìn thấy Tần Thu Uyển thì như thấy cứu tinh, nhào vào trong ngực nương khóc thống khoái.
Nàng vất vả lắm mới có thể thoát khỏi được cuộc sống cùng khổ trong thôn, phụ thân lại muốn đưa nàng trở về, còn nói cái gì mà lúc trước đã sớm định xong... Nàng không muốn rơi vào mối hôn sự này. Hai phụ tử Trương Doanh đều có thanh danh không tốt, cô nương bình thường còn không muốn gả.
"Nương, người phải giúp con làm chủ." Lúc Lâm Khai Cầm nói những lời này đã khóc không thành tiếng, cuống họng khàn đặc.
Bởi vậy mới có thể thấy được, trước khi Tần Thu Uyển đến, nàng cũng đã khóc không ít.
Tần Thu Uyển nhìn về phía hai bà tức bên cạnh: "Các ngươi cũng mặc cho hắn làm?"
Bà tức Lâm gia gần đây vì nàng mà chịu không ít phiền toái, trong lòng còn đang không thoải mái đây. Chỉ cần là chuyện khiến nàng khó chịu thì bọn họ đều nguyện ý làm, hai người liếc nhau, Lâm phu nhân nói: "Hôn nhân việc lớn, phụ mẫu chi mệnh... Nương là tổ mẫu, không quản hôn sự của hài tử. Ta lại là kế mẫu, càng không nên nhúng tay. Phụ thân nó nói cái gì thì làm cái đó?"
Tần Thu Uyển phì cười.
Nàng gật gật đầu, bỗng nhiên nhặt cái ghế bên cạnh lên đập về phía Lâm Phú Quý.
Lâm Phú Quý muốn tránh nhưng không tránh được, cái ghế đánh lên chân hắn, hắn đau đến mức ngồi xổm xuống, không nhịn được mắng to: "Trương Chiêu Đễ, ngươi lại nổi điên cái gì?"
Tần Thu Uyển cười lạnh: "Nếu ngươi còn dám dùng hài tử ra để uy hiếp ta thì đừng trách ta không khách khí." Nàng quay người: "Còn có hôn sự của Khai Cầm, nếu ai dám làm loạn thì ta sẽ không để yên cho hắn."
Quẳng xuống lời đe dọa, nàng sải bước đi ra ngoài.
Lúc đi ra tới cửa, nàng quay lại nhìn Lâm Phú Quý, nghiêm nghị nói: "Nếu ngươi còn dám làm loạn thì thứ mà lần tiếp theo ta ném tới cũng không phải là đồ vật nữa đâu."
Lâm Phú Quý: "..." Đó là cái gì?
Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Lâm Phú Quý, ta dù gì cũng là chân trần không sợ mang giày, nếu ngươi muốn chết thì cứ việc đùa cợt với hôn sự của Khai Cầm."
Nghe được câu này, sắc mặt Lâm Phú Quý biến đổi.
Hắn vất vả lắm mới có được cuộc sống hậu đãi như bây giờ, hắn còn muốn sống thêm vạn vạn năm nữa, làm sao có thể cam lòng chết như vậy?